quote:
Gởi bởi HongHai
[br
Quá khứ là hai bài học đau thương. Vậy dám hỏi TN, bạn đã rút tỉa ra được bài học gì chưa, hay vẫn giao số phận theo chiều gió?
Đau buồn dĩ nhiên là không thể nào thiếu. Nhưng liệu đau buồn có giải quyết được vấn đề của thực tại không? Bạn mong được nhìn thấy nụ cười thánh thiện của hai cô con gái, thì bạn phải tự mình tháo gỡ những gút mắt trong đời. Chẳng hạn như bạn phải có kế họach (kế họach thì dĩ nhiên sẽ có trục trặc, nhưng có còn hơn không) làm thế nào đừng để các cháu cảm giác mỗi ngày về sự tan tác quá đáng của cha mẹ. Hai cháu đã lớn. Chắc chắn có nhận thức. Thà để chúng đau một lần ngay từ đầu còn hơn đánh cá cho một lần trở lại của người xưa để chúng phải tận mắt chứng kiến sự đau đớn vì thiếu trách nhiệm của cha. Chúng đã quen chưa gọi cha lần nào thì bạn cũng đừng quá lo lắng về điều này. Tiếng cha ấy không có trong thời thơ ấu sẽ tốt hơn là gọi một lần rồi chẳng có lần hai.
.
Thôi bạn hãy cố gắng tạo ra trong con những hình ảnh tốt đẹp nhất về cha của chúng, dù muốn dù không, dù dư luận có nghiệt ngã lên án bạn cỡ nào. Có cần cũng có thể nói láo với chúng. Nói láo vu vơ không hư không hại ai để chúng tin rằng cha vẫn đâu đó và vẫn yêu thương chúng mỗi ngày. Chỉ vì một lý do nào đó, cha chưa về cùng mẹ con mình & mẹ luôn luôn ở con.....
...và hay hơn hết, đừng bao giờ phê phán cha nó với hàng xóm. Nó biết đấy...
Cám ơn bạn HH thật nhiều...
Tuy không dám hỏi điềi gì nhưng những điều bạn nói cũng chính là đôi điều mình cần được tư vấn.
Nhiều khi lòng mình thật mâu thuẩn ,mình rất yêu anh ta ,nhưng lại không thể chấp nhận được người đàn ông của mình thiếu hẳn tinh thần trách nhiệm ,nhất là với các con.
Quen nhau 15 năm , và đã 2 mặt con ,nhưng chúng tôi chưa hề ra mắt hay công bố quan hệ nầy.vì vậy mình cũng không bao giờ dám đòi hỏi 2 chữ trách nhiệm với anh ta. Đúng như bạn nói ,mình quả thật rất ngây thơ ,nếu không muốn nói đến 2 chữ NGU MUỘI !
Mình nhiều lần cũng tự trách bản thân mình ,muốn tìm đến cái chết sao lại phải 2 lần chính mình tự làm tổn thương bản thân ?!
Mình đặt biệt không oán hận người đàn ông đó ,vì mình nghĩ đến 2 chữ NGHIỆP LỰC và SI ÁI của mình ,nên mình cũng chưa nói xấu ba của chúng trước mặt 2 đứa con mà mình đã trân quý giữ gìn. hihihi..
Có lẽ cũng chính nhờ 2 đứa nhỏ mà mình nhường như thêm nghị lực ,và bớt oán hờn tự thân.
Bây giờ con mình đã lớn , Bé gái thì rất nhạy cảm , học gỉoi ,bé trai tuy hơi hiếu động thường làm cho mình bị hàng xóm mắng vốn ,nhưng thông minh và xuất sắc trong lớp học ,nhất là rất biết nịnh mẹ !
Mình chỉ lo lắng là không biết nói về người đàn ông ấy thế nào với con ,khi Bé đã bắt đầu ước mơ một gia đình có ba có mẹ. Mình khổ tâm lắm và càng chưa bao giờ có ý nghĩa đến sự trở về của anh ta !.Cho dầu có đương nhiên mình không đón nhận nữa

.
Con mình lớn lên hoàn toàn không có họ hàng người thân. bên nội hoàn toàn không có ,còn bên ngọai cũng chỉ mới nhận nhau chưa đầy 2 năm nay.
Mình đã nhiều lần ngồi gói nhiều món quà nhỏ khác nhau ,khác màu , ghi tên bà nội.bà ngọai.chú ,dì để tặng con trong ngày sinh nhật.Con mình vẫn luôn nghĩ rằng nó có một gia đìng nội ngọai yêu thương và quan tâm.
Không biết mình làm như vậy đúng hay sai mà bây giờ đây khi Bé vào học lớp 6 đã muốn tìm hiểu mọi chuyện ,nhất là với cô bé vốn nhạy cảm và thích viết văn thơ như con mình??
Mình thật sự rối bờ lắm...
Các con mình đều mang họ Mẹ ,nhưng bên ngòai nhìn vào ai cũng thấy nó mang họ CHA ,vì mình đa tự khai tên Cha đổi họ.
Đêm nay hàng xóm tưng bừng ra đường đón Giáng sinh , mình thấy hiu quạnh hơn nhiều. Dạy các con chuẩn bị bài vở ngày mai xong ,mình chỉ biết ngồi nhìn 2 đứa chơi cờ vua với nhau mà nước mắt trong lòng chảy...
TN lần nữa đa tạ bạn HH...đêm GS đã chia sẻ với mình..Mình thấy bớt cô liêu hơn...
Chúc bạn HH và bạn hữu vui nhiều ,nhiều hơn...