Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Xin một góc bàn viết - bienchet
bienchet
#21 Posted : Friday, December 16, 2005 8:50:12 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Ký Ức

Tôi vẫn lặng lẽ đi trên con đường này, con đường đã bao năm qua không có gì thay đổi cho dù có rất nhiều chuyện đã đổi thay, hai bên đường vẫn là hai hàng me già rũ tán đan nhau thành một vòm cong làm ngập mát con đường, cũng vẫn những vết nứt nhô cao lên trên mặt đường tráng nhựa - vẫn thế, tất cả vẫn thế, nhưng trong lòng tôi đã có những đổi thay.
*
* *
Tôi xa em từ đó, đã bao nhiêu ngàn ngày trôi qua hả em yêu? trong lòng tôi vẫn trống vắng thật nhiều! kể từ ngày ấy ......
*
* *
Ngày ấy em thơ ngây quá, và tình yêu em đến với tôi cũng trong trắng quá, nhớ lại ngày đầu tiên quen em cũng trên con đường này, con đường có lá me bay, em đang bị một bọn du đảng chọc ghẹo và chúng muốn làm hỗn với em và tôi đã ra tay và cũng từ đó tôi quen em để rồi con tim em và tôi hòa chung nhịp đập, tình yêu đến với nhau thật nhiều mộng đẹp, giờ tan trường tôi chờ đón đưa em, những con đường thênh thang tôi cùng em dạo bước, những rạp xi nê quen mặt hai đứa mình, những tiệm kem, những quán cóc bên đường và buổi tối bên bờ sông trong vòng tay nhau cho nhau những lời yêu thương nhất, những kỷ niệm thật đẹp thật xinh trong mối tình đầu có phải không em?
*
* *
Chuyện tình mình thơ mộng quá!!! Nhưng rồi trong một đêm định mệnh trong đời tôi khi em được biết tôi cũng là một thằng du đảng - Tôi nhớ rất rõ cái đêm hôm đó, dìu em đi trong ánh đèn đường, bỗng xuất hiện một lũ bất lương, chúng cũng là du đảng của phe nhóm khác, đã từ lâu có ân oán với tôi; Rồi những gì xảy ra em đều biết hết, tôi phận mình trong lúc thế cô, nhưng cũng vẫn phải tả xung hữu đột, phần bảo vệ cho mình và cũng bảo vệ em yêu. Rồi trong cái rủi cũng có cái may, trong lúc đó các bạn tôi đi qua nên kéo đến thật nhiều, giúp em và tôi thoát qua tai nạn, nhưng lúc đó tôi cũng đà kiệt sức, chỉ vì một vết chém thật sâu, tôi ngất đi không biết bao lâu, đến lúc tỉnh cũng vẫn thấy em bên cạnh, nước mắt em làm tâm hồn tôi hối hận vì yêu em vì được em yêu, mặc dù còn rất mệt nhưng tôi cũng muốn nói thật nhiều cho em hiểu đời tôi thằng du đảng, nhưng em đã nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn gắn chặt và thổn thức bên tôi vì em đã hiểu tôi rồi, các bạn đã nói hết về tôi, nên em bảo tôi không cần nói lại, em thầm thì bên tai tôi những lời dịu ngọt :" Anh là thắng du đảng nhưng không phải loại du đảng trong xã hội này, vì hận đời anh đi làm du đảng, vì xã hội bất công anh phải ra tay, anh chưa hề làm lỗi một ngày, anh chưa hề cướp bóc những ai và anh chưa một lần phạm tội, anh chỉ đi giúp kẻ khốn cùng, trong mắt em anh là người ngoại hạng, thằng du đảng ngoại hạng trong mắt của em và em vẫn yêu anh..."
*
* *
Thời gian trôi đi tình yêu em và tôi không có gì thay đổi, vẫn những buổi hẹn hò những lúc bên nhau, nhưng tôi đã thấy trong mắt em có nỗi u sầu, khi hỏi đến em gượng cười nói "có gì đâu" nhưng trong linh tính tôi biết đã có gì rạn vỡ....
*
* *
Cuộc đời ơi! sao thật là buồn quá, hận cuộc đời tôi làm kẻ lang thang và giờ đây trong một ngày thu tàn, em đã bỏ tôi sang ngang bến khác, trong lòng tôi không hờn không trách, tôi vẫn giữ gìn em luôn được trắng trong, vì linh tính trong tôi biết cũng có một ngày, và ngày đó đã đến với tôi - Em vì thể diện gia phong và vì tương lai cuộc đời mình nên suốt cuộc đời em, tôi vẫn biết em không thể nào lấy một thắng du đảng, mặc dù em thật sự yêu tôi. Đời ngang trái trong những nỗi buồn ngang trái
*
* *
Tôi vẫn bước đi trên con đường vắng này để trong tôi vẫn những nỗi sầu chất chứa, ngày biết tin em ra đi tôi như muốn nổi cơn điên, đã tự hành hạ mình trong khói thuốc và ưu phiền, trong men cay của rượu trong tang hoang của những gì trong tầm tay với tới
Thời gian trôi qua là liều thuốc làm lòng tôi dịu lại, vết thương trong tim mình giờ cũng đã lành da và hiện tại tôi luôn luôn cầu nguyện "Em được hạnh phúc trọn đời bên cạnh người ta ......."

bienchet
bienchet
#22 Posted : Friday, December 23, 2005 12:40:04 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Hương Ngọc Lan

Bầu trời đã nhá nhem, mặt trời sắp khuất sau đỉnh núi, chiều bãi biển nhạt nhòa trong bóng tối, bên ghềnh đá có những lượn sóng bạc đầu đua nhau ập tới, một chàng trai ngồi đó tự bao giờ, điếu thuốc trên môi lâu lâu lại lóe sáng, mắt đăm chiêu dõi tận chân trời

*
* *

Chàng trai đó là Hoàng, sống tại Sài Gòn và đang theo học Đại Học, một lần theo người bạn về Vũng Tàu và trong một buổi chiều trên bãi biển, Hoàng đã gặp Ngọc Lan, cái lần đầu tiên ấy đã làm trái tim chàng rung động trước Ngọc Lan của vùng biển xinh tươi và nàng cũng chơi vơi trước mối tình đầu để rồi những lời hẹn hò, những tình thư được gởi về nhau cho nhau những lời yêu thương nồng thắm.

Còn Ngọc Lan đang theo học lớp 12 vì là dân vùng biển nên nàng còn được mọi ngưởi gọi là con rái cá của biển xanh.

*
* *

- Á! anh đừng ra xa em sợ lắm !!!
Tiếng cô bé nhí nhảnh thốt lên nhưng vẫn buớc theo đôi bàn tay dìu của chàng trai từ từ ra xa hơn

Hôm nay biển đẹp, những lượn sóng tung tăng quyện lấy bước chân hai người, ra thật xa đến một chỗ vắng, bóng hai người quyện sát vào nhau
- Lan! anh yêu em nhiều lắm, em có biết không? những ngày xa vắng là những ngày mong đợi.
- Em cũng thế anh Hoàng ạ!

*
* *

Dọc theo con đường từ bãi sau dẫn về chợ, có hai mái đầu chụm lại đếm từng bước dưới những hàng phi lao hoặc những cây bàng có nhửng cánh lá xoè ra như những cái quạt, họ bước thật chậm như sợ con đường quá ngắn.
Ngôi nhà bé nhỏ ẩn mình sau những tàn cây, phía trước có trồng những dàn bông tím và thoang thoảng trong gío là mùi Ngọc Lan thơm ngát như đón chào màn đêm đang buông xuống và hai người tạm chia tay sau những nụ hôn nồng.

*
* *

Trên ghềnh đá có hai bóng người thấp thoáng;
- Em không chịu đâu! anh khắc tên em xấu quá !!!
Giọng nhõng nhẽo, Ngọc Lan tựa mình vào sát Hoàng
- Anh chưa khắc xong mà Lan !!!
- Nè xong rồi, em thấy đẹp không ???
Tiếng Hoàng bay bay trong gió ...
- Lan nè
- dạ
- kỳ này anh bận học thi, sẽ ít ra thăm em, đừng buồn Lan nhé
- em hiểu Hoàng ạ! và em mãi đợi chờ ...

*
* *

Sau mùa thi chàng trai trở lại, ngôi nhà xưa đã vắng bóng nàng, còn tìm đâu những buổi hoàng hôn, sánh vai bước trên con đường nhỏ,mối tình đầu ôi! chua cay qúa; tạo hoá ơi ông thật bất công, trong buổi chiều biển động bão dông, đã cướp mất nàng đi mãi mãi, khi liều mình trước sóng dữ hiểm nguy để cứu đứa bé thơ vô tội, làn nước bạc cuốn trôi nàng đi mãi, về nơi đâu để chàng ở lại sầu đau....

*
* *

- thôi về Hoàng ơi! khuya lắm rồi ...
tiếng người bạn cất lên sau lưng như đánh thức Hoàng về thực tại, chàng uể oải đứng lên nhưng như còn luyến tiếc mắt vẫn trông về cõi xa xăm.....
thoảng trong gió mùi hương Ngọc Lan thơm ngát ....

bienchet
bienchet
#23 Posted : Sunday, January 1, 2006 1:38:22 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Em Ra Đi Giữa Mùa Thi

Trên lối nhỏ dẫn vào nhà là hàng bông giấy đủ màu, hoa nở bốn mùa rực rỡ, trên khung cửa sổ của một căn gác, bên chiếc bàn học
Huy đang ngồi nhìn nắng lung linh trên những cành hoa
- anh Huy có ở nhà không???
Tiếng Uyển Nhi gọi vang bên dưới; Huy ra mở cửa chưa kịp hỏi gì thì Nhi đã nhanh nhẹn:
- em sang làm phiền anh, có mấy bài toán khó quá !!!
- Nhi vào đây
Huy khẽ lách mình nhường lối cho Nhi vào rồi đóng cửa lại, hai người cùng nhau lên căn gác nhỏ
Hai mái đầu chụm lại
*
* *
- Anh Huy bắt cho em con bướm kìa
- không phải, con kia kìa
Tiếng Uyển Nhi vang lên trong buổi trưa nơi khu vườn ngập nắng; Huy cầm con bướm lại trao cho Uyển Nhi, nhưng Nhi đã nói:
- không phải, con bướm màu xanh tím kìa, nó bay mất rồi, em bắt đền anh đấy!!
*
* *
Hai người dìu nhau đi dưới hàng me rậm mát, trên cành có những tiếng chim đang ríu rít vui ca
- Em mệt chưa hả Uyển Nhi, tiếng Huy nhẹ vang lên
- không, em chưa mệt đâu, em chỉ muốn đi với anh đến cuối cuộc đời thôi, Uyển Nhi khẽ trả lời
*
* *
Chiều về thật chậm, ánh nắng vẫn còn chói chang cuối chân trời, bên ngôi mộ nhỏ những loài cỏ dại đang bắt đầu nẩy nở, có cánh hoa hồng ngay ngắn đặt cạnh bên, người con trai ủ rũ đứng im lìm, đang tưởng nhớ về mối tình êm đẹp. Em! ngày nào anh cũng đến đây cho hồn em bớt lạnh, nhớ những ngày qua sao xa xôi quá em yêu, định mệnh thật trớ trêu trong một buổi chiều, đã cướp mất đi em người em gái nhỏ, ở xứ sở này tai nạn xảy ra như cơm bữa, nhưng anh không ngờ người đó lại là em, nhìn em nằm bất động và anh đã gào lên, sao em nỡ bỏ anh ra đi biền biệt, để giờ đây trên đời mình anh hiu quạnh, nỗi lạnh nào bằng cái lạnh không em???, em ra đi chưa hết mùa thi....

*
Không gian thật im lặng, ánh nắng chiều chỉ còn le lói cuối trời, không biết Huy đã đứng đó bao lâu, chợt một luồng gió từ xa thổi đến gần bên mộ Uyển Nhi bỗng xoắn lại và bốc lên cao tạo thành một cơn trốt ẩn hiện trong đó là một cánh hồng đã được mang theo...

bienchet
bienchet
#24 Posted : Thursday, January 19, 2006 10:24:06 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0


[IMG]http://img.photobucket.com/albums/v162/but-tre/bupbenhatban/Jimmy%20Do/hoa.bmp[/IMG]
Có Những Niềm Đau

Phần 1

Hắn đứng trườc ngôi biệt thự trên đường Trần Cao Vân, qua cánh cổng sắt nhìn vào trong hắn thấy căn nhà đẹp quá, nhưng cây kiểng được cắt tỉa tỉ mỉ, những chậu hoa đang khoe sắc, dưới cái nắng chói chang của thành phố nhưng nhìn vào trong hắn cảm thấy thật mát mẻ - Hắn đang lữơng lự không biết có nên bấm chuông gọi cửa hay là bỏ đi, bỗng có tiếng hỏi sau lưng:

- Cậu tìm ai đó ???

Hắn giật mình quay lại, một người đàn bà mặc quần đen áo bà ba tay xách chiếc giỏ đầy thức ăn đang đứng sau lưng hắn; Hắn vội lên tiếng:

- Thưa Dì! cháu đọc báo thấy ở đây cần người dạy kèm nên cháu đến xin việc.

- Vậy cậu đợi chút nhen; Nói xong bà ta mở cổng bước vào rồi đóng cổng lại.

Hắn đứng đó nhìn quanh quẩn và trong lòng lo lắng không biết có được nhận hay không vì dạo này hắn túng quẩn quá, người anh tinh thần thường giúp đỡ hắn thì đang bị bịnh mà hắn thì không muôan làm phiền anh ấy cộng thêm sắp sửa đầu tháng đủ mọi thứ đều phải chi dùng, đang miên man suy nghĩ thì tiếng người đàn bà lúc nãy vang lên:

- Mời cậu vô đây.

Nói xong bà mở hé cổng sắt cho hắn bước vào xong đóng cổng lại và đi trước, hắn bước theo sau và lễ phép hỏi:

- Thưa Dì! ở đây cần dạy kèm mấy người ạ.

- À, nhà này có hai cô, cô hai đang học lớp 10, còn cô ba lớp tám, tui cũng không biết nữa, chút xíu cậu gặp bà chủ mà hỏi; giọng bà rất nhà quê nhưng trong giọng nói thật là hiền từ khiến hắn cũng bớt lo lắng.

- Cậu ngồi đây đợi nghen, tui vô thưa bà chủ hay.

Hắn "dạ" nhỏ rồi ngồi nép xuống chiếc ghế gần đó và đưa mắt nhìn quanh phòng khách thật là tráng lệ với đầy đủ tiện nghi của một gia đình giàu sang; chợt hắn nghe tiếng tằng hắng ở phía cửa hông, hắn vội vàng đứng dậy và nhìn về hướng đó, hắn thấy một thiếu phụ mập mạp, da dẻ trắng hồng mặc bộ đồ xoa màu xanh thẳm đang bước ra, hắn vội cúi đầu chào:

- Thưa bà! cháu đến xin dạy kèm.

Người đàn bà chưa thèm trả lời, bà từ từ đi đến và ngồi xuống chiếc ghế xa lông đối diện hắn và khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hắn khép nép ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, người đàn bà cũng chưa thèm lên tiếng chỉ chăm chú nhìn hắn như để nhận đánh giá một điều gì, trong ngôi nhà thật là yên lặng, hắn ngồi đó với những lo âu trong lòng vì không biết có được nhận hay không hay cũng như các chỗ khác khi hắn đến đều bị từ chối; Một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng:

- Nhà cậu ở đâu?

- Thưa bà! nhà cháu bên Phú Nhuận, hắn lễ phép trả lời.

- Cậu học tới lớp mấy???

- Thưa bà, cháu năm nay học lớp 12; Trả lời xong câu đó hắn chợt nhìn thấy ánh mắt bà ta lộ vẻ thất vọng nhưng chỉ trong thoáng chốc bà ấy hỏi lại hắn:

- Cậu mới lớp 12 thì làm sao dạy kèm nổi???

Lòng tự ái của hắn nổi lên, lúc đó hắn quên hết tất cả những gì thiếu thốn đang chờ trước mắt hắn và hắn bình tĩnh trả lời:

- Thưa bà, cháu xin lỗi bà cho cháu được nói, vừa nói hắn vừa nhìn thẳng vào mặt ngưởi đàn bà, nhìn thấy ánh mắt hắn bà ta có vẻ bối rối và giọng dịu xuống:

- Được cậu cứ nói.

- Thưa bà, theo cháu nghĩ, cháu hiện đang học lớp 12, những lớp nhỏ hơn cháu mới vừa học qua cho nên những môn học cháu đều cón nhớ, cháu có thể kèm các lớp nhỏ hơn cháu được, xin lỗi bà, cháu không dám quơ đũa cả nắm nhưng những người đang học Đại học hoặc tốt nghiệp Đại học rồi có khi họ không còn nhớ đến các môn học của các lớp nhỏ đâu trừ các Giáo sư dạy chuyên nghiệp, cho nên cháu có thể khẳng định với bà là cháu có thể dạy kèm được - Hắn nói bằng giọng nói đầy tự tin.

Sau một lúc suy nghĩ, bà ta gật đầu và nói:

- Cậu nói vậy tôi nghe cũng có lý, như vậy đi, được rồi, tôi nhận cậu đến dạy kèm cho hai đứa con tôi, một đứa đang học lớp 10 một đứa lớp 8, vậy bắt đầu thứ hai tuần sau cậu đến dạy kèm cho tụi nó; Tui quyết định như vầy, cậu dạy tuần ba buổi thứ hai, tư, sáu, từ 6 giờ tới 8 giờ, lương tháng tôi trả đổ đồng hai đứa là 10.000 đồng một tháng, vậy cậu thấy sao; chưa dứt lời bà lại lên tiếng tiếp:

- Á mà tui nói để cậu rõ nghen là dạy phải đúng giờ và không có được nghỉ ngang xương đó, nếu cậu đồng ý thì thứ hai tuấn sau bắt đầu.

Lòng hắn bây giờ vừa mừng vừa lo, mừng vì hắn đã kiếm được chỗ làm nhưng hắn lo là một tháng chỉ có 10.000 đồng bạc làm sao đủ chi phí; tuy nhiên trong lòng hắn tự nhủ "thôi ráng chịu" còn những ngày còn lại hắn sẽ cố gắng tìm thêm công việc khác nên hắn vội trả lời:

- Thưa bà, cháu xin nghe lời bà.

- Như vậy được rồi; rồi bà lên giọng:

- Dì Hai đâu? ra mở cổng cho cẩu về.

Hắn vội đứng lên.

- Thưa bà cháu về.

Rồi lững thững bước ra đường.


(còn tiếp)
bienchet
#25 Posted : Saturday, January 21, 2006 9:47:56 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 2

Trong căn nhà nhỏ bên hông chợ Phú Nhuận, khi tên đàn em đưa hắn vào thì cuộc họp cũng vừa chấm dứt, ngồi quanh bên giường là 5 tên đàn em thân tín. Đại ca là một thanh niên khoảng 28 tuổi, tướng cao lớn, mặc dù còn đang bịnh nhưng nhìn phong độ anh rất đẹp trai, anh đang nằm trên giường và với giọng nói thật trầm ấm:

- Như vậy là xong, các chú còn thắc mắc gì không ???

- Thưa không Đại ca; cả năm cái miệng cùng lên tiếng.

- OK, tốt, các chú cứ thế mà làm; giọng anh ra lệnh một cách dứt khoát và ngước nhìn hắn, anh đưa tay lên vẫy.

- chú lại đây, sao đến trễ vậy ???

- Thưa Đại ca; hắn vội lên tiếng nhưng chưa dứt lời đã bị anh ngắt lời:

- Anh đã nói với chú bao nhiêu lần, anh là Đại ca tụi nó chứ không phải là chú, chú cứ gọi anh là anh, chú có hiểu không?

- Thưa anh em hiểu !!!

- chú ngồi xuống đây.

- Vâng, thưa anh; vừa trả lời hắn vửa ngồi xuống bên cạnh người thanh niên.

Giọng anh vẫn đầm ấm :

- Dạo này chú ra sao? có cố gắng học hành không?

- Thưa anh có ạ!

- Hôm nay chú có bận gì không?

- Thưa anh không ạ!

- chú ở lại đây với anh nhé? và anh quay qua hỏi:

- còn các chú xong rồi biến đi chứ???

Năm thanh niên vội vàng trả lời:

- Dạ Dại ca; và lục tục kéo nhau ra cửa nhưng anh đã nói với theo:

- À Dũng nè!!!

- Thưa Đại ca, người thanh niên tên Dũng vội vàng quay lại đền bên giường.

- Đại ca còn điều gì căn dặn???

- chú cho đứa nào mang đến đấy một két bia và đồ ăn nhé.

- Dạ Đại ca, Dũng trả lời và bước ra cửa.

Bây giờ trong ngôi nhà chỉ còn anh và hắn, giọng anh vẫn hiền từ:

- chú có giận anh không?

- thưa anh không ạ!!!

- Hôm đó anh quá nóng nên đã đánh chú một bạt tay, sau anh nghĩ lại chú làm vậy mà đúng, vì nếu hôm đó chú theo lệnh anh mà xử phạt tụi nó thì nay anh đã bị hao hụt nhân lực rồi, mà có khi tụi nó cũng không phục nữa, tụi nó bây giờ kính trọng anh và thương chú lắm.

Anh nói đến đó thì có hai tên đàn em kệ nệ khiêng vào một két bia 33 và mấy bịch thức ăn, chúng bầy ra bàn và lặng lẽ rút lui.

Anh ngồi dậy và nói với hắn:

- Đêm nay chú ở đây và uống với anh nhé.

- Vâng! thưa anh.

Hai người ngồi bên bàn bắt đầu ăn uống, trong lúc ăn với giọng nghiêm nghị anh lên tiếng:

- Tại sao tháng rồi chú không đến Dũng lấy tiền đóng tiền trường ???

Hắn cúi đầu nhỏ nhẹ đáp:

- Thưa anh, em thấy anh đang bịnh mà phải còn nuôi đàn em nữa nên em không dám làm phiến anh.

Người thanh niên uống một ngụm nhỏ bia rồi giọng anh trầm xuống như những lời tâm sự:

- Trong đám anh em, anh thương chú nhất, tụi nó là thứ vai u thịt bắp chuyên môn đánh đấm thì xài được nhưng nói đến đi học thì đứa nào đứa nẫy dẫy nẩy lên, duy chỉ có chú, anh biết chỉ có chú là còn học được cho nên anh đã dặn tụi nó là hàng tháng phải chu cấp cho chú đầy đủ, anh hy vọng mai sau chú sẽ không đi vào con đường của anh đang đi, chú có hiểu không???

- Thưa anh! em hiểu.

- Tháng rồi chú lấy tiền đâu mà sống???

- Thưa anh, em mới tìm được chỗ dạy kèm.

Ánh mắt anh chợt vui lên và anh quàng tay qua vai hắn nhỏ nhẹ:

- Đi làm Thầy gíáo rồi à? vậy cũng tốt, vừa học vừa ôn lại được những bài cũ, chú dạy ở đâu? lương lậu thế nào?

Hắn vội vàng trình bày:

- Thưa anh, em dạy kèm hai cô gái tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng trên đường Trần Cao Vân, hắn không dám nói tới lương, nhưng anh đã hỏi lại:

- Người ta trả lương thế nào?

Bất đắc dĩ hắn phải trả lời:

- Thưa anh, họ trả 10.000 đồng một tháng.

Vừa nghe đến đó anh tỏ vẻ bất bình mặt cau lại với tiếng chửi thề:

- Thât là bóc lột, có 10.000 đồng một tháng sao???

Hắn vội an ủi anh:

- Thưa anh, như vậy cũng là tốt rồi anh ạ, em chỉ mới học lớp 12 thôi chứ đâu phải Đại học mà đòi lương cao, với lại công việc cũng nhẹ nhàng cộng thêm em vừa dạy vừa ôn lại bài của mình nữa đồng thời cũng bớt được gánh nặng của anh.

Nghe đến đó mặt anh vui lại, vừa vỗ vỗ vào vai hắn vừa cười vừa nói:

- chú nói vậy anh cũng an tâm, tuy nhiên 10.000 đồng không đủ đậu đến đâu, mỗi tháng chú phải đến Dũng nhận tiền thêm chú hiểu không???

- Thưa anh! em hiểu, anh thương em quá.


(còn tiếp)
bienchet
#26 Posted : Saturday, January 28, 2006 11:34:47 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 3

Mỗi tuần ba buổi, hắn đều đến dạy kèm cho hai cô gái, hắn đến rất đúng giờ mặc dù có khi trời mưa tầm tã, những buổi đầu hắn còn ngượng ngập vì khung cảnh gia đình hai cô gái giàu sang quá; Tuy nhiên vì là tuổi trẻ chỉ xê xít nhau có vài tuổi nên hắn và hai cô gái cũng dễ hòa đồng và mau thân nhau hơn; Lúc đầu hai cô gọi hắn bằng "Thầy" xưng "Em" như những học sinh trong lớp nhưng sau dạn dĩ dần hắn liền đề nghị hai cô cứ xem hắn như một người anh và sau đó tiếng "Anh Em" thân mật đã vang lên, thêm vào đó Dì Hai, người làm, cũng quí mến hắn, hắn nghĩ chắc cảnh nghèo với nhau nên Dì dễ thông cảm và trong những buổi hắn đến dạy thì Dì Hai cũng chiếu cố đến hắn tận tình, khi thì ly nước cam, lúc ly nước chanh nên hắn rất cảm động và mang ơn Dì vô cùng.

Hôm nay, chiều thứ sáu, mọi ngày cũng như một ngày, chưa đến 6 giờ chiều hắn đã có mặt tại nhà hai cô - vừa bước chân vào cửa, cô chị đã chạy ra với giọng vui vẻ:

- Anh đã tới! hôm nay anh khỏi phải dạy vì tụi em sửa soạn đi Vũng Tàu đây; và với giọng liếng thoắng cô tiếp:

- Anh đi với tụi em nha???

- Làm sao anh đi được??? lỡ Mẹ em biết được???

- Mẹ em ngày mai mới ra chung với gia đình Dì Ba.

- Nhưng anh không mang theo quần áo - Hắn thoái thác.

- Để em nói Bác Tài ghé ngang nhà anh.

Hình như đã có chuẩn bị sẵn nên vừa nói nàng vừa nắm tay hắn kéo chạy về phía nhà xe và cũng đồng thời không để cho hắn có thì giờ từ chối; Đến nơi, hắn đã thấy Bác tài xế ngồi bên tay lái, phía bên kia là Phượng, em nàng, nàng mở cửa sau đẩy hắn lên xong vừa lên theo chưa kịp đóng cửa xe đã hối bác tài:

- Chạy đi Bác ơi! trễ rồi.

Chiếc xe Renault 9 từ từ lăn bánh ra cổng, đến ngoài đường lớn nàng lại lên tiếng:

- Bác ơi! chạy qua Phú Nhuận cho ảnh lấy đồ nghen Bác.

Không biết bác tài xế có trả lời không nhưng chiếc xe bỗng đổi hướng chạy lên Công Trường Con Rùa quẹo trái ra đường Hai Bà Trưng, qua Tân Định, Cầu Kiệu và dừng trước chợ Phú Nhuận; hắn vội nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy lẹ vào nhà, hắn lấy một bộ đồ và cái quấn tắm bỏ vào túi xách rồi vội vàng chạy ra nhảy lên xe - Trong lúc đó hắn không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi háo hức hân hoan.

Xe quẹo phải ở ngã tư Phú Nhuận theo đường Chi Lăng qua chợ Bà Chiểu để ra Hàng Xanh, qua khỏi ngã tư Hàng Xanh xe bắt đầu tăng tốc độ, ngồi trong xe hắn thấy cảnh vật về chiều đang chạy thụt lùi về phía sau hắn, nàng bậy giờ mới lên tiếng và hai chị em cười đùa vui vẻ vì có lẽ đây là lầy đầu hai chị em được đi riêng mà không có người lớn. Hắn vẫn ngồi im lặng, trong lòng bây giờ mới bắt đầu lo sợ vì dám đi như thế này, nếu mẹ nàng biết được thì hắn sẽ bị mất việc.

Hai chị em vẫn vô tư cười đùa với nhau nhưng bỗng nàng vụt quay đầu lại hỏi hắn:

- sao anh làm thinh hoài vậy?

Hắn nói thật lòng mình:

- Anh đang sợ mẹ em biết được.

Nàng như hiểu được tâm sự của hắn nên vội trấn an:

- không sao đâu anh, bác tài không nói, Phượng nó cũng không nói thì làm sao mẹ biết được? anh biết không? đêm nay là đêm rằm cho nên em muốn ngắm biển đêm trong ánh trăng, em và Phượng năn nỉ mãi mẹ mới đồng ý cho đi trước, đáng lý tụi em đi từ lúc trưa lận nhưng em cứ làm bộ lần chần hoài để đợi anh tới và rủ anh cùng đi đó.

Rồi như muốn xóa tan cái không khí nặng nề nàng bắt đầu kể chuyện ở trường có cô em phụ họa, hai chị em cứ như đôi chim ríu rít mãi cho đến khi xe đến Vũng Tàu; xe vòng qua bãi trước theo đường núi về bãi sau, khi đến nửa đường bãi sau là bãi dứa bác tài cho xe chạy lên một đường tráng xi măng trên đó có ngôi nhà nghỉ mát của gia đình nàng.

Đến nơi, trời cũng bắt đầu tối, ánh trăng thượng tuần đã từ từ nhô lên ở cuối chân trời trong làn nước bạc, nàng vội vàng nắm tay hắn kéo hắn chạy xuống bãi biển, vừa chạy nàng vừa gọi vọng lại:

- Phượng ơi! có muốn tắm thì xuống nhanh lên.



Hắn ngồi trên một mỏm đá nhìn hai chị em đang đùa giỡn với làn nước biển đêm dưới ánh trăng, khung cảnh thật đẹp, thật lung linh và mờ ảo. - Đã lâu hắn đã ngờ ngợ mỗi khi nhìn vào mắt nàng, cặp mắt ấy không còn tinh nghịch trẻ thơ như xưa mà nó toát lên một vẻ đầm ấm dịu dàng mỗi khi nàng nhìn hắn; Người ta nói "Cặp mắt là cửa sổ của tâm hồn", mặc dù hắn còn trẻ nhưng mỗi khi nhìn vào cặp mắt ấy hắn cũng có thể thấu hiểu nàng muốn nói gì; tuy nhiên hắn đã cố gìm lòng xuống và thầm nhủ giữa nàng và hắn có một khoảng cách giai cấp quá xa, cho nên mỗi khi nhớ về nàng hắn lại hát nho nhỏ bài hát:

" Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan ......"

- Anh ơi! xuống tắm với tụi em đi

Tiếng nàng vặng vẳng từ ngoài xa theo làn gió biển đưa vào.

Hắn tự nghĩ đã ra đền đây rồi và trong biển đêm nay thật đẹp cho nên hắn đứng lên cởi bỏ quần áo rồi nhảy khỏi mõm đá và hoà vào dòng nước biển nhưng hắn chỉ lội ở phía xa chứ không dám đến gần hai chị em nàng.

Một lúc sau, Phượng cô em nàng than lạnh đòi về trước, đợi Phượng đã đi lên hết dốc đá nàng từ từ bơi về hướng của hắn:

- Sao anh không lại tắm chung với tụi em? tiếng nàng trong vắt trong biển đêm.

- Anh sợ!!! hắn trả lời

- Anh sợ gì ???

- Anh sợ biển sẽ ghen với anh, giọng hắn tinh nghịch

Tiếng nàng phá lên cười trong như thủy tinh trong đêm biển vắng.

Rồi bỗng như một bình hơi nén đã lâu ngày, bây giờ nó không còn chưá nổi hơi nữa cho nên bất thình lình nàng nhoài người phóng về hướng hắn, hai tay nàng ôm lấy cổ hắn và môi nàng đã tìm đến môi hắn tự bao giờ.

Tất cả như òa vỡ trong khoảng khắc, hắn không còn biết mình là ai, cái ranh giới giữa nàng và hắn đã bị phá bỏ, vũ trụ như ngừng lại, gió ngưng thổi, sóng biển ngừng nhấp nhô để chỉ còn hai tâm hồn đang quyện chặt với nhau trong những lời yêu thương bất tận.....


(còn tiếp)
bienchet
#27 Posted : Tuesday, January 31, 2006 11:14:48 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0


Phần 4

Chưa bước chân vào tới cửa, hắn đã nghe tiếng đàn anh giọng giận dữ:

- Anh đã dặn các chú nhiều lần phải trông chừng và dạy bảo tụi nó, người ta nghèo mới phải đi buôn gánh bán bưng, mình đã không giúp đỡ hay bảo vệ cho người ta lại còn đi ăn quỵt và đòi người ta phải đóng hụi chết nữa, các chú có còn là người không???

Hắn vội vàng bước vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên là dưới nền gạch có một tên đàn em mặt mày bầm tím đang quì ở đó, đứng chung quanh vẫn là 5 đàn em thân tín của anh, hắn nhận thấy sắc mặt anh rất giận dữ; Hắn vội lên tiếng:

- Thưa anh!!!

Nhìn thấy hắn gương mặt anh dịu xuống và giọng anh bình tĩnh trở lại:

- chú vào đây

- Dạ!!! hắn bước đến đứng cạnh bên anh

- chú biết chuyện này chưa ???

- Thưa anh, em cũng mới vừa biết

- chú nghĩ thế nào ???

- Thưa anh, em không dám ...

Anh nhẹ nhàng vỗ vai hắn và với giọng thân thiết :

- chú cứ nói

Trong lúc này hắn trở thành Quan tòa bất đắc dĩ, nếu hắn vội vàng kết tội thì chắc chắn tên đàn em này sẽ bị xử theo luật giang hồ là bị cắt gân chân, còn nếu lên tiếng binh vực thì hắn sợ anh sẽ phật lòng, hắn phân vân suy nghĩ.

Hắn biết trong con người anh rất tình cảm, dưới tay anh có rất nhiều đàn em và anh thương họ như chính bản thân anh, anh mồ côi mẹ, ba anh đi bước nữa và trong cái cảnh "mẹ ghẻ con chồng" anh không thể sống nổi cho nên anh đã bỏ nhà lăn lóc chợ đời, đầu tiên cũng chỉ là một tên tép riu không tên tuổi, từ từ anh đã ngoi lên để bây giờ hùng cứ một phương, tánh anh rất ghét ỷ mạnh hiếp yếu và bạc đãi những người nghèo; đang suy nghĩ thì tiếng anh lại vang lên:

- chú nghĩ thế nào ? cứ nói

- Thưa anh, (bây gờ hắn đang làm Công tố viên buộc tội), xét về mặt đạo lý giang hồ và những điều do anh qui định thì chú ấy có tội rất nặng, dám coi thường luật lệ của anh (hắn muốn vuốt ve tự ái của anh), nội cái tội coi thường luật lệ của anh cũng đủ để xử phạt rồi thưa anh, tội của chú ấy đã rành rành bây giờ em không cần kể ra nữa vì ai cũng đều biết nhưng thưa anh, nói đến cái tội thì cũng nên nói sơ qua cái công của chú ấy (hắn bây giờ biến thành Luật sư bào chữa), chú ấy là một đàn em trung tín, rất là gan dạ, từ ngày về với anh chú ấy chưa hề phạm lỗi lầm, trong tất cả công việc anh giao chú ấy làm rất xông xáo và không hề bê trễ, cộng thêm vào nữa thưa anh, chú ấy còn một mẹ già và chú là con người rất có hiếu, tất cả tiền bạc làm ra chú đều mang về cho mẹ (hắn nhấn mạnh ở đây như để khơi dậy tình cảm của anh) thưa anh, theo em nghĩ cũng vì muốn phụng dưỡng mẹ già được tốt hơn cho nên trong một phút chốc chú đã gây nên lỗi lầm, thưa anh! theo em nghĩ anh nên tha cho chú ấy lần này và cho chú ấy một cơ hội để sửa sai, nếu bây giờ anh quyết định xử chú ấy đúng luật thì em cũng không dám phản đối, nhưng thưa anh! chú ấy còn mẹ già lấy ai chăm sóc (vừa nói hắn vừa để ý sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, hắn thấy trong đôi mắt ấy đã ánh lên những dòng nước mắt, hắn biết hắn đã thành công khi thuyết phục được anh để cứu lấy một đàn em), cho nên, thưa anh, anh nên suy nghĩ lại tha tội cho chú ấy....!!!

Nói đến đấy hắn im lặng, trong gian nhà bây giờ cũng hoàn toàn im lặng, một sự im lặng đáng sợ hay dễ chịu hắn cũng không biết.

- Các chú, có đúng như vậy không ???

Anh lên tiếng phá tan đi cái im lặng trong gian nhà và giờ đây giọng của anh cũng đầm ấm trở lại:

- Thưa Đại ca đúng ạ!!! bao nhiêu cái miệng đang có trong gian nhà đều đồng thanh đáp.

- Thôi được, mấy chú dẫn hắn ra ngoài và nhớ từ nay phải cận thận hơn, còn Dũng! chú xem mình còn tiền thì chu cấp cho nó thêm để nuôi mẹ nghe không ???

- Dạ thưa Đại ca!!!

Nói xong cả bọn vội vàng rút ra ngoài, bây giờ anh mới thân mật đưa tay choàng qua vai hắn và hai anh em bước đến bên bàn ngồi xuống; Rồi giọng nửa đùa nửa thật anh nói:

- Sau này chú nên đi học luật thì tốt lắm.

Hắn còn đang bối rối thì anh tiếp :

- Dạo này chú vui vẻ lắm phải không? có tình yêu rồi chứ gì? nhìn vào mắt chú anh thấy cả một trời hạnh phúc, thế nào, có phải cô bé mà chú dạy kèm không? bây giờ hết làm thầy trò rồi chứ gì, anh nói luôn một hơi không để hắn trả lời.

- Anh cũng mừng cho chú, nhưng mà cũng nên cẩn thận đấy vì nhà cô ta quá giàu.

- Thưa anh em hiểu.

Bỗng giọng anh thoáng trầm buồn:

- Chắc anh phải tìm cách về nhà một lần, anh nhớ em của anh lắm, nghe nói nó sống cũng không được vui vẻ.

- Nhưng thôi, bỏ chuyện đó đi, chú có rảnh thì đi với anh xuống Sài Gòn mình lai rai tâm sự; Vừa nói anh vừa đứng dậy lôi hắn theo.

Trên chiếc xe Honda 67 hai anh em nhắm thẳng hướng Sài Gòn.


(còn tiếp)
bienchet
#28 Posted : Sunday, February 5, 2006 12:58:10 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0


Phần kết

Trong một góc tối của Vũ trường có một thanh niên ngồi một mình bên cái bàn nhỏ trên đó là một chai wishky đã cạn hơn nửa và chung quanh mịt mù khói thuốc, nhìn kỹ chính là hắn, phải chính hắn đang tìm quên trong men rượu và khói thuốc: Hắn đang buồn??? có chuyện gì đã xảy ra cho hắn khi hắn đang có một tình yêu cộng với một tình thương??? Hãy dõi theo dòng tâm sự của hắn:

Cuộc tình của hắn và nàng cứ êm đềm trôi qua trong sự trợ giúp của ba người - Dì Hai thì làm cánh én, mỗi buổi sáng đi chợ dì mang đến cho hắn những dòng thương nhớ của nàng và mang về cho nàng nỗi niềm riêng của hắn; Phượng, em nàng thì luôn đi chung với chị mỗi khi hai đứa hẹn hò mà bác tài xế làm trung gian đưa đón.

Hơn 2 năm, với gần cả ngàn ngày hắn ngụp lặn trong hạnh phúc. Giờ hắn đã vào Đại học và theo lời anh hắn theo phân khoa Luật, còn nàng cũng vừa xong lớp 12. Hắn tưởng mùa hè này sẽ là mùa êm đẹp nhưng không ngờ đã hơn tháng qua hắn đã không nhận được tin nàng, hàng ngày hắn vẫn đón nơi chỗ cũ nhưng bóng Dì Hai cũng chẳng thấy đâu, hắn đến nơi hẹn với nàng để chờ cả buổi nhưng bóng nàng vẫn biền biệt, cộng thêm một nỗi đau tâm hồn là hắn đã vĩnh viễn mất đi người anh tinh thần mà hắn yêu kính chỉ vỉ trong một đêm quá nhớ người em gái đang chịu nhiều đau khổ, anh đã trở về nhà và trong khi leo qua tường rào để vào thăm em, anh đã bị một đội tuần tra bắt gặp và một viên đạn vô tình đã cướp mất anh đi.....Hắn có trở lại căn nhà cũ của nàng nhưng giờ đây đã đổi chủ, hắn không biết gia đình nàng đã dọn đi đâu??? Rồi sáng nay hắn vô tình gặp lại được Dì Hai, người cho biết Ba của nàng là dân chạy áp phe, mấy lúc gần đây bị đổ bể, vì sợ tội nên dự định trốn đi xa trong lúc đó có một Hoa kiều trong Chợ Lớn đã lo lót làm giấy tờ để gia đình nàng xuất ngoại với một điều kiện là phải gả nàng cho hắn ta và giờ đây gia đình nàng đang sống ở nước ngoài và vừa rồi nàng đã bước lên xe hoa.....

Và giờ đây hắn còn lại những gì???? giờ chỉ có những niềm đau trong hắn

Trên sân khấu người nam ca sĩ đang thổn thức
"Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan........."

Hết

bienchet
bienchet
#29 Posted : Saturday, February 18, 2006 12:41:13 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Trở Về

Bầu trời một thị trấn vùng cao nguyên sau cơn mưa đã mát dịu hẳn lại, trời trong xanh và ánh nắng chan hòa, thỉnh thoảng có vài cụm mây lãng đãng trôi ngang thị trấn và được những làn gío nhẹ đưa về cuối trời xa.
Chiếc xe đò liên tỉnh từ từ vào bến và đậu lại, trên xe mọi người đều nhốn nháo, người thì gọi nhau, kẻ thu dọn đồ đạc để mau chóng xuống xe, dưới đường cũng nhốn nháo không kém, tiếng mời chào cộng vào những âm thanh của đủ mọi tiếng động làm bến xe thêm huyên náo, duy chỉ trong một góc xe trên băng trước một người đàn ông trung niên vẫn bình thản ngồi đó nhìn khung cảnh náo nhiệt chung quanh mình bằng cặp mắt lơ đãng, nhìn vào đôi mắt ấy khiến người đối diện không hiểu ông đang nghĩ gì .- Đợi cho mọi người xuống hết và những tiếng ồn ào bớt hẳn đi, ông mới từ từ đứng dậy xách túi hành lý của mình rồi thong thả xuống xe, có vài tiếng chào của những người lái xe ôm nhưng ông chỉ mỉm cười cảm ơn rồi xách túi hành lý rảo bước ra khỏi cổng bến xe.
*
* *
Trên con đường sau cơn mưa vẫn còn những vũng nước mưa đọng lại, ông thong thả tránh và bước dọc theo con đường . Bao nhiêu năm rồi ông mới trở lại thị trấn này, thời gian trôi qua ông không còn nhớ nữa, quang cảnh cũng dã có nhiều đổi thay, thị trấn đổi thay và trong con người ông cũng có những sự đổi thay, ông vẫn bước đi với những bước chân thong thả, khi đi ngang qua một tủ bán thuốc lá chợt ông dừng lại; cô bé bán thuốc tuổi độ 12, 13 nhìn ông và vui vẻ mời chào :
- chào chú, chú cần gì ???
- cho tôi một gói thuốc 555, ông chậm rãi trả lời
Giọng cô bé còn trẻ con vội cất lên :
- chú ơi! tủ thuốc của cháu nhỏ quá không đủ một gói cho chú đâu!!! chú đợi cháu một lát cháu chạy sang bên kia lấy thêm nhé ...
Ông mỉm cười gật đầu và cô bé vội vàng chạy đi chỉ trong thoáng chốc đã quay về cùng với gói thuốc trên tay
- thưa chú đây
- bao nhiêu vậy cháu ???
- thưa chú 18.500 dồng ạ
Ông móc bóp rút ra 2 tời giấy 10.000 đồng trao cho cô bé và giọng ông trầm xuống
- cháu cứ cầm lấy hết khỏi thối lại
Cô bé cầm tiền vội ngước mắt nhìn ông
- chú !!!!
- cháu cầm ăn qùa, chú tặng cháu đấy
- cháu cảm ơn chú; tiếng cô bé run run
- à cháu nè, đường nào dẫn về đường này vây cháu ???
- ủa không phải chú ở thị trấn này sao ???
- ngày xưa chú có ở đây, nhưng lâu quá rồi, chú quên mất nhiều rồi cháu ạ
Cô bé cầm lấy mảnh giấy đọc lướt qua và giọng liếng thoắng chì
- chú đi hết con đường này qua ba cái ngã tư rồi quẹo phải là đến
- cảm ơn cháu
Ông xách túi hành lý lên lại thong thả bước đi, được vài bước bỗng nghe tiếng cô bé bán thuốc vọng ở sau lưng :
- chú ơi! sao chú không kêu xe đi cho nhanh ???
Ông dừng lại và quay đầu nhìn lại nhưng không nói gì chỉ mỉm cười và đưa tay lên vẫy như chào tạm biệt cô bé rồi tiếp tục rảo bước
*
* *
Ngang qua căn nhà bây giờ đã có nhiều thay đổi, bây giờ nó đã được mở thành một cửa hàng cho thuê internet, ông không dừng lại mà vẫn thong thả bước đi về cuối con đường rồi ghé vào một phòng trọ thuê một phòng ngủ, bỏ lại hành lý, khóa cửa xong ông lại lang thang trên những con đường của thị trấn cho đến đêm xuống thật khuya ông mới trở về phòng trọ
*
* *
7 giờ sáng trong một quán cà phê, bây giờ rất huyên náo tấp nập kẻ ra người vào, trong một góc nhỏ, người đàn ông bên ly cà phê đen, trên môi điếu thuốc tỏa khói, ông dõi mắt trông qua đường nhìn vào cửa hàng trước mặt ; Khoảng một tiếng sau hai cánh cửa được hé mở và một cô gái xuất hiện, đợi cho cô gái chuẩn bị xong, ông mới lững thững đi qua đường và bước vào cửa hàng, cô gái đang ngồi bên quầy tính tiền vội ngước lên nhìn ông
- thưa ông cần gì ???
- tôi có thể mướn một computer có internet được không ?
- dạ được, tiếng cô gái thật trong và thật hiền
- bao nhiêu một giờ ? ông vẫn chậm rãi hỏi
- thưa 4.000 đồng một giờ ông ạ
- cô cho tôi mướn 10 giờ, vừa nói ông vừa đưa cho cô gái bốn tờ giấy 10.000 đồng
- tôi có thể ngồi ở đâu ??
- thưa ông là khách đầu tiên, ông có quyền chọn lựa chỗ nào ông thích, thưa ông
Tiếng nói của cô gái vẫn vang lên, ông chỉ cúi đầu nói hai tiếng cảm ơn rồi đi đến một bàn máy trong một góc nhưng ở đó ông có thể nhìn được tất cả kể cả quầy tính tiền có cô gái đang ngồi - Thời gian trôi qua chầm chậm, cửa hàng bây giờ đã đông khách, cô gái lâu lâu lại rời quầy tính tiền đi tới đi lui, khi đến bên cạnh người đàn ông cô chợt thấy ông vẫn ngồi yên lặng bên máy và không làm gì cả, cô vội lên tiếng :
- thưa ông! máy có gì trục trặc sao ông không gọi ?
Ông ngước đầu nhìn lên hai mắt ông nhìn xoáy vào mặt cô gái và chậm rãi trả lời :
- không, máy không hư, nhưng tôi đang chờ
- ông đang chờ bạn ông ?
- không tôi đang chờ một người thân yêu nhất ...
vừa nói ông vẫn nhìn thẳng vào mặt cô gái và cô gái cũng thế cũng đăm đăm nhìn lại ông và bất chợt cô nhào đến ôm chầm lấy ông, trên mặt cô bây giờ ngập đầy nước mắt hòa trong tiếng nức nở :
- Trời Đại ca!!! anh đã về ...
Ông cũng đứng lên ôm lấy hai bờ vai cô gái
- phải Đại ca đã về ...
- Đại ca về hồi nào ? sao không cho Út hay ? Đại ca đang ở đâu ? Đại ca có khỏe không ? sao Đại ca không về đây liền ?????
Tiếng cô gái vẫn nức nở nhưng trong lời nói toát lên vẻ vui mừng và cô hỏi dồn dập
- từ từ mà Út, em hỏi vậy sao anh trả lời kịp
Bỗng cô gái buông người đàn ông ra và dùng hai tay đập liên hồi vào ngực ông
- Đại ca ác lắm! Đại ca bỏ đi mà không nói một lời
- Thì bây giờ Đại ca đã về rồi đây, giọng ông vẫn trầm buồn như thủa nào
Sau những phút xúc động khi gặp lại người thân, cô gái giờ đây bình tĩnh lại và ngồi xuống bên ông chậm rãi hỏi :
- bây giờ anh ở đâu ?
- anh đang ở nhà trọ cuối con đường này
- sao anh không lại đây ?
- Út hiểu tánh anh mà !!!
- Đại ca vẫn ngang bướng như ngày nào
Ông chỉ lặng thinh mỉm cười
- Bao nhiêu năm rồi Đại ca nhỉ ? từ ngày chị ấy ra đi, rồi Đại ca cũng biệt tăm luôn ....
- Út tưởng Đại ca đã chết ?
Ánh mắt ông vẫn hiền từ nhìn cô gái nhưng trong đó ánh lên một sự tinh nghịch
- Út không nghĩ như vậy đâu, tiếng co gái nũng nịu
- Út đóng cửa tiệm đưa Đại ca đi chơi nhe ?
- không Út, cứ làm việc đi, Đại ca ngồi đây nói chuyện với Út cũng được rồi


(còn tiếp)
bienchet
#30 Posted : Saturday, February 18, 2006 12:45:49 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 2 :

Ánh nắng trải dài trên những đồi trà, mặt trời đã lên cao tỏa muôn tia sáng mang sức sống đến cho mọi loài trên trái đất, những đồi trà chạy típ tắp nhấp nhô đến tận chân trời được phủ bằng màu xanh của lá, thoang thoảng mùi hương trà theo gió lẫn trong không gian tạo nên một cảnh sắc thật hữu tình và thơ mộng
Trên con đường dẫn lên đồi trà, có hai bóng người một nam một nữ, người đàn ông trung niên mang dáng dấp phong trần và cô gái khoảng chừng 25 tuổi - Người đàn ông thong thả bước, mắt dõi nhìn về chốn xa xăm trong khi đó cô gái trông giống như một cánh bướm tung tăng, có khi chạy nhanh về phía trước, khi dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì đó, có khi cất tiếng cười trong trẻo phá tan sự im lặng của rừng trà - Cứ như thế họ loanh quanh hết khu vườn trà này đến đồi trà khác cho đến khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng
- Út ơi! mệt chưa em ? tiếng người đàn ông vang lên
- Út chưa mệt đâu Đại ca ơi! hôm nay là một ngày vui nhất của Út, được thảnh thơi đi dạo với Đại ca, Út chỉ sợ Đại ca mệt thôi
- Trưa rồi Út à, kiếm chỗ nào nghỉ chân thôi
- Dạ! Đại ca
Vừa trả lời cô gái vừa lôi trong túi xách ra một tấm vải nhựa và trải xuống một gốc trà có tàn lá xum xê vửa hỏi :
- ở đây được không Đại ca ?
- chỗ nào cũng được Út ạ! tiếng người đàn ông vẫn trầm buồn
Trong lúc cô gái sửa soạn chỗ nghỉ chân thì người đàn ông vẫn chậm rãi bước những bước chân loanh quanh gần đó cho đến khi nghe tiếng cô gái vang lên :
- xong rồi Đại ca ơi! lại đây ngồi nghỉ đi
- ừ Út ơi! Đại ca tới liền
Trả lời xong, người đàn ông dã bước đến bên gốc trà nhìn xuống và nói :
- Út giỏi quá, có cà dồ ăn nữa à ?
- tại Đại ca cho Út biết trễ quá nên Út không mang theo được gì nhiều
- như vậy cũng đủ rồi Út ơi! Đại ca đâu có ăn nhiều, vừa nói ông vừa mỉm cười
- tại Đại ca không chịu ăn nhiều, trông tướng Đại ca kìa; tiếng cô gái thật là nhõng nhẽo
Ngưởi đàn ông ngồi xuống bên mép tấm nhựa và chỉ mỉm cười, hai người bắt đầu ăn, trong khi ăn cô gái cứ luôn miệng nhắc chừng
- Đại ca ăn đi nè, đây nữa nè ... thêm nữa nè ....khiến người đàn ông phải phì cười thành tiếng
- Út làm như bụng Đại ca bự lắm vậy ?
Bữa ăn trôi qua thật nhanh và trong lúc thu dọn cô gái lên tiếng
- Đại ca nè, Đại ca có hứa với Út là kể chuyện của Đại ca sau khi bỏ đây ra đi, vậy hôm nay Đại ca kể đi
Người đàn ông muốn thoái thác nên hỏi :
- ủa chứ Út không phải về coi cửa hàng sao ?
- không, Út nhờ nhỏ bạn coi dùm rồi; và giọng dỗi hờn cô gái tiếp
- hôm nay Đại ca phải kể cho Út nghe không thôi Út không về đâu
- chuyện của Đại ca đâu có gì thú vị đâu Út
- nhưng Đại ca đã hứa rồi, Đại ca là Đại ca hứa là phải giữ lời
- thôi được nếu Út muốn nghe
Ông chậm rãi rút một điếu thuốc gắn lên môi và châm lửa, hút vài hơi giọng ông trầm hẳn xuống
- Sau ngày ấy Đại ca trở lại Thành phố, sống cuộc đời lang bạt, làm đủ mọi chuyện và bất kể giờ giấc để cố quên đi dĩ vãng, được một thời gian Đại ca gặp lại một người bạn thân đang định mở vũ trường mời Đại ca về hợp tác và Dại ca làm quản lý cho vũ trường để mỗi đêm dưới ánh đèn màu trong những tiếng hát nức nở Đại ca lại càng buồn thêm; Út biết rồi đó, chân Đại ca là chân đi mà bây giờ bắt ngồi một chỗ lại mỗi đêm nghe những tiếng hát như xoáy vào tim mình cho nên đã nhiều lần Đại ca ngỏ ý với ngưởi bạn lá Đại ca ra đi nhưng bạn Dại ca năn nỉ quá nên Đại ca vẫn phải ở lại cho đến một đêm, phải một đêm ấy và trong đêm ấy Đại ca đã quyết định lại ra đi vì Đại ca gặp lại người ấy
- chị ấy có nói gì với Đại ca không ? cô gái vội xen vào
- không, vì Đại ca không muốn gặp mặt, cho nên khi nhìn thấy người ấy vừa bước vào cửa là Đại ca giao lại cho thằng đàn em phụ trách tiếp khách và Đại ca lui vào bên trong - Suốt đêm ấy Đại ca không hề chợp mắt, bao nhiêu những gì ngày xưa bỗng lại hiện về trong tâm tư Đại ca để rồi sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau Đại ca quyết định ra đi giao lại toàn bộ vũ trường cho người bạn trông coi
- rồi Đại ca đi đâu ? giọng cô gái buồn hẳn xuống như cô đang là người trong cuộc
- Đại ca về miền Tây, đầu tiên là Cần Thơ còn được mệnh danh là Tây Đô, đại ca đi hết các chốn từ Bình Thủy, Phong Điền, Hỏa Lựu, à Cần Thơ còn có bến Ninh Kiều nữa đó Út
- Đại ca biết nhiều qúa, Út chỉ nghe chứ chưa một lần đến, rồi sao nữa đại ca ?
- công việc làm ăn đang xuôi chèo mát máy thì một hôm sau bữa tiệc các bạn đại ca rủ nhau đi vũ trường và thật là một định mệnh, hình như cái định mệnh ấy hay đến trêu chọc đại ca ở khung cảnh vũ trường - Út biết không ? đại ca chạm mặt người ấy ...
- ồ !!! cô gái vội chồm lên và hai mắt mở to ....
- rồi đại ca lại trốn ????
- đụng mặt rồi làm sao còn trốn được nữa hả Út ? - vừa trả lời người đàn ông vừa mỉm cười
- vậy rồi sao đại ca ?
- thì Đại ca phải mời người ấy ngồi chung bàn, đến lúc ra sàn nhảy người ấy gục đầu vào vai đại ca khóc nức nở kể lại chuyện xưa
- Út nhớ rồi, ngày ấy vui quá phải không đại ca, hình như cô gái muốn phá tan nỗi u buồn trong lòng ngưởi đàn ông mà cô kính yêu nhất nên cất cao giọng vừa cười vừa nói :
- ngày đó chị ấy đang chở Út đi thì Đại ca không biết đang nhớ tới ai mà khi qua đường cũng không thèm dòm khiến chị ấy đụng phải đại ca trong lúc té xuống Út tưởng đại ca bị sao rồi, ai dè đại ca chẳng bị gì cả, chị ấy thì bị bể đầu, còn Út bị trẹo chân, trông đại ca lúc đó Út tức cười quá cứ lăng xăng lít xít và đại ca vôi đưa hai chi em vô bịnh xá, sau đó hàng ngày đại ca đều đến - chợt giọng cô gái vút lên cao thật nhí nhảnh
- nhưng chỉ có Út là sướng nhất, được một lúc tới hai người chiều chuộng, đi đâu Út cũng được đi theo, Út được tất cả những gì của hai người cộng lại; Rồi sao nữa đại ca ? kể tiếp đi, lúc đó chắc đại ca xúc động lắm ???
- đúng đó Út! đại ca cũng là người mà, lại là người mang vết thương chưa lành nữa nên lúc đó đại ca rất xúc động khi người ấy kể chuyện mình bây giờ, người ấy nói : "khi bỏ đại ca ra đi một thời gian sau mới thấy mình lầm lẫn và bây giờ người ấy khổ thật nhiều phải đi làm để nuôi một thằng đàn ông ăn bám suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt ....."
- rồi đại ca tính sao ???
- tính gì nữa Út ! mặc dù trong tim đại ca vẫn còn máu nóng nhưng đại ca đã gác kiếm qui ẩn giang hồ, cộng thêm người ấy giờ như ván đã đóng thuyền rồi đại ca lấy tư cách gì mà can thiệp được - Tuy nhiên đại ca cũng buồn không ít để đêm đó vế lại thức trắng một đêm, rồi hôm sau đại ca lại từ bỏ ra đi, đại ca muốn quên những gì quá khứ, đại ca lại lao vào công việc để tìm quên và để cố quên
- đại ca đi đâu ? tiếng cô gái thật nhỏ nhẹ
- đại ca đi xuống Kiên Giang, qua Hà Tiên một thời gian rồi lên Long Xuyên sau đó lên Châu Đốc; tại Châu Đốc đại ca ở lại lâu nhất vì nơi đây làm ăn được - Những công việc bận rộn khiến đại ca cũng khây khỏa và lẵng quên dần cho đến mấy lúc gần đây đại ca bị thất bại mấy phen để đại ca phải suy nghĩ lại, đại ca nghĩ chắc mình đã già rồi không còn xông xáo được như xưa, nay chắc ông trời bắt mình phải về ở ẩn và trong lúc suy nghĩ đó đại ca lại chợt nhớ về cái thị trấn bé nhỏ này đây, vì ở nơi đây đại ca còn có một cô em bé nhỏ, thế là đại ca thu xếp tất cả để trở về và cũng còn may mắn vì em vẫn còn ở đây
Mặt trời đã chếch về tây, khu đồi trà đã bắt đầu nhập nhòa trong bóng tối
- thôi về Út ơi ! trời sắp tối rồi
- dạ đại ca


(còn tiếp)
bienchet
#31 Posted : Saturday, February 18, 2006 12:48:43 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần cuối

Sau đó ông mua một căn nhà nhỏ cuối thị trấn, có con đường dẫn lên những đồi trà trong vùng, ông nhất quyết không đến ở chung với cô gái vì ông muốn tự do. Hàng ngày ông đến phụ với Út trông coi cửa hàng và trong những thì giờ rảnh rỗi ông lang thang khắp các đồi trà, đôi chân ông vẫn đưa ông đi vào những cuộc lãng du nhưng trong thâm tâm ông tự nhủ

- mình sẽ chọn thị trấn này cho đến hết cuộc đời


Hết

biển chết
viết xong ngày 16 tháng 6 năm 2003
tại Houston - TX - USA
Users browsing this topic
Guest (6)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.