Khi tôi đến thì Bão đi rồi. Nhận lá thư của Bão gửi lại từ tay bà chủ nhà, tôi biết là đã muộn. Tôi chợt hình dung ra trước mắt một đoạn đường dài khúc khuỷu, đường Bão đi, đường ấy không có tôi! Thương Bão, tôi nghe sóng mũi mình thật nồng và đôi mắt thật cay. Từ trong lồ ng ngực những nhịp tim của tôi mới chơi vơi, lạc lõng và... yếu đuối làm sao. Vậy là Bão đã đi. Vậy là tôi và Bão đã thực sự vô duyên như lời tiên đoán trước...
Lá thư Bão để lại không phải trên mảnh giấy màu xanh mơ mộng, cũng không là mảnh giấy màu hồng tôi đã từng yêu. Lá thư được Bão viết trên mảnh giấy màu vàng để cho tôi bâng khuâng tự hỏi "Là anh vô tình hay cố ý vậy Bão, em vốn ghét cay ghét đắng cái màu vàng tuyệt vọng ấy. Màu vàng cũng là màu phôi pha của tháng năm, rồi cuộc tình mình cũng sẽ phôi pha như thế. Lá có buồn nhưng hãy cứ còn xanh, Bão còn nhớ câu nói này của em không?"
Tôi ngồi xuống mép giường, lặng lẽ đọc từng dòng chữ của Bão, những dòng chữ như vẫn còn chưa khô nét mực, hay nỗi lòng người viết, người đọc trước một cuộc chia tay:
"Mai thương,
Nếu như mình có duyên, có lẽ em sẽ về kịp để đưa anh đi hay... giữ anh ở lại và lá thư này sẽ... chẳng đến tay em. Còn không, khi em nhận được lá thư này thì anh đã đi xa rồi. Trong chuyến đi của một ngày cuối tháng mười hai chắc anh sẽ buồn và nhớ em lắm. Đừng vội khóc, ngoan nhé Mai, em khóc bây giờ sẽ rất tội nghiệp cho... hai đứa vì em chẳng còn ai làm người lau lệ và anh chẳng còn được làm người lau lệ cho em.
Anh rồi sẽ không dám quay đầu nhìn lại để tưởng tượng ra cái cảnh em đưa bàn tay nhỏ bé và lẻ loi ra vẫy... như thế sẽ làm anh rất yếu lòng và bao nhiêu ý chí, nghị lực sẽ tan biến mất. Thương em, anh luôn mong muốn em sống một đời hạnh phúc dù cho cuộc đời ấy không còn anh, không có anh. Anh tin người ta sẽ yêu thương em nhiều hơn cả anh thương em. Hãy tha lỗi cho anh về những gì anh không làm được cho em vui! Hãy tha lỗi cho anh về những lần anh làm cho em khóc!
Kể ra cũng như là một định mệnh, một số phận Mai à. Mẹ lúc đầu đặt tên anh là Bảo, chẳng hiểu người thư ký của ba lúc đó ngủ gục hay say rượu mà đổi dấu hỏi thành dấu ngã. Bão, chắc trên đời này chỉ có một mình anh tên Bão thôi, nghe tới cái tên là đã thấy... hãi hùng rồi. Em cũng đã nhiều lần trêu chọc cái tên đó của anh nhưng anh sợ cơn bão của đời mình sẽ làm hệ lụy đến em. Đời em phải được sống trong sung sướng, sang giàu và gấm lụa, biết không Mai?
Cuối tháng mười hai sẽ có những cơn gió lạnh ghé qua rất vô tình, em đừng... cứng đầu cố tình quên mang theo áo ấm. Mùa Đông em cũng đừng lang thang một mình sẽ dễ bị cảm lạnh... Cơ thể của em rất là yếu đuối em có biết không? Và còn biết bao nhiêu điều anh muốn dặn dò em nữa, Mai ơi...
Cuối tháng mười hai, anh về quê thắp cho ngoại nén hương và sẽ thì thầm trò chuyện với ngoại. Anh sẽ kể cho ngoại nghe về em. Chắc ngoại cũng sẽ thương em lắm. Mà em có biết tại sao ngoại thương em không, tại vì... anh thương em! Nhớ lần đầu tiên anh nói thương em, em mắc cở rồi giận anh đến mấy ngày. Anh dỗ mãi mà em chẳng chịu, cuối cùng anh phải nói "Thì thôi anh không thương em nữa!". Ai ngờ nói như vậy em lại càng giận anh thêm. Em biết không, em thật là... con nít nhưng mai mốt em phải trưởng thành và có nhiều nghị lực nha Mai, đừng để cho người đời ăn hiếp biết không? Ước gì anh mãi mãi ở bên cạnh em để được lo lắng và chăm sóc cho em...
Anh nhận công tác ở miền rừng núi thế mà hay Mai ạ, cuộc sống xa thành phố dù đơn côi lạnh lẽo nhưng trái tim anh vẫn ấm mỗi khi anh nghĩ về em, mà có lúc nào anh không nghĩ về em đâu, mãi mãi... mãi mãi từ ngày mình quen biết nhau cho đến ngày anh nhắm mắt. Mỗi khi mùa Xuân về anh sẽ ngắm Mai rừng và gọi chỉ tên em...
Thư vắn tình dài nói sao cho đủ. Lời cuối anh vạn lần cầu chúc em vui!
Hôn em
Bão"
Lá thư của Bão chỉ toàn là những lời yêu thương, chẳng hề có một lời oán trách dù cái lý do tôi đưa ra để... chia tay với Bão là vì tôi... sắp lấy chồng, chồng tôi là một Việt kiều giàu có bên Mỹ và rằng gia đình tôi ai cũng muốn cho tôi được xuất ngoại. Tôi cứ đinh ninh cái lý do đó sẽ khiến Bão khinh khi, ghét bỏ và... dễ dàng quên tôi. Nhưng Bão của tôi nhân ái và thánh thiện quá. Trái tim tôi đau nhói, lời ông bác sĩ nói với mẹ mà tôi nghe lén được vẫn còn văng vẳng bên tai: "Bệnh tim của cô ấy không mong gì chữa khỏi, cô ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào, bà nên chuẩn bị tinh thần. Cách tốt nhất là đừng bao giờ làm cho cô ấy xúc động. Kéo dài được lúc nào thì... hay lúc đó... "
Trái tim tôi yếu đuối nhưng cũng biết yêu thương và vì thế nó làm khổ tôi và khổ Bão. Cuộc đời Bão còn dài, rồi thời gian sẽ phôi phai, rồi Bão sẽ quên tôi. Tôi mong là như vậy nhưng sao... nhưng sao từng nhịp tim tôi thật là buốt nhói... Cơn đau làm mắt tôi hoa lên, cảnh vật lờ mờ... Mùa này chắc núi rừng Bão đến sẽ có nhiều mưa lắm... Tội nghiệp cho những chiếc lá xanh phải sớm vội lìa cành... Trước lúc ngất đi tôi còn nghe tiếng bà chủ nhà réo gọi:
- Cô Mai, cô có sao không? Sao mà mặt mày tái mét vầy nè? Cô Mai... Cô Mai... Cô đừng làm tôi sợ...
hoà trong tiếng mưa...
Lá có buồn nhưng hãy cứ còn xanh
Để em biết tình mình xanh như lá
Mưa đừng rơi và gió đừng nghiệt ngã
Lá lìa cành tội nghiệp lá, rừng ơi...
Vắng nhau rồi ngày tháng sẽ chơi vơi
Đường đi tới là ngậm ngùi phía trước
Kỷ niệm cũ làm sao tim quên được
Thương thật nhiều như hẹn ước trăm năm
Lá có buồn nhưng hãy cứ còn xanh
Dẫu đời lá là mỏng manh, gầy guộc
Nâng trên tay chợt nghe lời lá khóc
Hay tim mình vang tiếng nấc trong đêm
Cám ơn đời từ khi anh yêu em
Cám ơn lá tô đẹp niềm mơ ước
Cám ơn cả trái tim trong lồ ng ngực
Dẫu cho rằng tim yếu ớt, tim ơi...
Vắng nhau rồi ngày tháng sẽ chơi vơi
Em biết trước và anh rồi cũng biết
Chỉ xin lá đừng nhuốm vàng ly biệt
Cho tầm nhìn không đượm nét phôi pha...
oOo
Tôi tỉnh dậy lúc trời đã về khuya, trong bệnh viện. Ngồi bên cạnh tôi là mẹ. Mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu nhưng cũng thật mừng rỡ:
- Mai, con đã tỉnh rồi. Con làm mẹ lo quá, ráng đừng suy nghĩ nhiều vào lúc này không tốt nghe con!
Tôi mơ hồ hỏi nhỏ:
- Mẹ, con nhớ là con đang ở trong nhà trọ của anh Bão mà, sao bây giờ con lại nằm ở đây... Anh Bão anh ấy đã...
- Mẹ biết, Bão đã đi rồi. Con ráng khoẻ, mai mốt Bão lại về thăm.
Nước mắt tôi chợt lăn dài:
- Mai mốt, con còn được bao nhiêu mai mốt nữa hở mẹ?
Mẹ hốt hoảng nhìn tôi:
- Kìa con, con đừng nói gỡ... Con rồi sẽ khỏi bệnh thôi, thời buổi này y học tân tiến lắm, con phải có niềm tin nghe con!
Tôi "dạ" cho mẹ yên tâm, hơn ai hết tôi biết thể chất hiện thời của tôi như thế nào. Chợt nhớ tới lá thư của Bão, tôi hỏi:
- Mẹ, lá thư của anh Bão...
- Đây nè con, hay để mẹ giữ dùm con nhé, khi nào con khỏi bệnh thì mẹ giao lại nó cho con, chịu không?
- Mẹ ơi, con muốn để nó dưới gối... Con muốn mãi mãi có nó ở bên cạnh, dù... dù mai này có ra sao nha mẹ!
Mẹ nghẹn ngào:
- Được rồi, con muốn sao thì mẹ chìu con như vậy. Chút nữa, ba cũng sẽ vào với con, con ngoan nhé! Con chưa có gì trong bụng, để mẹ xuống căn tin nhờ người ta hâm dùm bát cháo. Mẹ mang vào từ lâu chắc nó đã nguội mất rồi, đợi mẹ nghe con!
- Dạ!
Mẹ đi rồi, tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ. Cuối tháng mười hai, trời không có trăng nhưng lại chi chít những vì sao. Những vì sao sáng lung linh như từng số phận con người. Có phải ngôi sao lu mờ nhất là ngôi sao của tôi, của một người tên Mai không? Xin những vì sao sáng nhất là những vì sao của ba, của mẹ, của anh Bão, của tất cả những người tôi yêu thương... Tôi mong một giấc ngủ nhẹ nhàng sẽ đến với mình để ngày mai trời lại sáng, để ngày mai trái đất vẫn tuần hoàn, để mùa Đông qua dần và lá trở lại màu xanh, để mưa rừng không làm ướt đôi mắt Bão...
(Hết)