Vào đầu tối thứ Năm thì cái notebook computer bỗng đình công, nó không nhận được signal nên tôi không vô nét và ghé vào phố rùm Dactrung được để xem chừng có ai còn nhớ là tôi đang ở Dallas và nhắc chuyện hẹn hò. Tôi đi ra, đi vào tìm cách điều chỉnh nhưng không xong, đến 3 giờ sáng thì tôi kết luận là tạm thời bỏ qua chuyện vào net, ha ha, tôi sẽ trốn nợ và đổ tội cho cái computer bị bệnh khi tôi về lại New York, tôi chỉ còn ở lại đất cao bồi Dallas này 2 hôm nữa thôi.
Lúc đó đã vào buổi sáng thứ Sáu, rất khâm phục cái sáng kiến đổ tội cho cáicomputer của mình, tôi ung dung đánh giấc cho đến 10 giờ, 2 tiếng sau đó tôi có hẹn một buổi tiệc trưa ở nhà một người bạn thứ hai cùng lớp của thời trung học, ngoài Vinh, người tôi đi thăm và đang ở tại nhà. Tôi gọi Can cho biết là chúng tôi sẽ đến trễ, cuối cùng chúng tôi đến trễ khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, chủ nhà giới thiệu bà xã và sau đó chỉ vào tôi, chủ nhà loan báo với hai người này đây là nick Phil... Bằng một giọng nói chân thành của một con tim chân chính đôi khi nói dối tôi cười ha hả bảo với 2 anh này là mấy hôm nay tôi cứ lo nơm nớp là phải gặp mấy tên bạn tôi quen trên net với cái nick SongCon, vì tôi lỡ "nổ" là sẽ ghé ngang qua Dallas nên đã có tí hẹn hò nhưng vốn muốn làm: Điệp viên không không thấy nên tôi im hơi lặng tiếng mấy ngày hôm nay, thôi như vậy yên rồi, tôi khoe chuyện vui với 2 người bạn mới.
Gặp lại bạn của thời trung học của một thuở xa xôi làm tôi nhớ đến một đọan thơ của Đinh Hùng:
. . . . . . . . . . . .
Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo,
Có nhớ ta chàng tuổi trẻ tóc bay,
Là học trò nhưng sách chẳng cầm tay
. . . . . . .
Tôi không biết đàn hay hát, khả năng thể thao của tôi thuộc loại hạng bét nhưng chàng tuổi trẻ tóc bay là tôi có một cái gì làm bạn học của trường công lập của thành phố biển miền Trung của tôi ngày xưa không quên được. Chủ nhà nhắc lại một SongCon của thời tuổi trẻ mang quần ca-rô đi học thay vì đồng phục trắng cho ngày thứ Hai. Tôi giải thích cho chủ nhà là vào cái tuổi đó thì những hành động của tôi ra ngoài sự kềm chế cá nhân, và đêm hôm trước đó tôi kể cho Vinh nghe lần tri ngộ ở quán cà phê La Pagode ở Sài Gòn với thầy hiệu trưởng 6 năm sau khi tôi rời trường. Tôi hết sức cảm kích sự vị tha, thông cảm của thầy hiệu trưởng T. A. đối với những việc làm ngoại sổ của tôi. Màn thanh minh thanh nga của tôi vừa dứt thì chủ nhà giới thiệu người ngồi cạnh tôi tên là Nokian, và bảo tôi đoán tên người khách thứ hai, dĩ nhiên tôi đoán là Voi mặc dầu anh ta không có vẻ gì to lớn, đẫy đà hay khác lạ như cái tên Voi Alien gợi ý; hai người nữ đứng gần đó là Voi phu nhân và bên cạnh là cô Bán Nguyệt, là ái nữ của gia chủ, người thành viên trẻ của DacTrung này đã làm công việc phản gián, có công trong việc lôi điệp viên toan "nuốt lời hứa" SongCon ra ánh sáng. Tưởng đã thoát, ngờ đâu sa lưới, đúng là đau hơn bị nhổ răng.
Anh Nokian phải quay về làm việc khi bữa ăn còn lỡ giở vì tôi đến trễ quá, rồi Half Moon tiếp bước, rồi hai vợ chồng Voi cũng tạ từ tôi ngồi chơi với ông bà chủ thêm chừng 1 tiếng nữa, nhận thêm tí trà làm quà trước khi ca bài hẹn tái ngộ. Từ Dallas quay về thành phố Mesquite mất thật nhiều thì giờ vì xe kẹt. Vừa về đến nhà tôi gọi Voi để ghé thăm gia đình Voi để tạ tình tri ngộ của 2 ông bà. Tôi uống cà phê Du Monde vào hiệp đầu, trà tàu vào hiệp hai. Kiến trúc nhà của Voi thật là có hạng, ngồi ở bàn ăn gần nhà bếp với nên đá hoa láng bóng tôi thấy thoải mái còn hơn ngồi quán cà phê. Dĩ nhiên Voi nói chuyện rất là hấp dẫn, đến nửa đêm tôi nhờ Voi chở về nhà Vinh.
Tôi về lại New York đã một tuần rồi, vẫn còn nghĩ vấn vương đến món quà tình thân mà vợ chồng Voi, anh Nokian, Half Moon đã bỏ thời giờ để chào đón bạn net từ xa lại. Cứ tưởng là nổ xong về chuyện du lịch là tôi có thể trốn được, không, tôi không trốn được, nhưng mà nhờ đó tôi lại biết thêm có những người bạn rất dễ thương ở chung quanh, thôi nhân đây tôi cũng cảm ơn cái bệnh nổ của tôi và mong ngày gặp lại các bạn.