Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ
(Tiếp theo)
Từ ngày hôm đó, Jason và Thu Thủy coi nhau như bạn, hay nói đúng hơn như chị em, vì Thu Thủy lo cho Jason từng ly, từng tí. Ông chủ Seven Gardens về hưu để tiệm lại cho con trai ông là Stephen. Stephen cũng coi Jason như người thân trong nhà, vì Jason đã làm việc ở tiệm khá lâu. Thỉnh thoảng, Stephen vẫn mời Jason và Thu Thủy tới nhà chơi, ăn thịt nướng. Đi lại với nhau hơn một năm, Thu Thủy đồng ý lấy người chủ cũ của Seven Gardens, nàng trở thành kế mẫu của Stephen. Ông Luke, cha của Stephen đã góa vợ nhiều năm, ông cần một người giúp đỡ ông vào lúc tuổi già. Thấy Thu Thủy đối đãi với Jason chu đáo mặc dù chỉ là bạn, ông tỏ lòng thương và ngỏ lời muốn lấy nàng làm vợ. Nhiều người dè bỉu cho rằng ở tuổi 47, nàng nên ở vậy luôn, không nên lấy chồng nữa, nhất là lấy một ông già. Nhưng tình cảm con người rất khó nói, Thu Thủy nghĩ, muộn màng vẫn còn hơn không, nàng mặc kệ người ngoài nói gì, miễn nàng cảm thấy vui. Jason cũng mừng cho nàng và chợt hiểu ra, vợ chồng lấy nhau không vì diện mạo bên ngoài hay tuổi tác, mà là tấm lòng đối với nhau. Thu Thủy thấy tội nghiệp ông Luke nhiều năm xoay sở một mình nuôi lớn Stephen và lo phát triển nhà hàng. Ông Luke tội nghiệp Thu Thủy cô đơn, và thương cảm cho người phụ nữ Việt Nam qua bao nhiêu thăng trầm đã đánh mất tuổi thanh xuân.
Jason trở lại mạng tìm bạn và chàng mừng rơn khi thấy người mang biệt hiệu Người Đàn Bà Đẹp tái xuất hiện. Tuy nhiên, chàng vẫn nghi ngờ, không biết người này sẽ giống Mona Lisa, Vicky hay Thu Thủy đây? Thời gian và những thất bại trên đường tìm kiếm người yêu mới, cũng như niềm vui của Thu Thủy và ông Luke chợt làm chàng chững chạc hẳn lên, không còn mơ tưởng đến chuyện lấy người đàn bà đẹp nữa, mà chỉ hy vọng kiếm được người nào đó hiểu chàng, lo lắng cho chàng, thông cảm với chàng, và sẽ chăm sóc cho chàng như Thu Thủy chăm sóc cho ông Luke bây giờ vậy. Chàng cũng chợt nhớ tới Mary, tự nhiên biến mất khỏi thành phố một cách lạ lùng, không thể liên lạc được nữa, không biết bây giờ nàng ra sao. Jason bỗng thấy ân hận, nhưng tất cả đã lỡ làng rồi. Jason gởi điện thư cho Người Đàn Bà Đẹp và được nàng trả lời thư riêng, hai người tâm sự với nhau qua thư, càng lúc càng tương đắc. Jason kể hết cho Người Đàn Bà Đẹp nghe sự thật về bản thân chàng, nhưng Người Đàn Bà Đẹp lại không nói nhiều về nàng, mà chỉ thường kể những chuyện vui cho chàng nghe, hỏi chàng thích ăn món gì, nghe nhạc gì. Cuối cùng Jason cũng đánh bạo hẹn Người Đàn Bà Đẹp ra gặp mặt, nhưng chàng cũng ngạc nhiên khi thấy Người Đàn Bà Đẹp nhận lời ngay.
Quán cà phê Star Bucks ở một thành phố lớn, ở giữa hai thành phố chàng và nàng ở, là nơi hai người hẹn gặp mặt nhau. Jason hẹn mặc chiếc áo màu trắng, sọc đỏ, nàng hẹn mặc chiếc áo màu xanh da trời, hẹn nhau ngày Chủ Nhật khi cả hai được nghỉ. Dễ thương và trẻ con như lần đầu chàng hẹn với Mary vậy. Jason ráng gạt Mary ra khỏi tâm trí chàng, cố gắng tưởng tượng Người Đàn Bà Đẹp ít nhất sẽ được như Thu Thủy vậy. Nàng ngồi đó, quay lưng lại phía chàng, chiếc áo màu xanh da trời giữa mùa hè nổi bật lên nhẹ nhàng và thanh thoát! Tóc nàng vàng giống Mary nhưng ngắn hơn, thời trang hơn. Dáng dấp của nàng nhìn từ đằng sau làm chàng giật mình, hình như chàng đã gặp ở đâu rồi. Tim Jason đập mạnh, chàng bước nhanh lại, dứt khoát muốn biết khuôn mặt của nàng thế nào. Người đàn bà mặc áo xanh quay lại, Jason cười, vừa mừng, vừa ngượng, vì khuôn mặt quá đẹp của nàng:
- Cô là Người Đàn Bà Đẹp phải không? Trời ơi, cô đẹp quá, thật xứng đáng với tên gọi!
Đôi gò má của Người Đàn Bà Đẹp bỗng hồng lên, xinh xắn như con búp bê, ẩn hiện dưới mái tóc cắt ngắn úp khéo vào khuôn mặt. Nàng không già quá như Mona Lisa, không trẻ quá như Vicky, chắc là cỡ tuổi chàng hoặc thua chàng vài tuổi. Tuy nhiên, nàng có nét gì đó rất quen, mà Jason nghĩ không ra. Chẳng lẽ lại đứng im, Jason tự giới thiệu:
- Tôi là Jason đây, tên thật đó. Còn cô tên thật là gì?
Người Đàn Bà Đẹp đứng yên nhìn chàng, không trả lời, nhưng hình như nàng rất xúc động. Cuối cùng, nàng cũng nói:
- Jason không nhận ra em rồi. Chắc chắn là không nhận ra. Em đã thay đổi hoàn toàn, phải không?
Trời ơi, giọng nói này làm sao chàng quên được! Đúng là giọng nói của nàng, mùi nước hoa của nàng, sao nàng lại thay đổi hẳn thế này? Mary đẹp một trời, một vực, so với trước kia, nếu nàng đẹp như vầy chàng đã chẳng bỏ nàng suốt sáu năm. Jason ôm lấy Mary reo lên, mặc cho mọi người xung quanh trố mắt nhìn chàng:
- Mary, ôi Mary! Đúng là nàng rồi. Anh đã đi tìm em suốt bốn năm nay. Anh đã hối hận cho việc anh đã đối xử với em. Ôi, Mary, em có tha thứ cho anh không? Em làm sao mà thay đổi hẳn thế này?
Mary, hay Người Đàn Bà Đẹp, nói đơn giản:
- Giải phẫu thẩm mỹ - Rồi nàng bật khóc ngon lành - Em nhất định phải là Người Đàn Bà Đẹp như anh mong muốn, vì em thương anh, chắc chắn không có ai thương anh như em đâu!
Mary kể cho chàng nghe sự đổi thay của nàng. Nàng đã nghe lời mẹ chàng, dọn qua thành phố khác, để làm một sự thay đổi. Những ngày đầu ở thành phố khác, cuộc sống thật khó khăn, và cô đơn, vì nhớ chàng, nhớ tới 18 năm chung sống, nhưng nàng đã cố gắng vượt qua, cố gắng làm một sự thay đổi, và quyết tâm giành lại chàng. Người bác sĩ sửa sắc đẹp cho nàng, thương cảm cho hoàn cảnh của nàng, ông tuyên bố nhất định sẽ biến Mary thành một người hoàn toàn khác, để làm quảng cáo cho ông luôn, và ông đã thành công mỹ mãn, bệnh viện sửa sắc đẹp của ông nổi tiếng như cồn. Chính sau khi giải phẫu, Mary cũng không nhận ra nổi chính mình, cái cảm giác của người đàn bà đẹp làm Mary thật sự sung sướng, nàng chỉ muốn gặp Jason ngay để khoe, nhưng nàng đã ráng kiên nhẫn, đợi Jason mở lời. Jason và Mary ôm nhau. Hai ly cà phê đã nguội ngắt! Hai người rời tiệm ra về, tay trong tay, mắt trong mắt, tưởng chừng chỉ còn có hai người, không còn có ai ở xung quanh. Hai người vào mướn khách sạn tâm sự tiếp…
Đêm đó, "đêm nay mới thật là đêm"...
Bình Nguyên Tháng 11, 2008.
|