Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Phà ngừng ở Westminster, mọi người rời phà, lên bờ. Ở California cũng có địa danh Westminter, nơi rất đông người Việt chúng ta cư ngụ. Người đi tìm thuộc địa đi tới đâu thường hay mang các địa danh sang đặt ở xứ mới tới. Người ta thấy các tên quen thuộc ở Anh quốc xuất hiện ở các nơi khác như Liverpool, York (thành New York), Lewisham (có ở Úc), New South Wales, Richmond, Newcastle,v...v..... Ở đây có nhiều danh từ đọc khác đi, như Leicester phát âm như là lester, Greenwich thì chữ w không đọc. Các địa danh từ các nguồn gốc khác nhau làm cho phong phú môn địa lý của một xứ sở và cho ta thấy dấu ấn của các nhóm người ngụ cư ở đó. Như ở Úc có các địa danh đến từ các sắc dân bản xứ nay như Wooloomooloo, Wollongong, v...v.., ở Mỹ thì có Yosemite, Ticondaroga, Maniyunk......; ở Việt Nam có Chắc Cà Đao, Bù Đốp, Saigon.....Không biết tất cả các kẻ xâm lược hay chiến thắng có ý muốn bôi xóa hết mọi vết tích quá khứ bằng cách đặt lại tên cho các miền đất đã rơi vào tay họ hay không nhỉ, chớ tôi thì ưa môn khảo cổ, vẫn muốn giữ lại các tên xưa..... Chúng tôi đi vào Nghị Viện Anh, nơi có cái đồng hồ Big Ben nổi tiếng. Để vào tham quan các cuộc tranh luận của Nghị Viện Anh, mọi người phải đi qua một cuộc khám xét nhân thể cực kỳ chu đáo. Bàn tay của mấy cô bảo vệ an ninh rà vào cơ thể tôi làm tôi nhột đến độ không nín được cười. Chết cha, bây giờ lại phải đi tìm hiểu cơ chế quốc hội Anh như thế nào nữa hay sao? Cái đó để hạ hồi phân giải đi, chỉ biết là tôi đi vào tham quan cả hai viện, nghe các nghị viên (không có dấu nặng) tranh luận các vấn đề công cộng lợi ích cho quốc gia. Dân chúng được nghe công khai các cuộc bàn thảo về các vấn đề quốc kế dân sinh cho xứ sở họ. Các du khách cũng được tự do tham gia (không xét giấy tờ gì cả). Thật là một biểu hiện sinh họat dân chủ rất đáng hoan nghênh.
Sau đó chúng tôi ra về, đi dọc theo bờ sông Thames. Người quá chừng đông, các quán rượu, quán ăn thì đông nghịt khách. Người đi làm thì mặc áo quần thanh lịch, du khách thì xuề xòa thỏai mái hơn, nhưng nhìn chung thấy mặt mũi ai nấy cũng tươi vui, có vẻ yêu đời, ham sống. Tôi thầm nghĩ, đây có thể là một nơi để sống được lắm chớ!
|