Thơ Thiền sưu tầm
Lòng Trần
Tùy Anh
Người về tắm suối Hoa Nghiêm
Nghe kinh phổ độ bên triền sắc không
Lòng tôi tan giữa dòng sông
Mà dòng sông vẫn mênh mông chảy hoài
Tình riêng gởi ở phương ngoài
Nghĩa chung e cũng lạc loài dấu chân
Một lần đi, hẳn trăm năm
Quê hương ơi, thấy tuy gần mà xa!
Từ tôi khuất nẻo quan hà
Chim âu theo đợt phù sa hót buồn
Ngàn xưa ủ dột mưa tuôn
Mà nay chớp bể mưa nguồn còn đau!
Nào ai thao thức đêm thâu
Nghe chuông trên bến giang đầu khai kinh
Chập chờn trong cuộc phù sinh
Thấy tâm hư huyễn, thấy tình hư vô.
Mai rồi về cõi hoang sơ
Lòng trần cũng trắng như tờ kinh văn
Người đi vui với phong vân
Tôi về với bụi hồng trần hóa duyên...
Lời Trối Trăn Của Mẹ
Mẹ vẫn sống trong con, con hỡi!
Từng tế bào, từng giọt máu con mang.
Từ ấu thơ, Mẹ chỉ con đường sáng,
Chuyển hóa tâm, hằng thấu suốt Đạo Vàng…
Dòng ý thức, bước chân con đi tới,
Nơi quê Cha, rực rỡ ánh hào quang.
Nay khôn lớn, Mẹ mong con xứng đáng,
Trái tim con là biển rộng thênh thang…
Cho Mẹ sống trong con, con nhé!
Dìu Mẹ đi trong hạnh phúc miên trường.
Nụ cười con là cả một trời thương,
Bồ đề tâm con phát nguyện cúng dường…
Nương Tam bảo, quay về mình tự cứu,
Vượt tử sinh, lià ái dục, oán cừu.
Khắp hư không, Phật - pháp thân hằng hữu!
Giữa Ta bà chợt nở đoá vô ưu…
Tuệ Kiên (Feb 24, 2006)
Kính dâng hương linh Cụ Bà Huỳnh Thị Thà
Để chia sẻ sự mất mát với Tố Phương và tang gia hiếu quyến.
Mất Mẹ Chiều Đông
Mẹ thoát xác, chiều Đông trời ảm đạm,
Trả hư không hơi thở, tứ đại tan!
Mẹ tràn ngập trong biển từ, ánh sáng,
Nghiệp trả xong, thuyền rẽ sóng trường giang…
Con biết Mẹ đang mỉm cười sung sướng,
Cõi Tây phương có Phật ngự, sen vàng.
Chim nói pháp, vang cõi trời tịnh độ,
Mẹ nghe chăng, niềm tự tại thênh thang…
Bao năm tháng gia đình ta êm ấm,
Trong vòng tay che chở Đức Quán Âm.
Bên Cha hiền, Mẹ bao dung giáo dưỡng,
Mong con mình biết phục vụ tha nhân.
Con tiếc nuối từng phút giây có Mẹ,
Mất mát này, sao thật quá lớn lao!
Khi nhớ nghĩ trên đời không còn Mẹ,
Con cố vui, mà nước mắt dâng trào…
Tuệ Kiên (Feb 24, 2006)
Kính dâng hương linh Cụ Bà Huỳnh Thị Thà
Để chia sẻ sự mất mát với Tố Phương và tang gia hiếu quyến.
*
Mây Sẽ Về Đâu
Nghiêm Xuân Cường
Mây ơi, mây sẽ về đâu
Về xa xôi giữa muôn mầu sắc không
Mây là mưa xuống mênh mông
Hay là tuyết trắng ung dung giữa trời
Là sông, là suối ngọt bùi
Đem nguồn sống đến muôn loài chúng sanh
Mây là sương sớm mong manh
Là hoa kết trái ngon lành ngày mai
Mây ơi, mây hãy dừng đây
Để cho ta hỏi câu này được chăng?
Kể từ cất bước lang thang
Bao nhiêu đỉnh núi, dặm ngàn mây qua
Bao nhiêu kiếp đã là mưa
Bao nhiêu kiếp ở biển kia, sông này
Bao nhiêu kiếp ở lạch ngòi
Bao nhiêu mây ở trong người gần xa
Ta là mây - cũng là ta
Mây là mây - cũng là hoa giữa đồng
Ta là ta giữa muôn trùng
Chợt không, chợt có giữa giòng thiên thu
Mây ơi mây sẽ về đâu…
05-07-2005
*Nhân nghe pháp thoại chiều ngày 10 tháng 4, 2005 “Người thân
tôi chết, người đi về đâu" của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh.
*
Mẹ Trong Nỗi Nhớ Khôn Nguôi
Tùy Anh
(Viết cho Mẹ năm 94 tuổi)
Mẹ ơi con mẹ chưa về
Bao năm lưu lạc bên lề cuộc vui
Tiếng cười không dấu ngậm ngùi
Tiếng vui tắc nghẹn bên đời buồn tênh.
Một thân lên thác xuống ghềnh
Bơ vơ dặm bạt, lênh đênh dặm ngàn
Một lần lỡ chuyến đò ngang
Tiếng hò lạnh cả đêm tàn mẹ ơi!
Nghìn năm sông nước đầy vơi
Con, trăm năm vẫn nhớ lời mẹ ru
Vòng tay mẹ ủ hương nhu
Bao nhiêu âu yếm cũng từ đấy thôi.
Bây giờ đất káhch quê người
Làm sao tỏ được khúc nôi mẹ tường!
Một đời đã lỡ phong sương
Sắt son lỡ với quê hương thệ nguyền.
Nếu là nghiệp quả nhân duyên
Một mai con mẹ bình yên trở về!
*
Người Hành Khất Năm Xưa Còn Ngồi Đó
Thích Nhất Hạnh
Từ khoáng, từ khí, từ sương
Từ tâm linh
Từ những giới tử du hành giữa các tinh vân
đi mau bằng ánh sáng
Em đã tới đây, đôi mắt xanh tỏa rạng
Vô thủy và vô chung đã cùng vạch đường đưa lối em sang
Trên đường đi em bảo em đã trải qua muôn triệu kiếp luân hồi sinh diệt
Đã từng làm bão lửa trên không
Đã từng đem thân đo tuổi núi sông
làm cỏ, làm cây
Làm sinh vật đơn tế bào
Làm đóa hoa diễm tuyệt
Nhưng đôi mắt em nhìn tôi sáng nay
Lại chứng minh rằng em chưa bao giờ từng chết
Nụ cười kia vẫn mời tôi
Tham dự nữa vào trò chơi đã bày ra từ tiền kiếp
Trò chơi đi trốn đi tìm
Hỡi con sâu xanh sáng nay đang uốn mình đo chồi cây
Chồi non đã mọc suốt mùa hè năm ngoái
Ai cũng bảo em chỉ mới sinh ra trong mùa xuân năm nay
Thực ra người đã có mặt từ hồi nào
Sao mãi tới phút này mới chịu hiện nguyên hình đem theo nụ cười trầm lặng
Sâu ơi, mỗi hơi thở của tôi làm tuôn ra hàng vạn tinh cầu
Cái rất lớn kia, ai hay, lại không ngoài cái thân em rất nhỏ
ở mỗi chấm trên thân em đã thiết lập muôn ngàn cõi Phật
Và mỗi cái đo của em cần đến thời gian từ vô thủy đến vô chung
Người hành khất năm xưa vẫn còn trên Linh Thứu Sơn
Thản nhiên ngồi nhìn mặt trời huy hoàng đang lặn
Gotama ! ô hay, ai bảo rằng Ưu Bát Đa La triệu năm mới có một lần nở
Tiếng hải triều kia có chiếc tai nào chịu lắng mà không nghe...
*
Người Về
Phạm Thiên Thư
Tìm Người như Chúa Hoa,
Nơi đỉnh rừng ngọn nước.
Tên Người như hương ướp,
Qua nghìn đời gió bay.
Người về trong mê say,
Là mặt trời tỉnh thức.
Trong than hầm lửa vực,
Người là cơn mưa xanh.
Người là khối tinh anh,
Cả trần gian kết lại.
Người mở ra thời đại,
Hết mê lầm thiên thu.
Trong hang tối sương mù,
Người đèn vàng chỉ lối.
Trong khu rừng cằn cỗi,
Người xanh nụ cười xuân.
Người là đấng Thánh nhân,
Trong thung lũng nước mắt.
Người chỉ con đường tắt,
Dẫn về nguồn chính chân.
Thơ ca tụng hồng ân,
Mực phải là Đông hải.
Một cõi đời hoang dại,
Người dong thuyền nghiã nhân.
Chờ Người đêm Long vân,
Giữa trái tim tịch mặc.
Dòng sông thơ dằng dặc,
Đợi Người về rửa chân.
*
Nhớ Mẹ
Thích Quảng Ðộ
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
Con nhớ Mẹ suốt canh trường khắc khoải,
Ơn dưỡng dục Mẹ ơi ! sao xiết kể
Công sinh thành con nghĩ quặn lòng đau.
Gốc mai già xơ xát đã từ lâu,
Chơi vơi đứng giữa trường đời gió lộng,
Dòng sông chảy ấy đời con trong mộng
Lững lờ trôi, trôi mãi đến bao giờ ?
Có những đêm con thiêm thiếp trong mơ,
Con mơ thấy hồn con về thăm Mẹ
Ðược ấp ủ trong tình thương của Mẹ,
Mãnh hồn con êm dịu biết bao nhiêu ,
Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều,
Nhưng không có một tình thương của Mẹ .
Vu Lan đến cõi lòng con quạnh quẽ
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây,
Một chiều thu con dâng bát cơm đầy,
Tình nghĩa ấy Mẹ ơi ! bao thắm thía,
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ,
Ðức cù lao muôn một trả chưa xong.
*
Nhớ Người Năm Xưa
(Mến tặng Hải Châu & Khánh Hùng, nguyện cầu cho bác Chánh Phước Hưng tâm thức luôn được bình an)
Tôi vẫn nhớ đôi mắt Người tinh sáng,
Cánh tay gầy đan nhẹ áng mây bay.
Một khung trời có mùa thu lãng đãng,
Ngắm nhìn đời ai lúc tỉnh khi say!
Tôi vẫn nhớ tiếng Người nay đã tuyệt,
Kể chuyện xưa cho tuyết phủ bạt ngàn.
Bao mơ ước mà giờ đây dĩ vãng,
Âm ba nào còn thoáng nhẹ không gian…
Tôi vẫn nhớ dáng Người, trong ly loạn,
Vững tay chèo cho thuyền vẫn vượt sang.
Bờ tự do của tâm tư hữu hạn,
Mà vô chung, còn rõ nghĩa điêu tàn!
Tôi vẫn nhớ, lối đi về nứt rạn,
Mắt lạc thần khi tứ đại rã tan!
Từng hơi thở, thương khó thật vô vàn,
Vô thường đến, tâm can trường, bất lực.
Tôi thổn thức, dòng chữ nhoè dấu mực,
Vần thơ buông, bỗng lạc vận khi nào?
Đời lênh đênh, dõi tìm dấu trăng sao,
Vòm mây trắng phủ đầy khung cửa nhỏ!
Tôi tưởng mất, nhưng Người xưa còn đó,
Tàng thức tôi vẫn in rõ tình Người.
Đôi mắt sáng, bờ môi dẫu biếng cười,
Nhưng rạng rỡ một trời thơ dấu ái…
Tuệ Kiên
Sáng 29/10/2005
*
Niệm Quan Thế Âm Bồ Tát
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát,
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát.
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát,
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát.
Ngàn mắt, ngàn tay, tâm từ vô lượng,
Rưới nước cam lồ, mát rượi tình thương.
Đưa người khốn khó, đoạ lạc vô thường
Về đây tâm lặng, chan hòa ánh dương…
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát,
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát.
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát,
Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát.
Thương muôn loài đắm chìm trong huyễn mộng,
U tối, chập chùng bao lưới ái, hầm chông.
Tâm Ngài từ bi như biển cả mênh mông,
Soi sáng nẻo về, tỏ ngộ sắc không…
Tuệ Kiên
Chuyến hành hương Ngũ Đài Sơn 10 – 18/9/2005
Nỗi Buồn Katrina
Tuệ Kiên viết cho nạn nhân bão Katrina
Đêm di tản, cơn bão về,
Hàng ngàn người vượt bờ đê.
Từng giọt nước mắt thương đau,
Tình người ái ngại cho nhau!
Trên Đài, truyền đi tin mới,
Katrina, bão ngập trời.
Nước dâng lên từ muôn lối,
Nước ngăn tình em đơn côi!
Từ phương xa, dạ bồi hồi,
Ngóng tin người, mặn bờ môi,
Đêm nhức nhối, xem truyền hình,
Xót xa kiếp người điêu linh...
Dòng nước lũ đã vô tình,
Giết chết người con gái xinh.
Khóc cho duyên thề lỡ hẹn
Chia lìa đôi ngã tử sinh.
09-09-05
Tiếng Từ Bi
Đạo Tâm Phật Pháp
Sưu tầm