Ơi em xóm hạ
hôm nay trời sương mù giăng kín nơi đây em biết không, chiếc áo dạ dài gần gần mắt cá chân, khăn quàng cổ mang hình ảnh và màu sắc của ngày giáng sinh, đầu đội nón len dầy cộm, tay mang găng, vậy mà vẫn lạnh căm căm, may là từ nhà để xe ta chỉ băng qua đường một đoạn ngắn. Nơi đây có lần trong suốt cả năm ta thường ngẫm nghĩ về những chuyện chung quanh ta, thật gần gũi với em biết bao nhiêu, vì ta có thể kể cho em nghe những chuyện mà ta không kể cho người khác, những chuyện nhỏ nhặt, nhưng chất đầy trong hồn ta
Ơi em xóm hạ
em là một hình bóng hư ảo, em không có thật trên đời này, nhưng em vẫn đâu đó nghe ta tự tình, vì em không thật cho nên em mới được ta kể cho nghe mọi chuyện, nếu em có thật thì em bị giới hạn bởi những gì bao quanh em, làm sao em có thể còn chỗ nào dành cho những lời kể lể của ta,
Ơi em xóm hạ
Giọng nói em ta chưa từng nghe qua, dù là em vẫn nằm cạnh ta hai đêm nay, chỉ vì một lần nào em không muốn chuyền đến tai ta, nếu em nũng nịu với ta và tất tả khoe ngay những gì em thực hiện, thì ta sẽ trân trọng biết bao nhiêu, nhưng vì em để cho ta buồn bã bao ngày qua, nên khi em đến bên ta thì ta bỗng ngại ngần biết bao, ngày nào ta nói em rằng ta sẽ làm mọi thứ cho em vui, vì em dễ vỡ, vì em hiền ngoan, vì em xứng đáng, vậy mà sao giờ đây ta lại làm em dè dặt, ta tự cảm thấy thời gian chưa phải lúc để ta nghe giọng nói em, chưa đâu,
ơi em xóm hạ,