Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Tôi phải xuống trạm Greyhound ở Gary và chờ một chuyến xe tới đây rồi mới về Louisville được. Trước đây anh Th và VTTT có cho biết là nếu khi tôi tới vùng này mà xuống trạm Gary thì có lẽ họ sẽ không dám đến đón tôi. Vì vậy mà tôi thấy "rét" vô cùng khi phải ngồi chờ ở đây thêm vài tiếng nữa. Phòng nhân viên bán vé được bao bọc bởi kiếng chắn đạn (chưa hề thấy ở trạm xe nào lại như vậy!). Cũng may là hành khách thuộc nhiều sắc dân, và trạm này còn là trạm xe bus cho các tuyến đường local khác chớ không phải chỉ là xe Greyhound nên cũng người cũng đông đông không đáng sợ lắm. Tôi nhớ lời người thân kể lại kinh nghiệm đi xe Greyhound. Có lần anh ta phải dùng tới phương tiện dành cho người nghèo này, vì sợ bị trấn lột nên anh đã "giả dạng" thành một tên như ma cà bông, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, và khi vừa thấy một gã đen bộ vó rất ngầu lảng vảng là anh ta vội chạy tới xin điếu thuốc. Không có ai lại có ý định trấn lột một tên Á Châu không có cả điếu thuốc để mà hút. Vậy là anh ta được an toàn trong suốt chuyến đi. Khi chiếc Greyhound vừa trờ tới là tôi đã nhanh nhẹn kéo cái túi hành lý ra. Xe vừa đậu lại thì người tài xế vội chạy vào phòng an ninh gọi cảnh vệ ra để "bàn giao" một hành khách mà ông ta không muốn cho ngồi trên xe. Người hành khách Mỹ đen cãi quá xá, cho là anh ta có vi phạm điều gì đâu mà không cho anh ta ngồi trên xe. Người tài xế (cũng Mỹ đen) hùm hổ bảo là anh chàng kia đã có nhiều lời nói thô tục chửi rủa trên xe. Thái độ thiếu văn hóa đó là không chấp nhận được. Hai viên cảnh vệ điệu anh hành khách không cho lên xe, và cho biết là cứ hễ tài xế không muốn chở anh thì là anh phải đành chịu, thôi đành đi chuyến sau vậy. Có một hành khách khác (có thể là đồng bọn anh kia chăng) càu nhàu bênh vực người hành khách này bằng những lời chắc là không mấy đẹp. Thế là anh ta bị cấm lên xe đó luôn. Khi lên xe, người tài xế trước khi ngồi vào vô lăng liền quay lại hành khách, nửa phân trần, nửa lên lớp, rằng nếu bạn ngồi trên xe mà ăn nói thiếu lịch sự là bạn sẽ được mời ra khỏi xe. Từ góc xe có một người đáp trả lại, thế là ông tài xế ngước về phía đó hỏi: Pardon me! Thế là ai nấy im re. Thật là buồn cười! Chuyến xe ngừng lại độ 15 phút ở Indianapolis. Sau đó trực chỉ về Louisville. Vậy là tôi đã đi suốt chiều dọc của tiểu bang Indiana. Suốt mấy tiếng trên xe, thỉnh thoảng tôi có lấy các quyển tuyển tập do VTTT gởi tặng ra đọc. Thì ra VTTT tham gia khá nhiều tuyển tập văn nghệ. Tôi thấy điều này trên tủ sách của chị. Tuyển tập Phụ Nữ Việt đã được chị gởi tặng đi các thân hữu của chị. Tôi nghĩ chị và các chị khác có máu mặt của PNV rất là nên in riêng cho mình một quyển. Xe chạy lóc xóc khiến tôi không thể đọc được lâu. Nên đành là ngồi ngắm cảnh vật trên đường đi. 5 giờ đồng hồ trên đường thiên lý tôi chịu đựng rất dễ dàng. Tôi từng có những chuyến đi một mình như vậy trong đời sống, không cần phải có nhạc để nghe, sách để đọc, bạn đồng hành để quên đường dài. Những suy tư miên man trong óc là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của tôi. Nhiều khi tôi mong là có một phương tiện ghi chú nào đó chụp lấy hết tất cả những suy tư đó, vì chính tôi cũng muốn biết cái tâm trí của tôi hướng về điều gì trong cuộc sống. Những giòng suy tư ý niệm đó chính là tôi. Ta chính là những gì ta nghĩ, những gì ta nói, những gì ta làm.... Vậy mà rốt lại thì tôi là gì, tôi còn gì .... Năm 2000 năm, tôi còn gì, em còn gì, anh còn gì, ta còn lại gì..... Còn chăng đó là bóng hư không.... Còn chăng đó tuổi đá mênh mông, còn chăng đó tóc xanh phai màu, qua mất rồi, vạn ngày thật dài của chúng ta đi vào cơn mê ...... Bây giờ là 2006.....
|