Vào ngày thứ sáu (chắc cả thứ bảy nữa) thì giá vé tới 50 bảng Anh, nhưng ngày thường như hôm qua thứ ba thì giá là 27.50 bảng một chỗ ngồi. Ngồi hàng chữ J, tức là hàng thứ 10 kể từ sân khấu. Vở kịch này kéo dài 21 năm nay rồi. Mà vẫn đầy nghẹt khán giả xem. Tôi độ chừng toàn là du khách. Mỗi vở có cách riêng để thiết kế sân khấu. Vở này ở rạp Queens thì cảnh trí thay đổi dựa vào một dĩa tròn xoay được ở sàn diễn. Cảnh được thay đổi nhờ cái dĩa xoay này vì xem ra đồ vật dựng cảnh rất nặng nề.
Truyện này tôi đọc từ hồi còn nhỏ, quên hết chi tiết rồi. Nhưng bạn ơi, không ai đi xem nhạc kịch, cải lương.... chỉ vì muốn biết cốt truyện. Hồi nhỏ, tôi đã từng ngạc nhiên tại sao má tôi cứ thích xem đi xem lại các tuồng hát bội, cải lương hòai mà không chán. Thì ra người ta coi để được nghe lại những bài ca, những điệu hát, để được ngắm nhìn những diễn viên tài tử mê hoặc ta bằng y trang lộng lẫy, diễn xuất tài tình, giọng vàng trầm ấm hay thánh thót mê ly giúp ta chìm đắm trong vài giờ cái không gian khác với cảnh sống nhàm chán hàng ngày. Âm nhạc, nghệ thuật trình diễn quả là có một khả năng lạ thường làm cho lòng ta ngây ngất, say mê. Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên về những bài nhạc do các tài năng thiên phú tạo nên. Mozart chẳng hạn, vì sao trong bộ óc con người ấy lại có thể viết lên những âm thanh đan kết vào nhau một cách đẹp đẽ quá chừng.
London có cả một khu phố tập trung các rạp hát xưa. Leicester, Covent Garden, Piccadilly Circus... Tôi đếm có khoảng 58 rạp hát ở đây. Chưa kể các hí viện khác ở khu vực khác của London.
Tôi ngồi trong rạp hát, nhìn ngắm chung quanh mình. Phần đông là da trắng. Mỗi lọai hình nghệ thuật có khán giả riêng. Ai nấy cũng áo quần lịch sự, đó là truyền thống từ xưa, nếu nhớ lại các phim chiếu đời sống trưởng giả Tây phương xưa thì ta biết vào các thế kỷ trước, đi xem hát là mọi người mặc như dạ hội. Bây giờ thì không còn như thế nữa, nhưng lòng tôn trọng người trình diễn đã khiến mọi người ăn mặc chỉnh tề hơn là đi coi xi nê.
Ở Anh sau khi xem hát khán giả không có thói quen đứng dậy để hoan hô các diễn viên. Tôi đã xem 6 vở ở London, nhưng chưa bao giờ thấy cả rạp đứng dậy vỗ tay khen ngợi. Ngọai trừ vở Les Miserables này!