Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Cho đến hôm nay tôi chưa từng thấy người ăn xin nào trên đường phố London. Ở Paris lòng vòng ở khu Khải hoàn môn tôi còn thấy có mấy cô gái hay khều hỏi xem có biết tiếng Anh không? Nếu mình gật đầu thì cô ta chìa một manh giấy nhỏ ra với giòng chữ Anh nguệch ngọac hỏi xin trợ giúp. Hỏi thăm thì cô ta cho biết là dân của một nước cộng sản thuộc khối Liên sô cũ bị tan rã. Rõ ràng họ chỉ nhắm vào du khách nói tiếng Anh. Tại sao vậy? Nhưng ở London thì tôi chưa từng thấy người ăn mày nào. Nếu San Francisco cũng giải quyết được nạn homeless trên đường phố như ở London thì chắc sẽ lôi kéo được nhiều du khách hơn. Có phải chính quyền San Francisco nên học hỏi ở chính quyền London trong việc giải quyết tệ nạn này? Tôi nhớ ở Việt Nam thì Đà Nẵng là thành phố duy nhất ở VN tự hào về thành tích không còn tệ nạn ăn mày. Ở Huế chính quyền cũng không dung dưỡng, dù lần về thăm tôi bị khều bởi một bà lão rất già trong lúc đi đường, bà cũng đi đường chớ không phải ngồi , chắc là chính quyền không cho phép. Saigon cũng tỏ ra rất tiến bộ trong việc quét sạch tệ nạn ăn mày. Nếu ai từng biết khu Tây ba lô Phạm Ngũ Lão, khi xưa là nơi cực kỳ đáng sợ, dân xì ke ma túy chích chóac lấy đó làm địa bàn họat động. Nhưng nay du khách có thể đi dạo nơi đó mà không sợ gì. Rất nhiều công an mặc đồ dân sự trà trộn khắp nơi, hễ thấy ai có bộ vó khả nghi (cướp giật, ăn xin...) là họ tới giải quyết liền.
Tuy không có ăn xin nhưng thành phần trình diễn kiếm tiền thì các thành phố lớn nơi nào cũng có. Hiện đại nhất là những người mặc quần áo màu bạc, mặt mày da thịt gì cũng trét phấn bạc luôn, giả làm tượng đứng im phăng phắc. Chả hiểu nơi nào bày đặt đầu tiên mà đi tới đâu cũng thấy. Từ San Francisco tới Florence, Paris, London, v..v....Vẽ chân dung thì 20 pounds một tấm, hình biếm họa thì 10 pounds. Tuy là chưa tìm thấy nơi nào tập trung thành một khu như Montmartre của Paris! [Trời ơi, nhắc tới Paris mà tôi nhớ quá, Montmartre, Quartier Latin, nơi nào cũng vui ơi là vui....] Đàn hát thổi kèn....cũng khắp nơi. Nghe nói các nghệ sĩ này không nằm mục đích kiếm tiền, họ muốn tập trình diễn trước công chúng, hoặc chỉ giản dị thay vì ngồi nhà tập thì tại sao không ra hẳn ngòai đường đứng trình diễn cho thiên hạ nghe với, ai hảo tâm thì thảy vào cái nón vài chục xu, có chút tiền cũng vui vậy! Nhiều khi đang chạy hồng hộc đổi trạm ở đường hầm, bỗng nghe một điệu nhạc du dương quen thuộc Romance, Come Back Sorrento, Cumpersita, Love is Blue, Besame Mucho...là chợt nghe tràn đầy hỉ lạc trong tâm hồn. Lúc đó tôi tự trách tôi, tại sao không dành thì giờ để thưởng thức âm nhạc, thay vì dùng nó làm những chuyện ruồi bu!
|