Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Mùa Giáng Sinh Kỳ Diệu ! của t/g Tuyết Như - Cali
Mùa Giáng Sinh này có lẽ sẽ là một mùa Giáng Sinh khó quên trong đời tôi ( ít nhất là từ khi tôi sinh ra ở đời này cho tới ngày hôm nay, nhưng cũng phải nói rõ là chỉ kể từ khi tôi biết nhớ và biết ý thức mọi sự trên đời này !).Đó là ngày 26/12… Câu chuyện chẳng hề liên quan gì đến cuộc đời tôi , vậy mà đeo đẳng tôi từ đúng hai tuần nay rồi, lúc đầu tôi nghĩ là mới quá thì chưa quên đươc thôi, nhưng rồi dần dần tôi hiểu là khó có thể quên, và đến hôm này thì tôi khẳng định là không thể quên được cũng nên !?Có điều gì đó cứ bóp nghẹt tim tôi, bảo tôi bị đau tim thi không hề đúng, bảo yếu tim thì chẳng phải- vì từ thuở lọt lòng cha mẹ tôi vẫn bảo- con là đứa trẻ dễ nuôi nhất nhà. Ấy là khi tôi chợt thấy hình ảnh người đàn ông lạ đó hiện ra trước mắt tôi- rõ mồn một, với nét mặt thật hiền từ- như một vị linh mục có chân tu hành từ kiếp trước, mặc dù anh cao lênh khênh, đến độ tôi vừa thoáng thấy anh ngồi ở góc đó đã thấy anh cố thu gon mình lại bằng cách cúi cho lưng gù hẳn xuống ,mà vẫn cứ cao lắm so với nhiều người đang ngồi trong căn phòng mênh mông đen đặc những người là người , lúc tôi đi vào. Xong cái sự cao lênh khênh đó không phải là sự làm tôi chú ý đến anh, mà là cái thoáng nhìn rất bơ vơ của anh, khi gặp ánh mắt tôi lướt qua và cùng chựng lại… Tôi thấy có gì đó tự nhiên không yên ổn trong tôi, nhanh như một tia chớp vụt qua, rồi cứ ở lại mãi ! Vì bản tính cũng rụt rè và ngại đám đông, tôi lặng lặng ghé vào gần chỗ có cái máy vi tính mà thiên hạ đang chờ nhau để dùng vì một lý do nào đó( ?)- vì ở chốn núi non trùng điệp, xa lắc ; xa lư này, cái hôtel này là loài khá sang trọng rồi đó mà cũng chỉ có đúng 2 cái máy cho tất cả khách cùng xử dụng, lại đúng vào cái ngày mà không ai có thể chạy đi đâu ngoài việc ở lại hôtel- vì ngoài trời đang có bão tuyết to lắm, từ chiều qua tới giờ có lệnh cấm ra ngoài trượt tuyết- sợ bị tuyết vùi mất tích luôn ( năm nào chẳng có người chết vì cái vụ đó ?). Ở trên phòng có đủ tiện nghi mấy thì nằm mãi cũng chán? ỏ dưới phòng lễ tân lại có đủ mọi thứ - đẹp lắm- như trong truyện cổ tích vậy- cây thông Noel to tướng với đầy đồ trang trí đẹp tuyệt vời-những quả cầu óng ánh đủ màu sắc, đủ các kích cỡ treo tòng teng trên các cành thông xanh biếc vẫn còn thơm ngát mùi nhựa thông nhẹ nhẹ -tỏa ra từ quanh cây thông đó-như thể nó đã sống tại giữa cái phòng lễ tân này từ mấy năm nay-tươi rói ! Đèn nhấp nháy chạy lấp lóe sáng trưng, ngay ban ngày vẫn thấy rất Noel rồi, ấy là chưa kể đầy đồ ăn thứ dùng cho ai muốn ăn đến bụng nào thì ăn - ở đó là miền phí cả ( vì nằm trong tiền thuê hotel trả trước rồi), lại có cả cái lò sưởi đốt bằng củi, lửa lúc nào cũng bập bùng, tí tách nghe thật vui tai và thật là lãng mạn. Đó là vị trí tôi hay tới ngồi để tự thả hồn với « nàng thơ » của mình- chẳng có chuyện gì mà tôi không thể tượng tượng ra được – để lôi hết vào vườn thơ của tôi mà dạo chơi, như dạo bến Thiên Đường vậy( ?). Và hôm nay chỗ đó người đàn ông quá khổ và gây sự chú ý kia chiếm giữ như sẽ còn ngồi đó hết mùa Đông này ! Tôi đang loay hoay kiếm tìm xem có chỗ nào khác có thể ngồi tạm không, chẳng lẽ lại chạy về phòng trở lại, biết khó có thể đến lượt dùng máy vi tính hôm nay, mặc dầu vậy lại có một sự đặc biệt khác mà tôi thầy phải ở lại – vì lúc đó đã sắp bắt đầu có chương trình nhạc đặc biệt để phục vụ khách tránh tuyết ( mặc dù đến đó để đi trượt tuyết)- Hotel mời một nhạc sĩ dương cầm đến biểu diễn- toàn là Mozart, Chopin và Johann Strauss- ba vị mà tôi mê nhất trên đời này. Bỗng có giọng nói trầm, ấm và nhẹ như gió khẽ bên tôi cùng với cái tay khẽ chạm vào cánh tay tôi : mời chị ngồi chỗ này đi, vẫn còn đủ rộng cho cả hai người đó ạ !Tôi giật bắn cả người, quay lại – chính là anh, cái người đàn ông xa lạ mà tôi buộc phải để ý- nếu anh không gọi thì trong đầu tôi vẫn còn đọng lại cái nhìn buồn như mùa Đông của truyện cổ tích vậy ! Bây giờ thì anh hơi như có vẻ cười , mà cái cười của anh no cũng buồn và bí ẩn làm sao ( lại còn thêm cái sự bí ẩn này nữa !) Tôi hơi ngại ngùng, nhưng tự nhiên tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ anh chỉ, mọi người tự động nhích lại để tôi và anh ngồi được thoải mái hơn, xong cả hai vẫn cứ như dính vào nhau, tôi thấy mặt mũi tôi có lẽ chợt ửng đỏ ( máu tôi lạ lắm, chỉ hơi gì một tí là đỏ mặt rồi, chẳng thế khi tôi độ tuổi « chín mười » hay bị các thầy và bạn chọc đùa hoài bằng một câu gì đó, mà đến bây giờ tôi đã một nửa của đời người ( nếu tính rộng rãi như Trời cho chung chung một đời người là một trăm tuổi đi ?)- tôi vẫn chẳng hiểu ý câu nói bóng gió đó là gì - cho đến mãi hôm rồi, tự nhiên có người bạn quen khá thân, mà chưa hề gặp nhau bao giờ, tôi tình cờ quen qua cuốn thơ có in bài của anh (?!) co hôm đang nói chuyện qua điện thoại , anh hỏi câu gì đó, tôi còn chưa biết phải trả lời ra sao, thì được hỏi ngon : « em đang đỏ mặt phải không ? » tôi giật mình đánh thót, như cái máy tôi trả lời theo quán tính của sự thật là «dạ, mà sao anh biết?»,nhưng anh chuyển sang nói chuyện khác.Tới mãi hôm sau khi viết thư cho tôi qua mail, anh bạn nhắc lại chuyện « con gái má hồng… »mà viết không dấu, lại thêm mất chữ nữa, tôi luận không ra là ý gì cả.Tôi viết thư hỏi lại nghĩa là gì ?Thì được câu trả lời- em không đọc truyên ngày xưa các cụ hay bảo sao à? Chúa ơi, lại còn thế nữa, quá bằng bảo em đi tìm kim dưới biển?Vì tôi có đọc mấy cái truyện người ta hay đọc đâu, thứ tôi đọc thì có bao giờ nói gì đến câu đó, vì nếu có tôi hẳn nhớ rồi –trí nhớ của tôi tốt lắm- ai cũng bảo vậy !Đến mấy ngày sau khi điện thoại anh bạn tự nhiên giải thích «câu đó»- nghĩa là gì ! Chúa ơi, là Chúa !Tôi chẳng kịp để anh hết câu vội vã bảo anh chấm dứt chuyện đó ngay và chuyển liền sang đề tài khác- thơ và thơ thôi !(thế mới biết tuổi nhiều đâu phải là đủ lớn, đủ khôn? chẳng có cái gì tự nhiên mà biết hết được nếu không học hỏi?) Và điều tự nhiên này làm tôi hết sức bối rối, ước gì lúc đó hết lệnh cấm ra ngoài để tôi chạy ra giữa đống tuyết kia mà ụp mặt vào đó cho mát lạnh, chẳng thà mặt tái mét, trắng bệch còn tốt hơn không?(có lẽ Chúa không thương tôi rồi?) Mặc dầu vậy khoảng mấy phút sau tôi trấn tĩnh lại, chỉ còn chừng dăm phút nữa là bắt đầu chương trình biểu diễn nhạc, tôi mới lí nhí quay sang người đàn ông lạ cám ơn (tôi tự bảo sao mà tôi chưa bao giờ mất lịch sự đến mức ấy,thường đã phải cám ơn ngay từ lúc anh giựt tay áo mời ngồi đó chứ nhỉ, đằng này tôi phản xạ như cái máy câm điếc thì phải).Có lẽ anh thấy điều gì đó không tự nhiên lắm trên nét mặt tôi thi để tôi khỏi lúng túng thêm, nên cứ lặng im như thóc bên phía tay trái tôi. Khi tôi cám ơn anh xong thì tôi chợt thấy anh mặc dù trả lời tôi «không có chi, thưa chị»- thì tôi cũng thoáng hiểu anh trả lời tôi cũng không hơn gì cái máy tự động- nghĩa là chẳng biết mình nói gì và vì sao.Hóa ra đầu óc anh đang phân tâm chuyện khác, chứ không phải chuyện ngại ngùng và đỏ mặt của tôi. Tự nhiên tôi thây hết lúng túng nhiều lắm, và chủ động chú tâm đến anh – như thể anh mới là kẻ bé nhỏ cần sự giúp đỡ gì đó của tôi(tôi hay bị cái tật đó –thấy ai mà mình có cảm tình, hay tự nhiên thương cảm, thì đều coi họ là nhỏ hơn mình về sức chịu đựng tinh thần). Với lại nói cho ngay nhìn qua thấy anh còn trẻ lắm, có khi kém tôi tới cả gần hai chục tuổi cũng nên, tại vì anh trầm ngâm, nên nhìn thoáng tưởng đã như ông già- già hơn cả tôi !(có lẽ phụ nữ hay tưởng tượng là mình trẻ trung hơn tuổi thực, nhất là trước người đàn ông lạ chăng?đó hẳn là điều tự nhiên hay cố ý, tôi không biết chỉ biết cái cảm giác đó vừa thực mà vừa không thực ở mình- nên tôi thường chủ động còn khai tặng thêm tuổi thực để họ thương tình mà cho bớt đi cho vừa vặn sự thật này !). Tranh thủ mọi người còn đang xì xào to nhỏ xung quanh, tôi khẽ hỏi anh: -anh đến đây trượt tuyết lần đầu tiên ạ ?( vì mọi người khác thì đã như ở nhà họ, đi lại cười nói thoải mái sung sướng lắm !) -Không, tôi tới đây lần này là thứ hai mươi rồi đó ạ, mà không phải để trựơt tuyết !(Chúa ơi ! lại còn thế nữa, ai mà đi tới đây nằm ngủ với tuyết, chứ không phải đi trượt tuyết như 99,99% số người còn lại kia ?Tôi kịp bụm miệng lại không thì tiếng «Chúa ơi !» ấy cả mấy người xung quanh nghe rõ !) Tôi định hỏi thêm gì nữa mà tự nhiên họng mắc cứng (vì có lẽ câu- «Chúa ơi !» nữa đã sẵn sàng !)- sau một phút im ắng, tôi định mở miệng hỏi cho không khí bớt nặng nề, thì vừa thấy người nghệ sì dương cầm đi tới cây đàn đề chếch chỗ tôi không mấy xa. Tất cả đứng lên vỗ tay thật lâu. Bắt đầu là bản Giáng Sinh quen thuộc mà ai cũng có thể nhớ thuộc lòng trong đầu từ lúc bé tí, nếu như là ở bên này từ lúc mới sanh, hay hơi lớn một chút rồi- vì đó dã như là truyền thống của Tây Phương vào mùa Giáng Sinh ở bất cứ nơi nào có tụ họp và văn nghệ. Sau đó là cả mấy bản nhạc đã rất nổi tiếng của hai ông trùm soạn nhạc này.Lúc đầu buổi biểu diễn tôi còn ý thức được có người đàn ông lạ ngồi kế bên trong sự im lặng đến lạ lùng của anh, nhưng chỉ độ vài phút sau la chỉ còn có Mozart, Chopin và J.Strauss trong đầu tôi cùng với những âm thanh huyền ảo tuyệt vời của tiếng đàn tôi mái ngó nhìn mười ngón tay của người nghệ sĩ lướt trên phím đàn như là mười búp măng thần- kỳ ảo nhất đời ! Tôi mong tiếng đàn đừng bao giờ ngừng lại, để cái âm thanh du dương ấy cứ chảy mãi như dòng suối óng ánh nước trong xanh tuôn chảy không ngưng và rồi đổ ào vào con sông kế đó cũng xanh trong, để tất cả sẽ băng băng, xối xả xô ra biển cả mênh mông và nước cũng trong xanh, mà những con sóng biển thì to lắm đánh liên tiếp vô bờ, tung lên bọt trắng xóa ! Cảnh tượng mới ngoạn mục làm sao !Lúc đó tôi chẳng ý thức điều gì ngoài sự hiển hiện của thần âm nhạc. Người tôi như rơi vào trạng thái chân không, nhẹ như nếu có đôi cánh chắp vào là bay lên được chín tầng mây xanh. Nhưng trái tim tôi thì đôi lúc như thắt lại- vì nhiều thứ cảm giác trái ngược luân hồi thay nhau tùy theo giai điệu của bản nhạc- đau đớn, sung sướng, vui mừng, lưu li,…và rồi ngay cả sự êm dịu nào đó- tất cả đều thật là dễ chịu làm sao ! Tôi mong hồn tôi cứ ở lai mãi nơi cao tít và xa xôi nào đó- như thể tôi đang bay trong vườn Thiên Đàng vậy- ở đó từng cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua lại rất nhẹ nhàng- tựa hồ như không phát ra tiếng động nào cả, ngay cả tôi thấy rõ ràng họ nói gì đó, vui vẻ, tươi cười…mà như là ảo ảnh vậy. Xung quanh là vườn cây hoa trái xanh tốt, màu sắc nhiều lắm mà lại rất hài hòa đồng điệu với nhau- y như bức tranh vẽ của nhà họa sĩ thiên tài nào đó, mà tôi thích nhất(tôi hình như thấy một lần ở đâu rồi thì phải?).Chim chóc, ong, bướm bay lượn, ca hót véo von ( mà cũng là tôi nghĩ trong đầu thế thôi, chứ không nghe tiếng động thật thì phải?), thi thoảng có con nai hay hươu hiền từ chạy nhảy đùa giỡn nhau tung tăng như ngày hội muông thú…Cái cảm giác đê mê ấy nếu kéo dài thêm ít phút nữa có lẽ tôi ngục xuống chết ngất đi mất, tôi thì thầm trong đầu- Thượng Đế ơi !Con cám ơn Người đã cho con sinh ra trên cõi đòi này, và được sống giờ phút thần tiên nay- để con cảm nhận được điều tuyệt mỹ nhất này của sự sống !Rồi hình như tôi tự động nói «A men !»- tôi nghe rõ lắm, có khi người đứng kế bên phải nghe rõ như chính tôi vậy. Hay là người kế bên cũng vừa thốt ra cùng lúc «A men !» như tôi đó, nên mới rõ làm vậy ? Vừa lúc đó tôi chợt bừng tỉnh, vì tiếng vỗ tay ào ào của cả gian phòng lễ tân rộng lớn, và ý thức lắm là tôi cũng đang vỗ tay to lắm, không kém gì ai. Tôi bất giác quay như cái máy sang người bên trái tôi- anh, con người lạ lùng đã biến mất ! (Còn tiếp !)
|