Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Hôm qua trời nắng đẹp, tôi được người bạn hướng dẫn đi chơi một vòng cho biết Luân Đôn (London = Londres). Nơi tôi đang tạm trú thuộc vùng Isle of Dogs trong một khu chung cư nằm sát bên dòng sông Thames. Chúng tôi đi bộ chừng 5 phút ra nơi có đường hầm có thể đi bộ qua bên kia sông gọi là foot tunnel. Từ trên mặt đất tôi đếm xuống 87 bậc thang thì tới hầm để bắt đầu đi bộ qua. Đường thấy hun hút, lại thấy có vài vũng nước. Nước ở đâu ra đây? Nếu là do cái hầm có đường nứt thì rủi nó mà tóac hóac ra thì coi như chết. Ở đây dù sao cũng đỡ hơn ở vùng San Francisco, từ Oakland qua đó có đoạn xe lửa nằm dưới đường hầm đi dưới biển, lỡ mà động đất ngay đó thì ô hô ai tai....Hỏi giỡn cho hết hồn chơi chớ không lẽ cái đường hầm đợi tôi tới hôm nay mà bày ra chuyện nút nẻ? who the hell I am mà quan trọng quá vậy? Trước tiên là chúng tôi đi vào Viện Bảo Tàng Hải quân (tạm thời các danh từ đặt đại theo trí nhớ, sẽ tra lại và sửa cho đúng tên tiếng Anh, xin độc giả cảm phiền). Cùng đi có một nhóm học sinh tiểu học được thầy cô (và có lẽ có cha mẹ) đi kèm. Mỗi đứa được mặc áo khỉ có màu thật sáng chắc cho dễ nhận ra trong trường hợp đi lạc. Ở đây tôi xin ngừng một chút để trần tình cùng mọi người. Tôi vốn mắc một cái bịnh trầm kha, đó là đi đâu cũng hay liên hệ đến quê hương đất nước của mình để mà thầm nghĩ, bao giờ thì nước mình, dân mình, và nhất là trẻ con xứ mình được hưởng những thứ này thứ nọ của nước người ta. Nhà Phật gọi cái đó là sống không có tĩnh thức, nhìn ngắm việc đời mà cứ để cho quá khứ tương lai chen vô làm ảnh hưởng tới cái nhìn ngắm của mình. Viện Bảo tàng nào cũng bị tôi xem theo cái lối cưỡi ngựa xem hoa. Mà làm sao xem tỉ mỉ được, cái sở học cạn cợt quá thì có xem cũng biết lơ tơ mơ mà thôi. Vã lai mấy thứ này vào Net thì chắc có rồi, khỏi cần kể ra cho rườm tai. Đây chỉ là một dạng nhật ký để tôi ghi chú tôi làm gì làm gì trong những ngày đi du lịch bất đắc dĩ của mình. Sau đó chúng tôi đi bộ ra công viên Hoàng gia. Công viên này lớn ơi là lớn, đẹp ơi là đẹp, từng là nơi hoàng gia Anh lui tới. Những bãi cỏ rộng bát ngát, thời tiết hôm nay lại vô cùng lý tưởng, thiên hạ ra nằm trên cỏ phơi nắng tự nhiên thỏai mái. Nhiều cô gái kéo áo lên phơi cái bụng trắng phau làm tôi chợt nghĩ tới lời phê bình phụ nữ Tây phương của một ông chung hãng Hồi giáo gốc Trung Đông. Lại thêm một cơ hội để nghĩ về sự giải phóng của con người nói chung, và giải phóng phụ nữ nói riêng..... Đi bộ lên Khâm Thiên Giám chúng tôi lấy vé vào xem một địa danh mà có lẽ du khách nào tới London lần đầu tiên cũng muốn tới. Đây là nơi kinh tuyến gốc 0 độ đi qua. Nơi tôi đang đứng là Greenwich, Prime Meridian. Chúng ta thường gọi giờ quốc tế là GMT, đó là viết tắt của Greenwich Mean Time, nơi giờ khắc trên địa cầu được lấy làm chuẩn. Dưới đất có gắn một đoạn kim lọai, đó là nơi kinh tuyến gốc đi qua. Hai bên thanh kim lọai này có khắc chữ đồng tên các thành phố lớn với độ kinh tuyến của nó khắc kế bên. Tôi đọc thấy Saigon 106 độ 43; Hanoi 105 độ 54..... Tôi thấy có New York, có Los Angeles, sao không có San Francisco !!
|