DƯỚI GIƯỜNG CỦA CHÚNG TA
Có 1 bộ lạc kia dưới sự chăm sóc của Tộc Trưởng. Ngài đã gìa rồi, không hề ốm đau Ngài rất là mạnh khõe. Ngài là người đức cao danh trọng. Ngài độc thân từ nhỏ đến già, chỉ lo tu hành. Ngài thương dân như con và hết lòng lo cho bộ lạc. Dân chúng trong Bộ Lạc kính Ngài như cha. Ngài sống trong đền thờ với 2 người giúp việc lo cơm nước và lo việc trong đền.
Ngài cử 1 thanh niên trong bộ lạc đi Mỹ du học để về dạy tiếng Anh và những điều hay việc tốt, văn minh xứ người cho dân chúng trong làng.
Nhân dịp gần Tết một nhóm người trong làng lo phần ẩm thực, một nhóm lo quét dọn trang hoàng đền thờ. Đang quét dọn bổng Bà Lan cở 40 tuổi trẻ, đẹp làn da hồng hào trắng nỏn nà bèn nói:
"Dân làng học Anh Văn cả tháng nay, thôi sẳn bửa nay anh chị em mình thực hành xem có tiến bộ chút nào không?" Tất cả mọi người đều đồng ý và bắt đầu nói tiếng Anh.
Bà Lan : cái bàn của tôi.
Bà Thu: cái ghế của tôi.
Bà Tư : cái đèn của tôi.
Anh Ba : Theo ý của tôi tất cả đồ đạc trong đền là của chung thì chúng ta phải nói là " cái bàn, cái ghế, cái đèn của chúng ta" mới đúng phải không các chị? Tất cả đều đồng ý.
Anh Tám đi vào kính cẩn trình với Tộc trưởng là có 3 người khách viếng thăm.
Ngài lẹ làng đi ra chào đón và mời 3 vị khách dùng trà bánh rồi Ngài dặn dò nhà bếp chuẩn bị nấu cơm nước để đải quý khách ở lại chơi vài hôm.
Đang lúc chủ và khách nói cười vui vẻ thì bà Lan là người có tánh sợ chuột. Mỗi khi bà gặp chuột là mặt mày xanh dờn và mất bình tỉnh, hớt hơ hớt hải chạy ra thưa :
Bà Lan : Bẩm Ngài có chuột chạy!
Tộc Trưởng : chuột chạy ở đâu?
Bà Lan : Bẩm "Ở DƯỚI GIƯỜNG CỦA CHÚNG TA!"
Tộc Trưởng và quan khách : ựh! ựh! ựh!...
hic...hic...hic..