Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Thư gởi Thầy, Cô và Bạn
Thưa Thầy, Cô và Bạn !!
Em thức dậy một sớm mai với : Nửa gánh Đời còn trĩu-nặng Nửa gánh Thơ chòng-chành sóng-hồn Nửa gánh Nước-Non vợi-vời là suy-tư Nửa gánh Tình-Người luôn vơi đi một nửa nghĩa-hiệp và lòng-người còn nhỏ-mọn, xa-xôi và Trọn gánh Chúa-Con vẫn nửa đường cây Thánh-Giá xin được mang trên đôi vai gầy mỏng mảnh Vẫn kiếp người lãng-du...!!
Bài thơ-xuôi hôm qua (??) làm em hết nửa già tâm-sức Càng mệt hơn, khi sáng nay bỗng nhận ra tâm-thức Những con người lạ xa Bởi những vạch "cấm đi vào" Ngay nơi cõi ảo Một bài thơ hẳn là quá chính-trị Ah!! Vẫn hai từ chính-trị Em đã từng nát óc nghĩ-suy... Thật qoái lạ là ý nghĩ con người Từ chính-trị rất giản đơn đấy chứ Sao lại tự gán cho chúng một ý nghĩa lạ lùng đến là khác lạ Như một "đường lối" thông thường, ta vẫn thấy Chỉ một phương cách tiến hành, thực thi, bất kể mọi sự-đời Mỗi người ở mỗi lĩnh vực một cách khác nhau Như ở nhà, có bà nội trợ thích gọn gàng, ngăn nắp Một bà khác chả mấy quan tâm, thế nào cũng được, miễn là đừng bắt mình nhọc xác
Đó là "chính trị nhà bếp" Nơi nhà bank có "chính trị" phải ra tiền Nơi nhà máy có "chính trị sản phẩm" Nơi nhà báo có "chính trị xì căng đan" Nơi nhà hát có "chính trị ca nhạc sĩ" Nơi nhà nước có "chính trị trị vì"
Duy nhất nơi Tình Yêu chỉ có thể là chính yêu thương Duy nhất nơi Đức Tin chỉ có thể là Niềm Tin không chuyển đổi Duy nhất nơi nhà thơ chỉ có thể là ngôn từ luôn "phản-loạn" Bay lửng lơ giữa nửa chừng Trời-Đất, trong một tâm-hồn vô ưu...!! Một cõi riêng, không bao giờ có hai từ "chính-trị" Chỉ có những từ "xa hoa" hay "giản dị" đi ra tự trái tim chân thành rung lên bởi vui, buồn hay khổ đau Những ý tưởng góp nhặt được trên bước đường đi tìm tòi Chân-Thiện-Mỹ Như một loài chim Thiên-Di-Thơ lạ, tự chắp cánh cho mình bay trong Bầu Trời Thơ vời xa lạ Đi tìm cho mình và cho Hồn Thơ nghìn lý lẽ có lạ-xa Lạ-xa với tất cả những gì đã quá cũ một vết mòn tháng năm Mới mẻ với những gì cũng sẽ là một vệt của thời gian Đi qua dòng năm tháng Trôi trên lầu nhân-gian Tô diểm sắc màu không gian Ôm vũ trụ thức, ngủ... Trọn những vòng chuyển xoay!!
Vậy sao lại nghiễm nhiên cho chính-trị chỉ đích danh một chuyện của các nhà chính trị Các nhà chính trị hẳn không mang một thân xác con người (?) Chính trị gì đây, khi đất nước vẫn lầm than, u buồn và xuống dốc Tôi thấy lạ cho những con người là Việt Nam chính gốc Người đã đi ra ngoài, được nếm mùi dân chủ, tự do Của rất nhiều nước Tây phương hay các nơi khác trên toàn địa cầu này, có phải Không biết chừng mai ngày Bỗng tìm ra ở một hành tinh xa lạ khác Cũng sẽ có một thế-giới hoàn toàn là công bình, dân chủ, tự do Đó mới là thực sự một "sạch sẽ chính trị" chăng (???)
Owh!! Thầy, Cô tôi sẽ lại lắc đầu (?) Con-bé học trò của mình nó vẫn vậy Như ngày đầu tiên nó được làm học-trò nhỏ của mình (??) Dạ, thưa "thầy" nói đúng đấy Bởi kẻ nào sinh ra đã thế nào thì khó có thể là kẻ khác, như : "Ce qui naît chair est chair, ce qui naît esprit est esprit" Người sinh ra từ xác-thịt là xác-thịt Người sinh ra từ tâm-linh là tâm-linh Nhưng em, kiếp thân như ngọn-cỏ Sau mỗi lần bị quật ngã bởi cuộc đời Lại tự mình trỗi dậy, như chính loài cỏ-dại Lại hồn nhiên và vô-tư-lự Cứ việc đi tiếp con đường mình đã được chọn...!!
Bài thơ ấy, chỉ giản đơn muốn nhắn gởi Bạn bè riêng mình và riêng người Nỗi khổ của Việt Nam lúc này: Người bên ngoài nhìn rõ Thấy rõ Đôi khi hiểu không sai Nhưng lại thờ ơ, hay Không thích lụy phiền nào đó Cho đời sống đã "đầy đủ tiện nghi" Có chăng chỉ là thêm chuyện vui chơi giải trí đời thường, đôi khi ?! Còn bên trong, thì đang bị gông cùm đấy Nhưng lại ít hiểu nguồn cơn hay gốc rễ của vấn đề Và cũng lại ngại "đụng chạm" đến bản thân Hay đôi khi là không biết gì thật sự Kiểu "sống chết mặc bay" Hay "cúi đầu cam chịu" Còn cả bên trong và bên ngoài : Đôi khi toàn nghĩ "Chuyện Đất Nước là cơ Trời, phận Nước" Hẳn là việc của ai ai đó Chứ chẳng phải của chính mình góp vào một phần nhỏ, dù rất nhỏ (?) Nếu ai cũng biết: đôi khi Một hạt cát cũng làm sụp lở một sa mạc Với sự tạo ra trận bão cát cuồng phong Quét đi tất cả và tất cả Như thể : "Một con bướm rừng Amazon vẫy cánh, làm rung chuyển cả vũ trụ!!" * Ở một sức rung cực kỳ vi tế Với cách nhìn cũng cực kỳ vi tế Bởi, một vật thể nằm trong một vũ trụ, thì Chính vật thể đó đã là nguyên vẹn vũ trụ này Trong con mắt vũ trụ bao la Không có những vật thể ấy Vũ trụ không còn là vũ trụ Chỉ có trong con mắt Đời Con người đã vô tình Tách rời mình khỏi vũ trụ và Tách rời mình khỏi chính mình Để tự đánh mất mình trong những vòng xoáy mắt bão-giông Bão của lẽ đời thường Bão của lòng trắc ẩn Những cơn bão tham lam Những bạc tiền và danh vọng Quá nhỏ nhoi Vô nghĩa lý
Nhưng, với Thầy, Cô và Bạn Em thấy lòng hừng lại, như Sáng mùa Đông vẫn còn đó mặt trời Sưởi ấm cho con-tim mùa đơn-lẻ Đôi ba dòng, đôi khi chỉ là đôi ba chữ Của Bạn hay Thầy, Cô Luôn làm nàng-thơ cảm động Vẫn nhiều lắm tấm lòng Như rộng mở tình người lẫn trong tình nghệ-thuật Vẫn ý nhị và tình nghĩa, nghĩa cử cao sang, vô biên.
Giữa đôi hàng suy-tư Tôi nhắn ngang cho Bạn, bỗng nhận thư "...Em đang viết cho người thầy... Về sự-đời và sự thơ-văn thời loạn li, cách trở!! Chợt nhớ bài nhạc-thơ "Em Cứ Đi" Anh vẫn quên chưa gởi Ah! Thế thì em không đi đâu nữa Mà sẽ ngồi đây, nghe mùa Thu Nhẹ rớt những chiếc lá cuối cùng trong giông-bão có là cuối cùng của Paris diễm lệ?!
"Và, nếu Bạn có điều gì cần nói Tôi biết được vẫn hay hơn là không thể Bởi, tôi vẫn thế Như Gió ấy, cứ lướt đi Mà không có thời gian nhìn lại lối đời...(!!), đôi khi. Khi phải nghĩ suy gì Tôi thích nghe bài "Cát Bụi" ** Nghe chính tiếng mình lạc trong chuỗi vu vơ Đời người như hạt bụi, bay theo gió Nhởn nhơ trong giòng đời Cùng loài người cười, khóc Cùng lá cây tự tình Hòa trong tiếng gió, vẫn những điều xa xăm Hòa trong hơi thở, vẫn những chiều băn khoăn Đi về đâu nỗi nhớ Một ngày tình không ta...!? Nơi đỉnh điểm của bài ca Là lời Chúa-Cha vọng lại "Lắng nghe Con, giữa hơi thở của Đất-Trời Luôn có điều hằng nhắn nhủ Bình an nơi tâm hồn, duy nhất chỉ Ta ban!"
"Và dưng không, vẫn giữa muôn dòng người viết Tôi vẫn còn đọc tiếp Hiểu lắm ý thơ người cũng chẳng khác mấy ý thơ tôi Khi đã là dòng chảy Xuôi về lòng đại dương Như một cuộc diễu hành ngôn từ Giữa một trời chữ nghĩa Nhưng chỉ để tìm cho văn-thơ một ý nghĩa Đúng nhất văn-thơ và Điều gì là thật nhất giữa sâu thẳm tấm lòng Cùng tim-óc Con Người ???!!!
"Nhiều khi Bạn im lặng... Trong im lặng ta tìm ra sự chuyển động của máu huyết nơi một thân xác, hay Sự xao động của một tâm-hồn và Sự sống của một linh-hồn Cùng im lặng Giữa chuỗi vô tận là thời-gian và giữa khoảng vô cùng là không-gian ...im lặng..."
!!!??? * lời một Đức Phật (?) ** La Poussière - CT Paris sáng 05/12/2007 VietHoaiPhuong-thythyhoangthymaithao
|