quote:
Gởi bởi samantha
Và năm ấy, có một cặp vợ chồng trẻ, với tất cả tình yêu và nhiệt huyết đã nắm chặt tay nhau mạnh dạn bước vào đời.
Tuy cuộc sống lúc đó có muôn vàn khó khăn, nhưng chúng ta vẫn luôn có nhau và chung vai vượt khó.
Anh còn nhớ ngày chúng ta sắm được chiếc xe đầu tiên không? tuy chỉ là một chiếc xe cũ nhưng hai đứa đã rất vui, và nôn nao suốt đêm không ngủ được. 3:00 giờ sáng còn ngồi dậy để đi "thử xe" và anh đã lái xe đưa em vòng quanh khắp thành phố cho đến sáng. Lúc đó em đã tựa đầu vào vai anh với tất cả niềm tin tưởng và hạnh phúc.( Lẽ nào anh đã quen đi những tháng ngày hạnh phúc đó).
Em còn nhớ, mỗi lần hai đứa có điều gì tranh luận hoặc không đồng ý với nhau, em vẫn thường hay cãi, và cãi tới chừng nào thắng được mới thôi. Lúc đó anh chỉ cười và bảo " nhường em đó! miệng lưỡi của em mà không đi học luật thì uổng". Những khuyết điểm ngày đó anh yêu, nay bỗng trở thành những tật xấu mà anh cho là không thể nào tha thứ được??.
.......Và các con của chúng ta ra đời, niềm vui và hạnh phúc được làm mẹ như tiếp thêm nghị lực cho em cùng anh đi tiếp đoạn đường khó khăn trước mặt. Nhưng anh đã thay đổi và không còn là anh của ngày ấy nữa. Anh trở nên lạnh lùng và hay cáu gắt, những lời nói và hành động yêu thương không còn nữa mà thay vào đó là thái độ xa lạ và những lời lẽ làm tổn thương đến mẹ con em.
Lúc đó, em vẫn nghĩ là do anh quá mệt mỏi với công việc và gánh nặng gia đình nên không hề than trách mà chỉ giận cho mình đã không thể chia xẻ những phiền muộn của anh.
Nhưng khi em hiểu được anh đã thấy quá nặng nề trong bổn phận và trách nhiệm với mẹ con em là vì trong tim anh đã có hình bóng của người đàn bà khác.
Em không muốn tin nhưng những cú điện thoại bất thường và thái độ lúng túng của anh đã cho em biết sự thật. Những lá thư, những tấm hình gởi đến tận nhà làm em chới với.
Anh có biết là em đau lòng lắm không? em đã phải cố gắng vượt qua và đè nén nỗi đau vào tận đáy lòng, trước mặt các con và người nhà em đã tỏ ra bình tỉnh và cứng rắn, để rồi khi các con đã ngủ say và khi quanh em không còn ai nữa và nỗi cô đơn và đau đớn không còn kềm chế được nữa em đã khóc thương cho các con và mình.
Đã nhiều lần em tự hỏi tại sao? tại sao anh có thể nhẫn tâm dứt bỏ những gì chúng ta tạo ra? tình yêu của em và các con không đủ để giữ chân anh lại?