Dạ Khúc Viết Bên Cửa Sổ Viễn Xứ Ngày Cuối Một Mùa Đông (Group VB-GL-Cali&Paris Thơ-Nhạc-Họa- 19/03/2008) Ngoc TranTý Ớt hẳn là một người rất gọn gàng, ngăn nắp nơi góc nhỏ thiên đường của mình ? Nhưng có lẽ là người không thích điều chi cho mệt đầu óc mình ra nhỉ ? (MT)
**
MT ơi ,MT lầm rồi ,nhà này không có ai là gọn gàng đâu ,ngay bây giờ ai mà đến chơi thì sẽ thấy bừa từ phòng ăn cho đến nhà bếp (ăn rồi chưa rửa bát)
Còn phòng hai đứa đang ngồi gõ thì khỏi chê ,từ chiều đến giờ dời nhiều thứ để lấy chỗ trống chụp hình vẫn còn để lung tung ,chưa bỏ lại chỗ cũ .
Được một thứ là vì cả hai cùng bừa nên không ai la được ai hết .
T.cũng thích hát ,ở đây có chị bạn hay hát cho nhà thờ ,mỗi khi tổ chức văn nghệ ,chị ấy với T. hay song ca .Bài "Thánh ca buồn" T. cũng nghe chị bạn hát nhiều lần trong những dịp đón lễ Giang Sinh ở đậy
Qua đây nhiều bản nhạc mình không còn nghe ai hát lại nữa ,MT & NA có nhớ bài "Dạ khúc " của Nguyễn văn Quỳ không ,ngày xưa Lệ Thu hát bài này hay lắm .
Mến,
NT
ngocanhTý Ớt ui ,
Như dzị Ớt chịu tên nầy rồi ha
Người Bắc gọi gọi chồng là ông xả ; còn người nam kỳ gọi chồng là ...ông ớt đó Tý Ớt à
Có ông Ớt thì đương nhiên là phải có bà Ớt , lại còn là Ớt chỉ thiên nữa thì ngon lành biết mấy
Hôm bữa tý Lạc Đà khoe mới có cây ớt khi chưa chín màu đen, chín rồi thì mới màu đỏ và cay tàn bạo, ăn nửa trái hết ho hết cảm liền , ngộ ơi là ngộ , ước gì mình cũng có một cây để thử .
Rồi nhân tý Ngơ nhắc vụ ớt , Mơ mới nghĩ ra cái tên Ớt quá đổi dễ thương đó
Về lể màu xanh cây , hùi làm chỗ cũ , có tên warehouse manager rất liếng khỉ . Ngày lể nầy , hắn cầm cái cây quấn vải (bằng carton ) đứng đón ngay cửa . mạng nào tơ mơ vô tới mờ trên người thiếu màu xanh cây là hắn khỏ cho một gậy
Khi Mơ tới , hắn dơ cây , Mơ hét lên , vừa nắm sợi dây chuyền có miếng cẫm thạch màu xanh cây cho hắn coi hắn mới tha cho
Còn có người hăm ngắt, véo nữa kìa
Người xứ Irish còn giữ tập tục ăn mừng lể nầy hở tý Ớt ??? mờ tý Ớt có hỏi thử lể nầy mang ý nghĩa gì hông ???
Bài Dạ khúc nầy Mơ không kiếm ra được nhạc , không biết tý tí nào có thể tìm ra và post vô tặng tý Ớt hông ???
Còn nếu không , thì tí Ớt đờn và ca cho tý Ớt nghe , tình tứ hơn nhiều lắm
::: Nguyễn Văn Quỳ :::
Dạ Khúc
Andante Rubato
4/4
Đêm về trong bước phong sương, lùa gió phũ phàng
Ai cười kiếp sống mong manh, lệ thắm cung đàn
Ai cất chén mong say sưa quên hận sầu
Mơ bóng dáng xưa trong tiếng tơ ngập ngừng, ai oán
Đêm về trên bến cô liêu mờ xóa chiều tà
Lan thầm xơ xác run nghe sương chìm băng giá
Hồn ai về rền tiếng than như chập chờn
Hòa tan cùng nhịp sóng nước reo mịt mùng vẳng xa
Còn tiếc như hoa lòng tưới sắc dương
Ngời ánh mắt in hình xuân trắng trong
Mái tóc xanh ngát hương đời
Gió dịu hiền nhẹ rung lên ngàn lời thơ
Niềm trinh ngất ngây trong bao đợi chờ
Nhưng ngày xanh thắm mau phai tàn áng mây vàng
Cây buồn xao xuyến thương hoa rã rời theo gió
Màu đêm lạnh lùng lấp cánh nhung mịn màng
Giọt sương sầu nặng lá ... thầm buông
Tý Ớt hay quá , giỏi chiện bếp núc, giỏi chiện câu cá, lại giỏi chiện làm vườn trồng trọt nữa
Tý Mơ nầy thì chịu mua chiện câu cá, vì hỏng dám móc kí gì dzô cần câu hết , còn chiện trồng rau cải thì đầu hàng từ nhở , là vì Mơ sợ trùn sợ sâu tới chết giấc !!!
Qua thăm má, má hái cho gì ăn nấy . Khi má hái rau cải Mơ cầm bịt nilong ngồi ...xa xa
hứng
Tý Ớt đừng có ấm ức chiện chàng chỉ biết ăn thui, chẳng biết gì , là vì đàn ông hỏng nên biết mí chiện nhỏ, họ chỉ cần biết làm mí chiện lớn là đủ rồi
Cám ơn tý Ớt hỏi thăm, hôm nay bàn tay phải sưng vù và ngón tay út đau muốn chết !!!
Hai nhỏ học trò ngồi kế bên bóp bàn tay cho cô giáo suốt buổi, còn lo âu hỏi " cô còn đau hông " dễ thương gì đâu
Tý Mơ đã ăn bún ốc từ hôm thứ bảy rồi Ớt ui
Hôm nay tay đau , buổi trưa hỏng cầm đủa được nên phải ăn bằng muổng
Và vừa mới đi ăn bánh xèo , vì chỉ cần bốc tay cuốn rau chấm nước mắm , ngon quá xá , nên bớt đau
Tý Ớt luận về người già và niềm vui , hay ghê
Tý Lạc Đà thích những gì bên ngoài và bên trong khung cửa sổ , ngộ ghê ta ơi
Thông thường, theo tâm lý , những người thích nhìn khung cửa sổ từ bên ngoài , thì là ...thui hỏng nói
Còn những người thích nhìn qua khung cửa sổ từ bên trong thì là người có tánh lãng mạn, mơ mộng, in như là tý Ngơ dzí tý Mơ
Em là gái bên song cửa
Anh là mây bốn phương trời
Em chỉ là em gái thôi
người em sầu mộng suốt đời
tình như tuyết giăng đầu núi
vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời
Giờ Mơ gọi Tý Ngơ ơi
Mơ fall in love dzí chàng Andrea Bocelli từ bữa nghe chàng ca bài Besame mucho
Hôm nay nghe chàng ca bài Resta Qui (Stay with me) hay quá xá
Giờ nầy hình như Ngơ đang yên giấc nồng
Mơ đang tự hỏi sao Ngơ giống mình vậy ta ??? Mơ cũng thích chỗ ngồi của mình , ở một nơi nào đó . Trong phòng họp ở sở cũng vậy , luôn luôn Mơ ngồi cái ghế đó, tại góc đó ...
Có lẻ những người như Ngơ và Mơ, là người có tánh chung thủy, hay sợ những sự thay đổi. Và nếu có gì xãy ra, thì mình sẽ là người đau đớn nhiều vì tánh nầy . Đúng hông ??? Người có tánh tình như vậy thường hay "cho nhiều hơn nhận"
Tý Ngơ ui , Mơ rất thích bài hát Kinh Hòa Bình , cám ơn Thiết Mộc Lan nghen
Đúng như tí Lạc đà diễn tả , nghe bài nầy, lòng mình lắng động.
Bên vườn kia, thấy anh tí Nhau làm bài thơ thiệt tĩnh kìa, rất hay .
Cám ơn tí Nhau , Mơ gánh dzìa đây nè
Lòng ta hồn Tuệ Sĩ
Lãng đãng đục trong chỉ "thế à"
Bể dâu nguyệt tuế cõi mình ta
Còng lưng gánh nặng vai thập gíá
Vỗ nhẹ rêu mòn ngã chấp qua
Quét lá chùa sau hồn Phật tử
Nỗi lòng thế sự ngập oan khiên
Nụ cuời sau, trước vô ưu tụ
Cánh hạc hồ tan bóng cửa thiền
Thời đại có, không trong với đục
Thế nhân mờ mịt thị tâm như
Nặng chút đàn thơ vương giấc tục
Bốn mùa hoa nở ngã kinh thư
Ngàn dâu hồ thỉ bóng hoàng hôn
Ngun ngút trời xa một cánh buồm
Ngọn gíó dặm trường bừng giấc núi
Mịt mù mở khép chốn vuông tròn .
Lêhải
Chúc cả nhà đêm ngon giấc , mộng trăng sao Tý Mơ
&&
HTMT Oh, NT thật thà đến là thương quá thôi đó !? Khi mà MT nói chuyện nhà cửa chi chi trong này thì đã hết còn đúng cái nghĩa bên ngoài cõi thật nữa rồi kìa ?? ( MT đang cười hi hi đây, vì biết do chính mình mới ra cái nỗi khổ ấy ở NT !?) Bởi vì thấy NT chịu khó viết trả lời thứ tự từng người và từng chuyện ...nên MT phục lăn đất luôn, vì cứ nghĩ mình cũng đã thuộc hàng kỹ lưỡng khoản trả lời ấy đấy, vậy mà còn thua xa lắm NT ? Thế thì NT hiểu rồi chứ ??
Còn thực ra, một khi mình biết điều gì là không gọn gàng ngăn nắp, có nghĩa là nó đã có sự gọn gàng ngăn nắp trong đầu mình ? Thế thì sẽ có lúc sự gọn gàng ngăn nắp ấy sẽ thể hiện ngay trên những góc nào nó cần thiết phải gọn gàng ? MT nhớ có người từng nói, đại để : mỗi con người có một ý niệm về sự gọn gàng ngăn nắp của mình nơi cuộc sống họ. Nên sự gọn gàng đôi khi thuộc về sự không gọn gàng. Bởi họ có thể tìm ra những thứ gì họ muốn trong mớ lung tung beng mà họ bày ra đó dễ dàng hơn nhiều, nếu một ai đó đi sắp xếp cho gọn gàng theo ý của mình mà người kia cần tìm thì không thể biết nó ở đâu cả ? Hơn nữa với những người vướng nghiệp con-chữ thì sự bừa bộn đôi khi cho thấy hơi thở từ những đồ vật để đầy nơi ấy . Vì khi cần gì thì chỉ với bàn tay ra, và thế là đã chạm ngay vào sự-sống nào đó?! MT hồi xưa vì làm trong phòng thí nghiệm ( loại phải tối ưu tất cả mọi thứ nơi đó : sinh học phân tử = Hóa sinh & lý sinh & y sinh & hóa tinh vi" nên nổi tiếng gọn gàng bất kể nơi nào MT ngó tới . Ấy mà khi trót vấn vương với nàng-thơ rồi sinh ra "nợ" chữ nghĩa ...thì mọi thứ dường như đảo lộn ít nhiều. Nơi nào cũng có sách vở, giấy tờ... và góc nào mà MT ngồi nhiều nhất thì nơi đó bề bộn nhất, mặc dù có nhiều sách vở để đó mà năm thì mười họa mới cần tìm chi trong đó. MT có thói quen, chỉ viết được chi đó khi có cảm hứng thật sự, và khi ý tưởng nó chạy ra thì phải viết như kiểu "thừa chết"mà "thiếu sống" vậy.
Nhà NT&LV vậy là hòa thuận sung sướng vì cả hai hiểu quá ý của nhau, thế thì la lối nhau làm chi ? MT cũng sợ nhất là nghe người khác la lối, dẫu là la lối đúng hay la lối sai .
Kể cũng lạ nhỉ ? Giáng Sinh là ngày đáng ra người ta phải vui mừng đón Chúa Ngôi Hai được sinh ra nơi cỡi đời, ấy mà đôi khi hát những bài như "Thánh Ca Buồn", hay nhạc "khóc" của Trịnh Công Sơn...thì người ta lại thấy thích đó chứ ? Điều này khiến MT có lúc cũng ngẫm nghĩ nguyên do ? Nhưng rồi lại nghĩ Chúa dạy : hãy vui với niềm vui của mọi người và hãy buồn cùng với nỗi buồn của mọi người! Và, qua đó mình cảm nhận được sâu sa nơi mỗi con người là điều gì thức tỉnh thật nhất ? Phải chẳng, niềm vui cho biết có những nỗi buồn ? và lời buồn cho biết còn có niềm vui nào mà con người ta vẫn hoài vọng? Vì rõ ràng sau lễ Giáng Sinh thì hầu như ai ai cũng được vui hơn với những bài hát buồn ấy, tất nhiên thường ở các nhà Thờ thì Giáng Sinh vẫn hát nhiều hơn những bài về Chúa Hài Đồng sinh ra bên máng cỏ rất hân hoan, mừng rỡ . Để bữa nào MT có giờ sẽ kể tên những bài thánh ca bất hủ đó nha ?
Bài "Dạ Khúc" hình như MT có nghe rồi, nhưng không biết phải Lệ Thu hát không, hay chỉ là đám bạn bè hồi trẻ hát cho nghe ? Ngày xưa nghe hát thì chỉ chú ý âm hưởng bài hát và giọng người hát. Bây giờ nghe hát thì đi tìm lời Thơ trong đó nhiều hơn. Nên như bài Dạ Khúc mà Mơ tìm ra đây, thì Ngơ thích nhất 4 câu này:
Còn tiếc như hoa lòng tưới sắc dương
Ngời ánh mắt in hình xuân trắng trong
Mái tóc xanh ngát hương đời
Gió dịu hiền nhẹ rung lên ngàn lời thơ
Mà "kết" nhất là câu cuối cùng "gió dịu hiền nhẹ rung lên ngàn lời thơ".
Mơ ơi, sao hồi trưa qua được ăn bằng muổng sao ta? Thế mà hổng có gọi Ngơ bay sang rồi ngồi cầm muổng đưa cơm cho Mơ ăn nhỉ, oh, tưởng tượng ra mới lãng-mạn chi đâu !!!???
Mà sao người ta hay bảo : nếu đau đớn dù là bất kể phần nào của cơ thể, thì mọi phần khác cũng không sung sướng gì ? Ấy vậy mà thấy Mơ nhà ta vẫn còn tả ăn bánh xèo, lại còn màn
" cần bốc tay cuốn rau chấm nước mắm
, ngon quá xá , nên bớt đau
" Thế thì rõ ràng là "ốm ăn" đây ta ơi ! Vì nhớ hồi bé có đứa em nó khi nào "buồn ăn phở" thì nó giả bịnh, thế là ba mẹ sai MT đi mua cho em. Nó còn tỉnh táo mà dặn mình :" nhớ nhắc ông hàng phở cho thêm nhiều nước, thêm thịt, ít bánh phở, và không hành ..." thiệt tình hết chỗ nói !
Khi Mơ thức để viết những dòng này :
Em là gái bên song cửa
Anh là mây bốn phương trời
Em chỉ là em gái thôi
người em sầu mộng suốt đời
tình như tuyết giăng đầu núi
vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời
Giờ Mơ gọi
Tý Ngơ ơi Mơ fall in love dzí chàng Andrea Bocelli từ bữa nghe chàng ca bài Besame mucho
Hôm nay nghe chàng ca bài Resta Qui (Stay with me)
Ấy là khi Ngơ đang lang thang trong cõi mà hồn lìa khỏi xác, để đi tìm những giấc mơ xưa . Vì Ngơ cứ chợp mắt là mơ đầy ắp. Có những giấc mơ trở lại tới nhiều lần, ngộ thật ? Và còn nhớ nhiều khi trong mơ thì Ngơ đã biết cảnh giác mình và bảo : điều này mình đã thấy trong một giấc mơ nào đó, cẩn thận không khéo mà mình đang mơ nữa không chừng ? Nên thường sau đó tỉnh dậy thì Ngơ rất phân vân. Về sau, suy ngẫm nhiều và gẫm lời Chúa nhiều hơn thì Ngơ biết: khi mình ngủ ấy là khi tâm linh mình tỉnh táo nhất để tìm lại chính mình trên con đường của một thuở hoang sơ nào đó. Nên những vết khắc nào đậm nhất thì mò về để vỗ về mình nhiều nhất lúc bơ vơ.
Mấy câu thơ Mơ ghi trên đây, thì Mơ nhớ có lần chỉ trích dẫn đúng hai câu giữa :
Em chỉ là em gái thôi
người em sầu mộng suốt đời
Và trả lời một ai đó, nhưng Ngơ có tật không bao giờ nhớ chính xác từng chữ, rồi đôi khi thêm vào cái ý tưởng hơi ngu ngơ của mình nên đã thêm vào một từ nào đó hay bớt đi một từ nào đó, miễn là sao cho nó hợp với ý nghĩ của Ngơ khi nhớ gì mà phải mượn lời thơ của người khác.
Thế ra Mơ cũng "cảm" chàng Andrea Bocelli ư ? vậy là trong nhà VB góc này cũng đã có hai kẻ cùng dám thổ lộ "thương" chàng nghệ sĩ tài hoa ấy nhỉ ? Nếu phải cho chàng cặp mắt của mình để chàng nhìn thấy quanh chàng có biết bao gương mặt hạnh phúc, sung sướng khi nghe chàng hát và quên đi những khổ đau hay buồn vơi của đời mình khi ấy, thì Ngơ chịu liền. Dẫu sao Ngơ cũng có may mắn nhìn đời khá đủ ý con người rồi, bi giờ ai đó nhìn thế Ngơ mà đúng ý của Ngơ thì cũng vậy thôi ?Nhiều khi còn được hay hơn và hữu ích hơn nữa kia ?? Lúc đó Ngơ cũng đâu có buồn, vì Mơ sẽ dắt tay Ngơ đi xem Andrea Bocelli trình diễn, rồi Mơ "cảm" chàng ra sao sẽ kể lại Ngơ nghe để Ngơ "cảm" phần nào Mơ chưa kịp "cảm" ? Thế là Tình Yêu kia được nhân lên ít nhất cũng gấp ba lần rồi ?? Gớm nghe mà lãng-tử thiên địa kỳ hồ quá ta ơi, hở các Tý&Tí nhà mình ? Đảm bảo Trăm Năm cũng nói : khi nào Mơ mệt để TNam dắt Ngơ giúp một bàn tay, tay kia dắt Mơ ? Cha cha, dung dăng dung dẻ hai đứa đã là "tình" , bi giờ tới những ba đứa nữa thì "tình" ý nó bay lên tới mây xanh, mây trắng, mây hồng, mây ngông ???
Giờ này Mơ lang thang cõi vằng kia thì Ngơ ru Mơ bằng lời thơ của LeHai nha. Công nhận thơ của người LeHai này cũng sâu lắng lắm đó. Bài thơ mà Mơ "gánh" về đây sao Ngơ chưa thấy nhỉ ? có lẽ khi vào trang thơ của LeHai thì Ngơ chỉ đọc trang đầu tiên khi đó và "bắt" nhất bài thơ LeHai viết về Mẹ . Sau này chỉ theo chân Trăm Năm đọc ké thơ của Lehai . Và đôi khi hứng lên thì bứng cả chùm Trăm Năm và LeHai họa ý thơ nhau đem về giữ ở "cõi mộng" khác của Trăm Năm. Có khi thì báo cho Trăm Năm biết, có khi thì lặng im luôn, kệ Trăm Năm điều trần với LeHai sao đó là việc của Thơ với Thơ nơi hai người í ?? Thì Ngơ hay nói : Ngơ thương Thơ hơn thương bạn đôi khi, nên bạn có không thiết tha gì với Thơ của mình nữa mà để ngủ yên đâu đó, thì Ngơ đem về góc nào hợp với bạn để chăm cho Thơ sống mà chờ người .
Ngơ nhớ bữa chân ướt chân ráo vô VietBao thì bất ngờ có người ra chào cách thức ngoạn-mục chi đâu :
" Lời thơ rớt xuống như tiếng dương cầm, từng giọt nhẹ bâng , mịt mùng đi mãi . Ý thơ theo gío vít ngả ngọn phi lao, từ cõi không mà đi vào vô tận . Hoang Thi Mai Thao tự tên thủa đã là thơ, những con chữ trên trang cần đâu nữa ngọn bạch lạp . Đón mừng người thơ đến từ đâu dó một cõi thơ . lêhải .
Posted - 01/14/2008 : 01:37:37
Và HTMT trả lời :
Xin chào lehai,
Thật đẹp và thật thơ là những gì lehai ưu ái cho thơ-thơ của HTMT!
HTMT đến từ Paris trong hiện tại, nhưng có lẽ thực hơn cả là từ một cõi mơ mộng nào đó, nơi chỉ có thơ và những dòng suối hài hòa, trong trẻo, chảy giữa một rừng Thu hoang dã cũng chỉ toàn cỏ cây và hoa lá với sắc-hương như chính thơ&nhạc !
Nên khi lạc bước về cõi trần gian luôn có cảm giác :không lạ, cũng chẳng quen. Xa mà gần.
Chắc hẳn bởi một bài thơ thuở nào còn chưa kết thúc dòng-trang cuối cùng ?
Nhưng tuyệt nhiên không có gì tiếc nuối hay ân hận, vì ít ra cũng được một lần biết đến những người bạn hôm nay, dù chỉ trong cõi-ảo !
Khi viết trả lời cho lehai những dòng này là HTMT vẫn đang nghe bản nhạc đệm cho bài thơ của TCY ở trong bài "lời trần tình bi thương và hào hùng" đó ! HTMT có cảm giác khi lehai viết cho HTMT, lehai cũng đã hay đang nghe tiếng dương cầm thả rơi...Như những bước chân vơi trên con đường hoang vu nào đó của kiếp người làm con Mẹ Việt Nam chúng ta hôm nay, đang lang thang trên khắp nẻo đường của trái đất loài người lạ xa và đôi khi lạnh lẽo ??
đa tạ và chúc vui vẻ với thơ-thơ!
HTMT
Posted - 01/14/2008 : 06:09:21
http://forums.vietbao.co...opic.asp?TOPIC_ID=46183
Còn đây là bài thơ mà vì lý do trên HTMT đi tìm "vết chân" người-thơ :
MẸCon cứ lớn dần trên nước mắt mẹ
Từng lời ru níu mãi bước chân đi
Tự khai thiên mẹ âm thầm lặng lẽ
Cha hy sinh ngay lúc mẹ xuân thì
Nửa thế kỷ quê hương mình chinh chiến
Mẹ Việt Nam đôi chân cứng, đá mềm
Nuôi con khôn lớn rồi đưa tiễn
Đôi mắt già chảy xuốt ngập dòng đêm
Qùy lạy mẹ bên nấm mồ cạnh bố
Con trở về vẫn chỉ kẻ bại vong
Nước mắt con bây giờ chìm mắt mẹ
Một đời này, con lạy mẹ ...đủ không ? .
Lêhải
Bài này ở cuối trang 1 của LeHai, từ đó HTMT chỉ theo dõi những bài LeHai đối đáp cùng Trăm Năm . Tôi "kết" nhất 2 câu cuối cùng của bài thơ Mẹ . Đọc lên nghe ngập cả một bể-dâu Đời tình nghĩa Mẹ&Con!!
Và hôm nay đi tìm lại bài thơ Mẹ để đưa vô đoản khúc này, MT mới ngồi đọc một số bài khác của LeHai ở trang kế tiếp.Cùng đọc lại những bài nơi trang 1 . Rất cảm phục chữ nghĩa của người-thơ. MT đã copy 2 bài của LeHai để vào góc "những bài thơ làm cho tôi được nghiêng mình cảm phục" nơi MGP . Mà khi nghĩ ra phải làm một Góc Thơ riêng cho những bài thơ rôi sưu tầm, hay của bạn bè .. tôi đã viết thế này :
Xin một góc nhỏ nơi đây cho tôi gửi lại cõi nhân gian những bài thơ mà tôi được may mắn đọc một lần hay nhiều lần, mà chính nàng-thơ tôi cũng phải nghiêng mình cảm phục nơi ý tưởng và trí tưởng của tác giả.
Có người tôi biết rất rõ, có người tôi chỉ biết sơ sơ, và nhiều người hẳn tôi không bao giờ được biết đến ở ngoài đời thật.
Nhưng khi tôi đọc bài thơ của ai đó, tôi thường chỉ chú ý tới ngôn từ và nhạc điệu.
Qua sự cảm nhận về thơ tôi có thể đối diện với một con người khá cụ thể nào đó trước mắt mình không hề khó khăn chi cả.
Phải nói là tôi rất dễ với con người, nhưng mà rất khó với Thơ.
Thế còn bạn??
Có thể bạn cũng có phần nào giống tôi đối với bài thơ và tác giả?
Có thể bạn khó khăn với cả hai?
Có thể bạn dễ với cả hai?
Có thể bạn là điều ngược lại với tôi?
Nhưng những bài thơ thì vô tội lắm đó và tác giả của nó mà tôi mạn phép đưa thơ của họ vô đây hẳn đều vô tư cả thôi. Bởi ai cũng đã hiểu Thơ là của chung chứ chẳng của riêng ai, chỉ có điều ai thích thì chia sẻ, ai không thích thì không cần chia sẻ.
Đúng thế không quý bạn? Bởi khi tôi nói là tôi gởi lại cho nhân gian, có nghĩa là đã có quý bạn trong nhân-gian ấy đấy !?
Chúc bạn cũng luôn vô tư với Thơ
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
Và tôi post vào đó bài thơ đầu tiên của Bạch Loan, một người bạn Thơ cõi ảo mà tôi tình cờ quen trong trinhnu.net cách đây hơn hai năm . Bài thơ Đêm Đã Khuya BL gởi cho tôi đọc khi đó. Tôi rất thích cõi phiêu-du của BL nơi những bài thơ tình lãng mạn mà vẫn luôn ngấm ngầm giấc mộng chính-nhân ! Chỉ riêng có một bài này thuần túy nét lao đao của nàng-thơ nghệ-thuật!
Đêm Đã Khuya Nửa đoạn đường trần tôi gặp em
Trời đang mưa chớp bỗng êm đềm
Đời nghe rạo rực ngàn xao động
Vũ trụ tưng bừng hoa nở đêm
Em đến từ đâu những cảnh xưa ?
Tâm tình sâu thẳm suốt trang thơ
Mùa thu em gởi vào trang chữ
Tôi bỗng lạc loài trong cõi mơ
Dòng chữ long lanh ánh nguyệt buồn
Lời thơ dào dạt nỗi niềm thương
Em đi tóc ngắn tôi ngồi lặng
Dĩ vãng hiện về cõi viễn phương
Buổi tối thẫn thờ với gió, trăng
Tên em tôi gọi rất âm thầm
Nụ cười che kín đôi dòng lệ
Em hỡi, đêm về lạnh gối chăn.
Nửa đời sương điểm mái đầu xanh
Dâu bể vùi sâu giấc mộng lành
Em đến êm như làn nắng mới
Xuân tình chớm nụ rất mong manh
Rồi đây trong những giấc hoa niên
Ta dẫn nhau đi bỏ xứ phiền
Trang điểm ân tình hồng cõi mộng
Đôi lòng phơi phới giấc mơ tiên
Năm ngón bàn tay toả dạ hương
Gặp em một tối thật hoang đường
Dìu nhau trên nẻo đường năm cũ
Tuổi mộng quay về. Em cũng thương !
Ánh mắt lặng buồn nét ca dao
Trăng tàn u uẩn giữa nghìn sao
Em đi nếp áo gầy như liễu
Tôi đứng vời trông, bỗng nghẹn ngào
Tôi sẽ đi về với cảnh xưa
Buồn như tuổi dại thuở hoang sơ
Phương xa tóc ngắn sầu cô quạnh
Em nhớ gì không? -- Đêm đã khuya!
Bạch-Loan
&&
Lam VienChào LV và NT thân mến,
Viết mấy chữ chào hỏi hơi thủ tục thường lệ trên đây xong, thì MT cũng tự nhiên ngó qua khung cửa sổ nơi mình đang ngồi . Sáng hôm nay thấy trời thật xanh, trong veo ! Nhưng bây giờ thì đang có mây bay qua . Mây thật trắng hối hả đi về hướng Tây, hẳn là gió cũng nhiều ngoài trời lúc này ?! Và đang có chiếc máy bay chạy ngang trên đầu của dãy nhà phía Bắc ( nhà MT ở gần với phi trường CGD, nơi hồi xưa có vụ rớt máy bay Concord nổi tiếng đó, ở Pháp mà nói đến vụ này thì ai cũng biết tên thành phố của MT, nhưng tất nhiên không ai biêt HTMT là ai cả ) . Đó là vườn sau của nhà MT nhìn ra .MT đang ngồi trong phòng bếp, ở lầu 1. Cái phòng bếp này MT sơn màu trắng, mọi đồ đặc cũng màu trắng . Có 2 góc của cái phòng hình vuông này , là hay được MT chọn để cái laptop của mình : một là, phía nhìn thẳng ra cửa sổ ( cửa sổ 3 cánh và lớn gần hết chiều dài của tường phía đó ). Hai là, phía đối diện thì bắt buộc MT phải ngồi ở tư thế xoay nghiêng người = nhìn ra nơi cửa ra vào căn phòng này, nên chỉ có nửa mắt là thấy ngoài trời, bởi vậy khi ngó ra ngoài trời là không ngó được màn hình vi tính . Hiện giờ MT ngồi ở góc thứ hai này đây .Bàn làm việc cũng là bàn ăn . Chiếc bàn này tròn, làm bằng gỗ thông màu tự nhiên .
LV viết về khung cửa sổ thật là hợp với ý của MT .....
.......
.......
Lụi hụi hoài mới xong tấm hình khung cửa sổ
Mặc dù không theo đúng ý của LV nhưng cũng post lên đây cho những người yêu đời sống sau khung cửa sổ, hay những ước mơ bay phiêu lãng ra ngoài từ sau khung cửa sổ .
Chụp hình tấm gương LV không ngờ là nó khó như vậy, những hình ảnh phản chiếu từ tấm gương, phải để máy ở góc nào cho khuôn mặt đầy những đường"tung và hoành độ" của mình đừng dính trong đó
tấm gương thì phản chiếu tất cả những ảnh đối diện, lại thêm Tý Ớt đạo diễn nên sau cùng kết quả cũng tạm ổn .
HTMT:MT đọc mấy dòng thôi mà LV chiếu cố viết để dắt một tác phẩm quả là tuyệt tác về ý tưởng của NT&LV đó . Đến độ MT bữa nay vẫn phải lấy thêm một lần nữa tựa đè bài này hơi dài dòng :"Dạ Khúc Viết Bên Cửa Sổ Viễn Xứ Ngày Cuối Một Mùa Đông " . Để gánh trọn vẹn nhiều giấc mơ đúng như những chữ LV viết đó "tấm hình khung cửa sổ
Mặc dù không theo đúng ý của LV nhưng cũng post lên đây cho những người yêu đời sống sau khung cửa sổ, hay những ước mơ bay phiêu lãng ra ngoài từ sau khung cửa sổ ."!! Còn những gì mà mấy người í phiêu bồng ra làm sao sau khung cửa sổ ấy và phía trước những giấc mơ kia là ra làm sao thì hẳn chỉ có họ mới đủ biết thôi? Chứ có kể ra đây quá nhiều, đôi khi chỉ làm cho loạn thêm trí tưởng của những người sống ở đoạn trong khung cửa sổ nhỉ ? MT lúc đầu còn chưa hiểu lắm vì sao LV nói chụp hình ý mà khổ sở đến mức vậy? Nhưng sau thì hiểu được câu nói đó. Nhưng mà LV viết " khuôn mặt đầy đường "tung và hoành độ" làm MT nhớ đến thói quen nhà binh, mà lại đặc biệt hơn là nhìn từ trên không trung xuống nữa, nên nó như những hình nổi vậy nhỉ? Công nhận người dùng từ cũng rất kỹ lưỡng .
Về tác phẩm của NT&LV , chính con gái MT được gọi vào cho xem, nó cũng trầm trồ khen :"đẹp quá là đẹp!!" .Nó bảo : "những bông hoa thật mảnh mai, màu sắc nhã nhặn, hoàn toàn tự nhiên và rất sang trọng dù chỉ là bó hoa dại đồng nội ..."? Có lẽ chính nhờ vẻ hoang dã đó mà mình nhìn thì như tìm lại trong tiềm thức về cội nguồn của mình không phải khoác lên những gam màu lòe loẹt quá đôi khi, bởi sự cải biến của con người. Cộng thêm màu sơn của bức tường của căn phòng màu hồng nhạt, khung cửa sổ kiếng họ tráng kính kỹ thuật chi mà nhìn không hề biết đó là gương cửa sổ ? Tất cả đều cùng môt tông của gam màu rất nhẹ . Mát mắt lắm ! Nhưng mà MT hơi chú ý tới trên ô kính bên góc phải, có cái đèn màu xanh. Hôm trước trong hình thấy màu xanh nhạt hơn . Vì tình cờ trong phòng của con gái MT cũng được MT chọn cho chiếc đèn màu xanh nhạt hơi giống vậy, cũng treo toong teng giữa phòng của nó và cái kiểu đèn cũng như thế . Như một bông hoa màu xanh nở vừa đủ độ đẹp nhất, và không phải mọc từ dưới đất lên, mà là thả từ trên trời xuống trần-gian . Làm ngọn đèn màu xanh soi cảnh vật và con người một cõi ? Nhưng chỉ có khác chút xíu, là căn phòng đó MT cũng dán giấy màu xanh nhạt, giống màu trời đôi khi ta bắt gặp lúc lơ đãng nhất . Con bé nó cũng thích nhất màu xanh nhạt này. MT đã save photo đó của NT&LV vào máy của MT với ghi chú thế này :"mirrorcopyxy - cửa sổ mắt đời - thơ hoang-dã -NT&LV -GL -VB - 18-03-2008"
Posted - 03/18/2008 : 21:08:25
Người Từ Trăm Năm- Tiếng dương cầm thánh thót của Clayderman lại dìu dặt đưa trái tim trăm năm muộn phiền này lênh đênh về một cõi ...
Chào làm quen với tí LĐ và tý Ớt,
Những bài thơ của NT như thế sao lại để lạc loài. Từ rày, NT có làm xong bài nào là tý Ớt cứ gửi ngay vào đây, trămnăm tình nguyện lập hồ sơ giữ riêng cho nhá, bảo đảm hỏi là có ngay. Chờ đọc thêm thơ NT.
LV có con mắt nghệ thuật, chụp hình thật sắc nét. Từ cảnh thiên nhiên đến khung cửa sổ. Thật là, dưới con mắt và bàn tay nghệ thuật, sự vật được truyền sự sống mới, riêng biệt.
Người nghệ sĩ LV với cây đàn, mang thêm chiếc máy ảnh, phóng xe lãng tử thế này, chắc là NT công nương ngồi đàng sau phải ôm thật chắc hỉ?
Mơ ui, tay đã bớt đau chưa ?. Cưng nó chút nha, bàn tay ... vàng để gõ đó (đầu trẻ lẫn bàn phím)
Mơ đang tự hỏi sao Ngơ giống mình vậy ta ??? Mơ cũng thích chỗ ngồi của mình , ở một nơi nào đó . Trong phòng họp ở sở cũng vậy , luôn luôn Mơ ngồi cái ghế đó, tại góc đó ...
Có lẻ những người như Ngơ và Mơ, là người có tánh chung thủy, hay sợ những sự thay đổi. Và nếu có gì xãy ra, thì mình sẽ là người đau đớn nhiều vì tánh nầy . Đúng hông ??? Người có tánh tình như vậy thường hay "cho nhiều hơn nhận" Sao nói nghe giống nhau quá vậy ta. Cho tramnam làm hội viên với . &&
HTMT:Về vụ một ngón tay út đau của Mơ :
Khi được MT hỏi thăm : " Thế hồi đêm ngủ, tay chân mình mẩy còn thấy đau nhiều do vụ "vồ ếch" bữa qua nhiều không? Hôm nay đi dạy học được chứ hay phải ở nhà, có người săn sóc riêng ? Sao mà nhõng nhẽo quá trời vậy ta ơi ?? Có lẽ đó cũng là một cái "dễ thương" nhất của nhà ngươi, để người khác phải thương nhiều hơn ấy nhỉ ? haha!!"
Nhưng Mơ trả lời tỉnh bơ, kiểu vẫn rất chi riêng người : " Bàn tay hôm nay bị sưng vù đây nè, ở đó mờ nhõng nhẽo, đau thấy bà !? Bóp dầu gió xanh thì đỡ đau hơn một chút. Nhưng hổng hết, chỉ đau tí thui chớ hổng có bị gãy ngón nào hết là còn may lắm .
Học trò kể chiện cô giáo chụp ếch hôm qua, còn cười chọc we cô giáo !
...
&&
Ngơ thương Mơ còn đau ngón tay út thì viết tiếp :
Oh, Bàn tay vẫn còn đau lắm sao? Bóp dầu gió xanh thì chỉ có sưng lên rồi đau hơn thôi, "Tư nhão" à? Biết sao thì hết liền không hở ? haha!!
Xa xôi quá biết sao bi giờ, nếu muốn chạy lại mà chữa cho ngón út ít kia nó hết đau nhỉ?
Tỉ dụ nó mà gãy ngón nào thì Ngơ chạy sang liền, rồi nói họ cắt nửa ngón của Ngơ, nắp ráp vào ngón gãy đó của Mơ . Thế là mỗi đứa có nửa ngón, vẫn còn hơn là còn một ngón mà ngó bạn hiền không còn ngón í kia ??
Oh, đám học trò dễ thương quá hả ? Bao giờ Ngơ sang, sẽ thưởng kẹo cho chúng ăn đến "sún răng" thì thui nha . Để "phạt tội" chúng chọc we Mơ bữa nay ?
Mà này, thiệt tình là nhà ngươi có kiểu viết chữ nó mới "nhõng nhẽo" chi đâu :
" Bi zờ mệt ơi là mệt đây"! Mấy dòng ấy là Ngơ viết từ hồi đêm qua, sáng nay mò vào VB thấy Mơ trả lời Ớt hết ý chưa nì :
Cám ơn tý Ớt hỏi thăm, hôm nay bàn tay phải sưng vù và ngón tay út đau muốn chết !!!
Hai nhỏ học trò ngồi kế bên bóp bàn tay cho cô giáo suốt buổi, còn lo âu hỏi " cô còn đau hông " dễ thương gì đâu
Tý Mơ đã ăn bún ốc từ hôm thứ bảy rồi Ớt ui
Hôm nay tay đau , buổi trưa hỏng cầm đủa được nên phải ăn bằng muổng
Và vừa mới đi ăn bánh xèo , vì chỉ cần bốc tay cuốn rau chấm nước mắm
, ngon quá xá , nên bớt đau
Ngơ còn chưa kịp "chăm bẵm" ngón tay đau đó của Mơ thì thấy người viết mấy dòng khi thức giấc :
"Tay còn sưng và đau, , bóp dầu canh thì đỡ chớ . Con gái biểu đắp nước đá lạnh, cũng bớt chút chứt và uống aspirine cho bớt sưng ngừa nhiễm trùng.
Ừa thì ráng chịu chớ có ai chịu đau tiếp mình đâu nè .
Tối qua cô bạn rủ đi ăn món nào mình thích, chọn bánh xèo, "giac toi"(?) , mà bánh xèo nòng dòn ngon quá xá, nhờ dzị mờ đỡ đau hơn nhiều lắm .
Nhưng cầm viết còn khó khăn chút chút .
Ngơ ta đọc đến đâu là được cười chảy nước mắt tới đó. Nghe sao mà ngộ nghĩnh quá xá !! Bánh xèo nóng dòn thì liên quan chi tới cái tay đau ta? Vậy mà lại báo cáo là nhờ "nó" ngon quá xá nên đỡ đau hơn nhiều ? Ngơ lắc đầu thật sự . Nhất là vừa mới thế xong ở dòng dưới đã lại :
Cầm viết còn khó khăn chút chút ? Nghĩa là sao ta ơi ?? Ngơ vội vàng đi tìm cây viết rồi chừa ngón út ra xem sao ? Rõ ràng là không liên quan chi vụ cầm cây viết với ngón út cả ?
Có điều chi khúc mắc trong vụ ngón tay út ít của Mơ nó đau không ta ?? Thua !!
Trong đầu đang còn tràn lan những ý nghĩ "phá" Mơ tiếp, nên sẵn có thư của Mơ gọi trước kia, thì Ngơ thật thà trả lời:
Ta đang viết bài rõ dài trong VB đó thôi ? Và đang nhắc tới vụ ăn bánh xèo của nhà người . Đảm bảo đọc xong thiên hạ ngẩn - ngơ ??
Ta đang cười muốn chết đây nì, vì nghĩ là đang "chọc" Mơ đó mà ? Cứ nghĩ sao mà LV nhắc hoài vụ bún ốc ? Nghe ra như Mơ tả cung cách ăn bánh xèo kia, thì dù có đang đau đớn cũng không bỏ qua cho mọi thứ trang điểm của đĩa bánh xèo nhỉ ?
Lại nhớ hồi qua đi trường học về Mơ kể bữa trưa đau tay nên phải ăn bằng muổng ? Thế là Ngơ biểu : sao không gọi Ngơ sang đó với, để mà
đưa muổng đồ ăn bỏ vô miệng cho Mơ hở ? Tưởng tượng ra cảnh đó mới lãng mạn làm sao NT & LV nhỉ ? Hai nhiếp ảnh gia í mà "bắt" được hình này thì sẽ ra một tác phẩm cực kỳ dễ thương ??
Thấy Trăm Năm dặn dò Mơ nghe ra Thơ chi đâu :
Mơ ui, tay đã bớt đau chưa ? Cưng nó chút nha, bàn tay ... vàng để gõ đó (đầu trẻ lẫn bàn phím)
Thì Ngơ cũng dặn với theo đằng sau chiếc xe hơi của Ngơ đã vút ra khỏi đoạn rẽ gần nhất góc phố nhỏ :
Đi "cày" nhớ giữ cái tay cho đừng va chạm nơi đâu kẻo nó đau lâu thêm thì khổ mấy Góc nhà VB, vì không có 5 ngón tay gầy của Mơ chăm sóc í mà ? Vậy thương nhiều hơn Mơ một tầng mây ảo vọng ? vì Mơ cũng nói là "thương Ngơ" bởi ngẩn quá đỗi !?
Đúng là thế giới của mấy kẻ lãng du, thứ lữ thì mới dùng từ ngữ thoải mái và tự nhiên như vậy được, phải không quý bạn ?
Rồi khi vào mở cửa phòng Nhạc, thấy Mơ để sẵn đó một chậu bông xương rồng mới trổ búp thật dễ thương. Làm Ngơ nghĩ ngay đến ngón tay út bị suýt gãy của Mơ . Có cảm giác như cành hoa vươn dài ra với những búp chờ giờ phút nào đó để nở chính mình thành bông xương rồng hẳn là rất đẹp (!!) Cành hoa đó như là ngón tay út ít của Mơ được nhắc đến nhiều hai hôm nay ? Quả là quý hóa mọi ban phát tốt lành nơi cõi đời này, một khi ta biết đến với nhau, đến với thiên nhiên cây cỏ, hay chim muông, thú vật ...mọi sinh linh của sự sống nơi mặt đất này . Ta đều được hạnh phúc và sung sướng chia sẻ, biết bao nhiều điều chiều chuộng của Ơn Trên . Tất cả đều chảy về một ngả Tình Yêu ! Mơ có tay với cây cỏ, hoa lá lắm, vì cứ vài ngày lại tặng các bạn mình hình ảnh rất đẹp ngay trong góc nào đó của nhà Mơ : những hoa là hoa, đủ mọi sắc màu và hình dáng, chủng loại .
Nhưng nhìn thấy trái đu đủ thật to và thật ngon ở bên cạnh chậu bông kia, thì Ngơ nghĩ có người sẽ chọn trái đu đủ, ngay cả biết nhành xương rồng bên cạnh có thể là ngón tay út ít của Mơ, tỉ dụ người này cũng có máu mê ăn đu đủ , như Mơ mê món bún ốc hay bánh xèo vậy ?? haha, thế nào LV cũng chú í đoạn này của Ngơ đây cho mà xem !?
[img]http://img.photobucket.com/albums/v301/ngocanh32/dudu002.jpg?t=1205935876[/img]
Cây nhỏ bên khung cửa sổ hướng tây của Mơ đang nhổ một nhánh bông , dễ thương hôn
Tặng cả nhà cho dzui ngày mới ,
chừng nào bông nở, sẽ chụp nữa để ...dành
trái đu đủ hái ở nhà má , đang chờ chín để ...ăn
Giờ Mơ tạm từ giả để đi làm nghen
thương quí
tý MơSáng nay đi tìm Nhạc về cho các Tý&Tí thưởng thức, tự nhiên lại thấy bản "Dreams are my Reality" do Richard Sanderson trình bày. Bài hát này có lịch sử rất đáng nhớ với Ngơ nơi MGP . Nên khi nghe lần đầu ở đó, thì Ngơ đã viết thế này :
BTCT
Dưới đây là 1 bản nhạc phim nổi tiếng "la boum" ở Pháp.
có bạn nào coi phim la boum lần nào chưa, phim lãng mạn ,yêu đời lắm đấy :heartbeat:*một bạn Net gởi vào góc Nhạc của Tý Ngơ nơi MGP bản nhạc này với đôi dòng kèm theo như vậy!? Richard Sanderson - Dreams are my Reality http://www.youtube.com/watch?v=EQDHCyFe2rY
Ngơ trả lời :Owh!! La Boum !!
Đa tạ và Xin chào Bautroichienthang,
Làm sao mà BTCT lại quá bộ qua đây vậy...