Hôm nay (25 August) để trốn cái nóng oi người tôi bèn thả bộ đi qua cái foot tunnel sang Greenwich. Cứ mỗi lần đi tà tà trong Royal Park là tôi lại nghe lòng lâng lâng sung sướng. Chỉ mất 15 phút là tôi có thể an nhàn đi dạo trong khu công viên một thời là công viên hoàng gia. Tôi lần theo bản đồ đi tới Ranger ' s House. Tại sao hôm nay tôi lại đi viếng tòa nhà này. Thật ra, cũng tại cái tánh không muốn phí của giời mà ra. Tôi được tặng cho cái thẻ được đi viếng trong vòng 30 ngày các Bristish Heritage. Có cái thẻ này, tôi có thể đi viếng các Di Sản quốc gia gồm một cái list khá dài. Edinburgh Castle, Sterling Castle, Hampton Court Palace, Stonehenge, Roman Bath, Bleinheim Palace, Apsley House.... mà tôi đã đi qua đều thuộc "diện" này. Tiếc rằng cung điện Buckingham, Windsor Castle là nơi cư ngụ của nữ hoàng thì lại không được nằm trong list. Chắc tại vì chưa được xếp vào hàng di sản hay tại vì hoàng gia muốn kiếm thêm mớ tiền?
Ranger's House và Vườn hồng
Ranger's House nằm kế bên một vườn hồng. Sau khi đi ngang qua khu trồng các lọai hương thảo, tôi lửng lơ ở vườn hồng. Mùi thơm của hồng thơm ngát. Nói gì thì nói, hồng lúc nào cũng đẹp. Đó xứng đáng là lòai hoa tượng trưng cho tình yêu. Cứ bịa ra như thế để mà còn giúp nhau kiếm tiền, nhân lọai tôi ơi. Cứ đặt ra hết lễ này đến hội kia, để người ta có chuyện vui và tiêu tiền. Đó cũng là một cách tái phân phối lợi tức khi mà cứ đọc hết tiểu sử ông này bà nọ lại thấy họ giàu ơi là giàu.
Julius Wernher, chủ nhân của bộ sưu tập mà tôi đang xem hôm nay cũng thuộc hàng bá gia địch quốc. Bộ sưu tập này có độ hơn 540 món đồ cổ, ông bất đầu sưu tầm sau khi đã trở nên hàng trưởng giả trong xã hội Luân Đôn sau khi tiền bạc vô như nước trong ngành tài chánh khởi từ các mỏ kim cương ở Phi Châu. Đầu tư vô đồ cổ là đám nhà giàu hay làm, thì cũng tại nhóm Á Châu dạo nào tranh nhau mua họa phẩm của Van Gogh mà khiến cho tác phẩm của ông lên hàng 70 triệu dollars, làm rõ dãi các ông họa sĩ . Hôm qua, tôi có vào thư viện và vớ được một một quyển sách chỉ dẫn giá cả và hình ảnh của các món đồ cổ. Nhìn cuốn sách này và nhớ lại cuốn Thú Chơi Cổ Ngoạn, Cảnh Đức Trấn .... của ông Vương Hồng Sển.... Không biết ông Vương có bao nhiêu món? Trong một quyển sách, VHS có bảo là tài sản của ông sau này sẽ là của gia bảo cho con trai ông. Nhưng sau khi ông từ trần thì lại thấy ông hiến tặng hầu hết (?) bộ sưu tập của ông cho Bảo Tàng Viện Việt Nam. Bộ sưu tập của mấy ông nhà giàu Anh quốc vẫn có rải rác các đồ quý của Tàu, của Nhật. Nhất là Tàu. Nhiều cổ ngoạn thời Minh, thời Khang Hy chưng bày la liệt trong tủ kiếng của nhà Churchill, Wellington .... Churchill có cả một tủ lớn toàn tượng Quan Âm Bồ Tát làm bằng sứ trắng, có lẽ cũng thời Minh hay Khang Hy.
Mỗi nhà có cái thị hiếu riêng, nhà Wellington ở Apsley House thì thấy nhiều thanh bảo kiếm, gậy chỉ huy (ông này đã thắng Napoleon qua trận Waterloo), nhưng nhà Ranger's House lại có nhiều đồ chạm bằng ngà voi, bằng gỗ, v..v....Nhà nào thì cũng có nhiều họa phẩm, thảm Ba Tư trang trí trên tường.
Ở London hay Paris, lúc nào bạn ra khỏi nhà cũng có thể đi chơi ở đâu đó, dù là một mình hay với ai. Nhiều chỗ để hang out quá mà!