Tiếng điện thoại bên kia đầu dây reng, nhưng không ai trả lời, ngoại trừ vài lời đã được thâu, " Hi! Tôi là Cindy từ nơi mướn xuồng Old Fort. Hiện nay tôi không có thể trả lời điện thoại đươc. Làm ơn để lại vài lời, tôi sẽ gọi lai. Cảm ơn!"
"Chào bà Cindy! Tôi tên là Q. L.. Vài năm trước tôi có đến đây mướn xuồng của bà. Hôm nay tôi đến nhưng không thấy ai hết. Tôi lái xe từ Arlington, Texas ( cách 3 tiếng đồng hồ) đến đây để mướn xuồng (canoe) đi chụp vài tấm ảnh. Bây giờ là 1 giờ 25 trưa. Tôi sẽ tự mướn 4 tiếng. Sau đó tôi sẽ gọi lại bà và thanh toán tiền."
Thế là cuộc du ngoạn bắt đầu. Hai năm trước tôi đến đây vào giữa mùa hè, cho nên cây đầy lá. Hôm nay mới bắt đầu xuân, chỉ có vài lá xanh xanh xuất hiện. Tôi chọn một chiếc xuồng nho nhỏ, mang theo áo an toàn và không quên bỏ vào xuồng cây chèo, trước khi đẩy xuồng xuống nước. Nước hôm nay còn hơi lanh. Gần bờ thì không sao, chứ ra ngoài khơi chắc tôi không dám bỏ chân xuống nước đâu, vì hồ này có cá sấu. Chiếc xuồng của tôi lướt ra ngoài sâu. Nhìn dưới nước tôi thấy đầy rong. Đây đó vài khúc cây khô nổi lình bình trên mặt nước. Vài con rùa dùng làm nơi phơi nắng. Tôi tự hát thầm dựa vào nhạc của Quang Linh, "Đã lâu lắm rồi, tôi không về Caddo thăm người xưa..." Người xưa là ai tôi cũng không biết. Trên hồ, chỉ một mình tôi, vài con rùa, vài con cò và vài con cá đang ăn móng. Tự nhiên tôi thầm nghĩ, "Mình mà vào đây trốn, thì chắc không ai tìm ra!" Vài năm trước, có một cặp vợ chồng người Tàu đến đây mướn xuồng đi chơi. Họ đi lạc cho đến qua ngày sau mới tìm đường ra. Còn tôi, một người đã từng quen với Cô Đơn, thì đây là một nơi lý tưởng. Một mình mình làm bạn với thiên nhiên. Thật mà nói, không phải tôi không thích bạn bè. Nhưng, ở nơi hẻo lánh, hoang dã, tôi tìm được tôi. Tôi trở thành người học trò, và thiên nhiên là người thầy sẵn sàng dạy cho ai muốn học. Tôi là người học trò đầy hiếu kỳ. Và hôm đó tôi học được nhiều bài học cho đời.
Tôi vừa chèo, vừa ngừng vừa chụp ảnh. Nhìn vào bụi cây gần bên kia bờ, bổng dưng tôi thấy hình dạn một con cò xanh. Từ xa nhìn thì giống con cò. Nhưng không thấy nó cử động, cho nên tôi nghi ngờ có lẽ không phải là con cò. Chiếc xuồng của tôi chầm chậm đi về hướng đó. Còn cò vẫn không cử động. Tôi lại nghĩ thầm, "Chắc là con cò bằng cao su, ai vui chơi để đó cho thiên hạ nhìn lầm. Tôi canh máy ảnh lên chụp vài tấm. Con cò vẫn không nhúc nhích. Chiếc xuồng lướt gần thêm. Bổng dưng, con cò chúi mỏ xuống nước, ngậm bắt một con cá, rồi vỗ cánh bay. Tôi im lặng mà kinh phục. Té ra, nó biết tôi từ từ đến gần nó. Nhưng đồng thời, nó đang đứng yên để chờ cơ hội bắt con cá đang lội trước mặt. Tôi nghĩ đến bộ óc suy nghĩ của con cò trong lúc đó. Có lẽ đang phân vân, sự nguy hiễm (tôi) từ từ đến gần, nhưng cơ hội tìm ăn đang đòi hỏi nó phải đứng yên. Nơi hoang dã, tôi từng chứng kiến những gì mà có người suốt đời không thấy, không biết. Con cò hôm đó cho tôi một bài học.
(còn tiếp)
Còn cò kiên nhẫn