Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<89101112>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#181 Posted : Sunday, December 2, 2007 8:42:00 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thêm Một Sự Chia Sẻ !!

Trong một bài rất ngắn "Những Chia Sẻ", ThyThy chủ yếu gởi đến các bạn ý thơ và tiếng Pháp bài thơ "C'est toi ! L'HOMME" của nhà thơ Thanh Nhã. Họa chung bài viết "Khi Tôi Buồn" (VHP-HTMT). Ngay sau đó, ThyThy được một số bạn bè hỏi về nghĩa tiếng Việt Nam của bài thơ, và có người-thơ bút hiệu Vô Tình cũng hỏi để dịch ra tiếng Anh (như VT đôi khi cảm hứng với bài thơ nào của bạn bè trên Net đều xin dịch ra Anh ngữ, và Thơ của ThyThy cũng từng được ưu ái đó, hẳn các bạn bè của HTMT đã từng được đọc ý bài thơ tiếng Anh của HTMT qua hồn thơ của VT?). Lần này Vô Tình cũng hỏi ThyThy, nhưng vì biết Thanh Nhã cũng thường viết thơ tiếng Anh, nên ThyThy hỏi thăm. Owh!! Thanh Nhã gởi lại cho ThyThy một chuỗi ý của bài thơ đó đã qua "dòng chảy ngôn ngữ" của tiếng Anh, tiếng Trung Hoa và tiếng Tây Ban Nha. Khi nhận diện xong những ngôn ngữ thật sự là mới lạ này với ThyThy về Thơ-Văn nói riêng, và cuộc đời nói chung ThyThy có hỏi Thanh Nhã:
- Anh hiểu gì tiếng Trung Hoa và tiếng Tây Ban Nha không vậy?

- Hoàn toàn không tiếng Tây Ban Nha, còn tiếng Trung Hoa thì có lẽ khá hơn chút ít...( anh có một nửa dòng màu Tàu-Quảng Châu, với họ Triệu của anh! )

ThyThy đủng đỉnh thêm vào:

- Thế anh có nghĩ bài dịch tiếng Tây Ban Nha sẽ là bài hay nhất không?

- Ah!! Không có lẽ...??

Anh, hình như đang suy nghĩ gì đó về câu hỏi của tôi, trả lời cũng không kém phần đủng đỉnh, mà theo chiều ngược lại với tôi (?). Tôi hỏi lại liền:

- Tại sao anh biết không?

- Không!

- Haha!! Giản đơn là điều gì mình không hiểu chính là điều hay nhất với mình, vì nó mãi còn trong sự bí ẩn, cần tìm tòi để hiểu đúng-sai, đôi khi? Chứ nếu biết là đúng hay sai rồi thì nhiều khi lại "thường" thôi?? Nhưng quả tình, nếu như bài tiếng Tây Ban Nha này,ThyThy cứ việc đọc tỉnh bơ và lắng nghe âm-từ phát ra từ sự ngu ngơ vô tư ấy, thấy rõ ràng là đầy nhạc điệu. Nhạc điệu của chính ngôn ngữ xa lạ đó, như lần đầu mình nghe một bản nhạc không lời hay có lời mà mình không biết nói gì, chỉ cảm nhận phần sóng-nhạc. Một bản nhạc tự mình sáng tác giai điệu nào mình thích, miễn là ý nghĩa của chính bài thơ không bị mất đi? Còn như với thứ tiếng hay chính xác hơn là ngôn ngữ nào mà mình không thể hay không dám tự đánh vần, phát âm ra thành tiếng...( như tiếng Trung Hoa với ThyThy chẳng hạn ) thì cũng có cách "thưởng thức" khác : nhìn những con chữ như một bức tranh không lời !? Mà với ThyThy, mọi bức tranh đều đẹp cho tác giả của Nó trong tâm trạng mình nói ra một cách chủ quan, chỉ có khi Nó không còn đẹp nữa bởi mắt người đang nhìn ngắm bức tranh đó với tâm trạng khách quan là người xem, nhưng lại là chủ quan trong nhận cảm, suy đoán, hay xét đoán của chính mình?? Hai tâm trạng "chủ quan" này đôi khi là rất xa lạ với nhau?? Bởi vậy, tất cả tùy thuộc ở sự đồng cảm về nghệ thuật hay ý tưởng hay đôi khi là tư tưởng của hai, ba chiều cộng lại và cuối cùng là chia đôi (!!)

ThyThy nghĩ nếu hỏi ngay Thanh Nhã hay bất kể bạn bè nào của mình câu hỏi:

-Tại sao ThyThy bảo lấy tới mấy chiều cộng lại rồi chia đôi sau cùng ??

- ??

Hẳn sẽ là một chuỗi cười khoái chí hay một cái lắc đầu, sau một hồi suy ngẫm ?? hehe!!

Số là, hôm qua khi ThyThy tự dịch một bài Thơ-Nhạc của mình ra tiếng Pháp. Khi nói Thanh Nhã sửa lỗi chính tả giúp, với ghi chú: Nico nhà em nó liếc mắt bài dịch của mẹ, rồi nó chạy biến với một câu "chao ôi, tiếng Pháp của mẹ!! Thật là kinh khủng khiếp lỗi chính tả, nếu chấm điểm thì được "âm" tới mấy chục luôn cho bài này!!". Khi Thanh Nhã đã nhận bài của tôi, anh lại nói một "cơ sự" khác thêm vào, lỗi chính tả sửa không khó gì, nhưng mà viết tiếng Pháp kiểu ThyThy viết đây thì người Việt Nam hiểu được, mà người Pháp e rằng sẽ không hiểu mấy.

ThyThy trả lời ngay:

- Lạ nhỉ, ThyThy viết tiếng Pháp mà người Pháp không hiểu, trong khi ThyThy hiểu liền đó thôi?

- Tại vì tiếng Pháp không như tiếng Việt mình về đủ mọi thứ và với người Pháp lại khó khăn để hiểu...!!

Thanh Nhã vẫn khư khư ý kiến của mình, nghe chừng không thỏa hiệp, để cùng "hòa bình"!!

ThyThy lại đủng đỉnh:

- Thế thì giản đơn thôi, ghi chú ở dưới cho riêng người Pháp: "nếu quý bạn muốn hiểu tiếng Pháp của bài thơ này, xin mời học tiếng Việt Nam, khi nào bể đầu với tiếng Việt Nam hãy quay lại đọc bài thơ này bằng tiếng Pháp...là sẽ hiểu liền!!"...Sau những cái lắc đầu???

Nói vậy thôi, ThyThy cũng đâu dám "đùa giỡn" với thơ tiếng Pháp. Nhưng cũng vì ý nghĩ "chia sẻ" ý tưởng và những ý nhị của thơ-văn, nên ThyThy thêm một lần dịch bài thơ của Thanh Nhã "C'est toi ! L'HOMME" ra tiếng Việt Nam. Trước hết "tặng" lại bài thơ "Chính Là Người ! Con Người", sau nữa là cùng với bạn đọc không biết tiếng Pháp chia sẻ nghĩa của bài thơ.


02/12/2007
thythyhoangthymaithao




C'est toi ! L'HOMME

C'est toi ! L'homme
D'où tu viens ?
- du néant, de rien
De l'obscurité à la lumière
établit cette vie éphémère
Pour qu'un jour ce sera l'envers
Tu vas de la lumière
Vers l'obscurité et à l'infini...
Et plus rien tu seras dans l'oubli....
Pourtant c'est TOI ! L'HOMME plein d'intelligence
Qui a créé le courant
de l'illogique tu fais la logique
de la logique tu as bâti dans l'illogique
Le Monde sans toi n'a plus de vie et de signification
C'est TOI ! L'HOMME qui tue dans les confrontations
La Guerre, la Paix..., l'amour, la haine, la vengeance, c'est TOI
Et c'est TOI qui as crée les difficultés entre toi
Qui fais la loi et les lois.....
Qui donnes raison qui donnes tort qui s'entretues
A la fin tout se tue pour CE JOUR FINI
Tu rentres dans l'oubli !!


Thanh Nhã 13/4/2006



Chính Là Người ! CON NGƯỜI

Chính là người ! Con Người
Người từ đâu tới ?
- Từ vô không, vô nghĩa
Từ bóng tối đi ra ngoài ánh sáng
Tự định hình mình trên mặt đất hôm nay
Để một ngày kia sẽ là chiều ngược lại
Từ nơi đây ánh sáng
Quay trở về bóng đêm và đi vào vô tận...
Hơn thế nữa, người sẽ chẳng còn gì trong mọi lãng quên...
Dẫu chính là NGƯỜI ! CON NGƯỜI đầy trí tuệ
Kẻ tạo ra dòng chuyển
Từ vô nghĩa người làm ra có nghĩa
Từ có nghĩa người làm nền cho vô nghĩa
Thế Giới này không người sẽ không là sự sống và không ý nghĩa
Chính là NGƯỜI ! CON NGƯỜI kẻ chém giết trong những cuộc tranh chấp
Chiến Tranh, Hòa Bình..., tình yêu, sự thù hận, trả thù, chính là NGƯỜI
Và chính là NGƯỜI kẻ tạo ra những khó khăn giữa nơi mình cùng đồng loại
Kẻ làm ra luật lệ và những lề lối...
Kẻ cho là có lý, kẻ cho là sai lầm, kẻ tự giết nhau
Để tận cùng tất cả tự sát cho NGÀY TẬN THẾ
Người đi vào lãng quên !!


Việt Hoài Phương - thythyhoangthymaithao
01/12/2007




It's you! MAN

It's you! The man
where you come from?
- Nil, nothing
From darkness to light
This establishes ephemeral life
For that one day it will be upside down
You go from light
Towards the dark and infinitely ...
And nothing you will be into oblivion ....
Yet it is YOU! MAN full intelligence
Who created the current
The illogical logic you doing
The logic you have built in illogical
The World without you no longer living and meaning
It is YOU! THE MAN who killed in the confrontations
War ... Peace, love, hatred, revenge, it's YOU
And it is YOU who have created problems between you
Who do the law and the laws .....
Who gives reason to give harm and you kill you
At the end everything will kill to FINISH DATE
You enter with into oblivion


Thanh Nhã & Thanh Việt



它的你!男子

它的你!该名男子
如果你从那里来?
-无,没有什么
从黑暗走向光明
这确立了短暂的生命
这一天,它会倒了
你从光
对黑暗和无限...
并没有什么,你会被湮没… … 。
然而,它是你!充满智慧
谁创造了当前
不合逻辑的逻辑,你做
逻辑,你有建于不合逻辑
世界上没有你不再是生活和意义
是你!该名男子死亡的对峙
战争...和平,爱,仇恨,报复,它的你
这是你曾经创造之间的问题,你谁做的法律和法规… … 。
是谁给的理由,让伤害和你杀了你
在去年底都将杀死完成日期
您进入与湮没


Thủy Hưng



Es usted! HOMBRE

Es usted! El Hombre
De dónde eres?
- Nada, nada
De la oscuridad a la luz
Esto establece efímera vida
Para que algún día será al revés
Usted vaya de la luz
Hacia la oscuridad e infinitamente ...
Y nada se le en el olvido ....
Sin embargo, es USTED! HOMBRE plena de inteligencia
¿Quién ha creado la actual
La lógica ilógica haciendo
La lógica que ha construido en el ilógico
El mundo sin ti ya no de vida y de sentido
Es USTED! EL HOMBRE que murió en el enfrentamiento
Guerra ... La paz, el amor, el odio, la venganza, es USTED
USTED Y es que han creado problemas entre usted
¿Quién hace la ley y las leyes .....
¿Quién da motivos para dar un daño y que le matan
Al final todo va a matar FECHA FINAL


Gomez Adoảcion
viethoaiphuong
#182 Posted : Monday, December 3, 2007 5:37:22 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cùng Em, Tôi Nói Công Bình !!
(Bài thơ riêng tặng người Anh Thư l/s Lê Thị Công Nhân)

Lặng im...!!

Suy ngẫm...!!
Trước mắt tôi vẫn là cô gái ấy
Như tất cả mọi người em gái nhỏ
Mỏng mềm như cành liễu
Trẻ trung nơi tuổi đời
Trong đôi mắt cô rạng ngời
Nét hồn nhiên, giản dị
Nhưng giữa ánh dịu êm
Là những tia lửa nhỏ
.....

Từ tia lửa nhỏ làm bật ra
Ngọn lửa uất hờn
Táp vào mặt lũ bạo quyền
Đang truy hô, ngồi đối diện
Đang ra tay kết tội
Vẫn lạnh lùng tâm can
Để lương tri đi về chiều đối nghịch
Đố kị
Mưu mô
Gian tham

Lười biếng
Vẫn cái thói học đòi:
Câu chủ nghĩa, mà trò hề chủ nghĩa
Vì tự do, mà bắt nhốt tự do
Vì an dân, nhưng cưỡng hiếp dân lành
Vì bác ái, nhưng lòng đầy lang sói
Vì nhân quyền, nhưng bẻ trái luật công dân
Không thèm động trí não suy xét đúng, sai
Không quan tâm đâu điều thiện, ác
Không ngước nhìn đủ xa mươi dặm đường dân tộc
Không biết tự kiềm mình với bản ngã xấu xa
Chỉ biết huênh hoang với vinh quang giả tưởng
Chỉ lo bám giữ chút quyền hành và chút lợi bả danh
Chỉ lo gói khăn mình và hưởng thụ phì thân
Mặc điêu tàn xứ sở...
Biết mai ngày về đâu???

Nếu bạn biết đúng-sai = kẻ sai đường lối (?)
Nếu bạn biết "trước đi đã sai" = kẻ đã từng chống đối (??)
Nếu bạn biết "đang đi sai" = kẻ đang phá hoại (???)
Nếu bạn biết "sẽ còn đi sai" = kẻ có mầm mống chống phá (????)
Tất cả đều đáng tội tù (!)
Nói "sai" = tội tù (!!)
Viết "sai" = tội tù (!!!)
Nghĩ "sai" = tội tù (!!!!)
Cánh cửa Nhà Tù luôn mở rộng, nếu gọi, đòi TỰ DO (?!)

Đâu là CÔNG LÝ
???
......

Nhưng chúng ta đều biết: Tự Do không ai cho không *
Mà chúng ta phải tranh đấu mới có được, khi mà
Nhân phẩm bị giày xéo thì con người phải đứng dậy...!!
Từ nỗi khốn cùng của dân tộc Việt Nam hôm nay
Có nhiều người vùng dậy
Nhiều anh hùng xuất hiện
Trong đó có em
Cô gái ấy, Thiên Thần!
Em làm tôi rúng động!
Em bắt tôi nghiêng mình!
Em cho tôi rơi lệ
Dòng tủi hờn
Điêu linh

Cùng em,
Tôi ước mơ, nở trên quê hương mình
Nhành hoa Nhân Ái
Trên Cây Đời
TỰ DO
DÂN CHỦ

Cùng em,
Tôi nói CÔNG BÌNH

Tôi
Chúng tôi
Những người Cha
Những người Mẹ
Những người Anh
Những người Chị
Có các em thơ

Có cả các cụ già
Nơi tận cùng Lương Tâm còn cắn rứt
Trái Tim còn buốt nhức
Tâm Hồn còn biết rung

Lòng Liêm Sỉ còn biết hổ thẹn...
Xin gởi tới EM và những NGƯỜI TRANH ĐẤU
Những Lời Cùng Sẻ Chia:

Người ta có thể giết chết một con người
hay ngàn vạn con người
hay triệu triệu con người
Nhưng không thể bóp méo hay hủy diệt những gì đã là
Tư Tưởng

Ý Tưởng
của
Công Chính
Công Bình
nơi những con người này
Những con người đã được soi rọi bởi ánh sáng của Thượng Đế.
Chúng ta cùng đồng ý:
Trí Thức cao nhất của con người là Ý Thức về Dân Tộc
chứ không phải kiến thức học hỏi cao rộng nào đó.
Tình Yêu đẹp nhất của con người chính là Tình Yêu Thương Đồng Bào và Đồng Loại
chứ không phải là tình yêu đôi lứa.
Nỗi Đau lớn nhất là Nỗi Đau Mất Nước
chứ không phải nỗi đau mất tiền bạc
hay mọi giá trị vật chất nào khác.
Sự Đánh Mất vĩnh viễn là tự đánh mất Linh-Hồn mình
chứ không phải sự mất đi của thân xác.
Điều làm Kính Nể nhất là Tình Thương Yêu của Thượng Đế với Loài Người
cùng mọi Tạo Vật dưới thế gian này
còn
Điều làm Sợ Hãi nhất
cùng
là sự Nổi Giận của Thượng Đế
cũng với chính Con Người đầy những Tội Lỗi mà không biết đường Hối Cải.


*Martin Luther King

Paris 23h00--03/12/2007
thythyhoangthymaithao


**TT- Lời Năm Tháng



http://www.namuctuanbao.com/trang_thonamuc.htm

http://thongtin.brinkste...hienthantrongbongtoi.htm
viethoaiphuong
#183 Posted : Wednesday, December 5, 2007 12:01:37 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thư gởi Thầy, Cô và Bạn


Thưa Thầy, Cô và Bạn !!

Em thức dậy một sớm mai với :
Nửa gánh Đời còn trĩu-nặng
Nửa gánh Thơ chòng-chành sóng-hồn
Nửa gánh Nước-Non vợi-vời là suy-tư
Nửa gánh Tình-Người luôn vơi đi một nửa nghĩa-hiệp và lòng-người còn nhỏ-mọn, xa-xôi

Trọn gánh Chúa-Con vẫn nửa đường cây Thánh-Giá xin được mang trên đôi vai gầy mỏng mảnh
Vẫn kiếp người lãng-du...!!

Bài thơ-xuôi hôm qua (??) làm em hết nửa già tâm-sức
Càng mệt hơn, khi sáng nay bỗng nhận ra tâm-thức
Những con người lạ xa
Bởi những vạch "cấm đi vào"
Ngay nơi cõi ảo
Một bài thơ hẳn là quá chính-trị
Ah!! Vẫn hai từ chính-trị
Em đã từng nát óc nghĩ-suy...
Thật qoái lạ là ý nghĩ con người
Từ chính-trị rất giản đơn đấy chứ
Sao lại tự gán cho chúng một ý nghĩa lạ lùng đến là khác lạ
Như một "đường lối" thông thường, ta vẫn thấy
Chỉ một phương cách tiến hành, thực thi, bất kể mọi sự-đời
Mỗi người ở mỗi lĩnh vực một cách khác nhau
Như ở nhà, có bà nội trợ thích gọn gàng, ngăn nắp
Một bà khác chả mấy quan tâm, thế nào cũng được, miễn là đừng bắt mình nhọc xác

Đó là "chính trị nhà bếp"
Nơi nhà bank có "chính trị" phải ra tiền
Nơi nhà máy có "chính trị sản phẩm"
Nơi nhà báo có "chính trị xì căng đan"
Nơi nhà hát có "chính trị ca nhạc sĩ"
Nơi nhà nước có "chính trị trị vì"

Duy nhất nơi Tình Yêu chỉ có thể là chính yêu thương
Duy nhất nơi Đức Tin chỉ có thể là Niềm Tin không chuyển đổi
Duy nhất nơi nhà thơ chỉ có thể là ngôn từ luôn "phản-loạn"
Bay lửng lơ giữa nửa chừng Trời-Đất, trong một tâm-hồn vô ưu...!!
Một cõi riêng, không bao giờ có hai từ "chính-trị"
Chỉ có những từ "xa hoa" hay "giản dị" đi ra tự trái tim chân thành rung lên bởi vui, buồn hay khổ đau
Những ý tưởng góp nhặt được trên bước đường đi tìm tòi Chân-Thiện-Mỹ
Như một loài chim Thiên-Di-Thơ lạ, tự chắp cánh cho mình bay trong Bầu Trời Thơ vời xa lạ
Đi tìm cho mình và cho Hồn Thơ nghìn lý lẽ có lạ-xa
Lạ-xa với tất cả những gì đã quá cũ một vết mòn tháng năm
Mới mẻ với những gì cũng sẽ là một vệt của thời gian
Đi qua dòng năm tháng
Trôi trên lầu nhân-gian
Tô diểm sắc màu không gian
Ôm vũ trụ thức, ngủ...
Trọn những vòng chuyển xoay!!

Vậy sao lại nghiễm nhiên cho chính-trị chỉ đích danh một chuyện của các nhà chính trị
Các nhà chính trị hẳn không mang một thân xác con người (?)
Chính trị gì đây, khi đất nước vẫn lầm than, u buồn và xuống dốc
Tôi thấy lạ cho những con người là Việt Nam chính gốc
Người đã đi ra ngoài, được nếm mùi dân chủ, tự do
Của rất nhiều nước Tây phương hay các nơi khác trên toàn địa cầu này, có phải
Không biết chừng mai ngày
Bỗng tìm ra ở một hành tinh xa lạ khác
Cũng sẽ có một thế-giới hoàn toàn là công bình, dân chủ, tự do
Đó mới là thực sự một "sạch sẽ chính trị" chăng (???)

Owh!!
Thầy, Cô tôi sẽ lại lắc đầu (?)
Con-bé học trò của mình nó vẫn vậy
Như ngày đầu tiên nó được làm học-trò nhỏ của mình (??)
Dạ, thưa "thầy" nói đúng đấy
Bởi kẻ nào sinh ra đã thế nào thì khó có thể là kẻ khác, như :
"Ce qui naît chair est chair, ce qui naît esprit est esprit"
Người sinh ra từ xác-thịt là xác-thịt
Người sinh ra từ tâm-linh là tâm-linh
Nhưng em, kiếp thân như ngọn-cỏ
Sau mỗi lần bị quật ngã bởi cuộc đời
Lại tự mình trỗi dậy, như chính loài cỏ-dại
Lại hồn nhiên và vô-tư-lự
Cứ việc đi tiếp con đường mình đã được chọn...!!

Bài thơ ấy, chỉ giản đơn muốn nhắn gởi
Bạn bè riêng mình và riêng người
Nỗi khổ của Việt Nam lúc này:
Người bên ngoài nhìn rõ
Thấy rõ
Đôi khi hiểu không sai
Nhưng lại thờ ơ, hay
Không thích lụy phiền nào đó
Cho đời sống đã "đầy đủ tiện nghi"
Có chăng chỉ là thêm chuyện vui chơi giải trí đời thường, đôi khi ?!
Còn bên trong, thì đang bị gông cùm đấy
Nhưng lại ít hiểu nguồn cơn hay gốc rễ của vấn đề
Và cũng lại ngại "đụng chạm" đến bản thân
Hay đôi khi là không biết gì thật sự
Kiểu "sống chết mặc bay"
Hay "cúi đầu cam chịu"
Còn cả bên trong và bên ngoài :
Đôi khi toàn nghĩ
"Chuyện Đất Nước là cơ Trời, phận Nước"
Hẳn là việc của ai ai đó
Chứ chẳng phải của chính mình góp vào một phần nhỏ, dù rất nhỏ (?)
Nếu ai cũng biết: đôi khi
Một hạt cát cũng làm sụp lở một sa mạc
Với sự tạo ra trận bão cát cuồng phong
Quét đi tất cả và tất cả
Như thể :
"Một con bướm rừng Amazon vẫy cánh, làm rung chuyển cả vũ trụ!!" *
Ở một sức rung cực kỳ vi tế
Với cách nhìn cũng cực kỳ vi tế
Bởi, một vật thể nằm trong một vũ trụ, thì
Chính vật thể đó đã là nguyên vẹn vũ trụ này
Trong con mắt vũ trụ bao la
Không có những vật thể ấy
Vũ trụ không còn là vũ trụ
Chỉ có trong con mắt Đời
Con người đã vô tình
Tách rời mình khỏi vũ trụ

Tách rời mình khỏi chính mình
Để tự đánh mất mình trong những vòng xoáy mắt bão-giông
Bão của lẽ đời thường
Bão của lòng trắc ẩn
Những cơn bão tham lam
Những bạc tiền và danh vọng
Quá nhỏ nhoi
Vô nghĩa lý

Nhưng, với Thầy, Cô và Bạn
Em thấy lòng hừng lại, như
Sáng mùa Đông vẫn còn đó mặt trời
Sưởi ấm cho con-tim mùa đơn-lẻ
Đôi ba dòng, đôi khi chỉ là đôi ba chữ
Của Bạn hay Thầy, Cô
Luôn làm nàng-thơ cảm động
Vẫn nhiều lắm tấm lòng
Như rộng mở tình người lẫn trong tình nghệ-thuật
Vẫn ý nhị và tình nghĩa, nghĩa cử cao sang, vô biên.

Giữa đôi hàng suy-tư
Tôi nhắn ngang cho Bạn, bỗng nhận thư
"...Em đang viết cho người thầy...
Về sự-đời và sự thơ-văn thời loạn li, cách trở!!
Chợt nhớ bài nhạc-thơ
"Em Cứ Đi"
Anh vẫn quên chưa gởi
Ah! Thế thì em không đi đâu nữa
Mà sẽ ngồi đây, nghe mùa Thu
Nhẹ rớt những chiếc lá cuối cùng trong giông-bão có là cuối cùng của Paris diễm lệ?!

"Và, nếu Bạn có điều gì cần nói
Tôi biết được vẫn hay hơn là không thể
Bởi, tôi vẫn thế
Như Gió ấy, cứ lướt đi
Mà không có thời gian nhìn lại lối đời...(!!), đôi khi.
Khi phải nghĩ suy gì
Tôi thích nghe bài "Cát Bụi" **
Nghe chính tiếng mình lạc trong chuỗi vu vơ
Đời người như hạt bụi, bay theo gió
Nhởn nhơ trong giòng đời
Cùng loài người cười, khóc
Cùng lá cây tự tình
Hòa trong tiếng gió, vẫn những điều xa xăm
Hòa trong hơi thở, vẫn những chiều băn khoăn
Đi về đâu nỗi nhớ
Một ngày tình không ta...!?
Nơi đỉnh điểm của bài ca
Là lời Chúa-Cha vọng lại
"Lắng nghe Con, giữa hơi thở của Đất-Trời
Luôn có điều hằng nhắn nhủ
Bình an nơi tâm hồn, duy nhất chỉ Ta ban!"

"Và dưng không, vẫn giữa muôn dòng người viết
Tôi vẫn còn đọc tiếp
Hiểu lắm ý thơ người cũng chẳng khác mấy ý thơ tôi
Khi đã là dòng chảy
Xuôi về lòng đại dương
Như một cuộc diễu hành ngôn từ
Giữa một trời chữ nghĩa
Nhưng chỉ để tìm cho văn-thơ một ý nghĩa
Đúng nhất văn-thơ

Điều gì là thật nhất giữa sâu thẳm tấm lòng
Cùng tim-óc
Con Người
???!!!

"Nhiều khi Bạn im lặng...
Trong im lặng ta tìm ra sự chuyển động của máu huyết nơi một thân xác, hay
Sự xao động của một tâm-hồn

Sự sống của một linh-hồn
Cùng im lặng
Giữa chuỗi vô tận là thời-gian và giữa khoảng vô cùng là không-gian
...im lặng..."

!!!???


* lời một Đức Phật (?)
** La Poussière - CT

Paris sáng 05/12/2007
VietHoaiPhuong-thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#184 Posted : Wednesday, December 5, 2007 7:26:25 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Paris hôm nay trời mây xám phủ kín và hơi mưa nhẹ, đủ vừa cho nên nỗi u buồn của mùa Thu, vẫn nơi đây tôi trải qua đoạn đời trần-gian luôn muôn chiều là bã vã lẫn vào những dòng chơi vơi của ngôn từ qua rất nhiều suy nghĩ. Tôi vẫn để ý tới tất cả nơi cõi thật và cõi ảo, tại đây hay tại bất cứ đâu. Nhưng rồi tôi cũng làm như không biết gì về tất cả... Xong hẳn có một ngày, vào một giờ nào đó những gì không thể lọt qua mắt tôi, sẽ về lại nơi đây duy nhất, gởi vào những con chữ và xin gởi trả lại cho tất cả và tất cả, dù người được giữ có muốn giữ hay không mẩu nhỏ đó của chính mình, đó đã là chuyện thường tình của cuộc đời và chữ nghĩa, ngôn từ?
Và cũng hôm nay, tôi nghĩ tôi sẽ làm tất cả những gì còn có thể làm với thơ-văn nghệ thuật và con người, tôi sẽ làm với hết trách nhiệm và lương tâm mình. Đó là sẽ đưa vào nhà PNV tất cả bài viết của bạn bè thơ-văn tôi được hân hạnh biết tới. Và cũng xin chủ BBT và toàn BBT đừng bao giờ để biến mất trang web phunuviet.org này. Một ngày tất cả sẽ cùng sống lại với nhau và với cuộc đời này trong một thế giới mới và một trật tự mới cùng một ý nhị mới: đẹp đẽ, chân tình và rộng mở.
Riêng với người Anh Thư trẻ tuổi của Việt Nam hôm nay, luật sư Lê Thị Công Nhân, tôi sẽ giữ nơi đây mọi bài thơ hay bài văn mà mọi người tặng cho cô. Mong có một ngày cô thoát khỏi nhà tù csvn, cô sẽ có một món quà trọn vẹn về tinh thần được dâng tặng tại nhà ảo PNV này với những nương gượng và trân trọng nhất. Cũng mong quý bạn nếu ai có điều gì muốn nhắn gởi người con gái trẻ đang xả mình vì lợi ích của dân tộc mình, đồng bào mình... xin các bạn cứ tự nhiên gởi lại nơi trang riêng dành cho cô.

http://www.phunuviet.org...topic.asp?TOPIC_ID=5008

Tôi xin được thay mặt cô cám tạ chân tình nhất !!Rose


VHP-HTMT

.......

Và Những Nụ Hoa Thơ Nở Giữa Trời Tự Do Cõi Tâm Hồn cùng Ý Tưởng và Trí Tưởng

Xin nối tiếp các đoạn dòng...!!


Bài thơ này tôi copy từ namuctuanbao số ra ngày 06/12/2007

Nói với Lê Thị Công Nhân

(Thân mến gởi Quê Hương và đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, quốc nội và hải ngoại. Riêng cho Lê Thị Công Nhân)

- "Này, ta bảo, hỡi độc tài khát máu!
"Dừng mong ta thỏa hiệp hoặc đầu hàng
"Vì chính nghĩa, quê hương, vì mai hậu
"Vì giống nòi, ta chấp nhận gian nan!

"Ngươi quất roi da, ngươi giơ báng súng
"Thì ta nung ý chí vững bền thêm
"Ngươi trói tay ta, xô ta vào ngục
"Là để một ngày bão lửa bùng lên

"Nghe cho rõ: Nếu mình ta tranh đấu
"Ta vẫn hiên ngang chiến đấu đến cùng
"Ta bảo thật, bọn ngươi, phường... thảo khấu
"Trời không tha mà đất cũng không dung!

"Ta điểm mặt bọn gian hùng, quốc tặc
"Máu xương dân lừa mị dựng thiên đường
"Mạng sống dân, ngươi coi như cỏ rác
"Nhưng lạy cộng Tàu, hiến đất quê hương!

"Ta tranh đấu vì công bằng, nghĩa vụ
"Khi thấy dân đàn áp bởi tay người
"Ta phản đối vì một bày dã thú
"Dìm non sông xuống tận đáy trùng khơi!

"Hỡi bốn biển, năm châu, người thế giới!
"Xin nói lên tiếng nói của lương tâm
"Về một Việt Nam đau thương, tăm tối
"Nghĩa cử này, tôi xin mãi tri ân!"

Ôi, phải đó tâm tư người con gái
Hay Hịch Lên Đường của Bắc - Nam - Trung...
Mang Thông Điệp đòi đời, đòi lẽ phải
Bởi Việt Nam, dân tộc vốn kiêu hùng?!

Người con gái Việt Nam tuy nhỏ bé
Nhưng có trái tim vĩ đại, phi thường
Lê Thị Công Nhân, ơi người tuổi trẻ...
Em là mầm hy vọng của quê hương!

Em cứ hiên ngang giương cao ngọn đuốc
Rồi cùng em, dân tộc sẽ đồng hành
Tôi cũng bên em, dõi theo từng bước
Yểm trợ tinh thần sắt đá đấu tranh!

Sau giấc hôn mê, người người sẽ tỉnh
Như qua đêm, trời rạng rỡ mặt trời
Thì Việt Nam phải có ngày công chính
Ngạo nghễ cờ Vàng bay rợp... em ơi...


Ngô Minh Hằng
viethoaiphuong
#185 Posted : Wednesday, December 5, 2007 10:31:23 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Dòng Sông Vắng Bóng Mây Chiều Cuối Thu

*cho ca khúc "Người Ôm Chiếc Bóng" - Cattuong

Bay đâu rồi bóng dáng của Mây, áng mây-chiều cuối Thu xưa ai kịp bắt trên sông mùa vồn vã sóng lao xao...!?

Có phải lời thơ-nhạc lần này người muốn gởi lại cho Đời, cuộc-đời nhiều giông-tố, nhắn thêm một lần bằng giai điệu vẫn rất dịu êm, nhưng luôn xót xa pha trộn giữa diệu vợi ngôn từ và du dương cung điệu.

Cung điệu của người dường như chỉ có sóng của mùa Thu kịp bắt. Bắt qua khoảng không gian lơ lửng giữa trên kia là trời Thu xanh thăm thẳm, luôn nhiều mây trắng, nhẹ giăng giăng vào những sáng bình yên không bão-gió, như hôm nào tôi còn thấy (!!), Và dưới này, nơi một góc nhỏ trần-gian, Người Ôm Chiếc Bóng


Nghe nỗi buồn lặng câm Ta ngồi ôm chiếc bóng Hỡi người dấu yêu ơi Cuộc tình bỗng xa xôi

Bóng của người hay bóng của chiều mây in xuống dòng sông Nhớ? Mây cũng hẳn buồn và Gió cũng hẳn đau nếu nghe giọng hát nhẹ vơi và vời vợi trìu mến quá kia! Tôi biết nghĩ gì cho thật là đúng nhất, đúng với hồn mình còn mải miết theo nhau qua lời thơ, ý nhạc vẫn không xa!? Tôi biết nói gì cho thật là điêu linh nhất, xứng với tình của thơ-nhạc vẫn nhẹ như chưa đầy một giấc mơ, mà không hẳn quá vơi nỗi nặng lòng con chữ còn vất vả lắm qua bến bờ tháng năm...!?

Tôi cũng ngồi đây ôm mùa Thu diệu vợi, không kéo nổi hồn mình ra khỏi âm thanh du dương của gió Thu hôm nay đã đủ thấm lạnh lòng người...Và nhìn mây trời đôi khi vẫn thay đổi rất nhanh trong cùng một khoảng thời gian rất ngắn của một tuần lễ đầy-vơi:

Có ngày đầy mây trắng muốt, giống những dải lụa tinh tuyền vắt ngang dòng sông xanh khổng lồ, lồng lộng trên cao kia. Oh! Trời mùa Thu kỳ ảo, bức tranh tuyệt vời cho hi vọng của lòng người và sự trắng trong của tâm hồn...Như mới hôm qua tôi thấy, "Mây- Kỳ-Vọng"!!

Có khi trời chiều vẫn ắp kín những ráng tím hồng như thể "Mây-Thơ" (!!) vừa cách đây vài bữa.

Còn như giờ này, nhìn trời mù mịt, kín mít mây xám trắng, không có nổi một kẽ hở màu xanh, dù chỉ đủ vừa cho con mắt đi kiếm tìm chút xanh xao kỷ niệm...Để đặt tên tựa đề cho một ý nhị bài Thơ. Tôi gọi mây chiều này bằng cái tên thật nhất : "Mây-Mùa-Đơn-Lẻ"!!


Nghe từng tiếng yêu thương Từ trái tim vút sóng Lắng từng bước chân em Lịm từng vết thương đau Nẻo về đâu không trở lại Hơi thở đời chợt im Ôi! Sao quạnh vắng Kỷ niệm hôm nao

Tôi biết có những nỗi buồn đã làm nên tên tuổi của rất rất nhiều bài thơ, bài văn hay những bài nhạc bất hủ. Có phải chăng đó chính là sự công bình của Thượng Đế, nói theo nghĩa bóng bẩy của những kẻ mang thân kiếp lãng du, là để làm cân bằng cho nỗi khổ và niềm sung sướng, như một người bạn lớn tuổi và là một nhà thơ tôi quý mến ( Nguyễn Thụ ), thuở xưa đã từng nói với tôi : đau khổ cũng là một hạnh phúc!

Phải chăng, chỉ khi biết lặng im giữa vô vàn yên ắng vây quanh ta: cảnh vật trong không gian và con người trong ý niệm hiện hữu, suy tư và nhận cảm trong ý niệm siêu nhiên...Để rồi bất chợt ta hiểu ra những con đường đến-đi của muôn sự: tưởng vậy mà không phải vậy? Hay, tưởng không vậy mà lại là vậy?

Nhưng nỗi đau này phải như con sóng đại ngàn vút lên từ trái tim nhói buốt tới tận cùng của tận cùng tất tận khổ đau...Đào sâu vào nỗi nhớ, vết thương nào nhắc tên, đường chiều xưa còn đó, nghiêng bóng hình bên nhau?!

Nhưng con đường không có chiều trở lại, để một người đi mãi, cho một người chờ mong, trông về kỷ niệm muôn phương, tự liệm tình mình qua những vết thương...


Nhớ từng mắt môi, nụ cười Nhớ lời thiết tha bên nhau Ôi! Cung nhạc đó Nốt rung lạnh sao Nối khuông dòng lỡ Kiếp nào hẹn nhau...?!

Nhớ mắt, môi người trong tha thiết nhạc tình thơ. Có bến bờ sóng đổ, có đêm dài tiễn đưa. Có tới muôn vạn lời vẫn vọng về trong trí tưởng, có thật hay không thật đã đi qua một giấc vợi mùa Thu...Mà gió vẫn còn ru những lời buồn đứt quãng. Để cung nhạc hôm này lạnh và run trên dòng khuông nghiêng ngả...nhấc, thả hồn tôi vào nhịp lỗi thời gian...Ừ, thôi đành hẹn nhau kiếp khác, nếu còn...

Say thơ,
thơ bắt lời buồn
Say cung nốt nhỡ
Để hồn ngẩn ngơ
Say mùa,
Thu úa giấc mơ
Say năm tháng cũ
Hững hờ lòng đêm...!?

Và hơn ai tôi hiểu, đời người trôi đi như con lũ giữa một mùa nước dâng. Sóng một ngày có lặng. Nước một lần có trong. Hay vẫn rong rêu như màu hoang rêu phủ. Ngủ trên dòng phai phôi. Như giờ này tôi biết có Dòng Sông Vắng Bóng Mây Chiều Cuối Thu...!! Để màu Mây-Kỳ-Vọng, trong mắt đời Mây-Thơ, cũng thấy đơn côi bóng dáng người thứ nữ, in trên nền trời đang vần vũ, một nét hờn vu vơ. Như thể một lời tạ từ còn thơm, mới...Những Mây-Mùa-Đơn-Lẻ hát ru người trăm năm...!!


* Người Ôm Chiếc Bóng -&kt-//- oct-2007 Cattuong

thythyhoangthymaithao
28/11/2007


viethoaiphuong
#186 Posted : Thursday, December 6, 2007 10:36:23 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Hương Đời Kỳ Diệu !!

Khi được Bình nhắc đến TT-PNV lần này một lần kia, tình cờ "gặp" nhau trong nhà trinhnu : "chị đã có "Hương Đời Kỳ Diệu" chưa?" Nếu Bình không quên đằng sau hay đằng trước (?) của bốn từ đó: "Tuyển Tập - Phụ Nữ Việt 2007" (?) thì đảm bảo VHP sẽ trả lời : "ah! VHP đã có tự bao giờ mỗi từ của bốn từ đó"! Mà sao Bình hỏi vậy ta??

Sau khi đã ok là Bình gởi cho VHP đi nha, thì rất ngạc nhiên một lần khác khá xa lần Bình hỏi, tự nhiên thấy máy báo có thư riêng. Hóa ra là SA:
"Chị Hoài Phương ơi,
Hôm qua S.A có nhận được sách của Bình Nguyên gởi từ Canada, trong đó có 1 quyển " Hương Đời Kỳ Diệu " Bình gởi cho chị...
Nhớ Pm địa chỉ sang cho S.A nhé...sẽ gởi cho chị liền...
Từ Canada sang Pháp mất hết 40 ngày đó chị...
Nhưng từ em qua chị có trể lắm thì chỉ có 2 ngày thôi là có trong tay rồi...
Vui nha...S.A phải chạy rồi..."
((SA này lúc nào cũng "vội vã" !!))

Có nghĩa là VHP chưa hề nhớ ghi địa chỉ cho Bình, hay Bình cũng quên ghi lại địa chỉ của VHP ? Mà nhớ ra rồi, lần đó hình như Bình và VHP lo bàn luận tới một vấn đề khác ngoài lề tin nhắn chính, nhưng lại trong lề cuộc sống này đây (?)

VHP đợi thêm không phải hai ngày như SA nhắn quả quyết đâu nha, mà có tới cả tuần lễ kia!! Mặc dù đã dặn kỹ con bé lớn: - Nhớ mẹ sẽ có gói bưu kiện quà tặng là sách đó con, đừng có quên của mẹ.
Nó hỏi liền:
- Mẹ không xem thư à?
VHP trả lời thành thật :
- Mẹ đâu biết chìa khòa nào đâu là của thùng thư ?
- Ah!! Hóa ra mẹ chỉ nhớ có cái máy vi tính của mẹ thôi với lại Thơ ??
Đành chỉ trả lời cũng rất thật:
- Biết làm sao, vì đó là sự thật!
Con bé nghe VHP trả lời vậy. Nó thở dài đánh sượt một cái rõ dài và nguýt mắt đến là đáo để, mặc dù không kém sự cảm thông.

Chiều qua đi học về, nó gọi với từ dưới nhà:
- Có thư của mẹ này, mẹ ơi !!
Không cần suy nghĩ, VHP hỏi liền:
- Sách cô SA gởi mẹ đó, cô Bình bên Canada gởi qua.

VHP liếc mắt tới cái bì thư thiệt kỹ lưỡng kia, và nghĩ ngay: SA này cẩn thận đến thế !! Và lại nhớ tới lần đầu tiên gặp SA đi "nhận mặt" chị PC, bữa đó SA đãi những người "chưa đi tu" món Bò Lá Lốt. VHP đã để ý thấy tất cả các gói nho nhỏ Bò Lá Lốt SA đã cuốn thật là khéo léo và đều chằn chặn, như thể cuốn bằng máy!! Phải nói SA là người làm gì cũng hết trách nhiệm và tấm lòng. VHP thầm khen ngợi và thân mến nể-trọng con người này!!
VHP chỉ kịp nhắn với Bình là VHP nhận "món quà" rồi và hẳn sẽ "xơi tái" Bình trước tiên.

Đêm qua VHP tính thức trọn để đọc sách và cũng là canh chừng cậu út của VHP tự nhiên bị đau ( cậu bị viêm họng và sốt cao, con của VHP, cả hai đứa hễ cứ đụng đau đớn gì là chúng nó bám rít lấy mẹ, dù đã to đùng !!). Chạy tới chạy lui phòng nọ qua phòng kia cứ chưa đầy mười lăm phút một.

Việc đầu tiên là mở bao thư cũng rất cẩn thận, thấy bìa cuốn sách đợt này đẹp hơn hẳn, cầm trên tay có cảm giác rất mềm mới lạ chứ!! Sau đó đưa ngón tay một cách tình cờ để dở giữa chừng xem sao, thì lạ chưa rơi trúng bài của BN, khi liếc xuống phía dưới trang giấy: bên phía tay trái là " Con Nga", còn bên tay mặt là "Bình Nguyên". VHP thoáng thấy có điều gì "bay lượn" trong đầu mình và tâm tưởng :
- Không có lẽ đây cũng là một tình cờ Trời ban cho riêng ta và BN ??
Ừ, để trọn vẹn một món quà tặng, đôi khi là như thế! VHP này đã quen quá với rất nhiều những điều chẳng thể giải thích quanh chính cuộc sống, và trí tưởng của mình kia: bằng cách nào cho đúng nhất mà không sợ mình làm sai sót đi ý chính của sự việc ấy đã xảy ra cho riêng mình?

Thế nhưng, VHP chỉ đọc sơ sơ vài dòng "Con Nga", rồi đi xem một lượt...tự nhiên cũng lại rơi vào nhiều "tình-thơ" của chính VHP hay ít nhất ai đó VHP cũng đã từng "quậy phá" nơi nhà PNV này rồi đây!! Sau thì bình tĩnh hơn, VHP coi phần mục lục, liếc mắt dài từ trên xuống dưới, ít nhất không thấy một người đâu cả, cũng hơi buồn (nhưng sau đó xem ở trang kia, có mấy lời chào đón thì lại thấy tên của người !!). Coi qua một số tác giả, phát hiện lần này rất hay: trước mỗi trang cá nhân có một bức họa rất ý nhị và phải nói là đẹp ! Có nhiều tác giả chịu để photo mình, tôi coi ngay một vài người đã có trong TT-PNV 2 và cũng phát hiện là chân dung nhiều người có thay đổi. Tôi mỉm cười với mấy người liền (?) và lại nhớ ra hồi năm ngoái tôi từng "chọc ghẹo" các "nàng" cũng về chuyện nhìn qua hình đó thôi, và không khỏi khoái chí cười một mình vậy, biết làm sao?! Duy nhất có một người VHP cố tình đi tìm, mà người này vẫn không chịu để photo của mình, nhưng còn biết thay vào đó là một bông hoa trắng muốt, thật là Thơ (!!). Ai đó hẳn giật mình phát đau tim đây nha...haha!!

Cuối cùng thì cũng yên chí lớn mà đi "xơi" liền Bình Nguyên. VHP đọc bài "Con Nga" đó chỉ ngưng có hai lần đi lấy thuốc và để khăn lạnh lên trán, cho cậu ấm ở phòng kế bên. VHP phát hiện : hình như Bình hơi không có lý lắm đôi chỗ ( vì trí nhớ của VHP không dở đâu nha, có người cũng phải công nhận đấy Bình ơi, dù đôi khi VHP chỉ mới đọc lướt qua một bài thơ hay một bài viết nào đó!!). Nhưng quả tình là Bình tài tình thật, nếu cho rằng đó chỉ là một chuyện sáng tạo của nghệ thuật. VHP tự hỏi ngay từ đầu: Bình thấy tất cả những gì về Nga là thật, ở đâu đó cũng thật, từ bên Việt Nam qua tới bên Mỹ? Nhưng sao mà ngợp ngạp quá cho VHP, chẳng có một kẽ hở nào của may mắn cả vậy Bình? Như xem một cuốn phim trọn vẹn về một cuộc đời, những bước đường trần-ai của một con người. Từ khi là đứa trẻ mới sinh, tới khi là đứa bé còn rất dại, đến lúc đã là một cô gái cũng chẳng phải là khôn ngoan, tuy không hẳn là quá khờ khạo...chỉ toàn là đắng cay và những là dập vùi bởi cuộc đời với những người đời cũng rất bất hạnh như nhau. Ngang bằng hai từ "bất hạnh", nhưng không ngang bàng hai chữ "công bình" và hai từ "tình người"!! VHP chỉ chẳng hiểu còn đứa bé của "con Nga" kia nó ở lại với người mẹ nuôi của Nga thì ra sao về sau đó? Nhưng dòng cuối cùng của trang giấy mà Bình kết thúc cho bài của mình đã làm một VHP " tắt thở", chỉ kịp thở dài thật sâu và buồn muốn phát khóc! VHP vẫn biết, trong cách viết của mỗi người có một nét riêng của người đó cho mình và cho các nhân vật, dù là thật hay tưởng tượng. Nhưng VHP bỗng tự hỏi Bình trong đầu rất nhiều lần sáng nay ra:
- Nếu Bình mà biết VHP buồn làm vậy và phải suy tư nhiều đến thế này thì liệu Bình có dịch ngòi bút của mình một chút về phía có ánh sáng không ta ??
- !!!???
Chỉ có riêng Bình sẽ trả lời được câu hỏi đó mà thôi?!

Nhưng khi đọc xong bài của Bình, VHP đã ngó lại photo của Bình. Cũng không nghĩ, chính đây là người đã, đang và sẽ còn "quậy" không thua kém gì ai trong nhà PNV trước giờ. Lẫn trong nửa khác tâm tưởng của VHP còn về "Con Nga"...!!

Người thứ hai mà VHP đọc sau Bình là chị Mây Lành của OMCT!! Không thể nào dứt ra được cái lối viết rất có đầu có đuôi của chị...Mà VHP chưa từng bỏ sót bất kể một chữ nào chị viết dù ở đâu đó, tình cờ hay cố ý VHP được đọc. Nhưng đang giữa chừng đoạn hẳn gần cuối thì cậu con trai của VHP nó sốt cao quá, gọi mẹ ời ơi!! Đành dỗ nó chạy vào phòng của VHP, nằm cạnh mẹ, trên cái clic-clac ( kiều đi-văng, khi kéo ra thành cái giường lỡ cỡ, nếu là người "ngủ ngoan" thì vừa dư sức cho cả ba hẳn hòi. Còn không một người sẽ là rộng và khi hai người sẽ là chật chội!? ). Chả hiểu sao, chị Mây Lành lần này viết cũng chuyện buồn đau chi đâu. Mong sao khi đọc đoạn cuối sẽ không đến nỗi VHP này "tắt thở" luôn...Thôi thì, các đoạn dòng của chính VHP sẽ là đau đớn nhất...!!??
Và TT-PNV 3 sẽ thiếu đi hẳn một người đọc kỹ càng "Hương Đời Kỳ Diệu" hẳn là cũng không nhất thì nhì, cùng lắm là xuống hàng thứ ba...!!hihi!!


* Sáng ra đụng vào cuốn sách lần nữa, tình cờ vào đúng trang đầu tiên sau tờ bìa, có hai dòng chữ:
"Mến tặng chị Việt Hoài Phương
Hoàng Thy Mai Thảo"
Và ở dưới là chữ ký "binhnguyen", thật giản dị và không hề đứt quãng!!

owh! RoseĐa tạ Bình đã cho VHP món quà đẹp nhất của mùa Giáng Sinh năm nay 2007 !!

** Cậu con trai muốn ăn Crêpes, như thường lệ mỗi khi cậu thích được chiều chuộng ( VHP gọi nó là "vua crêpes", vì nó có thể ăn một lúc cả mươi cái nho nhỏ ). Vừa lấy sữa và bột ra, trong khi cho máy vi tính chạy. Lạ chưa kìa: tự động thấy trên màn hình vi tính hiện ra trang quảng cáo, hôm nay là "cách làm Crêpes ngon nhất: 1kg bột mì, 3kg sữa, 1 quả trứng... để tủ lạnh 2h - 3h. Bạn sẽ có những cái crêpes ngon nhất mời mẹ của bạn. Jeremy." VHP chạy gọi con trai:
- thật là magic kia Nico ơi, mẹ bật máy vi tính thấy ngay món con thích, ai đó là Jeremy viết công thức.
Mà có điều gì tới 1kg bột với 3kg sữa, chỉ 1 quả trứng thôi và đường thì có chút xíu, không thấy bơ...đâu cả ?? Chắc anh chàng Jeremy này làm crêpes kiểu ảo.
- Bao giờ Ti lớn, Ti làm crêpes mẹ ăn nha ?
VHP hay hỏi nó câu này, mỗi khi đi làm crêpes mà có nó đứng cạnh chờ đợi.
- Ừ..!!
Thằng bé trả lời VHP hôm nay sao mà uể oải làm vậy!!

*** Vừa quậy bột, VHP vừa chạy vô nhà PNV phát hiện thêm sự nữa...!! Haha!! Có người khen "HMTT quả là có trí nhớ giỏi lắm nha !" Nhưng rõ ràng thấy trước mắt VHP đó: người mới chính là có trí nhớ giỏi nhất! Vì có nhiều điều người đã để nó biến vào không gian rồi mà còn tìm cách lấy lại được nguyên si, không thiếu một từ nào (?)


07/12/2007
Việt Hoài Phương
ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#187 Posted : Friday, December 7, 2007 5:17:19 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lặng Lẽ, Thêm Một Món Quà Trước Giáng Sinh !!


http://www.trinhnu.net/t...&case=view&musicId=7815

Giờ này dưng không vào đây, tính chỉ để sửa bài "sớ" dài dặc trong mục Thơ - bài " Thư gởi Thầy, Cô và Bạn "-- không thể tin, ngay trong "Trang Nhà TrinhNu"--mục Nhạc đã thấy Lặng Lẽ của THB & HTMT!!

Khi bấm vào chỉ nghĩ là ai đó đã được HH nhờ thu âm, mặc dù có nói với HH là chỉ muốn bài đó do chính HB hát thôi, không muốn bất cứ ai, nếu không thì chính MT !! HH lần kia báo lại: HB lúc này không có hứng mấy, vì sức khoẻ hơi thất thường !! MT chẳng biết nói sao và chẳng biết phải làm gì cả. Nhưng hôm tuần trước MT đã cho hòa âm không lên trang thơ-nhạc HTMT bên dactrung.

Nên thầy rõ ràng HB trình bày và hòa âm - thì MT thấy phần dạo đầu sao mà dài hơn bình thường?? Vì thực tình muốn xác định đó chính là HB hát !! Oh!! Đúng là giọng của HB đó chứ? Tuy cũng xót xa, vì thấy giọng HB có vẻ yếu đi nhiều so với năm ngoái, lúc cùng nhau hát tại Long Khánh với cả nhóm !

Nghe xong 1 lượt và copy lại rồi cho yên tâm , MT vội ghi ít dòng này gởi HB đây. Mà quá nhiều thứ đang trong đầu MT lúc này, nên cũng không biết viết gì hơn, ngoài im lặng !!
Tiếng của cơn mưa thật lạ lùng mùa hè năm trước lại vọng về và đổ xuống dòng tâm tưởng MT và cắt giữa một dòng nhạc mưa khác..."chiều mưa em hát, cơn mưa đổ ào...!!!"

Xin cám ơn món quà quá đẹp : rất nhạc và rất thơ của riêng HB tặng cho nàng-thơ của HTMT và hẳn có một phần nhỏ cho MT trong đó?!

Và đến lượt MT xin được gởi tặng "Lặng Lẽ" tới tất cả các bạn cùng chia sẻ, với sự trân trọng và cảm ơn giùm Thơ và Nhạc!


thythyhoangthymaithao
17h30 -//- 06/12/2007
viethoaiphuong
#188 Posted : Saturday, December 8, 2007 10:24:34 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Mẹ Việt Nam, Hôm Nay Niềm Đau Khơi Dậy

Xin mời các bạn xem đoạn video này để cùng hiểu một nỗi đau khác của dân tộc Việt Nam mình hôm nay và cùng sẽ biết chia sẻ những gì cần chia sẻ bên cạnh những người tranh đấu cho nhân quyền, tự do và dân chủ khắp mọi nơi cho quê hương của chúng ta, một Việt Nam yêu dấu...!!


(video này cũng rất tình cờ VHP tìm thấy nhờ Net sáng chủ nhật này 09 Dec 2007)

http://youtube.com/watch...eVWsMpw&feature=related







Mẹ Việt Nam ơi!!

Những hờn căm lại dậy sóng

Sách sử ngàn xưa còn ghi đậm mỗi dòng khuông

"Sông núi Việt Nam vua Nam ở..."

Đã bao lần những tranh đấu chẳng nghỉ ngơi



Mạch sống bỗng khơi

Hôm nay nghìn cay đắng

Lũ giặc Cộng Tàu trắng trợn mộng xâm lăng

Muốn nuốt nước ta bằng cuồng ngông súng đạn

Muốn thế giới này trong trọn ván bài chơi



Trò chủ nghĩa ma trơi

Trò đẩy đưa mưu kế, dùng gian ngoa trong mọi ngách bán buôn

Con mắt hí lươn nuôi giấc ảo cánh chuồn chuồn

Bay loạng quạng...ôm trời xanh cơn bão tố

Hẳn chúng quên bài : Chớ chọc giận Trời Cao !!



Ở đâu rồi một bè đảng (csvn) rất "tài ba"

Nếu để mất nước, tội thành cổ thiên???




Việt Hoài Phương
viethoaiphuong
#189 Posted : Monday, December 10, 2007 2:42:29 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Xin được chuyển tới quý bạn những dòng dưới đây mà VHP mới nhận được tức thì qua Net!

Kinh chuyen buc tam thu nay tu trong nuoc den qui vi. Kinh mong qui vi voi phuong tien san co xin giup do chuyen den cac dien dan, cac trang bao dien tu va dong bao khap noi.Su ho tro cua qui vi vo cung qui bau va khich le cho nhung nguoi dang dau tranh Tu Do Dan Chu tai Viet Nam.

Tran Hoai Huong.



Tâm Thư
_____


Kính gửi đồng bào Việt Nam thương yêu trong và ngoài nước,
Quốc gia hưng vong,

Thất Phu hữu trách.

Ngày hôm nay, Trung Cộng đã ngang nhiên xâm phạm và chiếm lấy lãnh thổ nước Việt Nam. Quốc Vụ Viện Trung Cộng đã phê chuẩn lấy 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc lãnh thổ của nước Việt Nam để thành lập thành phố hành chánh cấp huyện Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam, Trung Hoa.

Toàn dân Việt Nam từ sinh viên học sinh cho đến mọi thành phần giai cấp xã hội đồng tâm lên tiếng phản đối hành vi của Trung Cộng đã xâm phạm và chiếm lấy lãnh thổ nước Việt Nam. Đồng thời kêu gọi đồng bào trong và ngoài nước tiếp tục giữ vững khí thế và ủng hộ tinh thần cho cuộc đấu tranh chính nghĩa này. Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam chỉ lên tiếng bằng hình thức ngoại giao lấy lệ để xoa dịu sự phẩn nộ của toàn dân Việt Nam và đồng thời che dấu hành vi bán nước của đảng Cộng Sản Việt Nam qua những cuộc đàm phán bí mật dâng đất và biển cho Trung Cộng trước đây mà văn thư của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng ký ngày 14 thang 9 năm 1958 là một bằng chứng. Ngoài ra đảng Cộng Sản Việt Nam cần phải công bố một cách công khai trước quốc dân Việt Nam những hiệp ước khác liên quan đến lãnh hải và lãnh thổ đã ký kết với Trung Cộng.

Ngày nay, cương thổ nước Việt Nam đã bị Trung Cộng xâm lăng chiếm giữ, ngoại bang đã đặt nền móng hành chính để cai trị trên lãnh thổ Việt Nam. Quân Đội Nhân Dân Việt Nam có nhiệm vụ bảo vệ đất nước Việt Nam. Biết bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ từng tất đất thiêng liêng của Tổ Quốc Việt Nam. Vậy ngày nay QĐND phải hành động để bảo vệ lãnh thổ hay ngoảnh mặt làm ngơ? Cương thổ Việt Nam bị ngoại bang xâm chiếm, xin hỏi các chiến sĩ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam là: đảng Cộng Sản Việt Nam đáng tội hay Trung Cộng đáng tội. Ai mang tội bán nước Việt Nam? Ai mang tội xâm lược nước Việt Nam? Toàn dân Việt Nam kêu gọi Quân Đội Nhân Dân Việt Nam đứng về phía Dân Tộc Việt Nam để thay đổi vận mạng đất nước qua con đường Tự Quyết Dân Tộc. Để từ đó đem lại Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền và toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc và tổ quốc Việt Nam.

Cầu nguyện hồn thiêng sông núi phù hộ cho toàn dân Việt Nam đấu tranh đòi lại lãnh thổ đã bị ngoại bang xâm chiếm và đòi đảng CSVN trao trả lại quyền Tự Quyết Dân Tộc.

Trân trọng,

Việt Nam, ngày 3 tháng 12 năm 2007.

Nhóm đấu tranh Tự Do Dân Chủ tại Việt Nam.
viethoaiphuong
#190 Posted : Monday, December 10, 2007 6:19:57 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Khoảng Lặng và Khoảng Trống !!

Có một người, hẳn là một cô bé (!?) viết cho tôi thế này:

"Em biết chị một ít qua một người (!) và một ít qua một người khác (!!)

Biết - cái từ đơn giản nhất để chỉ một người mình không quen, nhưng ít nhiều họ cũng có trong trí nhớ của mình.

Nhưng biết lấy từ gì để diễn tả một người mình yêu quý bằng cả tâm gan, nhưng rồi họ lại không tồn tại thật? Thôi - gọi tạm là đau.

Em đã cố, cố tìm mọi lý do, mọi vốn từ, mọi câu chuyện... để tìm một điều gì đó chứng minh những gì mình đang biết là chỉ là một câu chuyện đùa, có một người đang đùa, mọi người đang đùa, nhưng có ai đủ nhẫn tâm để moi trái tim của mình ra chơi trò tung hứng đâu? Người đó đau, chị đau, và em, em biết mình cũng đau.

Nhưng gió ngày mai vẫn thổi, mình sẽ tạ tri âm cũ bằng những hồi ức đẹp về người. Vì một lẽ giản đơn :" yêu người mình ghét đã khó, mà ghét người mình yêu lại càng khó hơn ". Năm lớp 3, em đọc câu chuyện " Con ngựa mù " và khóc suốt đêm, mỗi lần đọc lại vẫn là mỗi lần khóc. Tuy biết con ngựa " chỉ là một nhân vật ". Nhưng làm sao cản được trái tim yêu thương?

Như mình bây giờ... cũng đang yêu thương và đau đớn cho nhân vật ta đã, đang và sẽ trân quý. Phải không chị?

"Đường nhân gian nhiều ải thương đau, ai chưa qua chưa phải là người" Xem như mình vừa trải qua thêm một nạn kiếp để được làm người.

Chúc chị vạn sự đều đủ nghị lực và sức mạnh để vượt qua.

Một người em biết chị "


********************
Tôi nhìn khá lâu tên của cô bé, không lạ cũng không quen! Bởi đọc lên thấy hài hòa giữa một dấu huyền và một dấu sắc. Thêm nữa, có một nửa giống tên tôi, có một nửa khác giống một nửa cõi hồn-mộng của tôi. Xong quả tình tôi chưa hề biết dòng tên như vậy trong đời. Có điều cô bé viết rất có lý và hay nữa!! Tôi đọc nhiều lần đoạn tin nhắn dài hơn một tin nhắn thông thường ấy!!!

Tôi chỉ viết lại, đại để: Cám ơn em đã để ý tới những gì chị viết và cám ơn em đã biết về chị. Nhưng em là ai ?

Ngay sau đó, có thêm một người, hẳn cũng chỉ bậc đàn em tuổi đời, viết tiếp:

"Giữa các ý tưởng là khoảng lặng... giữa các khoảng lặng là khoảng lặng... vui là một ý niệm; buồn cũng là một ý niệm... khoảng lặng cũng là ý niệm... trực cảm trong khoảng lặng... Chúa hiện hình... Từ đó thiêng liêng!

Em bật nhảy vài câu cho... vui chị nhé!"


Ah! Hoàng "tiểu khanh"này thì tôi biết rõ là ai, cũng một cây lý sự, một cây thơ nhiều lắm suy tư và được tôi rất quý mên, trân trọng.

***********************

Không bao xa, tôi nhận được tin nhắn của người được cho là cô bé kia, thật là ngoạn mục thay những gì cô bé viết. Tôi đã phải ngồi hàng giờ để sắp xếp lại những chi tiết cô bé viết đó, và rồi tôi lại chìm sâu vào suy nghĩ...

"Em là một người em trên LSB, bạn của người thứ hai trong lời nhắn trước (?) - và là một người em yêu thương, trao đi hết những cảm xúc nơi trái tim mình, một cách kiệt quệ, và trọn vẹn trong từng khoảnh khắc.

Em yêu thơ, mến văn, thích nhạc, có lẽ nên em yêu quý chị BN, chị LL, SS hâm không có điều gì là ngạc nhiên chị nhi?

Và em yêu bằng tất cả chân thành, để cũng đớn đau đầy đủ, cũng không có gì là ngạc nhiên phải không chị?

Em biết chị qua lời kể của LL, của SS về chị cũng thik thơ, thik văn, thik BN và thik LL, thik SS... Một chị HP ( có lẽ theo tuổi em phải gọi bằng dì, em 19 tuổi ) Không nhiều, nhưng cũng đủ, để mỗi lần LL hay SS reo lên: " mới nhận được thư chị P" em không ngạc nhiên, mà chỉ có cảm giác vui vui :"Thích nhỉ"

Không đủ nhiều để biết về cuộc sống chị, tình cảm chị, về những đấu tranh nội tại trong tâm hồn chị, không đủ nhiều nhưng cũng đủ để có thể gọi là biết...

Em dám chắc, trong chúng ta, không ai đau nhiều hay đau ít hơn ai, vì yêu thương là vô hối và không gì so sánh, nên nỗi đau cũng thế, có khác, thì khác chăng là chúng ta thể hiện điều đó khác nhau mà thôi. Phải không chị?

Nhưng nắng vẫn reo mừng ngoài kia, để rồi một phút sau, mưa ạt ào đổ xuống, vậy thì có gì để ngạc nhiên, khi cuộc đời cho chúng ta những lần đối mặt, những đổi thay chóng vánh của kiếp nhân sinh cũng đâu đủ để chúng ta gục ngã.?

Chị đã đọc " Say nắng " của IVan Bunin chưa? Một trong những truyện ngắn đưa tên tuổi nhà văn trở thành bất tử trên bầu trời văn học Nga. Tất cả bể dâu, ái tình, khổ luỵ đều chỉ là say nắng thôi. Và chúng ta đủ dũng khí, để vượt qua nó, dù có khi sé khiến ta già mất nửa cuộc đời.

Chúng ta, không ai có thể chết vì say nắng, phải không chị?

Mến chị !

Chúc chị vượt qua được những chông gai( chông gai nào cũng xé máu bàn chân )".


*****************************

Tôi có hỏi thăm một cô em-thơ mà thôi biết khá nhiều ở một vài nơi cõi ảo, về cô bé mới lạ này trong TN. Nhưng cô em-thơ này bảo không biết đó là ai cả. Thực ra tôi có thể hỏi thẳng LL hay SS hay chính cô bé. Xong, nghĩ cho cùng điều đó không mấy quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là thơ&văn của cô bé khiến tôi rất chú ý. Lâu lâu không thấy bài của cô bé tôi cũng tự hỏi : cô bé đi đâu ta, mà im hơi Thơ thế kia!!

Trong những gì cô bé viết cho tôi, tôi nghĩ là hôm nay tôi sẽ trả lời cô bé.

-- Chị chưa đọc chuyện "Con Ngựa Mù". Nhưng nghe em kể em đã xúc cảm ra sao mỗi lần đọc chuyện đó khi còn nhỏ xíu vậy. Chị biết em là người rất mẫn cảm, một trái tim sống thật sự theo nhịp của sự-sống có hồn, chứ không chỉ là quả tim đập đều đặn như cái máy để nuôi một thân xác nhiều vật chất hơn là phần hồn. Một đứa trẻ như vậy, không thể nào khi lớn lên lại không mê thơ-văn??

Và quả tình cô bé ấy đã rất yêu thơ-văn!!

"Đường nhân gian nhiều ải thương đau, ai chưa qua chưa phải là người" Xem như mình vừa trải qua thêm một nạn kiếp để được làm người.

Ah, em nói không hề sai tí nào cả. Nhưng có bao giờ em nghĩ câu nói trên có hai chiều trong đó không?

Và em đã chúc chị ở cuối tin nhắn đầu tiên vừa đủ lắm đó. Xong quả tình đâu có đến nỗi "hệ trọng" tới mức chị phải kiểu lấy hết sức bình sinh của mình để mà nhảy qua một cái vực vừa sâu lại vừa xa kia đâu cô bé ơi ! Bằng chứng là chị vẫn đấy thôi và miệt mài với những điều khác đang làm chị bận tâm nhiều hơn cả ở đoạn đời này của chị.

Trong tin nhắn lần thứ nhì của cô bé tôi rất thích đoạn này:

"Nhưng nắng vẫn reo mừng ngoài kia, để rồi một phút sau, mưa ạt ào đổ xuống, vậy thì có gì để ngạc nhiên, khi cuộc đời cho chúng ta những lần đối mặt, những đổi thay chóng vánh của kiếp nhân sinh cũng đâu đủ để chúng ta gục ngã.?"

Tôi nghĩ cô bé rất có khả năng về âm nhạc, qua cách sắp xếp các từ trong một câu hay đoạn dòng...!! Bái phục cô bé mới 19 tuổi này đây. Và cũng lại một câu chuyện "say nắng" của nhà văn nào đó mà cô bé rất thích(?). Chắc hẳn cô bé cũng đã từng "say nắng" !

Nhưng đảm bảo chuyện em nhắc đây, làm tôi nhớ đến một chuyện cũng về nắng của LL "nắng tháng Tư" (?). Tất cả mọi chuyện trên trời, dưới bể gì mà LL viết tôi đều chưa bao giờ nghi ngờ đó là chuyện tưởng tượng cả. Tôi chỉ cảm phục sao cô bé nhỏ xíu ấy mà đã trải qua lắm "đoạn trường"!! Hồi trước, khi tôi buồn, hay khi tôi mệt mỏi...cuối mỗi ngày tôi đều tìm cách "rúc đầu" vào blog của LL để đọc cho đã. Nhiều khi đọc bài của LL một phần mà cũng đọc những "chí chóe" của đám bạn bè nhỏ ấy, thấy chúng "cấu xé" nhau bằng ngôn từ nơi cõi ảo, nghe tức cười chi đâu, mà dễ thương lắm!

"Chúc chị vượt qua được những chông gai( chông gai nào cũng xé máu bàn chân )".

Dòng cuối cùng lần này của cô bé thì rõ ràng là tôi sẽ không thể quên. Như làm sao quên cho được những dòng máu còn tươi đỏ dưới bàn-chân-thơ của tôi, kể từ khi tôi bước vào đời lãng du, và vẫn trên con đường tranh đấu cho công chính với công bình. Tôi nhớ đến "Nỗi Đau Nghệ Thuật" mà có lần tôi từng "chạm" phải!!

Cám ơn cô bé có tâm hồn trong sáng và đã rất hiểu người, hiểu đời, hiểu những gì về nghệ-thuật là giản đơn đúng hai từ "nghệ thuật".

*********************************

Còn Hoàng "tiểu khanh",

"Giữa các ý tưởng là khoảng lặng... giữa các khoảng lặng là khoảng lặng... vui là một ý niệm; buồn cũng là một ý niệm... khoảng lặng cũng là ý niệm... trực cảm trong khoảng lặng... Chúa hiện hình... Từ đó thiêng liêng! "

Cậu bé biết không, còn điều này nữa: giữa các khoảng lặng và giữa các ý tưởng xen vào luôn có những khoảng trống đôi khi. Thế những khoảng trống gì đây cậu có biết không há ? Còn ta, ta đã đau thật sự khi nhìn vào những khoảng trống ấy đấy. Có những khoảng trống là vô nghĩa, nhưng có những khoảng trống đầy ý nghĩa. Khi đó, trực cảm trong khoảng trống sẽ hiện ra gì hở cậu bé???

Thưa hai cô, cậu em-thơ, chị tìm được câu này " Ton autre moi a toujours de la peine pour toi. Mais ton autre moi grandit grâce à cette peine; alors tout va pour le mieux." và " Sème une graine et la terre te donnera une fleur. Rêve au ciel ton rêve et il t'amènera ton être aimé." ( Khalil Gibran )

Nhưng hẳn giữa những khoảng lặng cũng có thể sẽ là đầy ắp ngôn từ và ý nhị thơ-văn, đúng không?

Có một người bạn Thơ-Văn, viết thư trao đổi về bài vở với chị và sau cùng có dòng này: Chúc mọi sự An Lành và Hạnh Phúc dưới bầu trời Paris!

Chị viết trả lời, cũng những dòng dưới cùng: ...Nhưng Paris mùa này đang rất lạnh. Mưa gió bão bùng suốt đó thôi. Như bài thơ ThyThy "ra" hôm qua, khi bất chợt ngó ra ngoài khung cửa sổ trắng toát nơi ThyThy đang ngồi gõ bàn phím: Trời đầy những mây xám trắng, gió hơi nhiều, và có một kẽ hở đủ vừa trên nền trời u ám: Một mặt trời yếu ớt, nhìn thẳng vào cứ việc vô tư mà suy tư và cảm nhận cái buồn của mùa Đông nơi đây...!!

Gởi hai nhỏ cùng đọc bài thơ đó nha?!


Paris, chiều 10/12/2007
thythyhoangthymaithao




Mặt Trời Mùa Đông


Mặt trời mùa Đông nơi đây mang màu trắng.

Tôi đã rất bàng hoàng với màu trắng của mùa Đông

Tất cả vũ trụ nơi đây là một gam màu trắng.

Ngày Đông buồn những mây trắng phủ kín không gian.

Thời gian buồn những gió trắng rít xanh xao.

Giữa những kẽ hở của không gian

Xen vào những kẽ hở dòng thời gian

Một mặt trời hoang-trắng

Ngay cả ta nếu nhìn thẳng vào mặt trời cũng thành trắng

Nốt xôn xao...!!

Những rơi rơi từng hàng bông tuyết trắng

Làm mỏi mềm suy tư

Cho ta thêm nôn nao muộn màng muôn nỗi nhớ

Nếu còn...(!)

Cho ta thêm lao đao những đoạn đường trống vắng

Nếu còn...(!)

Đất và Trời đảo điên trong vòng quay dường rất ngắn

Có phải ngày mùa Đông không dài

Cho đêm Đông từng đoạn ngắn

Chắp lại thành trang thơ

Nối dài những giấc mơ

Chỉ toàn gam màu trắng

Mây trắng

Gió trắng

Không gian trắng

Thời gian trắng...

Bất tận dòng nhạc trắng

Chữ nghĩa thành mênh mông.

Bởi mặt trời mùa Đông

Là màu trắng

Phôi phai hơn những ý tưởng trắng ngần

Rất ý nhị chỉ riêng thơ!



Mùa Giáng Sinh 2007
09 Dec
thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#191 Posted : Monday, December 10, 2007 9:42:37 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Xin kính chuyển các bạn : Thêm Những Hiểu Biết Về l/s Lê Thị Công Nhân

http://www.tranbinhnam.c..._Dongmau_TrieuTrung.html
viethoaiphuong
#192 Posted : Tuesday, December 11, 2007 5:33:16 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Mời các bạn cõi ảo: cùng chia sẻ, suy tư và thắp lên ngọn nến xanh của niềm tin, hi vọng về một tương lai tươi sáng cho Việt Nam -- với link dưới này, mà cũng rất tình cờ tôi vừa tìm được nơi cõi ảo !!

Những Thiên Thần Trong Bóng Tối

http://thongtin.brinkste...ienthantrongbongtoi.htm

Khi xem đoạn video nhạc này và trầm lắng trong nghĩ suy...tôi đã lại thêm một lần thấy trời đất đảo điên!! Thương nỗi đau người!! Thương nỗi đau tôi!! Thương nỗi đau dân tộc mình!! Thương nỗi đau nhân loại !! Hôm Nay - Mai Sau -- cho biết tới bao giờ hết khổ đau nơi trần-thế??
Dòng nước mắt này, hôm nay tôi xin gởi tặng riêng em Lê Thị Công Nhân, bái phục lòng quả cảm của em trước bạo tàn và phi lí nơi Việt Nam quê hương chúng ta!!
Xin tặng em đóa hoa hồng này Rose để làm đẹp mãi giấc mơ nhân quyền, dân chủ...cho mỗi sớm mai nơi em còn trong tù ngục csvn?
Xin trao em trái tim này heart để làm chứng cho sự cảm thông và đồng điệu nhịp đời người tranh đấu...cho mỗi khi trước vành móng ngựa vô luân thường đạo lý kia...em sẽ không nao núng và mãi trung kiên !!




Bằng một con đường khác

(Theo sở nguyện của con gái, mẹ LS Lê Thị Công Nhân gửi vào nhà tù cho cô quyển Kinh Thánh; nhưng bị công an từ chối. Và rồi, LS Lê Thị Công Nhân vẫn có quyển Kinh Thánh từ tay một thành viên trong phái doàn Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế Hoa Kỳ khi vào nhà tù thăm cô).

Kinh Thánh bị từ chối
Nhưng Chúa vẫn ở bên Ls Lê Thị Công Nhân.
Chúa nhìn thấy hết
kẻ "không ngủ được nếu không làm điều ác
và mất ngủ nếu không làm người ta ngã"
Kẻ "ăn bánh hung dữ
Uống rượu gian ác" *
Ta hãy tin vào Chúa như Lê Thị Công Nhân hằng tin
Để hiểu tại sao bức tường Béc-lin bị đổ
Để hiểu tại sao Liên bang Xô-Viết...
nói lời cáo chung.
Để và để...
khi vợ chồng bí thư cộng sản Rumania rơi vào địa ngục
Ta hãy tin để thấy Người trừng phạt.
Ở Việt Nam,
Giờ hấp hối của lũ cai tù
Là khi trong ngục
Kinh Thánh bị từ chối
Chúa đến bên Ls Lê Thị Công Nhân
Bằng một con đường khác.


Nguyễn Xuân Nghĩa-Hải Phòng, 22.11.07
* Kinh Thánh


viethoaiphuong
#193 Posted : Thursday, December 13, 2007 3:58:44 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


VHP lại vừa tìm được bài này trong rừng thư Net -- đọc xong cười ra nước mắt !

Xin được phép tác giả chuyển lại các bạn cõi ảo của tôi, đa tạ!!




************






Diễn Đàn : Hồ Cẩm Đào: "Thế thì tốt. Họ lo cho mình, mình khỏi lo!"
Posted by HongSuong on 2007/12/11 2:47:10 (2023 )

Mơ làm bác Hồ Cẩm Đào


Thử tưởng tượng bạn là Hồ Cẩm Đào. Việt Nam chỉ có 3 láng giềng, chứ TQ có tới 14 lân bang, chưa kể Đài Loan. Ối việc để lo.

Một ngày kia có tin báo: "Hải quân ta bắn tàu ngư dân Việt Nam ở Nam Sa (Trường Sa)."


Hồ Cẩm Đào: "Việt Nam.... Việt Nam.... Nước nào thế nhỉ? À, nhớ rồi. Thế họ có nói, có làm gì không?"
Đệ tử: "Không nói gì, không làm gì công khai cả. Tin tức cũng không đưa."

Hồ Cẩm Đào: "À."

.5 tháng sau.
Hồ Cẩm Đào: "Thế mấy quần đảo Tây Sa với Nam Sa, chưa có ai quản lý chúng à? Này, lập thành phố Tam Sa quản lý mấy quần đảo đó đi nhé."

Đệ tử: "Bác ơi, sợ phía Việt Nam họ càm ràm."

Hồ Cẩm Đào: "Không sao đâu, lần trước mình bắn chết ngư dân họ, họ có nói gì đâu. Họ chán hai quần đảo đó rồi, không thiết gì đâu."

Đệ tử: "Dạ."

1 tuần sau.

Hồ Cẩm Đào: "Sao, lập Tam Sa xong chưa?"
Đệ tử: "Dạ rồi."

Hồ Cẩm Đào: "Việt Nam có nói năng gì không?"

Đệ tử: "Tổng bí thư không, chủ tịch không, thủ tướng không, bộ trưởng ngoại giao không. Chỉ có phát ngôn viên bộ ngoại giao nói 'Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa'."

Hồ Cẩm Đào: "Đấy thấy chưa, ta đã bảo, họ có thiết tha gì hai quần đảo ấy đâu."


1 tuần sau nữa.

Đệ tử: "Sếp ơi, dân Việt Nam biểu tình trước cửa ĐSQ với TLSQ mình."

Hồ Cẩm Đào: "Thế à. Ra là dân chúng nó cũng quan tâm nhỉ. Thế tổng bí thư, chủ tịch, có nói gì không?"

Đệ tử: "Chỉ có phát ngôn viên bộ ngoại giao nói 'Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa'."

Hồ Cẩm Đào: "Thế thì chưa sao."

Lại hỏi: "Diễn tiến biểu tình thế nào?"

Đệ tử: "Em đang bận đọc tiểu sử Mã Viện nên không theo dõi, nhưng nghe phía Việt Nam bảo là 'các lực lượng bảo vệ của Việt Nam đã kịp thời có mặt, giải thích và yêu cầu bà con chấm dứt việc làm này.'"

Hồ Cẩm Đào: "Thế thì tốt. Họ lo cho mình, mình khỏi lo!"

HaoNhien Vu


Đọc hết... | 12793 chữ | 1 góp ý
Diễn Đàn : Hải Quân CSVN Đụng Độ Với Hải Quân Trung Quốc Vào Ngày 9 Tháng 12 Vừa Qua .
Posted by Vietland News on 2007/12/11 0:56:39 (2141 )

viethoaiphuong
#194 Posted : Thursday, December 13, 2007 4:50:05 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lời Cám Ơn !!

Cám ơn Net ngàn vạn lần cho những gì vẫn còn là điều ta cần tìm kiếm !!

Tôi không thể nghĩ rằng mình sẽ sung sướng mà lãng quên tất cả những gì đang là nước sôi, lửa bỏng đối với sự sống còn của Việt Nam ta hôm nay. Bạn có cảm giác ấy như tôi không? Có thể có mà cũng có thể không? Điều đó đã là thường tình , tôi không bao giờ thắc mắc tại sao ai đó giống tôi nhiều hay ít hoặc là chẳng hề giống tôi? Tôi không tìm kiếm những gì thuộc về bạn mà không thuộc về tôi. Bởi tôi luôn nghĩ , từ những kinh nghiệm của chính mình : tự tìm kiếm mình là điều tốt hơn cả. Giản đơn : để hoàn thành nhân cách của tôi kia mà? Cũng như trong sáng tạo nghệ thuật : tôi không bao giờ lệ thuộc vào bất cứ ai, mỗi một con sông đều có nguồn của nó. Như người bạn thơ lớn tuổi của tôi, anh hay thích nói câu này : mình là nguồn của sóng chứ mình không phải là sóng !!

Nhưng hôm nay, để cho con sông của tôi và của bạn thêm đầy tôi vẫn muốn làm con sóng được chảy về từ những dòng sông khác...chảy trôi về mọi ngả của mọi con sông. Con sông Đời. Những dòng sông nghệ thuật. Những con người. Những tâm hồn đồng điệu. Những lo toan. Những sớt chia vẫn rất ý nhị tình người và tình nghệ thuật. Nghĩa cử bạn bè trong nghĩa cử non sông. Ý tưởng làm người trong ý tưởng : Cha-Con, Anh-Tôi...và không gì hơn là Người-Người !!

Đừng bắt tôi là ai hôm nay, cứ để tôi thấy tôi còn và cần phải làm gì tốt hơn cho hôm nay và ngày mai nơi cuộc sống của tôi !



Xin mời xem để thấy Ta Là Một


Trường Sa - Hoàng Sa - Ta Là Một

( video clip )

http://uk.youtube.com/watch?v=0Cf10nEFfiA



*VHP-HTMT chuyển từ cõi ảo về lại đây cho quý bạn cùng chia sẻ !!
viethoaiphuong
#195 Posted : Sunday, December 16, 2007 6:41:34 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nếu giờ này tôi ngồi viết chuyện Paris lộng lẫy ra sao mùa Giáng Sinh này, hẳn linh hồn tôi sẽ bị Chúa của tôi lấy đi một nửa...!!

Tại sao tôi không chuyển đến quý bạn những bài viết còn hay hơn là tôi viết rất nhiều lần, nếu tôi biết nói tôi là người yêu nghệ thuật? Có nghệ thuật nào đẹp hơn là nghệ thuật đi ra từ sự thật nhất của mọi sự thật? Hôm nay quê hương Việt Nam tôi đang trong cơn "rung chuyển biên thùy" và trong nước "lâm nguy" :trước nạn Tàu Cộng lấn chiếm lãnh thổ từ biên giới, đến hải đảo. Và trước nạn độc tài đảng trị hà khắc... muôn dân cùng đau khổ, nỗi đau khổ ấy trong mỗi con người, có người biết nói lên được thành lời, thành con chữ, mà có người thì không, nín lặng và nhịn nhục chịu đựng.

Vậy tôi gửi lại đây các bạn cùng đọc những con chữ biết nói từ lòng đất Mẹ Việt Nam, mà hôm nay nhờ có Net chúng ta nghe được nỗi niềm của nhau, qua màn hình vi tính: ta đối diện nhau đó bạn biết không?!


***************



GẶP CƯỚP ĐƯỜNG

http://blog.360.yahoo.co...c8leuiQNqd4fyQ2Ua1yzA--

December 16, 2007
.
9 giờ sáng chủ nhật ngày 16/12/2007, tôi tham gia biểu tình ở vĩa hè đường Phạm Ngọc Thạch. 15 giờ giải tán, đi ăn cơm rồi lấy xe máy ra về.
Vừa quẹo qua ngã 3 đường Phạm Ngọc Thạch - Võ Thị Sáu thì nghe có vụ đụng xe sau lưng, quay lại nhìn thấy bác Điếu Cày bị 3 chiếc xe máy và khoảng 6 thanh niên vây kín. Tôi chưa kịp hiểu mô tê gì thì có 4 thanh niên mặc thường phục đi 2 xe máy kè xe mình, giật phắt chìa khóa xe, ba lô, đồng thời nói: “Chúng tôi là CA, nghi chị tàng trữ ma túy nên bắt giữ chị”, và dùng vũ lực lôi tuột tôi lên xe chở về trụ sở CA phường 6 quận 3 đường Trần Quốc Thảo.
Tại đây, 2 người mặc thường phục (trong nhóm 4 người nói trên) giật lấy điện thoại, máy ảnh, đòi xem giấy tờ cá nhân rồi một người lấy mẫu Biên bản thu giữ vật chứng ra ghi vào, nội dung giữ máy ảnh và điện thoại của tôi. Mẫu biên bản này chỉ dùng trong Tố tụng Hình sự, khi một vụ án đã khởi tố và vật thu giữ phải là vật chứng của vụ án đó chớ không có quyền muốn giữ cái gì của ai thì giữ. Tôi nói:
- Lúc nãy các anh nói tôi có tàng trữ ma túy, sao bây giờ không khám xét, anh lập biên bản khám xét đàng hoàng đi. Ghi rõ có ma túy không, giữ điện thoại và máy ảnh vì lý do gì. Đây là vật chứng của vụ án nào?
Anh đang viết biên bản ngồi ngớ ra ấp úng:
- Tôi chỉ ghi vậy thôi, chưa đưa cho chị ký mà, chưa đưa ký thì tôi chưa giữ.
Một người khác đưa ra xấp giấy trắng và cây bút bảo tôi:
- Bây giờ chị viết cho tôi tờ tường trình.
- Tôi chẳng viết gì cả. Anh cho biết anh họ tên gì, cấp bậc chức vụ, đơn vị công tác. Nếu không tôi không làm việc với anh.
- Đây là trụ sở CA phường, chúng tôi là CA, chị không cần biết họ tên tôi.
- Tôi cần biết tôi đang làm việc với ai. Anh không có họ tên, chức vụ thì tôi không làm việc với anh. Tôi đề nghị gặp lãnh đạo của các anh.
- Nếu chị viết rồi thì đi về, còn không thì chờ chút nữa gặp lãnh đạo của tôi.
- Tôi chấp nhận chờ gặp lãnh đạo của các anh để xem như thế nào.
Nói xong anh ta gọi điện thoại báo cáo, mà còn nói rõ to là đã tóm được “hàng nữ” nữa chứ. Dám gọi mình là “hàng”, thật vô văn hóa.
5 phút sau, anh ta bảo mình vào phòng trong làm việc với lãnh đạo.
Có 2 người nam đang chờ chờ sẳn. Họ chỉ tự giới thiệu tên và đơn vị công tác là PA25. Tôi hỏi:
- Các anh cho biết các anh họ tên gì, cấp bậc chức vụ gì, đơn vị nào. Tôi chỉ làm việc với người có trách nhiệm thôi.
- Đây là trụ sở CA phường, chúng tôi không giả mạo.
- Tôi không cần biết đây là đâu, các anh mặc thường phục tôi không biết các anh là ai. Phải có người của CA phường xác nhận vấn đề này, ghi vào biên bản, ghi rõ các anh họ tên gì, cấp bậc chức vụ, đơn vị công tác ở đâu.
2 người này kêu thêm một Đại úy CAP có bản tên, quân phục hẳn hoi vào ngồi cùng.
Tiếp theo là cuộc tranh cãi tay ba giữa 1 bên là Tạ Phong Tần và bên kia là 2 người mặc thường phục. Chính xác là tranh cãi vì không ai chịu nhường ai lời nào. Nhưng nói chung là tranh cãi bằng mồm, bằng lý luận pháp luật chớ không “động dao động thớt”.
Nội dung tranh cãi xoay quanh mấy vấn đề:
1. Tại sao đăng lại bài “Cộng đồng mạng và ngày 9/12/2007…” trên website Chính phủ ngày 15/12/2007? Web Chính phủ bị “hac”. Trước khi đăng phải hiểu đây không phải quan điểm của Chính phủ.
- Các anh có thấy hình Quốc huy không? Thấy dòng chữ CHXHCN Việt Nam không? Thấy cờ đỏ sao vàng không? Thấy kiểu cách, màu sắc giống y website của Chính phủ không? Nếu giống thì cứ thế đăng lại, người dân như tôi làm sao biết quan điểm của Chính phủ thế nào nếu Chính phủ không nói. Bị “hac” sao không thông báo cho dân biết.
2. Hình này (tức hình trang Chính phủ) ai gởi cho chị?
- Tôi chụp màn hình bằng bàn phím, mở ra thấy thì chụp lại. Đó là hình nguyên vẹn, chưa hề cắt xén, chỉnh sửa. Có đường link đính kèm ở đó.
3. Giờ tôi mở máy ra cho chị xem nếu không có thì sao?
- Vớ vẩn, làm sao giờ này còn mà mở. Các anh vừa nói là trang Chính phủ bị “hac”, “hac” tức phải sửa lại. Trang Bộ GD-ĐT khi bị “hac” Bộ cũng sửa lại trong 15 phút và thông báo ngay là trang bị “hac”. Đã bị "hac" thì phải sửa, từ hôm qua đến giờ làm sao mở ra mà còn, anh nói chuyện vô lý.
4. Thông báo của CA thành phố đã nói (gì gì đó… đưa cái thông báo in trên giấy A4 ra, không có chữ ký)
- Liên quan gì đến tôi. Thông báo đâu có gởi cho tôi đâu mà tôi biết. Ai lợi dụng làm chuyện xấu cứ xử lý họ. Thông báo này cũng đâu có nói đến chuyện web Chính phủ bị “hac” đâu.
5. Tham gia biểu tình là sai, phải xin phép, có danh sách… Không phải người tổ chức cũng phải xin phép…
- Tôi không phải người tổ chức biểu tình, muốn xin phép thì các anh tìm người tổ chức mà nói với họ. Không liên quan đến tôi. Các anh đọc luật lại đi, quy định người có trách nhiệm xin phép là người tổ chức, cá nhân không cần phải xin phép.
6. Không xin phép mà ra đứng đó là “cố ý làm trái…”
- Cố ý làm trái cái gì? Anh viện dẫn điều luật cho rõ ràng, cụ thể, điều nào quy định vấn đề này. Anh không được phép suy diễn.
7. Trong số những người biểu tình đó chị quen ai?
- Ông Nguyễn Văn Hải. Những người khác biết nick, gọi bằng nick, không biết tên thật. Như nick Anhba, Trăng Đêm…
- Hải đó là Hải già, còn Hải trẻ nữa, Hải trẻ là Anh Ba Sài Gòn. Thằng đầu đinh đó là Hải trẻ.
- Ô, thế nó cũng tên Hải nữa à.
8. Hiện nay chị làm việc ở đâu?
Câu hỏi này đúng là vớ vẩn thiệt, nghiên cứu blog của mình kỹ như thế, làm gì không biết tôi làm ở đâu mà phải hỏi.
Cuối cùng, 2 người này nói:
- Chúng tôi chỉ làm việc với chị mấy nội dung này. Chị nghe đọc lại biên bản rồi ký tên rồi về.
- Thế vấn đề máy ảnh và điện thoại của tôi thì sao? Đề nghị các anh lập biên bản ghi rõ giữ cái gì, lý do giữ.
- Chúng tôi không giữ điện thoại, máy ảnh của chị.
- Không được, phải lập biên bản giữ đàng hoàng, ghi rõ khám xét không có ma túy, đưa cho tôi một bản. Ban đầu các anh kia đã nói là tôi tàng trữ ma túy mà.
- Tại họ nói thế thôi, chớ chúng tôi không khám xét ma túy.
- Thế các anh chận xe, giật tài sản của tôi ngoài đường, hành động ấy, xin lỗi 2 anh, phải gọi bằng giống như ăn cướp vậy. Các anh thấy làm vậy có đúng không? Như vậy là xúc phạm danh dự, nhân phẩm tôi.
- Họ làm thế là sai. Tôi xin lỗi chị.
- Thế thì một là các anh lập biên bản cho tôi, hai là anh phải bảo mấy anh kia vào đây xin lỗi tôi. Nếu không tôi cứ ở đây không về. Tôi sẽ tiếp tục viết đơn kiện họ.
- Hôm nay chủ nhật, mấy anh đó về nhà hết rồi nên bây giờ muốn kêu vô cũng hổng có.
Tôi đọc biên bản rồi phát biểu:
- Biên bản ghi chưa đúng, “hành động tay chân” là cái gì? Phải cụ thể ngày, giờ, hành động ra làm sao, hành động như vậy thì sai chổ nào? Tôi đứng lên ngồi xuống cũng là hành động tay chân.
- Tôi đăng bài trên blog kêu gọi mọi người đừng để bị kẻ xấu lợi dụng, “gởi các bạn thanh niên” tức mọi người nói chung, không phải là “gởi các bạn” tức chỉ gởi những người bạn riêng của tôi.
Anh cán bộ trẻ hơn, tôi không để ý là bắt đầu từ lúc nào mà từ xưng “tôi” anh ta chuyển sang xưng “em” với tôi.
Có lẽ từ trước đến nay hai người này chưa gặp đối tượng nào không lập biên bản giữ đồ mà cứ đòi lập biên bản (người khác nghe nói không giữ là mừng thấy tía), biểu về thì cứ đòi ở lại cơ quan CA, nên họ hơi bị ấm ớ, phải cầu “viện binh”.
5 phút sau, một người đứng tuổi mặc áo xám bước vào phòng. Người này “Chào chị” và đưa tay bắt tay tôi nhưng tôi không bắt mà hỏi “Tôi muốn biết anh là ai, cấp bậc chức vụ gì?”. Hai anh kia thấy vậy có lẽ “xót” nên nói:
- Chị cứ bắt tay trước đi rồi giới thiệu sau.
Ừ, bắt thì bắt.
Người mới đến tự xưng lãnh đạo của hơn chục người mà tôi đã kể ở trên. Bảo tất cả mọi người đi ra ngoài “tâm sự loài chim ụt” với tôi đủ thứ chuyện, từ gia đình, vợ con, nhà cửa, công việc đến tình hình thế giới, tình hình trong nước, ngoài nước, v.v… và v.v… cũng hơi lâu lâu. Đồng thời mong muốn được “làm bạn” với tôi lâu dài, ông cũng nhiều lần xin lỗi tôi vì hành vi “cướp đường cướp chợ” của thuộc cấp, “mũi dại lái chịu đòn” để tôi ngày mai đừng phát đơn kiện tiếp về hành vi bắt người trái pháp luật kia. Và ông dẹp luôn cái biên bản xàm kia đi vì nội dung của nó toàn là những chuyện ai cũng biết cả, không có điều gì gọi là “phát hiện mới”. Ông cũng cho số điện thoại và địa chỉ mail của ông để tiện liên lạc. Lúc ra về, ông cầm chìa khóa xe, tự tay mở khóa xe máy của tôi và dẫn xe ra ngoài cổng. Ông hỏi tôi về Tân Bình hay Quận 1 rồi chỉ đường cặn kẽ.
Trước khi đi, tôi cũng nhắc lại một lần nữa với ông rằng tuần sau nếu có người biểu tình tôi cũng ra đó tham gia nữa.
Tôi đồng ý nhận lời xin lỗi của ông cũng như đã hứa không công bố nội dung chi tiết những gì đã trao đổi với ông (tạm gọi là “bạn” như ông muốn) nên tôi không tường thuật lại, cũng không công bố họ tên ông, như ông đã nói: “Hãy tin tôi một lần”.
Tuy nhiên, tôi không hứa là sẽ không công bố diễn biến hành vi vu khống để bắt người trái pháp luật, bất chấp thủ đoạn, hèn mạt của những người được gọi là Công An Nhân Dân kia cũng như cuộc tranh cãi tay đôi với họ.
.
Có cần thiết phải tổ chức lực lượng quy mô, hùng hậu với bấy nhiêu người, mất rất nhiều thời gian, chỉ để gặp tôi nói những điều ai cũng biết rồi ấy không?
Tiền trả lương các anh CA kia cũng là từ tiền đóng thuế của dân. Không phải dân nuôi béo các anh để các anh đối phó với dân đâu. Ngoại xâm đang đe dọa nuốt dần từng mảnh đất tổ tiên để lại, bọn Tàu đang cười vào mũi các anh đấy, "khôn ngoan đá đáp người ngoài", các anh nhớ lấy, nếu không thì các anh trở thành tội nhân thiên cổ với nhân dân.
___________
Bây giờ tạm nghĩ, mai rảnh tường thuật tiếp.

********************

**bài viết này là của một cô bé còn rất trẻ, các diễn đàn Net gửi cho tôi. Khi bấm vào hình tôi thấy cô bé mặt cái áo trắng cộc tay có hình Việt Nam S màu đỏ và hàng chữ Việt Nam muôn năm!
và gì đó về Trường Sa - Hoàng Sa !!
ah! để VHP đi copy cái link đó về đây nha bạn !! chớ vội nghĩ là tôi phịa ra? Tôi là người không biết nói sai đi sự thật bao giờ !!


http://blog.360.yahoo.co...7c8leuiQNqd4fyQ2Ua1yzA--
viethoaiphuong
#196 Posted : Monday, December 17, 2007 6:28:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Máu Chảy Tim Con Của Mẹ Việt Nam Hôm Nay !!

Những ngày này thật không yên tĩnh chút nào cho tất cả những người-con của Mẹ Việt Nam, những người còn quan tâm và ray rứt cho phận Nước Non mình !?
Bạn bè tôi cũng cùng như tôi, nhận mỗi ngày hàng trăm thư gởi vào email. Quả tình có người quá nhiều việc, không kịp xem hết, có người hầu như phải xóa ! Xong có người cũng báo cho tôi: "tuy vậy vẫn không bao giờ xóa các thư của HTMT gởi đến !!". Tôi rất cảm động ! Bởi tôi biết người vẫn dành cho riêng tôi với những con chữ cũng rất biết nói của tôi cho niềm trăn trở Quê Hương như chính nơi người ! Thú thật, biết vẫn nhớ tới nhau, nhớ qua mạch sóng biển Đông đang dâng trào nơi Quê Mẹ xa xôi + nơi những dòng sông, suối nhỏ khắp năm châu còn biết tìm nguồn về chốn chôn rau cắt rốn của con Mẹ Việt hôm nay... Nhưng cứ chừng mươi ngày mà không thấy người thể hiện một biểu hiện nào của sự tồn tại qua cõi ảo là tôi lại lo vẩn vơ ! Và tôi phải viết rõ ràng :
- Hãy ghi cho MT vài chữ thôi cũng được !!
- Hãy kiên nhẫn... nha MT !! (trả lời ngày tức thì !)
hehe!! Thế là tôi lại có sức chịu đựng hơn trước gấp nhiều lần cho công cuộc tranh đấu của chúng tôi cùng góp lại !
Hôm mới đây, có người bạn thơ lớn tuổi của tôi lại ra điều công kích tôi đó, anh hay lằng nhằng cãi lý về phương cách tranh đấu của người này, người kia...Và gần như chỉ cho cách của anh mới là khôn nhất ! Tôi đã bao lần nói với anh : mỗi người mỗi cách, tùy theo khả năng, tùy theo nhiệt huyết và tùy theo mức độ yêu thương nơi mình. Tình yêu nào cũng rất chung mà cũng rất riêng, từ tình yêu giữa hai con người, tới tình yêu con cái, mẹ cha, bạn bè hay công việc hay Tình Yêu Đất Nước, Tình Yêu Thượng Đế nơi mỗi người, nếu có? Nhưng từ chỉ về tất cả những tình yêu đó thì chỉ có hai chữ duy nhất "Tình Yêu"?? Vậy không nên quá chi ly và chỉ nhìn theo cách của mình mà lại muốn nó ở nơi người khác? Rồi anh quay sang hỏi tôi :
- Em đấu tranh phải đứng trong một tổ chức, đảng phái nào chứ, còn em một mình vậy đâu được??
- Ah!! Thế thì anh đã sai rồi đó ! Đúng là em một mình như anh nhìn nhận. Nhưng anh không biết bên cạnh em luôn có tất cả, tất cả mọi con người cùng tranh đấu cho một chính nghĩa của Việt Nam hôm nay, dù người đó ở đâu và bất kể người đó là ai ! Có lẽ em cũng khác đâu đó, xong nhất định là em có những cái tất cả mọi người tranh đấu đều có về chi tiết cơ bản ! Đó là gì : là duy chỉ Mẹ Việt Nam biết và hiểu từng đứa con của Mẹ đã biết "Yêu Thương" !
Và tất nhiên, tôi thường nói thẳng để chấm dứt những cãi cọ không cần thiết để mất thời gian, tôi hay nói xen ngang đối thoại :
- Em chán nói với anh rồi. Em đang viết bài dở dang đó chứ. Lúc khác có giờ thì nói chuyện khác nha!
Nhưng bao giờ cũng vậy, khi viết xong bài đang dở dang khi đó tôi đều gởi cho bạn tôi đọc ! Không cần hỏi xem cảm giác của bạn ra sao. Nhưng tôi biết bạn tôi thấy lại những mẩu đối thoại đã qua và hẳn cũng hài lòng!! Xong có lần bạn bảo :
- Với thơ-nhạc-tình thì em rất hiền dịu ! Mà với chống độc tài đảng trị thì em rất đanh đá !!
- Ah ! Anh đã nhầm lẫn trong cách dùng từ hay cách nhìn nhận về tính cách của con người đó nha ! Nếu nói vậy thì anh chưa thể biết em là ai thật sự một trong hai tính cách kia em chỉ có thể là một, dẫu thể nào đi nữa ! Nhưng nên nhớ, anh hay bất kẻ ai , dù ít hay nhiều người có nhìn về em thế nào đó, thì cũng không làm thay đổi con người thật của em là em. Đứa trẻ là do Thượng Đế đặt nó vào bụng của người Mẹ sinh ra nó, chứ không phải cuộc đời này làm việc đó. Tuy nhiên cuộc đời này có thể làm biến đổi đứa trẻ nào đó, tùy thuộc vào đứa trẻ ấy biết lựa chọn hay không lựa chọn để nó sẽ là ai giữa cuộc đời mà nó tồn tại, để tồn tại hay để hủy diệt, đúng không?
Tất nhiên khi đó bạn tôi thường rất đồng ý với tôi !
Đó là những lúc tôi rất tiếc thời gian của tôi cho viết lách, và thường sau đó tôi viết còn nhanh hơn và dữ dội hơn !
Những ngày gần đây, với tôi ý nghĩ và ngôn từ như bị chìm vào lòng những con bão ngầm dưới lòng biển rộng. Tôi không còn và không cần viết nhiều lắm, đôi khi chỉ đủ giờ để đọc tựa đề thư gửi đến là phải phán đoán thật nhanh tin đó đã đọc chưa, biết chưa và để chỉ lựa chọn đọc những gì mà mở thư rồi liếc mắt thật nhanh mà xóa hay để. Và cũng chỉ giản đơn copy lại đôi ba links nào thấy ok cho một trang web nào đó còn có thể được phép, với ý nghĩ cho những ai còn quan tâm và cần đọc để biết điều gì mà không có thời gian. Hay giản đơn làm một món quà hoàn tất cho một ai đó một ngày mai. Nếu tôi đã có duyên với Net nào đó, thì hẳn cũng sẽ có một ai đó cùng có duyên này? Nếu tôi có quan tâm tới một điều gì đó, hẳn cũng sẽ có một ai đó cùng quan tâm giống tôi, nếu không phải là nhiều thì cũng sẽ là ít?
Xong tôi biết có rất nhiều người nơi đây cũng nhớ đến tôi, như tôi nhớ đến họ, trong lặng lẽ hay là thưa thốt được ! Điều quan trọng hơn cả là cùng hiểu và cùng đồng cảm những gì đang làm nhau bận tâm hơn hôm nay, dẫu những mối bận tâm ấy chưa hẳn đã giống nhau, thì có sao đâu? Tôi dù bận mấy, vẫn cứ đọc tất cả những gì các bạn viết nơi đây, ít hay nhiều tùy thuộc vào điều bạn viết ấy thôi và tùy vào hệ số thời gian tôi chia cho những công việc nào đó ! Biết làm sao, vì một ngày chỉ có đúng 24 giờ đồng hồ?
Và đây, tôi copy lại cho bạn xem những video clips này mà sáng này tôi tìm ra được qua con mắt trần gian của tôi đó ! Nếu bạn muốn biết con mắt trần gian nơi mình có giống nơi tôi không, bạn thử bấm vào một link nào đó, hay tất cả các link này rồi bạn thấy tôi và bạn có khác nhau lắm không??
Dẫu sao mình cũng vẫn là những đứa con chung một Mẹ Việt Nam thôi???
Xin chào người anh-em một thuở !!


Paris, 10h40 -- 18/12/2007
thythyhoangthymaithao


Hoàng Sa - Trường Sa làm chảy máu tim con của Mẹ Việt Nam hôm nay !!

*******************************************

( Video Clips )

http://www.youtube.com/w...lVZAp1w&feature=related
http://www.youtube.com/w...1qTtxSY&feature=related
http://www.youtube.com/w...2pEa0QE&feature=related
http://www.youtube.com/w...rP76lmY&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=ECbhcqdIN5g
viethoaiphuong
#197 Posted : Tuesday, December 18, 2007 5:40:01 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lời Trần Tình Bi Thương và Hào Hùng!!



http://thongtin.brinkster.net/phim/baithovode.htm


Paris, giờ này sắp giờ thứ 24 của một ngày cuối tuần, thứ Bẩy. Và mùa Đông đang về tới, với cái lạnh rất khắt khao đã mấy ngày nay. Cảm giác lạnh thấu khắp toàn thân và tim óc càng dữ hơn, khi tôi bấm vào link trên để nghe và đọc lại bài thơ bất hủ đó của Trần Chiêu Yên. Tiếng nhạc đệm rải theo từng câu thơ đi cùng từng hình ảnh : như những bước chân buồn thê lương gõ nhịp vào hồn người sao mà da diết, đau thương đến thế!! Tôi cứ run lên bần bật và không kiềm nổi nước mắt!! Đã bao lần tôi coi, vậy mà lần nào tôi cũng nguyên si cảm giác này. Tôi muốn gục đầu xin được tạ tội cùng người, những con người vô tội và thân cô, thế cô của Mẹ Việt Nam tôi. Tạ tội trước những người đã nằm xuống chỉ vì những lý do thật là vô nghĩa lý(??) Tạ tội trước cả những người còn đang lay lắt nơi quê nhà, hay những người đang "tha phương" khắp các ngả đường thế giới. Linh hồn tôi rã rời như những mảnh vụn vỡ vô hình của một hành tinh siêu nhiên trong và ngoài trần thế. Ấy là khi tôi cảm nhận thấy nỗi đau của Chúa Cha tôi trên con đường lên ngọn đồi Gô-Gô-Tha, với thân hình đẫm máu, mỏi mệt, nhức buốt với cây thánh-giá trên đôi vai cứu-thế và bị đóng đinh bởi người-đời trên chính cây thật tự đó!!

Cuốn phim cuộc đời bất hạnh của cả một nửa dân tộc tôi đó!!

Với bắt đầu :

...những ngày khói lửa dậy trời Nam
Chiến xa Nga hằn đậm vết hung tàn
Trên đường phố Sài Gòn ngày quốc hận !


Tôi nhìn thấy gì : những chiếc xe tăng lạc loài trên đường phố Sài Gòn trước con mắt còn quá bất ngờ, quá ngạc nhiên của người dân thành phố. Hẳn họ vốn quen những ánh đèn màu? Hẳn họ ưa sự yên bình trong những nhộn nhịp của một mạch đời đã là nền nếp và khá là đầy đủ tiện nghi?? Hẳn họ chưa thể nào nghĩ ra sự thể đã là như vậy: một ngày lá cờ đỏ sao vàng kia cùng đoàn quân màu áo chiến binh thật khác lạ...ào ào tuôn vào thành phố của họ, như của chính mình??? Nơi những con người thắng trận đó, trên gương mặt họ với vẻ nửa ngạo mạn, xong cũng nửa tự thấy mình lạ lẫm giữa nơi đây không? Chắc chắn là có và có thể nói rất nhiều là đằng khác! Giản đơn, ngay cả một người đi xa nhà thật lâu khi trở về còn cảm thấy xa lạ chính nơi mình với xung quanh? Huống hồ, đây chỉ quen nghĩ đó là nhà của mình, nhưng ngôi nhà mình chưa hề ở trong đó bao giờ, ngay cả trong trí tưởng ?

Hai người con của Mẹ Việt Nam lạ quá trước mắt nhau. Một người tự xưng là đoàn quân đi giải phóng? Một người hoàn toàn không hiểu mình cần được giải phóng khỏi điều gì? Nhưng chắc chắn, có một người tự cho mình là kẻ chiến thắng? Còn một người kia biết mình trong hàng ngũ chiến bại. Nhưng hẳn ít ai trong họ, cả hai phía của hai nửa trái tim Mẹ Việt Nam kia, có thể nghĩ rằng một ngày rất không xa nữa, thế sự sẽ đổi dời nơi đây. Những thắt nơ tội lỗi được buộc thêm một lần nữa. Buộc nơi thân thể đã nát bầm của mình, với bao vết thương găm hằn đầy những mảnh đạn, xác bom...sau hai mươi năm khói lửa điêu tàn. Rồi sẽ lại thêm vào trên đó những vết thương không phải bằng sắt thép, mà tàn ác hơn là bằng chính tâm địa, lòng dạ quá lạc loài về sự độc ác của con người chóp bu cộng sản. Một kẻ bị sai đi làm điều ác nghiệt mà biết hay không biết mình đã làm một việc của kẻ sát nhân? Một người chịu những tội ác kia đổ lên đầu mình có biết hay không biết lý do bởi vì đâu? Quá nhanh như một cơn ác mộng!! Mà lại quá lâu hơn một cơn ác mộng, hết ngày này qua tháng khác, năm trôi theo năm dài, và đã ba mươi hai năm có lẻ nhiều tháng, nhiều ngày!!!

Và Lời Trần Tình :

...những ngày lận đận
Cha đi tù, mẹ buôn gánh bán bưng
Nuôi đàn con trong khốn khổ tột cùng
Tôi phải thôi học, sáng ngô chiều sắn


Không một ai biết trước mình sẽ bị đi tù dễ như thế : rất dễ như mời đi họp tổ dân phố một hôm kia, không kể hôm đó trời mưa hay trời nắng, chỉ biết có một hôm đi rồi không trở về nhà. Đi tù nhưng lại được đặt cho cái tên nhẹ như bấc: đi học tập. Học gì? Học bài học thua trận cộng sản thì "biết tay" ra sao?? Bài Học ấy kéo dài hơn tất cả mọi bài học trên thế gian này, bao nhiêu thời gian vẫn không đủ: 5 năm, 10 năm, 20 năm, 30 năm...

Và cũng không một ai, trong số những người vợ ở nhà, biết trước có một ngày chính mình sẽ lao ra ngoài đường, để làm ra được đồng tiền quá đắt trên đôi vai gầy, với chút sức hèn mọn mà nuôi đàn con thơ dại vắng bóng cha.

Những khốn khổ đến tận cùng, chất chồng lên người mẹ không đủ, chạy sang phần bao nhiêu đứa trẻ thơ !?

Nắng Mưa Đời trên thân xác tù đày của cha. Nắng Mưa Đời trên đôi vai gầy của mẹ. Nắng Mưa Đời trên vai nhỏ của con.

Và cứ thế nối tiếp đoạn trường :

...những ngày mưa, nắng
Đi mò cua, giúp mẹ buổi cơm chiều
...những ngày nước ngập mái tranh xiêu
Đêm u tịch hãi hùng : "kinh tế mới"


Hành hạ người cha chưa đủ, hành hạ người mẹ chưa yên, phải hành hạ thêm những đứa con của người cha và người mẹ : những đứa trẻ thơ bỗng cũng trở thành tội đồ của chủ nghĩa, một chủ nghĩa cộng sản qoái thai hơn cả quỷ. Chế độ lại bày đặt ra thêm cái tên tưởng quá giản đơn kia, mà lại hóa quá kinh hồn : Kinh Tế Mới !! Mới cái gì? Mới vô lương và mới mưu mô: đuổi người đi để chiếm nhà cửa và tài sản cho dễ. Đẩy người lành vào nơi rừng xa núi thẳm để bưng mắt, bít tai cho khỏi phải bị cắn rứt lương tâm? Nhưng lương tâm còn đâu mà cắn rứt??

Bảo phải quên đi ư? Kẻ gieo ra oán thù đi khuyên người bị mình gây oán: thôi hãy quên đi chuyện ngày đã qua, coi như không biết, không nghe, không thấy?? Có chết mất thân xác con người, nhưng hồn linh ấy vẫn còn sống để còn nghe, còn thấy và còn biết? Biết những ngày quá khứ, biết ngày hiện tại và biết tới những ngày tương lai: cộng sản đã, đang và sẽ còn đối xử với họ ra sao?? Cớ sao người đang còn thở, còn nghe và còn nghĩ suy lại bảo phải quên đi, câm nín đi, cũng như khác nào nói họ hãy chết đi cùng với quá khứ đau thương, không bao giờ hết rỉ máu nơi tim, óc và tâm thần.

Rồi một ngày...

Giờ, tha phương, quê nhà xa dịệu vợi
Tôi sống cuộc đời dân chủ ấm no
Nhưng dân tôi ĐANG khắc khoải mong chờ
Ngày sụp đổ của bạo quyền tàn độc


...một ngày, sau khi đã trả giá quá đắt cho sự sống, đôi khi là đi tìm sự sống trong cái chết, để được sống làm người tự do, trong bầu trời dân chủ. Mới lại càng thấm hơn nỗi đau quá khứ!!!

Bởi vậy, dẫu có đi xa nơi Quê Cha Đất Tổ ấy ngàn vạn dặm đường vẫn mang nguyên si đau đớn. Một nửa vết thương còn nằm lại nơi chôn rau cắt rốn với những người còn ở lại chịu đọa đày tiếp và hơn lên bởi lũ bạo quyền cộng sản ác nhân. Còn một nửa theo thân xác lưu vong cùng Đời. Bởi vậy, đời người viễn xứ tươi xác mà sầu lòng. Đố ai còn chút lương tâm mà không cảm thấy ray rứt trong mình, thương xót cho nửa phần thương đau của chính mình vẫn lay lắt, vẫn hoang vu và hoang dã trước những giản đơn là dân chủ, tự do. Bởi thế, ngay cả chút nhân quyền làm người cũng không được cho phép. Nhà nước "xã hội chủ nghĩa cao quý" cấm hết tất cả, cả quyền được làm người và cả quyền phải làm người. Phải chăng, bởi họ, người cộng sản chóp bu ấy, không phải là con người, mà đã là dã thú !

Trong sâu thẳm tiềm thức:

Thương quê hương, bao lần tôi bật khóc
Thấy lương dân trong kiếp sống khốn cùng
Thương dân hiền cam chịu kiếp lao lung
Khổ đến nổi đem con mình đi bán !


Ngày xưa, khi khốn khổ tận cùng, mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con, và con cũng bỏ học cùng mẹ sớt chia nặng nhọc để nuôi mẹ và nuôi mình. Nhưng hôm nay, trong cùng cực của mọi khốn cùng mẹ đành lòng đem con đi bán! Bán con mình để nuôi ai? Nuôi chế độ "xã hội chủ nghĩa tốt đẹp" ấy đã hẳn rồi, nếu suy xét cho thấu lý, thấu tình!? Người mẹ bán con có thể không hiểu ra điều đó, nhưng Mẹ Việt nam hiểu và biết vì sao đứa con của mình lại đi bán những đứa con của mình??

Mẹ Việt Nam là chính nơi những người con của mình đã hiểu và đã biết điều gì đi ra từ những nỗi đau dân tộc ấy hôm nay? Nguồn gốc, gốc rễ của những dây mơ, rễ má, những nhằng nhịt võng lưới đan xen vào nhau ấy là do đâu, vì đâu, tại ai, ai là đầu đảng của mọi vấn đề, mọi sự???

...và đây những đối thoại:

Tôi chống anh KHÔNG PHẢI VÌ DĨ VÃNG
Mà là vì HIỆN TẠI với TƯƠNG LAI
Vì dân tôi ĐANG sống kiếp dọa đày
Thế hệ trẻ nhìn TƯƠNG LAI VÔ ĐỊNH !


- Thôi đừng nhớ tới dĩ vãng nữa, hãy quên đi !! Và quên đi !! Vì điều đó sẽ gây ra hận thù dân tộc...Không có lợi cho nhà nước? Không có lợi cho người cầm quyền ?? Đừng chống đối chúng tôi nữa ! (( một phía nói, một phía nghĩ và một phía hăm dọa ))
- Ah! Nếu không có Quá Khứ làm sao có Hiện Tại và Tương Lai ? Những nỗi đau cho ta hiểu và biết thêm về con người và về cuộc đời...Cho ta lớn lên trong con mắt và trong đầu óc, có phải? Để ta đừng có ngu ngơ, khờ khạo trước những giả dối và lừa phỉnh bịp bợm?? Để ta nhìn vào hiện tại và hướng về tương lai được rõ hơn, đúng hơn. Và những nỗi đau của quá khứ kia vẫn còn đó và sẽ còn đó trong mỗi con người hôm nay và ngày mai nơi quê hương tôi đó, một Việt Nam. Không phân biệt mọi con người, không phân biệt mọi lứa tuổi = cùng oằn oại như nhau và cùng vô phương hướng như nhau khi ngước về phía trước !! (( một phía nghĩ, một phía nhìn, một phía trả lời ))

Thì anh ơi, nói chi lời lừa phỉnh
Đến bây giờ, ai tin cộng sản đâu
Nếu thật lòng xin hãy thực hiện mau
Cuộc hoà giải với người dân quốc nội :


- Hãy đừng để tất cả cùng phải đồng ý một câu nói bất hủ : hãy nhìn những gì cộng sản làm, mà đừng tin những gì cộng sản nói !!
- Nếu thật một lần muốn lấy lại lời nói của mình, hãy làm ngay điều cần phải làm với những người còn ở ngay trong lòng Mẹ Việt Nam đó. Chứ không hẳn là chỉ với chúng tôi, một nhúm người đang bị cắt lìa ở hải ngoại?

...Đây những điều cần làm ngay, nếu còn biết nghĩ suy như một con người bình thường:

Hãy ngưng ngay những hành động bỉ ổi
Ngưng đuổi nhà, cưởng chiếm đất nhân dân
Ngưng đào mồ, sang phẳng những mộ phần
Xây khách sạn làm giàu cho đảng ủy

Hãy ngưng ngay những ngón nghề phù thủy
Đạo giáo quốc doanh, dân chủ cò mồi
Hứa hoà hợp hoà giải ở đầu môi
Nhưng cộng đảng vẫn độc quyền chúa tể

Nếu thật tình thì hãy mau giải thể
Đảng độc tài cộng sản (đảng vô lương)
Người TỴ NẠN bốn bể sẽ hồi hương
Đem tài sức hiến dâng cho đất nước

Hứa với anh, tôi là người đi trước !!!


TrầnChiêuYên
(17/04/2006)


Đối thoại này chỉ một bên dám tiếp tục, bởi đã hiểu và đã biết quá người cộng sản là ai và người cộng sản muốn gì, đằng sau những vỏ bọc lòe loẹt, mỹ miều?!

Trị vì và muốn mãi trị vì, không cần biết thế thái, nhân tình. Không cần biết mọi câu châm ngôn của Đời mà mọi con người đều đã học, đã biết: "gieo gió gặt bão","trồng cây nào ăn quả đó", "lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó tránh", "một người có tội mà biết ăn năn, còn hơn chín mươi chín kẻ tự xưng là công bình mà không biết hối cải"...

Kết thúc cuộc đối thoại, cuối cùng thành độc thoại !?

Những suy tư này tôi đã từng và đã bắt gặp ở rất nhiều ở các bạn bè tôi, hay những con người tôi gặp, tôi biết, tôi nghe. Cả ngoài cõi thật và trong cõi ảo, nơi những ngày tôi đang sống đây. Đặt biệt là nơi Trần Chiêu Yên, một thi sĩ mà tôi rất kình trọng và quý mến qua lời thơ. Những bài thơ của Trần Chiêu Yên luôn làm tôi rúng động tâm hồn, khuấy động lương tâm tôi và cho tôi được nghĩ suy thêm và trăn trở thêm cho vận mệnh của gần một trăm triệu con người Việt Nam tôi đó.

Tôi lớn lên theo năm tháng về tuổi đời, nhưng tôi được trẻ trung trở lại theo thời gian của tuổi Thơ-Văn Trong đó có một phần nhờ những lời thơ, ý nhạc của những con người rất đồng điệu với tôi về khoảng trời văn học nghệ thuật. Đồng cảm trong khoảng không gian có tiếng nói Yêu Thương. Yêu Thương quê hương tôi với những cánh đồng lúa ngát hương mỗi mùa trổ bông lúa mới. Yêu lũy tre xanh có gió làm dịu mát mỗi trưa hè oi ả. Yêu những con sông chạy dài như những bài thơ nổi trôi bồng bềnh trong Sóng Triều Yêu Thương và Xa Xót cho muôn người dân Việt Nam tôi. Yêu những mái tranh có khói lam chiều nồng ấm chất thôn quê. Yêu những câu chuyện ngày xưa bà tôi hay kể đi kể lại mỗi đêm về. Yêu những quãng đời chưa từng có tôi hay đã có tôi trong đó, ghi khắc một thời những kỷ niệm không thể phai phôi: đó là những bài thơ xưa tôi thích, đoạn văn xưa tôi ưa, bài hát xưa tôi mê mải lắng nghe...Ở đó những mẩu đời in lại thành trang dòng còn mãi mãi.

Tôi cám ơn thi sĩ Trần Chiêu Yên bài thơ rất đặc biệt này, tôi cám ơn người đệm đàn cho bài thơ đó. Mà mỗi khi tôi tìm để đọc và nghe trên nền nhạc tôi đều được thổn thức trong cảm giác quá vợi vời và quá đau thương. Chưa khi nào tôi thấy một bài thơ thể hiện trên nền nhạc mà hay đến vậy, hòa hợp đến vậy. Mỗi nốt dương cầm như một bước chân Thơ cứ thế gõ vào hồn tôi để cho tôi đi hết được chiều sâu, chiều rộng, chiều dài của tháng năm, cuộc đời người Việt Nam tôi một thời trầm luân nhất, chỉ giản đơn qua những con chữ rất thật và rất thơ của thi sĩ, cùng với những hình ảnh qua đoạn video clip này. Đôi khi tôi bật khóc vì yếu mềm hay vì thương cảm hay vì đồng cảm? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi quả quyết rằng có một phần nhiều trong đó là sóng từ của hồn tôi bắt được sóng từ của hồn thi sĩ, sóng từ của hồn người đêm đàn, sóng từ của hồn người làm ra bản nhạc ( linh hồn bản nhạc!) tất cả hội tụ lại. Và cùng hội tụ một lượt với tất cả những hồn linh đau đớn của con Mẹ Việt Nam. Từng ấy hội tụ đã đè trĩu lên tôi, lên từng cảm nghĩ và từng suy tưởng !! Con gái tôi nó học đàn piano đã mười năm, khi trưa nay ngồi ăn cơm, nó nghe bản nhạc này và nó bảo với cả nhà : Con nghĩ là con biết bản nhạc này, nhưng con chưa tìm được ở nơi đâu trong trí nhớ của con kia !! Nhưng mà hay quá mẹ ơi, buồn chi đâu và tha thiết chi đâu. Tôi hỏi nó : có phải con nói thế là nhờ nó như nhịp những bước chân người thả trên con đường mỏi mệt, hoang lạ và nhất là khi có tiếng hòa âm một giọng ai đó rất xa xăm? Như lời của những linh hồn vọng tưởng lại với thời gian ?? Nó nhìn tôi gật đầu và mắt nó cũng ướt nhè ! Rồi tôi nói với nó: bản nhạc đó nằm trong chính trái tim con đó, một trái tim Việt Nam. Và mỗi người nghe nó là tác giả của bản nhạc. Mẹ đặt tên bản nhạc đó của mẹ là "Lời Trần Tình Bi Thương và Hào Hùng"!!

Tôi viết những dòng này để tặng cho Đời. Tặng cho người, những con người khốn khổ của Mẹ Việt Nam tôi, cho bạn bè, cho người thân...Cho thi sĩ Trần Chiêu Yên và cho công cuộc tranh đấu không ngơi nghỉ của tất cả những người đang tranh đấu hôm nay cho một tương lai rạng ngời của quê hương tôi ngày mai. Và cuối cùng tôi xin dâng tặng cho nàng-thơ của thơ-văn nghệ thuật, cho Nhạc và cho Thơ !!


Paris, thứ Bẩy - 15 Dec 2007
thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#198 Posted : Thursday, December 20, 2007 12:00:30 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đó Là Khi Tôi Nhớ Tới Bạn


Vô Thường

L'amitié est toujours une douce responsabilité jamais une opportunité.*

Dịu êm là tình bạn
Khúc nhạc mùa tri ân
Thư thả nốt cung trầm
Gõ vào hồn hoang vắng

Ta ở đây yên ắng
Ngút ngàn trời mây xanh
Chỉ có gió mát lành
Kể nghe toàn chuyện lạ

Chuyện sương chiều mùa Hạ
Chuyện dỗi hờn nắng Thu
Chuyện Đông trắng mưa mù
Xuân khóc cười một thuở

Người nơi đâu cách trở
Nghĩa lý gì không gian
Khi ý nghĩ ngập tràn
Chung một dòng suy tưởng

Thời gian thêm cộng hưởng
Khúc sóng từ tương tư
Cho nhung nhớ mỏi nhừ
Ngàn câu thơ vô tội

Đường trần không hội ngộ
Muôn ngả vào con tim
Tự cất tiếng đi tìm
Người tri âm hạnh nguyện

Ta cho ta vương miện
Ta cho người yêu thương
Thống soái phút vô thường
Ngự ngai vàng thi-tứ !!


* Khalil Gibran

20/12/2007
thythyhoangthymaithao


Đó là khi tôi nhớ tới bạn, người bạn cao cả của tôi.

Cả sáng nay Net của tôi bị out, khi chỉ vừa kịp ngó vào Web kia và thấy một tin mừng (!!). Tôi đành ngồi đọc sách, chưa bao giờ tôi đọc lâu đến vậy, có khi cả ngày chỉ được vài trang và rồi hôm sau tôi lại vẫn cứ phải đọc lại những trang tôi đã đọc rồi đó. Có lẽ bởi Khalil Gibran viết cuốn này hơi đặc biệt? Toàn là những câu ngăn ngắn, như kiểu châm ngôn, như kiểu lời đã là chân lý: chân lý cuộc đời, chân lý thơ-văn...Mỗi câu đã có thể là một cuốn sách nhiều ngôn từ và nhiều ý nghĩa để cho tôi chìm đắm trong đó và suy tưởng tiếp hàng giờ và hàng giờ " Le Sable et L' Ecume ".

Hôm nay hơi đặc biệt hơn nữa là tôi đọc lời K. Gibran lẫn trong vẫn âm hưởng của bài viết "Lời Trần Tình..." và bài hát " Tình Buồn" (nhạc Hiếu Anh, thơ Ngô Minh Hằng ) và trong ý nhị của bài thơ-nhạc "Tóc Bạc Màu Thi-Nhân" tôi mới viết tặng riêng cho bạn, người bạn cao cả !

Tôi biết mình là nguồn an ủi lớn nhất của bạn những ngày này, những ngày tất cả dường như hiện về. Quá khứ, hiện tại, tương lai của cả một dân tộc Việt Nam mình được hoà nhuyễn, xáo trộn và để đi tìm cho ra một sợi chỉ andrian làm kim chỉ nam cho mọi hành động, chung cho mọi con người trong số gần một trăm triệu người Việt Nam máu đỏ, da vàng cùng nòi giống Lạc-Hồng đó ! Trong mắt tôi , bạn luôn như một vị tướng lãnh rất ngạo nghễ, đầy khí phách hào hùng, còn tôi luôn nhận mình chỉ là người đệ tử đi tháp tùng đường chinh chiến, chinh chiến thơ-văn cho chính nghĩa và công bình. Ấy vậy mà khi không tôi thành chỗ dựa tinh thần cho vị tướng của tôi ! Thế thì tôi sẽ được thể cho mình lên ngôi "hoàng đế" dù chỉ một lần và chỉ một thoáng vô thuờng, trong cuồng ngông nhất của ý nhị thơ-văn và ý nhị cuộc đời. Người thi-nhân chỉ có khi nào lạc-loài đến mức vậy mới đúng nghĩa nhất là kiếp lãng du, có phải? ( tôi hỏi NMH đó ) Vì khi thấy NMH gọi VHP-HTMT cái tên "thi-nhân" đã làm tôi ngỡ ngàng và bật cười khoái chí !! Bởi tôi nghĩ, nếu có người biết điều này sẽ không hài lòng đâu. Nhớ hồi trước thầy-cô tôi viết bài để tôi là "nữ sĩ VHP" mà họ đã ầm ĩ cho là không được, phải có cả một hội đồng nào đó bầu bán kia chắc hẳn !? Tôi cũng khổ thật, tự nhiên làm cái bung xung cho những ai họ chẳng thích nhau, có khi cũng kéo tên tôi vào bằng được để mà chì chiết nhau cho đã, nếu biết tôi có dính dáng chút xíu thơ-thơ với người kia? (mặc dù tôi chưa hề biết mặt hay chưa từng nghe tên họ. Lúc đó tôi cũng chỉ bật cười, nhưng không phải do khoái chí, mà vì ái ngại cho tất cả, cả họ và cả tôi !!
Oh! Tình yêu của loài người !!
Oh! Tấm tình chân ta tiếc nuối !! )

Một trong những điều làm tôi suy ngẫm cũng nhiều lắm suốt quãng đời tôi khi còn trẻ, cho tới bây giờ đã hai thứ tóc bạc trên đầu ( một thứ tóc bạc màu Đời, một thứ tóc bạc màu Thi-Nhân ) đó là Tình Bạn? Bạn Đời đã hiếm, đã khó tìm? Mà bạn Thi-Nhân thì còn khó thêm biết bao nhiêu lần như thế? Những khúc quanh thăng trầm cũng nhiều và cũng xuôi ngược bấy nhiêu cuộc-đời và thơ-văn?? Nhưng tôi hay nói với bạn : nỗi buồn của Đời có thể làm ta chết, nhưng nỗi buồn thơ-văn thì lại cho ta sống ! Bởi con người ta sống là để đi tìm lẽ sống, lẽ sống nằm trong những gì thuộc về Chân - Thiện - Mỹ? Mà có nơi đâu dễ tìm hơn điều ta kiếm tìm đó trong chính thơ-văn?

Từ cuộc đời ta nhặt nhạnh những gì đẹp nhất để đi vào Thơ-Văn. Và rồi từ Thơ-Văn ta đi ngược trở lại cuộc đời với những gì cũng là đẹp nhất đã chọn lựa từ đó?? Và đó là công cuộc đi kiếm tìm sự hồi-sinh đó bạn biết không?


15h45 -//- 20/12/2007
thythyhoangthymaithao

viethoaiphuong
#199 Posted : Friday, December 21, 2007 5:02:02 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Hoàng Sa và Trường Sa !! Bạn Có Ngoảng Mặt Quay Đi Với Chính Lương Tâm Mình ??

http://www.dantoc.net/ma...view&id=1603&Itemid=160




*****************

Khi nhận được bài này từ "diễn đàn tin tức" gởi vào email, tôi liền post lại vào các Net như mọi khi, trong khi tôi vẫn tiếp tục nghe audio "Tâm Thư của đại tướng Nguyễn Khánh", kêu gọi Tổ Quốc Lâm Nguy!!

Đúng ở một Net kia vừa xong bài vở thì cũng là những câu cuối cùng của đại tướng Nguyễn Khánh !

Tôi run lên cùng với lời cầu nguyện Ơn Trên và Hồn Thiếng Sông Núi Việt Nam cho Tổ Quốc qua được cơn nguy biến đang trước mắt tất cả và tất cả chúng ta đó?!

Đúng vậy, mọi con người hãy lấy lợi ích của Dân Tộc là trên hết và là lẽ sống còn của chính mình thì điều gì cũng có thể được trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng !? Chúng ta phải cùng đối thoại trong tinh thần trách nhiệm và bổn phận với công cuộc bảo vệ vẹn toàn lãnh thổ và xây dựng cuộc sống thật sự tốt lành cho toàn dân, trong một thái độ cùng tôn trọng và có học thức, cùng đạo đức nhân bản. Để tìm ra phương hướng và con đường đúng nhất và tốt nhất cho Một Đất Nước Việt Nam với Một Nòi Giống Người Việt Nam! Không có điều gì quan trọng hơn là Đoàn Kết, Hiệp Sức và Đồng Lòng, Đồng Tâm và Cùng Ý Chí tới cùng !!

Chúng ta đều ít nhiều hiểu được một điều cơ bản nhất : con người sống trong một gia đình chỉ có thể hạnh phúc và sung sướng nếu gia đình đó cùng chung dưới một mái nhà vẹn toàn và đầm ấm, cùng có những đối thoại vui vẻ và cùng có những ý nghĩ chung nào đó đến một điểm tốt đẹp nơi cuộc sống của mỗi người? Rộng hơn ra ngoài một tập thể, hội đoàn hay cơ quan, công sở, trường học : cũng là sự hòa đồng và êm ả, trong những tôn trọng và được tôn trọng lẫn nhau...Ấy là điều giúp cho ta thấy thoải mái và nhẹ nhàng trong đời sống của công việc hay học hành...? Vậy thì rộng lớn hơn là chữ Tổ Quốc, ở đó là một mái nhà lớn, rất lớn! Tuy chưa phải khổng lồ che được cả thế gian như ngôi nhà Thượng Đế, nhưng mái nhà Tổ Quốc đủ che chở cho tất cả mọi người con sinh ra trên Đất Nước đó ! Vậy thì cớ gì chính chúng ta lại không biết tự mình ở trong mái nhà của mình và tự mình hạnh nguyện nơi đó : hạnh nguyện cùng những điều tốt lành và đẹp đẽ nhất mà chúng ta hằng mong muốn khi biết ý nghĩa của cuộc đời này chỉ nằm duy nhất trong hai chữ Yêu Thương!! Không có Yêu Thương trong lòng con người trở nên lạnh băng và khô cứng? Tâm Hồn sẽ buồn bã và cô đơn?? Và một ngày ta sẽ dễ để linh hồn mình cho quỷ dữ lấy đi mất lúc nào không hay?? Thế thì ta sống cũng bằng thừa và ta trở nên nguy hiểm cho những con người xung quanh ta đó, mà trước hết là cho chính những người kế cận nhất bên mình: cha, mẹ, vợ, chồng, con cái...

Phải, hãy lấy Yêu Thương mà cùng nhau Yêu Thương Tổ Quốc Việt Nam Mình, Yêu Thương Nòi Giống của mình cùng Máu Đỏ, Da Vàng từ một gốc Rồng Tiên, vinh hiển và hiền hòa !!

Tôi chỉ viết điều này khi nghĩ tôi còn có thể viết thay cho những người không có điều kiện bày tỏ, và đôi khi cho cả bạn đó, bạn biết không?


Paris, 21h00 - 21 Dec 2007
thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#200 Posted : Saturday, December 22, 2007 1:35:10 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Mời quý bạn nghe và chia sẻ những suy tư của thanh niên Việt Nam hôm nay!!

************************

http://uk.youtube.com/wa...TcnZAmw&feature=related

*****

http://uk.youtube.com/wa...Ee5kqsQ&feature=related

*****

http://uk.youtube.com/wa...1qTtxSY&feature=related



********************

Hai mươi tám năm về trước, cùng như quãng đời của các bạn trẻ Việt Nam nơi quê hương tôi hôm nay, lòng tôi cũng sôi sục ý chí phải đánh đuổi giặc Tàu ra khỏi biên cương, bờ cõi nước Nam ta. Với cuộc chiến tranh biên giới 1979.
Ngày ấy chúng tôi thề không đội trời chung với kẻ thù ngoại bang ấy, nhiều người viết đơn bằng máu xin được có mặt nơi đối đầu họng súng, trước mũi lê...
Hôm nay tôi thấy lại hình ảnh của các em thanh niên này mà lòng không khỏi nghĩ suy.
Ở đâu rồi lòng kiêu hãnh của những bạn bè tôi khi xưa?
Có phải chăng cuộc đời cơm-áo trong nanh vuốt của bạo quyền đã làm cho các bạn chợt ngủ quên? Hay bỗng trở lên mệt mỏi, đến mức độ bàng quan với thế thái, nhân tình...??
Tôi e ngại một điều cho bạn ngay ngày mai sẽ đến: sự dày xéo của tiếng nói lương tri!
Hãy đừng để cho tâm thức của bạn như chiếc lá mục rữa giữa biển đời!!
Hãy đừng để cho những tên bạo chúa độc tài dắt bạn vào con đường không ánh sáng sau bao nhiêu đêm dài mù mịt, hoang vu
Hoang vu niềm tin và hi vọng
Không biết trời Tự Do
Không biết đời Dân Chủ
Không biết ngày ta đang sống, sẽ là ngày ta phải trả
Trả cho Núi Sông mình chí hiếu phận Tôi, Con
Trả cho chính nơi mình nghĩa vinh-nhục
Một kiếp người, tùy chính ta tự lựa chọn
Sống và hành động
Chết và suy tư...!?


VHP-HTMT
22/12/2007
Users browsing this topic
Guest (3)
40 Pages«<89101112>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.