quote:
Gởi bởi tonka
[img] http://www.saveursdumond...ency_4/prune/quetche.jpg[/img]
Thấy ở chợ ghi là Empress plum/prune hay Sugar plum/prune.
Trái này ăn ngọt ngay.
Đây là Romano Prunes, ngòai chợ mình mua thấy mầu tím, nhưng khi chúng còn đòng đưa trên cây thì đứng xa nhìn thấy một mầu xanh dương óng ánh, rất rất đẹp.
Cây prunes này tui rành sáu câu
lắm. Hồi mới tới Mỹ phải đi hái dâu kiếm tiền thêm. Qua hết mùa dâu (strawberries), đến mùa dâu gai các lọai (blueberries, blackberries, etc etc...). Hết mùa dâu thì đến mùa dưa leo, plums, tỏi etc etc...
Khi đến trại prunes tím này (ở Oregon, có một thị trấn tên là Brooks, chỉ trồng lọai prunes này mà thôi, có thể nói là ngon nhất, vì trái lớn và ngọt như mật ----> nên được gọi là Brooks prunes, sấy khô bán đi khắp thế giới )
Năm mẹ con tui lọt vô vườn prune (1979) thấy trái prune nằm la liệt đầy vườn. Trên cây thì hằng hà sa số prune mầu xanh treo tòng teng. Trong khi đứng chờ chủ vườn tới phất cờ làm việc (có cả hằng ngàn người nhân công) , mẹ con tui cứ thầm ao ước họ cho mình lượm chứ không đứng hái, vì hái thì trái prune nặng lắm, đàn bà con nít như chúng tui không đủ sức bưng thùng prune đầy.
Tới giờ làm việc, ai cũng lao đầu vào cây mà hái. Chủ kêu "không được hái trái trên cây, tụi bay hốt trái rụng dưới đất". Mừng quá trời. Công việc là hốt đầy xô lớn bằng cái thùng nước, và vác đi đổ vào những thùng gỗ thật lớn ở gần đó.
Nhưng làm được chừng vài chục xô, là thở hộc xì dầu ra khói và te tua con tàu ! Hai cái đầu gối muốn sụm bà chè vì bò, có lúc bò hết nổi thì lết.
Và cuối cùng hô-lô-manh đầu hàng dô đìu kiện !!!! Chỉ còn một nước chuồn thôi. Đếm tiền hôm đó, năm mẹ con lượm được 12 đồng , vừa
vừa mếu
Đoạn trường ai có qua cầu mới hay !
Khi tậu được một căn nhà có 5 mẫu đất, tui trồng một cây prune mua giống ở Brooks. Vài ba năm sau trái ra nhiều không thể tưởng, ăn chết luôn, làm mứt (jam, jelly) đủ thứ cả . Năm 1994 lần đầu tiên tui về thăm gia đình ở Saigon. Gặp lúc cây prune đang độ chín, tui nhét đầy hai backpacks , khiêng về cho gia đình ăn. Hồi đó Vi Xi còn nhà quê lắm, chưa có tinh ranh như bây giờ. Đến phi trường miễn nhét vào passport ít đồng bạc là mọi thứ đều OK , không hạch sách hoặc khám xét gì cả. Vì vậy prune Brooks đã đến nơi an toàn. Mà hồi đó cả nước đang cơn nghèo đói , nên gia đình tui lần đầu tiên được ăn trái mận mầu tím, to bằng rưỡi ngón chân cái, ngọt như mật như đường, thì vừa ăn vừa chảy nước mắt. Vì biết rằng người đang sống ở ngọai quốc đều được ăn ngon như cái ngon của trái mận. Còn tủi phận mình nghèo túng và đói khổ ... chưa biết lúc nào được no cơm ấm áo ...
Đó là chuyện của năm xưa. Bây giờ thì .... khác rồi.