Lời nói đầuChúng tôi may mắn quen Bác Như Sanh và có duyên được kể cho nghe những mẫu chuyện vừa ý vị vừa dí dỏm, qua các cuộc đàm thọai với đồng đạo. nghe qua chúng tôi thấy rất bổ ích, có thể lấy đó làm bài học tùy nghi ứng xử trong đời thường. Bác đã nêu lên một quan niệm tu hành thực tiễn, phóng khoáng, và bác đã hiển thị nó bằng những "bằng chứng sống", qua kinh nghiệm tự thân.
Đây là truyện kể bằng văn nói, Điều đáng tiếc là chúng tôi không chuyên viết lách. nhưng vì sự hữu ích muốn được nhớ dài lâu, nên chúng tôi không ngại sưu tập ghi lại.
Bác Hai bảo là Cặn Bã Ký Ức
Ôi cặn bã rồi làm sao? -cặn bã không thể xài được nữa! thôi hãy dùng làm phân bón cho những khóm hoa mai hậu.
Phật Bà hóa hiệnBác hai thích thực tế, không ưa chuyện mơ hồ.Bác có nghe các cháu ở vĩnh Chánh, chúng nó niệm Phật kiên trì lắm! Họ tự qui định ngày niệm mấy muôn. Nếu thiếu phải thức khuya dậy sớm niệm bù lại.
Một hôm có dịp Bác nói với các cháu ấy:
Không rõ cơ duyên vì sao mà Bác lại niệm Quan Thế Âm Bồ Tác nhiều hơn niệm Phật.
Một cháu hỏi?
Ông Hai ơi! Con nghe người ta nói niệm Quan Thế Âm hay thường nằm mộng thấy Phật Bà lắm! Vậy Ông có mộng thấy Phật Bà lần nào hôn?
Bác đáp:
_Không! Ông không chiêm bao gặp, mà có gặp Phật Bà hiện ra ban ngày ở Long Xuyên.
Cô bé tỏ vẽ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Bác.
Bác kể tiếp:
_ Hôm ấy khoảng 3-4 giờ chiều. Chiếc xe Long Xuyên _ Cái Dầu sắp rời bến. Nhưng có một băng chưa đủ người, vì có một ông cùi ngồi nên còn hai chổ không ai chịu ngồi cả. Lẽ ra với số khách đó cũng đủ cho xe rời bến, nhưng vì dưới bến còn khách nên lơ xe tìm cách chở đủ số lượng. Bác tài lại thương thuyết gì đó với ông cùi, nhưng ông tỏ vẻ bất bình, không chịu, Sau cùng chú lơ xe lại đôi co:
_Ông làm tôi mất hết hai chỗ ngồi
_việc đó đâu phải lỗi tại tôi, ông cùi đáp, người ta không đi mặc họ, tôi đi trả tiền đủ thôi!
Chú Lơ cáu lên:
_Ông xuống đi xe khác, tôi cho tiền xe ông!
Ông cùi đáp:
_tôi cần về nhà, chứ không cần tiền.Nếu ai cũng nói như chú thì tối nay tôi ngủ đâu?
Không giải quyết được, tài xế và lơ xe lằng nhằng hòai. Hành khách cũng nhốn nháo. Ngay lúc ấy, Một cô hành khách rất "moden" đứng dậy nói:
_Để tôi giải quyết cho!
Chú lơ xoay lại hỏi:
_Chị trả thêm hai chỗ ngồi nữa hôn?
_Không cần tôi giải quyết ổn thôi.
Rồi cô đến bên ông cùi và nói:
_Thưa Bác, Bác ngồi sát vô con ngồi kế Bác là xong!
Cô vừa ngồi bên ông cùi, một người lên ngồi cạnh cô và một người khác đến ngồii ghế cô vừa bỏ trống.
Xe rời bến, người tu sĩ(*) chứng kiến sự việc nãy giờ tự nhủ:
_Lẽ ra việc làm đó là việc của mình, nhưng vì mình chờ xem, ngờ đâu cô "moden" kia giải quyết đẹp quá! (Chính vị tu sĩ nầy thuật lại câu chuyện trên)
Đến đây Bác Hai kết thúc câu chuyện:
_Cô gái moden ấy là hiện thân của Phật Bà đấy!
_Cháu bé lên tiếng ngay:
_Con thà trả thêm hai chỗ ngồi nữa, chứ không thể ngồi như vậy được!
Bác nói:
_Phật Bà ngồi mới được