À, bên nớ người ta than thở hổm nay vì chuyện thất tình, bên ni người ta than thở vì chuyện trúng sét. Khổ thì thôi nha !
Cô Chấp-Nhận.
Tui lượm được bài ni dán dzô cho cô đọc chơi vui vẻ đầu năm ha.
Tiếng sét là thứ tiếng lạ, người ta nghe mà hổng hiểu cô à. Thường chuyện chi hổng hiểu thì khó nhớ. Khó nhớ nên quên cái ào.
Ấy vậy mà có lắm người ở không rảnh rỗi quá hổng biết làm chi cho hết giờ, nên cứ đeo theo cái tín hiệu không thể hiểu nổi ấy, rồi la làng và than thân trách phận, rằng mình đã vô duyên nên xấu số vv và vv...
Những người cứ gập mình xuống chiêm ngắm cái nổi đau của mình ấy, tui ngờ rằng ít hay nhiều, chúng có khuynh hướng masochism chút đỉnh. Nếu có quyền, tui sẽ gởi hết chúng vào trại tập trung cải tạo của VC, nơi người ta thiếu ăn thiếu mạc và thiếu ngủ, nơi người ta bị bạc đãi hành hạ cả thể chất lẫn tinh thần. Vào đây rồi thì mọi việc ngó chừng sẽ giải quyết cái rột !
Masochism là gì thì thủng thẳng rảnh sẽ có lời bàn. Bây giờ thì tui bận hết biết luôn nha.
Tiện đây cho tui tò mò chút nha. Cô ở Hung, Hung tức là Hungary ha. Hỏi vậy để mơi mốt có dịp ghé Hung thể nào cũng phải nhờ cô thổ địa dẫn đường.
Thân ái cùng cô
Tiếng sét ái tình.
T.N
Đâu ? Đâu ? Ở đâu có cái loại sét này, làm ơn chỉ dùm tui cái coi !
Gần sụm bà chè tới nơi rồi mà tui cũng chưa hề thấy nó đó nha, dù chỉ là thấp thoáng !
Sấm sét thường đi chung. Phải có mưa thì mới có sấm sét. Mưa trời tối hù, ướt át âm u, rồi hai dòng điện của đất trời chạm nhau, kết quả là lửa sẹt và nổ cái đùng, không chết cũng bị thương nếu chẳng may ta lạng quạng đứng trong vùng ảnh hưởng.
Thần ái tình nghe nói cũng có khả năng tạo sét. Nạn nhơn trúng sét ái tình y hình hổng chết mà cũng hổng bị thương chi ráo, hắn khoẻ re đi ra đi dzô nhưng cái đầu của hắn thì thiệt có vấn đề, nó bỗng lơ mơ hết thấy đường làm người mang nó sanh ấm ớ hổng giống con giáp nào ráo ! Bữa mô gặp người trong mộng thì, trời ơi, đời hắn rực rỡ ánh bình minh. Bữa mô hổng gặp thì đời hắn xám xịt, dám cúp điện tối thui, và rồi buồn tênh như chấu cắn ! Chấu là con chi tui cũng bí lù, nhưng y hình con ni răng nó bén lắm lận, nó cắn cái là bộ đồ lòng tơi tả tan tác liền tù tì hà, khổ vậy đó chớ !
Văn chương nghệ thuật bài bản vẫn hà rằm về tiếng sét ái tình nhưng tui chưa thấy tận mắt tiếng sét mà cũng chưa gặp nạn nhơn của nó bao giờ. Thành ra người thực tế – những người chân lúc nào cũng chạm mặt đất - mới hồ hởi hoài nghi, rằng nó là sản phẩm tượng tượng của tiểu thuyết !
Mà ngó chừng dám nó có thiệt. Ở tuổi đôi mươi, tâm hồn người ta còn tinh tuyền và trắng muốt. Lòng người ta bắt đầu hướng ra ngoài và nghiêng xuống cuộc đời để tìm cho ra cái một nửa còn thiếu kia. Cuộc đời khi ấy nhẹ tênh và phẳng lặng, êm ái và mơ màng. Rồi một ngày đẹp trời, thinh không có đưá khác cũng hướng nghiêng ra tìm kiếm như ta, ngộ cái là hắn nghiêng lên mới là ... chết giấc. Cùng nghiêng nhưng đưá lên đưá xuống, nên rồi ra đường đụng nhau là cái cẳng, đụng vậy nên lửa sẽ xẹt và nổ cái đùng !
Lớn thêm vẫn còn vụ hướng ra, dám còn mạnh hơn, nhưng chuyện nghiêng trước kia nay bỗng từ từ thẳng lại. Mà thẳng vậy thì coi bộ khó đụng nhau, vì vậy nên khó có sấm sét. Ngay cả có đụng đi nữa sấm sét cũng yếu xìu ! Giông bão mù trời còn dữ dội hơn cả Katrina nhưng sét ái tình nhứt định nín thinh một khi bình ắc-qui đã ... hết điện !
Vậy rồi cắt nghĩa cách nào vụ sấm sét đây ?
Các chuyên gia tâm lý khí tượng nói rằng : Tiếng sét thiệt ra hổng có, nó là sản phẩm tưởng tượng của những bộ óc thích chuyện mơ màng đã mơ hồ nhứt định tìm cách giải thích vụ bị thu hút. Thường chuyện thu hút này bắt nguồn từ hình thể vóc dáng bên ngoài, hay từ giọng nói tiếng cười cách ăn mặc đi đứng vv và vv... Đại khái nó cắt nghĩa cái yếu đuối sơ khởi của con người. Vì yếu đuối hời hợt nên sa lầy dễ dàng một cách dzô duyên khó hiểu. Rồi người ta tìm cách biện hộ, rằng mình vừa bị sét uýnh trúng. Thần ái tình đã uýnh thì có chạy đằng trời, chịu phép ổng cho rồi đi, số phận mờ, tránh sao nổi mà tránh cho thêm rắc rối !
Ngó chừng thần ái tình rộng rãi với tuổi đôi mươi, ổng uýnh chúng rầm rầm và uýnh liên tục. Được cái con nít dễ quên nên chúng khoẻ re sau mỗi ‘tai nạn’. Tới đám ba mươi bốn mươi ổng dè dặt hơn. Còn với năm mươi sáu mươi thì ổng phe lờ, thiệt tình ổng ... hổng hưỡn !
Vậy rồi sao ta ? Còn sao nữa ! Yêu để yêu, yêu khơi khơi mới bị sét hà rằm. Cuộc đời mà cứ khơi khơi hoài thì ngó chừng hổng khá nổi. Yêu để cùng nhìn về một hướng và nhìn thiệt xa thì khó mà có sét cho đặng. Nhưng ... tính toán thực tế quá lại mất đi cái thi vị của tình yêu. Tình yêu có điều kiện là tình yêu vụ lợi, là dùng tình yêu như một phương tiện để thoả mãn nhu cầu mục đích riêng. Yêu kiểu đó là chỉ yêu chính mình. Nhưng ... yêu kiểu vô vụ lợi với tiếng sét sẽ mất thì giờ và tốn năng lượng vô ích. Ái tình thiếu thực tế sẽ vớ vẩn triền miên rồi chẳng ra làm sao cả. Phức tạp và rắc rối quá mạng ha !
Có một câu chuyện thế này : Chàng bị tiếng sét đánh quay lơ và ngã quị. Chàng nói chàng yêu nàng, yêu tha thiết đắm say nên hổng thể sống thiếu nàng được. Nàng cảm động quá bèn gom quần áo vô làm màn ở chung đặng sớm tối hủ hỉ có nhau. Chàng lo lắng trong ngoài cho nàng từ A tới Z, nhưng tới vụ cưới thì chàng cười câu giờ và nhứt định lắc. Lý do : Sự nghiệp chưa vững chắc, tiền bạc chưa dư dả ... cái chi cũng chưa ráo hết thì hổng thể lấy vợ, hổng thể sanh con (ráng chờ anh thêm chút nữa em ơi !)
Dĩ nhiên nàng vui vẻ chờ, nàng vốn dễ tánh, vả lại yêu là phải cùng nhìn chung một hướng chớ bộ - hướng này có cái đám cưới thiệt to, cái nhà thiệt bự, cái xế thiệt sang ... - Chờ thì chờ, chờ vậy cũng là quá phải !
Nhưng chờ thì thiệt tình tiá má nàng kém vui. Vui gì nổi mà vui, hồi hộp thắc thỏm thấy bà ! Ổng bả mới nhờ tui khuyên dùm thằng nhỏ. Tui hỏi nó thì nó nói nó yêu, yêu dễ sợ luôn. Yêu thì yêu vậy nhưng cưới thì chưa cưới được - chuyện yêu và chuyện cưới nó hổng dính dáng ăn nhậu chi với nhau ráo hết, tại sao hễ cứ yêu là phải cưới, kỳ dzậy ? -
Thế là thế nào ? Thằng nhỏ đã yêu mà cứ còn lạnh cẳng là sao ? Vậy rồi thiệt sự có sấm sét chi đây không nè trời ? Tuổi trẻ bây giờ thiệt hổng hiểu nổi !
Suy nghĩ một hồi tui bèn cắt nghĩa (dám sai) như sau : Thằng nhỏ quả là yêu thiệt, hy sinh chút đỉnh thì hắn ô kê, nhưng biểu đeo còng số tám vào nằm ấp thì hắn ... teo. Mất tự do đâu có ai muốn ! Thò tay ký giấy hôn thú là chấp thuận án lệnh, là a lê hấp ngồi tù. Án chung thân mà hạp đã đành, rồi lỡ có chuyện tánh tình hổng hạp nó sẽ còn thành cả án khổ sai nữa lận. Chờ xin được cái ‘probation’ tốn kém lắm nha, dám đứt hơi tắt thở luôn hổng chừng. Vậy ký làm chi cho nó sanh ... hồi hộp !
Thành ra rồi tuổi trẻ bây giờ thực tế hơn. Bị sét cái đùng thì chúng tỉnh rụi ở thử trước, tiến sâu tiến sát với nhau cho kỹ lưỡng đã điếu rồi, nếu thấy hạp thì mới tính vụ ... tiến xa ! Rồi sao ? Vậy cũng tốt chớ sao, tỷ lệ ly dị trong trường hợp này chắc chắn sẽ giảm, sẽ tụt xuống zê-rô luôn không chừng. Dà, tui nói tỷ lệ ly dị nha, còn tỷ lệ chia tay (anh đi đường anh tôi đường tôi, tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi, hu hu ..) thì tui hổng dám tiên đoán !
Ở trước vậy có thiệt là tốt không ta ? Tui nghĩ là không, sợ là không. Vầy nha : Án chung thân sẽ làm bạn phải cố gắng hết lòng hết sức và hết trí khôn để mà thích ứng. Lúc nào bạn cũng ý thức thân phận ‘cá đã chậu chim đã lồng’ mà chấp nhận và vui vẻ với hoàn cảnh, cho dù đôi khi có đau thương chút đỉnh (đôi khi thôi, chớ còn thường khi thì sướng lắm kia !) Trách nhiệm cùng bổn phận để chung sức với người bạn đồng tù hầu điều hành tốt cái xà lim đó sẽ giúp bạn kiên nhẫn hơn, nhịn nhục hơn, bác ái hơn, hy sanh hơn ... Bạn học được thêm biết nhiêu đức tánh mà kể, rồi bạn sẽ thấy mình quí phái hẳn lên hổng chừng !
Việc ‘ăn xổi ở thì’ do thiếu ràng buộc nên bớt hẳn đi trách nhiệm và bổn phận, thành ra lúc tiếng sét còn ép phê thì cái chi cũng xong ráo, nhưng lúc dòng điện đã yếu bớt ép phê đã mòn bớt, thì người ta dễ dàng có khả năng tung hê để làm lại từ đầu (và làm với một người khác, dĩ nhiên) hổng cần phải chờ cái ‘probation’. Mà ngộ lắm nha, hễ cứ ăn cứ ở kiểu đó một lần rồi thì lịch sử sẽ tái diễn hoài hà. Quá tam ba bận là chuyện nhỏ, lắm khi người ta quá tới bảy tám chín mười bận và quá triền miên luôn !
Quá như vậy rồi có thiệt hại chi hông mà la lối dữ dzậy ? Có vẻ là không, lỗ lời chia đều, cả hai phiá cùng ăn nên trên nguyên tắc sẽ cùng chịu. Thấy dzậy mà hổng phải dzậy. Thực tế thì ... ngó chừng phụ nữ gánh hậu quả nhiều hơn. Ậy, để từ từ cho tui giải thích. Vì tuổi xuân tuổi hè của người con gái có hạn và ngắn ngủi, thành ra rồi cứ thử hoài vậy cũng kẹt lắm lận. Chừng thu tới đông sang, có các thêm tiền dám cũng hổng tìm ra khách (chịu khó) lai vãng ! Chưa kể vụ sanh hoa kết trái do ‘tai nạn’ dọc đường sẽ gây biết bao phiền toái và thua thiệt !
Thêm vào đó chuyện cởi mở của con trai việt y hình cũng còn giới hạn lắm. Hồi thử thì bất kể, tới chừng nói chuyện thiệt thì chúng bèn làm ngay màn nghiêm và buồn, biểu mình đưa CV cho chúng ... điều nghiên ! Mà cái CV ‘thẳng’ đọc không thôi cũng còn hy vọng, lắm khi (và thường khi) cha mẹ anh em thẳng đọc ké luôn mới là phiền, bị cái đám ni lúc mô chúng cũng xưa như trái đất !
Tui hổng hù các bạn gái đâu ha, tui chỉ muốn chia xẻ chút kinh nghiệm và kiến thức cuộc đời. Một đời sống không có sét sẽ phẳng lặng an toàn và bảo đảm hơn một đời sống đầy mưa gió sấm sét tùm lum. Dòm chi cho xa nè, tối tối làm ơn vặn cái TV coi tin bão. Katrina đã xong lâu rồi mà hậu quả của nó thì thiệt còn dài và sâu lắm lận !!