Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
CÁI NGU NHẤT Bình Nguyên
Người ta nói: “Ở đời có bốn cái ngu, làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”. Làm mai là cái ngu nhất, thiệt không sai chút nào. Này nhé, làm mai cho họ không được họ nói bà mai không mát tay. Tay người ta lúc nào cũng mát mẻ, đâu có nóng lúc nào đâu mà họ bảo là không mát. Bà mai chỉ bỏ công giới thiệu hai người “available” với nhau thôi, còn nên cơm, nên cháo gì không thì tùy họ chứ. Làm sao mà bà mai làm thay cái chuyện “tán tỉnh” hay “yêu đương” cho họ được. Mấy người đó quá ư là vô ơn, bội nghĩa, họ tán dở, xong họ lại đổ thừa cho bà mai.
Thí dụ bây giờ họ tán tỉnh với nhau được rồi, họ đi lại với nhau rồi làm đám cưới, nhiệm vụ của bà mai đến đây là hết, họ phải gạt bà mai ra khỏi cuộc đời họ mới phải. Nhưng không, không đâu bạn ơi, chưa hết đâu nhé! Lấy nhau về, cơm không lành, canh không ngọt, họ lại réo bà mai ra chửi. Đến lúc này thì cặp nào cũng trở thành họ “Đổ”, tên “Thừa” ráo trọi, họ đổ thừa cho bà mai đã làm mai cho họ một người không tốt. Cái này mới là vô duyên tệ. Bà mai chỉ làm mai, giới thiệu họ với nhau thôi, chứ đâu có bắt ép họ phải lấy nhau đâu. Mà cho dù có bắt ép chăng nữa, họ cũng có quyền phán xét đó mà, muốn người ta thích mình thì khó, chứ muốn người ta ghét mình thì đâu có khó gì. Cứ đưa cái xấu của mình ra, thì bảo đảm ba làng cũng chạy, chứ đừng nói là một người.
Chưa hết ngu đâu nhé! Bây giờ cứ cho là họ ở với nhau vui vẻ, cơm rất là lành, canh rất là ngọt, không có gì trục trặc hết, thì đố có mấy người nhớ tới cái ơn của bà mai. Đó, nó bạc bẽo như vậy đó, chẳng có mấy người hằng năm đem quà lễ tết cho bà mai, mà nếu có cho, thì cho một lần, lúc họ mới lấy nhau thôi, chứ tại sao lại phải lễ tết hằng năm nữa, ai rỗi hơi đâu mà lo đến bà mai nhỉ? “Bà mai” chứ đâu phải “bà nội” đâu!
Còn nữa đây, cái này mới là cái khổ cho tôi, người bày đặt tập sự làm bà mai. Số là tôi giới thiệu một ông anh tôi cho một cô bạn tôi. Hai người có vẻ giống nhau lắm, hơi hơi tự kiêu, tự đại, vì người nào cũng đẹp cũng giỏi. Cái giống đời nó thế, cứ hễ đẹp với giỏi thì sinh ra tự kiêu, tự đại, biết làm sao được. Cả hai cùng lớn tuổi mà chưa có người yêu, nên họ bảo tôi giới thiệu.
Tôi chỉ giới thiệu thôi nhé. Thưa, ở đây có một anh còn độc thân, và ở kia có một chị còn độc thân, anh chị có thể đến với nhau rồi nhé, chúc anh chị vui vẻ và may mắn. Vậy thôi là bà mai có thể phủi tay được rồi, nhưng lại có người nói ra, kẻ nói vào: - “Gớm, lấy cái con già như vậy, nó chỉ có đái chứ làm sao mà đẻ?” Có người thông cảm hơn: - “Sao lại không đẻ được? Thiếu gì người 45, 50 vẫn đẻ đó mà, 35, 40 đâu có nhằm nhò gì” Có người thì nói thẳng: - “Ở đời có bốn cái ngu, làm mai, … Chớ dại mà mó vào!”
Bao nhiêu cái khó khăn cho cái việc “ngu nhất”, vậy mà cũng chưa hết. Bây giờ cả đống người đi về Việt Nam lấy vợ, lấy toàn những cô trẻ đẹp cứ như là hoa hậu, thì bác tôi lại tuyên bố một câu “xanh dờn”: -“Cái thứ con trai mà phải về Việt Nam lấy vợ là cái thứ bỏ đi. Ở đây bao nhiêu người tại sao không lấy lại phải đi về Việt Nam? Nếu không có vấn đề, thì là gì?”
Nói như vậy, nghĩa là trên đời này tình yêu không thể đến với hai người ở hai nước khác nhau được. Tôi mà tuyên bố cái câu này ra, thế nào cũng nhận được nhiều email chửi bới, nào là “Đồ cái thứ không biết yêu”, “Đồ bà Tám nhiều chuyện”, Không biết làm mai thì đừng có làm mai”, vân vân và vân vân, bảo đảm toàn là những điều bất lợi.
Chưa hết, cái quan điểm chính trị của người ở Hải ngoại thì làm sao mà giống người ở Việt Nam được. Ở đây tự do ngôn luận, yêu, ghét, tự do nói, chứ còn ở Việt Nam làm sao mà dám nói bậy, nói bạ, có mà đi học tập cho cái tội “nói năng phản động.” Có người trước khi giới thiệu, tôi phải chặn ngay một câu: “Tôi chỉ giới thiệu bạn cho anh thôi, đừng có nói chuyện chính trị với người ta nhé!” Thế có chán không, chưa gì đã thấy cụt hứng rồi, làm sao mà tiến tới?
Gặp cái người ở Việt Nam khôn ngoan thì còn dễ. Người nước ngoài nói cái gì thì cứ ừ ào cho qua chuyện, chớ có mà: - “Việt Nam bây giờ thay đổi rồi. Ai cũng được ăn uống no đủ, không còn nghèo khó như xưa nữa. Cứ về đi rồi sẽ thấy.”
Hoặc là: - “Có giỏi, về Việt Nam mà nói, chứ đừng ở ngoài đó mà nói hay. Có làm được gì thì làm, chứ nói với chửi mà không làm được gì hết thì đừng có nói.”
Vân vân và vân vân, toàn là những điều tối kỵ, nghe xong, người ở bên đây còn muốn bỏ quách, chứ đừng nói người ở Việt Nam, cho dù là hoa hậu chăng nữa. Nhất là những người đã phải chạy trốn cái xứ Cộng Sản, đã phải đổi mạng để có sự sống ở bên này, mà nghe những câu như vậy thì chẳng khác nào “chạm nọc”. Hai cái quan điểm như vậy, mới mở lời là đã “bất đồng” túi bụi rồi, làm sao mà lấy nhau về, ăn đời, ở kiếp với nhau được?
Thế nhé, toàn là những điều bất lợi, làm mai đúng là cái ngu nhất. Còn có ai mà đòi làm mai để được cái đầu heo, thì xin thưa, giò thủ mỡ dữ lắm, ăn xong rất dễ bị mỡ trong máu, người đời nay người ta gọi là “Co lét tơ rôn” (Cholesterol), dễ bị “stroke” thiệt mạng lắm, chớ mà mó vào!
“Ở đời có bốn cái ngu, làm mai …”. Sau bài viết này mà ai còn can đảm nuôi cái mộng làm mai, thì tôi xin phục sát đất. “Good luck” nhé!
Bình Nguyên Tháng 1, năm 2006.
|