Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Xin một góc bàn viết - bienchet
bienchet
#1 Posted : Wednesday, November 23, 2005 4:00:00 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Một Chuyện Tình

[IMG]http://img.photobucket.com/albums/v162/but-tre/bupbenhatban/bchquytanghoachobbnb.bmp[/IMG]

trao về em bupbenhatban
nhân Kỷ niệm 25 năm chúng ta sống bên nhau


1

Chiếc Boeing của Hãng Hàng không Pháp nhẹ nhàng hạ dần cao độ, bên khung cửa kính trong khoang giữa một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang dõi mắt nhìn xuống bên dưới. Thành phố gần trưa dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, cũng vẫn những cao ốc như xưa nhưng dáng vẻ thật là cũ kỹ và lọt thỏm bên dưới là những khu lao động với những mái nhà nhấp nhô cao thấp, những mái nhà loang lổ rỉ sét trông thật nhếch nhác hầu như bao năm rồi không được tu bổ làm lòng chàng trũng xuống cùng những nỗi lo âu, khắc khoải càng lúc càng hiện về đầy ắp trong tâm hồn chàng.

Biến động mùa xuân 75 đã xô đẩy hàng vạn người trong đó có gia đình chàng vào cuộc viễn du bất đắc dĩ, ngày ấy chàng đang theo học lớp cuối của bậc Trung học; Trong lớp 12A ấy có một người con gái mà sau nhiều năm cùng học chung lớp, chung trường hai người đã yêu nhau và những câu hẹn hò thề non hẹn biển đã theo chàng suốt 12 năm nay cho dù người góc bể, kẻ chân mây nhưng trong lòng chàng vẫn là hình bóng người con gái ấy.

Sau 12 năm kể từ ngày ấy, chàng đã viết biết bao nhiêu lá thư nhưng chẳng có hồi âm, bóng nàng vẫn biệt vô tăm tích. Sau 12 năm ấy thế gian này cũng có nhiều thay đổi, lác đác cũng đã có người về thăm lại quê hương, và sau nhiều đêm trăn trở chàng cũng quyết định trở về tìm lại người xưa, cho dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, ngày tiễn chàng ra phi trường người mẹ già đã dặn đi dặn lại chàng:

- Con về phải cẩn thận, mẹ đã biết ý con cương quyết về tìm nó, mẹ cũng không ngăn cản, con phải cố gắng tìm, theo mẹ nghĩ chắc gia đình nó có chuyện gì đó chứ nó mẹ rất tin tưởng, ngay ngày đầu tiên gặp nó mẹ đã đem lòng yêu thương nó rồi... Đang miên man suy nghĩ, chàng bỗng giật mình vì có một bàn tay đang vỗ nhẹ lên vai chàng, quay nhìn lại thì ra người nữ tiếp viên hàng không đang nhăc chàng thắt lại dây an toàn vì phi cơ đang hạ cánh.

xXx



2

Lối vào con hẻm nhỏ sau cơn mưa đường rất lầy lội, chàng chậm rãi đi sâu vào con hẻm, cảnh vật vẫn như xưa nhưng tất cả đều như ảm đạm tiêu điều, lác đác mới có vài đứa trẻ nghịch nước bên hàng hiên nhà nhìn chàng bằng ánh mắt lơ đễnh, đang đi chợt chàng nhìn thấy một người đàn ông chạy một chiêc xe Honda từ trong hẻm phóng ra, đã 12 năm trôi qua nên chàng ngờ ngợ nhưng chàng vẫn vội gọi:

- Anh Khánh có phải không?

Người đàn ông nghe tiếng gọi vội dừng xe và quay trở lại, ông nhìn chàng từ đầu đến chân

- Anh Khánh, em là Dũng đây, Dũng "gầy" ngày xưa đó, chàng vội lên tiếng

Người đàn ông chống vội chiếc xe ào đến ôm lấy chàng :

- Dũng đó ư, 12 năm rồi anh không còn nhận ra em, em bây giờ ở đâu, làm gì?

- Thôi về nhà anh nói chuyện Ông leo lên yên chiếc xe đạp máy nói vọng lại

- Em lên đây anh chở về

xXx

3

- Lời kể của anh Khánh :

Từ ngày đó biệt tin em, qua năm sau gia đình Lệ đi vùng kinh tế mới, anh nghe nói đâu vùng Sông Bé nhưng không biết ở chỗ nào, gia đình anh quyết định bám trụ không đi, bây giờ anh làm nghề lái xe ôm cũng sống qua ngày.



xXx

4

- Đã 3 tuần qua, nhờ anh Khánh lái xe đưa đi, Dũng đã đi tìm Lệ khắp nơi từ Bù Đăng, Bù Đốp, Bù Gia Mập với các khu kinh tế mới Tân Long, Tân Minh, Tân Hạ v.v... nhưng bóng nàng vẫn biền biệt, ngày trở lại Hoa Kỳ cũng sắp đến, lòng chàng rối bời nhưng được sự đồng cảm của anh Khánh nên chàng cũng tạm khuây khoả và biết ơn anh rất nhiều vì anh không quản ngại đón đưa chàng, hôm nay anh cho chàng biết trong vùng này còn một khu kinh tế nữa nhưng nó nằm rất sâu trong rừng, đang buồn nghe nói tới đó lòng chàng lại dâng lên niềm hy vọng, Đường vào rừng càng sâu càng khó đi, những còn đường bị những chiếc xe vận tải cày nát nên chiếc xe gắn máy phải chạy rất chậm và khi đến nơi bầu trời cũng đã về chiều, anh Khánh lái xe ôm cho xe chạy đến những nhà gần đó hỏi thăm sau cùng có một người dân cho biết :

- Tui cũng không chắc lắm, hai người cứ đi hết con đường này đến một ngã tư xe be quẹo trái khoảng nửa cây số là tới.

xXx

5

Một mái nhà tranh bạc thếch ẩn hiện sau dàn bầu, bí, khi anh Khánh và chàng đến nơi thi trời cũng sâm sẩm tối, anh Khánh dừng xe trước cổng để chàng bước vào

- Có ai ở nhà không? cho tôi hỏi thăm

- Ai đó, có tiếng một người đàn bà trong nhà hỏi vọng ra

- Thưa bác cho cháu hỏi thăm, có phải nhà cô Lệ ở đây phải không thưa bác?

Trong nhà bước ra một người đàn bà ăn mặc lam lũ, bà ngước nhìn chàng trong thoáng chốc, bà nhíu trán cố nhớ xem là ai nhung chưa thể nhớ ra

Chàng vội lên tiếng

- Thưa bác cháu là Dũng, ngày xưa cùng học với Lệ, có phải bác là Bà Đức Thành không?

Người đàn bà đưa hai tay ra phía trước chụp lấy đôi vai của chàng miệng reo lên :

- Bác nhớ ra rồi, Dũng, Lạy trời! bây giờ mới gặp lại con, 12 năm rồi còn gì, Lệ ơi!.....

xXx

Phần cuối

Trên chiếc băng ghế đan bằng những cây tre được đập dập kê dưới dàn mướp có hai mái đầu đang chụm vào nhau, không ai biết họ đang nói những gì sau 12 năm xa cách, chỉ nghe tiếng gió thổi xôn xao và ánh sáng lấp lánh của ánh trăng soi len qua những kẽ lá rọi đến chỗ hai người với những tia sáng vàng trông giống như con suối mùa xuân đang êm đềm trôi trong màn đêm hạnh phúc.

bienchet
bienchet
#2 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:11:44 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Nó và Mẹ

[IMG]http://img.photobucket.com/albums/v162/but-tre/bupbenhatban/hinh_Me.bmp[/IMG]

Nó cố thu người lại bên hốc kẹt hàng ba của căn nhà, nhưng những giọt nước quái ác vẫn theo cơn gió thổi hắt tung vào chỗ nó đứng, cơn mưa đã dai dẳng từ lâu, nhìn những giọt mưa nổi bong bóng nó biết mưa sẽ còn lâu lắm mới tạnh, ngoài đường xe cộ vắng hoe, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vội vàng phóng qua mà người lái phủ áo che mưa kín mít, mưa càng lâu lại càng nặng hạt, nước từ khắp nơi đổ về không có chỗ thoát bắt đầu dâng lên, trong làn nước đen váng ấy vô số rác rưởi được cuốn theo cũng như nó đang cuốn theo dòng đời nghiệt ngã.

Quê hương nó bây giờ xa tít tắp, nó cũng có cha, có mẹ như bao đứa trẻ khác trên cõi đời này, tuổi thơ của nó hồn nhiên trong vòng tay đùm bọc của cha mẹ, mặc dù ở cái vùng quê này đời sống thật là khốn khó, cha mẹ nó và người dân quanh vùng phải quần quật suốt ngày từ sáng sớm đến chiều hôm mà vẫn nghèo, vẫn đói.

Nó được sinh ra đời trong một túp lều tranh của vùng quê miền Trung khô cằn sỏi đá, cha mẹ nó cũng như dân làng làm đủ nghề để kiếm sống, từ việc đi mò tôm bắt ốc ỡ những đìa bom, đến đào bắt những con kỳ nhông lẩn sâu trong cát, đến việc vào những doi cát chặt cây xương rồng mang về tước vỏ nấu nhiều lần cho hết chất độc để độn với một ít gạo ăn qua ngày mỗi khi không tìm đuợc cái gì có thể bán được, nhưng rồi cái gì cũng thế, thiên nhiên không thể là vô tận, tất cả mọi thứ từ từ ít dần rồi biến mất. Cha nó phải quay sang làm một cái nghề bất đắc dĩ và rất nguy hiểm là đi tìm và tháo gỡ các bom đạn chưa nổ nằm rải rác khắp vùng sau chiến tranh để cho đến một ngày định mệnh, cha nó đã bỏ lại mẹ con nó mà ra đi vĩnh viễn.

Sau khi chôn cất chồng, mẹ nó tom góp số của cải ít ỏi mang nó theo đoàn người xuôi Nam tìm vùng đất hứa và nó đã lưu lạc đến chốn này.

Thành phố ồn ào, Thành phố bụi bậm, Thành phố đông vui, Thành phố muôn màu muôn vẻ làm nó ngỡ ngàng. Đầu tiên mẹ con nó với cái bọc trên vai và cây móc sắt, hai mẹ con quanh quẩn khắp vùng nhặt nhặn những gì của cuộc đời vứt bỏ, ban đêm hai mẹ con nó tá túc ở một hàng hiên hay một ghế đá công viên nào đó để khi Thành phố trở mình nó và mẹ nó lại lên đường tiếp tục cái cuộc sống nhọc nhằn sẵn có; Cho đến một hôm hai mẹ con nó cũng tìm được một chỗ dung thân, bằng những tấm nhựa rách, bìa carton và những tấm tôn rỉ sét, mẹ nó với bàn tay khéo léo đã dựng được một cái chòi dựa vào một ngôi mộ trong khu nghĩa địa ngoại ô.

Mưa vẫn rơi, cơn mưa đã giữ chân nó ở chốn này, nó cố nép sát tấm thân còm cõi của nó vào góc nhà và hai tay ôm chặt cái bao nylon vào ngực để khỏi ướt vì trong đó là cả gia tài của nó, là tập vé số chưa bán hết và vài viên thuốc cảm mà nó mới mua cho mẹ nó, nó thầm thì hai tiếng "Mẹ ơi!" trong lúc ngoài trời mưa vẫn rơi.

*
* *
Sấm chớp vẫn vang bầu trời, những gọt mưa vẫn thi nhau rơi rớt tạo thành những âm vang vang động, mưa qua kẽ lá, mưa trên nóc nhà, mưa khắp mọi nơi và mưa cũng phủ ngập cái chòi đứng chơ vơ tựa vào ngôi mộ trong nghĩa trang. Bên trong cái chòi ấy trên một tấm ván kê ngang với thành ngôi mộ, trong ánh sáng nhập nhòa có bóng người đàn bà đang nằm đấy bất động, nếu không tinh mắt nhận thấy tấm bao bố tời đắp trên người đàn bà còn nhấp nhô lên xuống theo hơi thở thì người ta có thể nghĩ đây là một xác chết đang chờ giờ tẩn liệm. Mái tóc hoe vàng khô khốc trên gương mặt hốc hác đen sạm vì nắng gió, hai mắt bà nhắm nghiền và trên đôi môi mím chặt lâu lâu lại phát ra một tiếng rên hoặc những lơỉ nói vu vơ thoang thoảng bay trong gió, bà đang mơ?

Sau khi Hoà bình lập lại, nàng cũng như bao nhiêu thanh niên nam nữ trong làng đều vui mừng vì từ nay không còn cảnh chết chóc, không còn nghe tiếng đạn nổ bom rơi, không còn cảnh người ở tiễn người đi nữa và với tuổi 20 sung mãn, nàng cũng tình nguyện đi xây dựng lại quê hương sau hoang tàn đổ nát với tất cả niềm tin vì câu khẩu hiệu lúc bấy giờ :
" với đôi tay ta làm ra tất cả
với sức người sỏi đá cũng thành cơm"

Nàng cùng đồng đội băng rừng, lội suối, đi khai hoang, xây dựng khắp các miền để rồi thời gian cứ vùn vụt trôi qua và tâm hồn cô gái 20 bây giờ đã trở thành cằn cỗi.

Sau nhiều năm như thế nàng trở về với một niềm tin đã bị rách nát tan hoang, cái duy nhất mà nàng có được là một tình yêu với người con trai cùng đơn vị.

Khung trời tối, bất chợt bùng sáng, cuối chân trời có những đốm lân tinh nhấp nháy, đâu đây có tiếng gío rì rào rung những lá cây xào xạc, xen trong tiếng gió có tiếng róc rách của một con suối nào đó trên nguồn đang chảy về, nàng ngồi đó xỏa mái tóc dài hong nắng bên bờ suối, ngồi kề bên là chàng đang thả mồi câu những con cá dưới suối cho bữa cơm chiều, những tiếng róc rách róc rách nghe như gần như xa ....

Một bóng người lội bì bõm dưới con suối, vai vác một trái đạn, bóng người bước đi những bước xiêu vẹo, lưng còng hẳn xuống vì cái nặng trên lưng, cái bóng vẫn chập choạng bước đi, tiến dần tiến dần đến những mỏm đá dọc theo bờ suối, bỗng cái bóng bước hụt bước chân cả người lao về phía trước, trái đạn vuột khỏi tầm tay rơi xuống mỏm đá, một tiếng nổ lớn vang lên.....

Á..á....á....... người đàn bà chợt tỉnh giấc, nàng thét lên, mồ hôi ướt đẫm thân hình khô đét của nàng.

Một vòng tay nhỏ nâng thân xác gầy còm của nàng dậy và hai tiếng "Mẹ ơi!" như con chim nhỏ chưa ra ràng đã bị bão táp cuộc đời. Thì ra nó đã về đến cái chòi nhỏ, thấy mẹ nằm im lìm nó tưởng nàng còn ngủ nên đã đi nấu cháo cho mẹ, những tiếng róc rách mà nàng nghe được trong mơ là tiếng nước chảy sau cơn mưa chưa rút hẳn vẫn còn tràn vào căn chòi, tiếng lội bì bõm là do nó bước đi khi nấu nướng còn tiếng nổ là tiếng sấm động vọng về sau cơn mưa.

Bienchet - BupBeNhatBan

bienchet
#3 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:45:09 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Chú Tiểu Nhỏ



Phần 1

Trong Thập niên 1960, đường Sài Gòn - Vũng Tàu qua khỏi căn cứ Long bình là rừng già và rừng cao su trùng điệp, đứng tại Thị trấn Long Thành ta đã thấy ẩn hiện xa xa là rặng núi chạy dài qua Bà Rịa đến Long Hải trong đó có ngọn núi Thị Vải; Ngày đó những xe đò liên Tỉnh đều là loại xe nhỏ mang nhãn hiệu Renault mà đầu xe giống như con heo (nên dân chúng thường hay gọi là xe con heo).

Hôm ấy, chuyến xe đò Biên Hòa - Bà Rịa khi chạy đến cách Phước Lễ khoảng 8 cây số, nó dừng lại cho một nhóm người xuống, khung cảnh nơi đây thật yên tĩnh và âm u, bên phải là cánh đồng lúa chạy dài mút mắt, bên trái là rừng trùng trùng điệp điệp, cạnh bên đường có ngôi Tịnh Xá nhỏ nằm khuất trong khu vườn cây ăn trái và có một dòng suối nhỏ chạy ngang, ở đây cũng có một con đường đất cát dẫn vào chân núi.

Trên xe bước xuống là 9 người đủ mọi lứa tuổi, họ mặc quần áo nâu sồng, trên vai từng người đều có một tay nải đựng quần áo, họ là những người Tu hành đang trên đường trở về núi.

Đi đầu là một nhà Sư tuổi trạc trung niên, dáng người cao lớn, uy nghi và nét mặt thật hiền từ, ông hướng dẫn mọi người ghé vào Tịnh Xá nghỉ chân, đoàn người sắp hàng một theo sau nhà Sư trung niên, trong tám người còn lại thuộc mọi lứa tuổi nhưng đáng chú ý nhất là một Chú Tiểu tuổi trạc lên 9, với bộ nâu sồng còn mới may hơi rộng, trông chú như đang bơi trong bộ quần áo ấy, nhưng cái đáng chú ý nhất là chú là người nhỏ tuổi nhất trong Đoàn, trên cái đầu cạo trọc nhưng vẫn còn chừa lại ba mỏm gía phía trước và hai bên trên vành tai, chú có nước da thật trắng, đôi mắt ngơ ngác thơ ngây dưới làn lông mày cong như lá liễu, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi đỏ thắm như con gái nằm bên trên chiếc cằm chẻ, có lẽ đây là lần đầu chú đặt chân đến đây cho nên thấy chú ngơ ngác trông đến tội nghiệp.



Đoàn người sau khi nghỉ ngơi, rửa mặt mũi dưới con suối cạnh Tịnh Xá lại vội vã lên đường vì đường vào đến chân núi còn xa (khoảng 10 cây số). Dẫn đầu đoàn vẫn là vị Sư trung niên và người đi sau cùng vẫn là chú tiểu nhỏ, với chiếc tay nải mang trên vai và những bước chân trần nhỏ bé in trên đất cát khiến người ta có cảm tưởng như một con bướm nâu bé nhỏ mới vừa chập chững biết bay.

Đôi mắt chú nhìn hai bên đường mòn toàn rừng là rừng với những thân cây cao vút hay những bụi rậm đan lại từng chùm, thỉnh thoảng trên đường đi cũng có một vài vạt rẫy của người dân hoặc của những nhà Tu ở ẩn, lâu lâu một dòng suối chảy cắt ngang đường hoặc chạy song song với đường mòn một đoạn rồi lại biến mất vào rừng sâu, tiếng chim chóc đủ loại ríu rít hót trên cành, đôi chân trần chú vẫn bước đều trên đất cát theo đoàn người phía trước; Tuy nhiên với lứa tuổi lên 9 của chú, với đoạn đường xa, với cái tay nải trên vai đã bắt đầu nặng dần theo từng đoạn đường và theo thời gian trôi chầm chậm, mồ hôi ướt đẫm cả lưng dán chặt chiếc áo nâu vào lưng chú, chú vẫn cố gắng bước đều về phía trước mặc dù chú đã bị đoàn người đi trước bỏ lại khá xa, đôi mắt chú vẫn long lanh và trong cái nắng buổi trưa hè hai má chú bây giờ ửng hồng như cô gái mới dồi phấn.

Khoảng xế chiều đoàn người đến gần chân núi, thấp thoáng từ xa trong đám cây rừng chú đã thấy ẩn hiện mái ngói cong của một ngôi Chùa, lòng chú vui mừng vội bước nhanh tới, trên cổng ngôi Chùa hiện lên bốn chữ "Linh Sơn Cổ Tự", nhưng đây chỉ là ngôi Chùa dưới chân núi thôi, vị Sư trung niên cho phép mọi người ngồi lại nghỉ dưỡng sức trước khi qua chặng đường thứ hai là leo núi.

Đường càng lên cao càng dốc, có những chỗ có những bậc tam cấp để đi nhưng đa phần là phải đi theo những đường mòn dốc đứng, có khi phải trèo qua nhửng tảng đá nhô ra từ triền núi, gió rừng lay động, càng lên cao khí hậu càng mát mẻ, nhất là bây giờ khung cảnh đã về chiều, càng đi lên cao lòng chú càng thấy lâng lâng thoát tục, nhìn về bên dưới chú thấy rừng là rừng trải dài đến cuối chân trời và trên không những đám mây trắng lững lờ trôi giăng mắc trên những ngọn cây cổ thụ.

Mặt trời đã lặn sau dãy núi, bóng tối cũng từ từ buông phủ dần cảnh vật, trên không vang vọng tiếng chuông ngân và đoàn người cũng vừa đến ngôi Chùa chính được xây dựng bên lưng chừng núi, trong ánh sáng nhập nhòe còn xót lại, chú thấy hình tượng Ông Tiêu với chiếc lưỡi dài màu đỏ đứng trấn trước con đường dẫn vào Chùa và trong khung cảnh ngôi Chùa thật to lớn đang từ từ chìm dần vào bóng tối.

Theo đoàn người vào hậu liêu cất chiếc tay nải, chú được đưa ra suối tắm rửa trước khi ăn cơm tối, bữa cơm tối thanh đạm là cháo trộn khoai mì xắt lát ăn với củ cải mặn và muối tiêu, vì sau một ngày đi đường mệt nhọc chú ăn thật ngon và trong đêm đó lần đầu tiên chú ngủ giữa núi rừng cùng tiếng Cọp gầm, Vượn hú đưa chú vào giấc ngủ.

(còn tiếp)
bienchet
#4 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:47:15 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 2

Tiếng chuông công phu buổi sáng đánh thức chú tiểu nhỏ thức dậy, sau khi làm vệ sinh cá nhân, chú theo đoàn người tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, dưới ánh sáng của những ngọn đèn dầu và đèn nến lung linh theo từng cơn gió, chú thấy Chính điện thật là hùng vĩ với những hảng cột to bằng người ôm được chạm chỗ rồng phụng và đánh bóng láng, trên các trính kèo là các khuôn hình với những hàng chữ nho đắp nổi ẩn hiện theo từng ánh sáng chập chờn và trên Tòa Sen Đức Phật Tổ Như Lai trong ánh mắt hiền từ và trên môi Ngài nở nụ cười như đang mỉm cười với chú.

Sau khóa tụng niệm là buổi điểm tâm, chú ra sau Chánh Điện vào trai đường, trai đường là một căn nhà dài nền tráng xi măng, ở đây trên nền xi măng là những mâm gỗ được sắp dài, trên đó là những thau cháo đang tỏa khói nghi ngút, mọi người sắp thành hai hàng bên những mâm cháo rồi ngồi xếp bằng xuống đất; Trước khi ăn tất cả đều phải đọc kinh :

" Cầu cho lễ Cúng dường này
đến với Đức Như Lai
xin Phật chứng minh


Cầu cho lễ Cúng Dường này
đến với Chư Bồ Tát
xin Tam Bảo chứng minh ........"

Bữa ăn sáng cũng là cháo độn với khoai, móm mặn chính là những lá bắp cải đã được phơi khô xong xắt nhỏ kho lên cùng với một dĩa muối tiêu.


* * *


Ngôi Chùa này đã được xây dựng từ bao giờ chú cũng không biết nhưng chú hiểu rằng đã có biết bao nhiêu công của đã đổ vào đây nên bây giờ ngôi Chùa mới được to lớn như thế này.

Xin được mô tả một chút về khung cảnh ngôi Chùa: Đứng từ dưới triền núi nhìn lên dưới một ghềnh đá cao là dãy nhà của các chú tiểu đang tuổi thiếu và thanh niên (13 - 18 tuổi) đi lên một đoạn là dãy nhà nuôi trẻ (từ mới sanh cho đến 6 - 7 tuổi, đây là các em bé mồ côi hoặc bị cha mẹ bỏ rơi) lên một đoạn nữa bên trái là nhà khách (dành cho bổn đạo hoặc Phât tử từ khắp nơi khi về núi có chỗ ngủ qua đêm), bên phải là Chánh điện, bên hông chánh điện (bên phải) là các dãy phòng của các Sư nữ, phía sau Chánh điện là Trai phòng, sau Trai phòng chạy dài lên núi là những cóc nhỏ (Tịnh thất) dành cho những người tu luyện riêng hay của những ngưởi lớn tuổi.


* * *


Mặt trời đã bắt đầu mọc, khung cảnh bình minh trên núi thật là hùng tráng, ánh nắng xuyên qua những khe lá còn đọng hơi sương tạo thành những sắc cầu vồng lấp lánh, tiếng chim hót véo von trên các cành cây, tiếng hú của các loài vượn vọng về từ xa và vẳng trong tiếng gió là tiếng róc rách của dòng suối chảy bên hông Chùa quyện lấy mùi hương trầm hòa vào mùi của núi rừng hoang dã tạo nên một bức tranh Bồng lai Tiên cảnh mà chú đang lạc vào.


Chú được đưa xuống dãy nhà bên ghềnh đá vì lứa tuổi của chú không còn ấu nhi nhưng cũng chưa đủ tuổi thiếu niên; Tuy nhiên các Sư sau khi thảo luận đã đưa chú xuống đây chung sống với các Sư huynh lớn hơn chú, với cái ngơ ngác buổi đầu chú nhanh chóng được các Sư huynh thương mến.


Ở đây, ngoài phần Giới luật ra, tất cả mọi ngưởi đều cư xử với nhau theo pháp Lục Hòa và tự giác, cả hàng trăm ngưởi nhưng lúc nào cảnh Chùa cũng yên tịnh, ngoại trừ những lúc tụng niệm, tiếng kinh hòa với tiếng chuông mõ vang động núi rừng hoặc thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ thơ, còn hầu hết đều là im lặng

Ngoài 4 buổi kinh sáng, trưa, chiều, tối; buổi sáng chú được học về kinh Phật và Văn hóa, buổi chiều luyện tập võ công để thân thể tráng kiện hầu chống chọi lại với khí hậu khắc nghiệt cùa núi rừng.

(còn tiếp)
bienchet
#5 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:49:32 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 3


Thời nào cũng vậy, trong hoàn cảnh nào cũng thế, tuổi trẻ là tuổi bồng bột, nghịch phá, lãng mạn và mơ mộng, mặc dù đây là cảnh tôn nghiên nhưng trong lúc rỗi rảnh các chú tiểu cũng đùa nghịch, chọc phà gấy không ít những phiền toái cho nguời lớn.

Non một cây số về bên trái ngôi chùa là một dòng suối có những ghềnh thác cheo leo hiểm trở, dòng nước đang trôi xuôi gặp những ghềnh đá tạo thành những thác nước đổ ập xuống gây nên những tiếng vang vang động cả một vùng, nơi đây là chỗ tụ tập của các chú tiểu nam, họ đến để bơi lội đùa nghịch và có chú cỏn leo lên các ghềnh đá cao rồi lông nhông nhảy xuống vực sâu của thác nước khiến có chú đã bị bể đầu, chú tiểu nhỏ cũng được các sư huynh đưa đến đây đùa nghịch, chính nơi con suối này chú tiểu nhỏ đã tập bơi lần đầu tiên trong sự hướng dẫn của các sư huynh và cũng bên con suối này sau này sẽ xảy ra nhiều biến động trong cuộc đời chú tiểu nhỏ.

Phía sau chùa có một đường mòn dắt qua một triền núi thấp, đi bộ khoảng 2 tiếng sẽ gặp một con suối nữa, suối này bề ngang rất rộng, chạy quanh co theo các rặng cây bờ đá nhưng không có những ghềnh thác nên dòng chảy thật hiền hòa và con suối được đặt tên "Suối Tiên".



Con suối này được các chú tiểu nữ chiếm cứ làm điểm tắm trong nhửng lúc rảnh rỗi; Tuy nhiên các chú tiểu nam cũng thường hay xâm lấn con suối này vì con suối bên kia chỉ toàn là ghềnh thác không thể tự do bơi lôi như suối Tiên được, có vài lần khi các chú tiểu nam đến nơi đã bị bên nữ chiếm cứ trước ỡ khúc suối thật tốt, sau khi thương lượng không kết qủa, các chú tiểu nam cùng nhau len lỏi lên thượng nguồn và bẻ những cành cây, chà tre gai thả xuôi dòng suối khiến các chú tiểu nữ không thể tắm được đành bỏ ra về, lúc đó các chú tiểu nam từ thượng nguồn thả mình trôi xuống và ở đây chú tiểu nhỏ cũng được vùng vẫy với những bước tập bơi càng ngày càng xa hơn dưới sự che chở của các sư huynh.


Chung quanh chùa là vườn trái cây đủ loại ra trái theo từng mùa, đây cũng là nguyên nhân mà các chú tiểu thường hay bị phạt "qùy hương" (nhang) mỗi khi ăn cắp trái cây trong đó không ngoại trừ chú tiểu nhỏ ví trong 3 loại (dân gian có câu nhất qủy, nhì ma, thứ ba học trò) thì các chú chiếm hàng thứ ba.

Thời gian cứ thế êm đềm trôi đi, chú tiểu nhỏ sống cuộc đời thanh thản như thế.

(còn tiếp)
bienchet
#6 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:51:17 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 4

Một buổi trưa hè bốn bề thanh vắng, họa hoẵn mới có vài tiếng chim kêu hoặc tiếng hú của một con vượn gọi đàn, trên không trung lác đác những đám mây trắng bàng bạc trôi ngang đỉnh núi, gió rừng cũng im tiếng; Chú tiểu nhỏ bỏ giấc ngủ trưa một mình thơ thẩn bên bờ suối, chú ngồi trên một mõm đá nhô ra phía mặt nước ngước nhìn dòng nước trên cao đang thi nhau đổ ập xuống tung lên những bọt nuớc trắng xóa, chú để tâm hồn mình bay bổng đến những cõi thần tiên trong những truyện cổ tích mà chú từng đọc, ở nơi đó những nàng tiên có chiếc đũa thần làm nên những điều kỳ diệu. Đang để hồn đi hoang chú bỗng giật mình, toàn thân chú lạnh toát và cứng đờ, miệng chú không thốt nên lời, đôi mắt chú trừng trừng nhìn qua bên kia bờ suối, trên một mõm đá có một con cọp cũng đã ngồi đó từ bao giờ, thân hình nó to lớn với bộ lông vàng điểm những sọc đen, cái đầu to như một qủa banh, trong cái miệng rộng là hàm răng nhọn hoắt, đôi mắt nó cũng đang chăm chăm nhìn chú, bốn mắt ngưởi và thú gặp nhau, chú nhìn nó không nháy mắt, chú nghĩ từ chỗ chú ngồi đến đó khoảng cách quá gần, chỉ cần một cái đập đuôi là nó có thể nhảy đến vồ chú được và chú đang là miếng mồi ngon trước mặt nó, bốn mắt vẫn nhìn nhau; Chú ngồi đó nhìn nó không biết đến bao lâu, chợt nó ngúc ngắc cái đầu, há miệng ra như ngáp rồi thong thả đứng lên, nó nhìn chú lần cuối rồi quay đi về hướng thượng nguồn con suối.

Chờ một lúc khá lâu, chú định thần lại rồi vội vàng đứng lên ba chân bốn cẳng chạy về chùa, về đến nơi chú vẫn còn sợ và vì sợ bị phạt quỳ nhang (hương) nên chú không dám nói cho ai biết là chú đã gặp cọp.


* * *


Bẳng đi một thời gian, hôm đó sau khi cùng các sư huynh đùa nghịch dưới suối, cả bọn kéo nhau trờ về chùa, đi đến nửa đường chú chợt nhớ đã bỏ quện cái khăn nên quay trở lại, chú đang lom khom tìm kiếm bên hốc đá, chợt linh tính cho chú biết có ai đó đang nhìn mình và chú quay nhìn lại, hai mắt chú chạm vào hai mắt của con cọp hôm trước đang ngồi trên một mỏm đá nhìn chú, toàn thân chú như bị trời trồng, chú đứng đó yên lặng nhìn nó và cũng như lần trước, sau một hồi nhìn chú nó lại ngoảnh cái đầu và hả to họng rồi đứng dậy lững thững tiến vào rừng sâu; Trong lòng hồn phiêu phách lạc, chú lại vội vã chạy nhanh về chùa, lần này chú tìm đến vị sư huynh cao tuổi nhất để kể cho huynh biết chuyện chú đã gặp cọp và kể cho huynh nghe lần gặp trước của chú. Huynh mỉm cười vỗ vai chú và nói: "ở đây ai cũng biết đệ à! ông cọp (trong chùa ai cũng gọi cọp là ông) đó đã tu rồi nên rất hiền. Tuy nhiên ít ai được gặp ông lắm, chỉ có những người hữu duyên mới gặp được ông mà thôi, như vậy đệ là ngưởi có phước lớn đó" Lúc ấy trong lòng chú cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi chú tự nghĩ trong hai lần gặp đó nếu con cọp có vồ chú thì bây giờ chú đâu còn sống nữa, cho nên từ đó chú an tâm để mỗi khi rảnh rỗi chú lại lang thang đây đó với những cảnh thần tiên hiện đến trong đầu.

Tiếng thác nước đổ, tiếng chim kêu, tiếng cành lá xào xạc trong gió, trên một phiến đá bằng phẳng bên suối có một bóng màu nâu đang nằm, đó là chú tiểu nhỏ; Cũng như mọi lần, mỗi khi rảnh rỗi chú lại lang thang và hôm nay trên phiến đá này sau một hồi nằm nghĩ vơ vẩn chú ngủ quên đi trong khung cảnh của núi rừng và trong giấc mơ chú thấy mình đang bay lên, bay lên...

"Cà um .m.m.m." tiếng cọp gầm làm chú giật mình tỉnh giấc, vừa mới ngồi dậy chú đã thấy con cọp to lớn hôm trước đứng cạnh bên, con cọp lớn đến độ chú ngồi mà đầu chú chỉ đụng vào ngực nó, có nghĩa là nó đang đứng phủ lên người chú, không còn hồn vía, chú vẫn ngồi im bất động và trong thâm tâm chú nghĩ đến đây là hết vì chỉ cần một cái vồ nhẹ là chú sẽ đi qua bên kia thế giới, như thấu hiểu được ý nghĩ của chú, con cọp lùi lại và đưa cái đầu to của nó dụi dụi vào người chú như con mèo con đang nũng nịu với chủ, hình như nó muốn trấn an chú cho nên nó cứ đứng đó dụi đầu vào người chú, một lúc thật lâu nó dùng miệng ngậm vào vạt áo nâu sồng rộng thùng thình của chú để nâng chú đứng dậy, bây giờ chú đã hoàn hồn trở lại và thấy nó cũng hiền lành nên chú cũng an tâm, chú rụt rè đưa tay ra xoa nhẹ nhẹ vào ngưởi nó và thấy nó đứng im hai mắt lim dim rồi đột nhiên nó nằm dài xuống và dùng đầu ngoắc ngoắc về phía sau lưng, chú đang ngơ ngác không hiểu nó muốn gì thì miệng của nó đã ngậm ngang lưng áo chú và một cái ngoắc đầu nó đã đưa chú lên ngồi trên lưng nó, chú giật mình vội ôm chầm lấy cái cổ to lớn của nó, con cọp chậm rãi đứng dậy và với những bước đi nhẹ nhàng nó men theo lối mòn đi ngược dòng suối lên đỉnh núi.

Khoảng tàn một cây nhang, nó đến bên bờ một dòng suối khác, từ trên cao có một thác nước đang đổ xuống, nó thong thả lội xuống suối bơi đến một mõm đá nhô lên giữa dòng suối gần chân thác, đến nơi nó từ từ leo lên mõm đá và sau một tiếng gầm lớn nó nhún mình phóng qua làn nước bạc, chú tiểu nhỏ vội vàng ôm cứng lấy cổ nó và nhắm mắt lại, khi mở mắt ra chú đã thấy mỉnh ở sau ngọn thác, thì ra đây có một hang động rất lớn mà nếu ai không chú ý sẽ không biết được, cũng với những bước chân uyển chuyển nó cõng chú tiểu nhỏ trên lưng tiến sâu vào hang núi; Trong ánh sáng mờ mờ chú nhìn thấy trên trần hang có rất nhiều thạch nhủ đủ màu sắc đang rũ xuống, mỗi thạch nhũ một dáng một vẻ đẹp khác nhau gây ấn tượng mạnh trong đầu óc chú, có thạch nhủ giống Đức Phật Bà Quan Âm trên tay cầm bình nước cam lộ tay kia là cành dương liễu, có thạch nhủ giống tượng Đức Phật Di Lạc với nụ cười toe toét trên môi và cái bụng bự của Ngài, có thạch nhủ trông giống một cây Thánh Giá có Đức Chúa Zêsu bị đóng đinh chịu nạn ....... cứ thế và cứ thế, chú hoa cả mắt trong cảnh đẹp lộng lẫy của hang động, càng vào sâu càng tối dần, con cọp cứ thong thả bước hình như chốn này đã quá quen thuộc đối với nó; Một lúc sau bắt đầu có ánh sáng từ cuối hang rọi tới, rồi sau một khúc quanh là ánh sáng ùa đến làm chú vội vàng nhắm mắt lại cho khỏi chói, và lần mở mắt này chú đã thấy mình đang ở trong một thung lũng trong lòng núi, trên cao cũng có một thác nước đổ xuống một cái hồ và chung quanh thung lũng đủ loại cỏ hoa cây trái đưa trong không gian một mùi thơm quyến rũ.

Thời gian chầm chậm trôi đi, chú và cọp bây giờ đã trở thành đôi bạn thân, hình như có một sự linh tính nào đó chú không thể biết được là cứ mỗi lần chú đến bên bờ suối là đã thấy nó ngồi sẵn ở đó chờ chú và trên cái lưng êm ái nó đưa chú về lại hang động trên đỉnh núi.

(còn tiếp)
bienchet
#7 Posted : Saturday, November 26, 2005 2:53:24 PM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần kết

Nhưng rồi thời cuộc đổi thay, chiến tranh càng ngày càng lan rộng, cái yên tĩnh của ngôi chùa từ từ không còn nữa, có những ngày chú nghe tiếng bom đạn vang vọng về từ bên kia núi, có những chiều ngồi trên tảng đá lưng chừng núi nhìn xuống xa xa ngoài con đường dẫn về Bà Rịa là những cột khói bốc lên cùng âm vang những tiếng súng lớn, súng nhỏ vọng về và đêm đêm trong mịi mù của bóng tối là những ánh sáng le lói của hỏa châu; Có đêm những bước chân dồn dập của từng đoàn người dùng con đường của chùa để đi ra sau đỉnh núi, có khi họ tải lương thực, có đêm tải đạn dược, có đêm họ tải thương với những người bị thương nằm rên rỉ trên những cái võng, cũng có đêm họ dừng lại tại chùa và bắt ngưởi trong chùa thức dậy nấu cho họ ăn, cái không khí chiến tranh càng đến gần và hằn lên trong ánh mắt ưu tư của tất cả những người sống trong chùa.

Rồi chuyện gì đến nó cũng phải đến, vào một đêm không trăng sao, bầu trời nghìn nghịt mây đen như báo hiệu một cơn bão táp sắp xảy đến, trong đêm đen yên tịnh ấy bỗng có những tiếng hú xé gió trên bầu trời và rồi từng tiếng nổ long trời lở đất của hàng trăm trái đạn pháo không biết từ đâu bay đến đổ ập xuống mái chùa, trong những tiếng nổ chát chúa ấy là những âm thanh rên rỉ, kêu gào hoảng loạn của hàng trăm người đang sống yên ổn dưới mái chùa, từng cột lửa bốc cao, lẫn trong gió mùi cháy khét của xác ngưởi quyện với mùi thuốc súng. Ôi! chiến tranh...

Đêm kinh hoàng trôi qua thật chậm, trong cái hãi hùng của từng con người còn sống sót, họ đang hy vọng, tất cả đang chờ đợi một tia sáng của bình minh.

Mặt trời đỏ ối chầm chậm nhô lên dưới đường chân trời, bình minh đang trở lại, mọi người bớt đi cái lo âu đang đè nặng trong lòng họ, và việc đều tiên là kiểm điểm xem ai còn ai chết, ngôi chùa bây giờ đã tang hoang không còn chỗ để mà dung thân nữa nên tất cả được lịnh thu dọn hành lý xuống núi, cũng nhờ ơn trên che chở hay những tảng đá lớn đã chở che mà trong hàng trăm ngưởi có mặt chỉ chết đi có 7 người mà đa số là các chú tiểu tuổi còn đang xuân.

Trong dòng ngưởi xuôi về trần thế, ngoài 7 xác chết ra không ai tìm thấy chú tiểu nhỏ đâu cả, có người đoán trong đêm kinh hoàng chú đã quá sợ hãi và trong cơn hoảng loạn đó đã một thân một mình chạy xuống núi trở về với thế gian.

Nhưng cho đến nay người ta cũng không biết chú tiểu nhỏ đã lạc loài ở phương trời nào.

Hết
bienchet - bupbenhatban

* Viết thêm:

Ngày nay, nếu ai có đi Vũng Tàu gần đến Bà Rỉa hãy nhìn về bên trái sẽ thấy còn 7 ngôi mộ nhỏ nằm chơ vơ bên cạnh đường, ngôi Tịnh Xá bây giờ chỉ còn trơ những cột kèo, vườn trái cấy đã tàn lụi, con suối ngang hông Tịnh Xá cũng đã khô cạn và bên đường cũng không còn rừng là rừng chập chùng nữa mà ánh mắt có thể nhìn suốt vào chân núi, còn trên núi bây giờ cũng không còn màu xanh của lá của những cây cổ thụ mà năm, bảy ngưởi ôm mới hết vòng vì dãy núi bây giờ đã biến thành núi trọc trơ những tảng đá màu trắng nhìn từ xa ta cứ ngỡ là những sọ người./.


Biển Chết

ngodong
#8 Posted : Sunday, November 27, 2005 12:28:26 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chào anh Biển Chết.

N Đ đã rất thích những món ăn chị BBNB nấu, nay được hân hạnh biết anh.

Chúc mừng hạnh phúc anh chị đã có cùng nhau, và sẽ là mãi mãi.

Anh chị đã cho phép N Đ chứng minh một điều, trong một gia đình hạnh phúc luôn có một bà vợ nấu ăn ngon.

Dĩ nhiên cũng nhiều gia đình hạnh phúc có một ông chồng nấu ăn ngon (điều này thì hơi hiếm há há ).

Thân mến.

bienchet
#9 Posted : Sunday, November 27, 2005 8:06:33 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Xin chào chị NgoDong!

Bch&BBNB xin cảm ơn lời chúc tốt đẹp của chị, bà xã Bch rất thích nấu nướng, cô ấy bầy vẽ nấu đủ các món (khi có thời gian), nhiếu lúc làm BCh ăn no cành hông.

Một lần nữa xin được cảm ơn lời chúc tốt đẹp của chị và nhân đây cũng cho vợ chồng BCh chúc chị cùng gia đình luôn luôn an lạc và hạnh phúc

Thân mến,
Vũ Thị Thiên Thư
#10 Posted : Sunday, November 27, 2005 2:09:09 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Kính Anh Chị Bienchet va BBNB
Thiên Thư về muộn , xin chào mừng anh chị đến chung vui cùng cả nhà ...
Mùa Tạ Ơn các con về thăm , quanh quẩn nấu nướng cho nên không vào thăm nhà cửa thường xuyên , cảm ơn anh chị đến và mang quà cáp chia sẻ ...
Chúc anh chị luôn an vui hạnh phúc
bienchet
#11 Posted : Wednesday, November 30, 2005 9:16:12 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư

Kính Anh Chị Bienchet va BBNB
Thiên Thư về muộn , xin chào mừng anh chị đến chung vui cùng cả nhà ...
Mùa Tạ Ơn các con về thăm , quanh quẩn nấu nướng cho nên không vào thăm nhà cửa thường xuyên , cảm ơn anh chị đến và mang quà cáp chia sẻ ...
Chúc anh chị luôn an vui hạnh phúc




Kính chào chị Thiên Thư
Bch và BBNB cũng xin cầu chúc chị cùng gia đình luôn luôn vui vẻ, an lành

Thân mến,
bienchet
#12 Posted : Wednesday, November 30, 2005 9:49:20 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Người Mẹ

Phần 1

Đêm đã khuya lắm rồi, Thành phố bây giờ chỉ còn náo nhiệt ở những tụ điểm ăn chơi chứ còn trong con hẻm này nhà nhà đã đều tắt đèn đi ngủ để ngày mai lại như mọi ngày họ phải lăn lộn vào đời kiếm sống, trong đêm đen như thế một bóng người với dáng đi xiêu vẹo bước dần về cuối con hẻm, trong đêm tối không một tiếng động chỉ nghe những bước chân rời rã rã rời, đến cuối con hẻm cái bóng dừng lại trước căn nhà còn ánh đèn, qua ánh sáng vàng vọt hắt ra từ những chỗ thủng soi rõ khuôn mặt một thiếu phụ tuổi độ 30, vói tay mở cánh cửa nàng bước vào nhà, trong ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn trên trần, ngôi nhà trông thật thảm hại, chính giữa kê một chiếc tủ bằng gỗ tạp, trên đầu tủ là bàn thờ có bức hình người đàn ông còn trẻ mặc quân phục với một bình nhang, bên trái là bộ bàn ghế đã bạc màu và bên phải trên chiếc đi văng nhỏ có một thằng con trai đang nằm ngủ trong chiếc mùng vàng úa vá lỗ chỗ, một cánh tay của nó thò ra ngoài, thấy thế nàng bước đến rồi nhẹ nhàng nâng cánh tay của con đặt vào trong xong tấn mùng lại, sau đó nàng đi ra nhà sau, có tiếng nước xối ở phía sau; Một lúc lâu nàng trở lại đứng trước bản thờ chồng đốt một nén nhang cắm vào bình rồi nàng dựa người vào bàn thờ hai mắt chăm chăm nhìn bức hình, từ trong đáy mắt hai dòng lệ tuôn ra chảy dài trên má.... Một lúc sau, nàng đưa hai tay lên bàn thờ kính cẩn cầm lên một cái hộp bên bức hình chồng mang xuống đặt trên bàn, đốt ngọn đèn dầu, tắt đi ngọn đèn điện, nàng ngồi xuống ghế mở hộp đem ra một quyển sách, đây là cuốn nhật ký của chồng nàng sau khi tử trận do các ngưởi bạn của chàng đem về trao lại cho nàng. Nàng chậm rãi dở từng trang ....

Nhật ký của chàng viết :

Tân Cảnh, ngày ...tháng ...năm ...
Em yêu,
Đêm nay tiền đồn yên lặng, sau khi viết thư cho em xong anh dở trang nhật ký này để viết về chuyện tình 2 đứa mình, ngoài kia bóng tối mênh mông hòa tiếng côn trùng rên rỉ cho anh hồi tưởng lại ngày đầu quen em khi em cùng phái đoàn của Trường đi ủy lạo chiến sĩ trong mùa xuân năm ngoái, với cái giá lạnh cao nguyên mà em chỉ phong phanh trong chiếc áo dài, em đứng hát bài " Em Hậu Phương Anh Tiền Tuyến" trong cơn gió đầu xuân, tà áo em bay bay cho anh mơ đến một cánh bướm trắng đang khoe đùa trong nắng mới - Sau bản nhạc anh đã đến bên em và choàng lên vai em chiếc áo jacket của anh để em đỡ lạnh, em ngước nhìn anh nói hai tiếng " cảm ơn" ; Trong lúc phái đoàn còn tiếp tục chương trình văn nghệ thì anh được lịnh phải dẫn quân đi đóng chốt cho nên không được nói chuyện với em nhiều có phải không em ?....

Pleime, ngày ...tháng ...năm ...
Em yêu thương,
Anh cứ ngỡ mình chỉ là cơn gío thoảng qua đời em trong một buổi trưa hè nhưng anh đâu có ngờ sau đó 1 tháng anh nhận được thư em, thì ra hôm đó anh vội dẫn lính ra đi mà quên lấy lại cái áo và em đã mặc nó trở về Thành phố mà trong túi áo lại có địa chỉ đơn vị anh và em đã viết thư cho anh ....

Khe Sanh, ngày ...tháng ...năm ...
Em yêu thương,
7 ngày phép trôi qua thật nhanh phải không em yêu? giờ đây anh phải trở lại với núi đồi, sương gió, với những hiểm nguy kề cận bên mình, lần đầu tiên 7 ngày phép đối với anh là 7 ngày thần tiên thơ mộng, hai đứa mình tay trong tay nói chuyện ngày mai. Anh đã đưa em về quê anh có những khóm dừa, có đồng lúa chín, ở nơi đây có người dân quê mộc mạc và ba má anh cũng yêu qúi em thật tình, những ngày ở vùng quê em như con chim non tung cánh, tánh em thơ ngây hồn nhiên làm bà con chòm xóm ai cũng thương em .....

Cheo Reo, ngày ...tháng... năm ...
Em yêu dấu,
Giờ đây em đã ra trường, em đã trở thành cô giáo nhỏ, lũ trẻ thơ sẽ có một cô giáo dịu hiền như em, em sẽ dạy chúng nó điều hơn lẽ thiệt, sẽ khai mở trí óc để chúng trở thành những người hữu dụng trong tương lai, mỗi người trong chúng ta đều có một bổn phận cho xã hội có phải thế không em? Anh đã viết thư cho ba má anh và ba má sẽ đến nhà em gặp gia đình em để cầu hôn em cho anh đó, em có chịu không ? .....

Lộc Ninh, ngày ...tháng ...năm ...
Em thương yêu,
Đơn vị anh vừa được điều về đây và anh nhận được một lúc 2 lá thư, 1 của ba má anh và 1 của em, anh vui mừng khôn tả, như vậy chuyện chúng mình đã được hai bên gia đình quyết định xong phải không em? anh đang xin được nghỉ phép để về với em đó em ơi! và ngày ấy là ngày vui của hai đứa mình em nhé; Em còn nhớ bản nhạc " đám cưới nhà binh" không em? mình sẽ tổ chức đám cưới như thế em có chịu không ? ..........

Đức Cơ, ngày ...tháng ...năm ...
Bà xã của anh yêu thương,
Bây giờ anh phải gọi như thế này mới đúng phải không em yêu? Hôm nay có 2 tin mừng đến với anh cùng một lúc, anh vừa được tuyên dương công trạng trước đơn vị và được lên lon đồng thời anh cũng được lên chức làm " cha" rồi đó phải không em, cả đơn vị ai cũng mừng cho anh, không biết sức khoẻ của em thế nào? con nó giống ai hả em?
là con trai anh hy vọng nó sẽ giống anh ở nét ngang tàng và giống em ở tánh ngoan hiền chân thật.
Anh phải đi chung vui cùng đơn vị, anh sẽ viết tiếp vào lúc khác em nhé .

Đầm Dơi, ngày ...tháng ...năm ...
Chung quanh toàn là nước và sình lầy, đơn vị anh đã đến đây gần 10 ngày qua, tất cả những biến động đều tạm yên ổn, anh viết vào đây ít hàng, lời đầu anh xin được nói lên hai tiếng " cảm ơn" em, cảm ơn người vợ yêu qúy của anh đã sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh vì gia đình, em đã bỏ nơi chốn dạy học tốt nhất để xin chuyển về vùng quê hương của anh vì ông bà nội của con chúng mình quá gìa yếu và neo đơn, em đã làm một nghĩa cử cao cả mà ít có nàng dâu nào làm được, em đã xem cha mẹ chồng như cha mẹ ruột của em. Dù ở nơi đây quá xa xôi nhưng anh vẫn luôn nhớ về em .......

Quảng Trị, ngày ...tháng ... năm ...
Em, người vợ yêu qúi của anh,
Chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, càng ngày càng kéo dài và càng ngày càng có nhiều bạn bè của anh nằm xuống, anh không biết đến chừng nào mới chấm dứt cái cảnh chém giết vô lý này??? để vợ khỏi xa chồng để con được gần cha...



*


Đêm nào cũng thế, cũng như đêm nay, nàng ngồi đó miên man đọc lại những dòng chữ của chồng, xong nàng cầm lấy cây viết và bắt đầu gởi vào đó dòng tâm sự của nàng. Đêm vẫn trôi, đêm vẫn yên lặng, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi viết chạy trên mặt tờ giấy trắng.
bienchet
#13 Posted : Wednesday, November 30, 2005 9:52:04 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 2

Một buổi trưa mùa hè, cái nắng chói chang rọi trên mái tôn đưa xuống cái nóng kinh khủng như người ta đang ngồi gần lò lửa, cả khu xóm lao động này đều im lặng, hình như tất cả mọi người đều bị say cái nắng. Nàng ngồi trên đi văng cố gắng vá nốt cái áo cho con, chợt có tiếng gọi ngoài cửa:

- Hai ơi! có nhà không ?

Nàng đứng lên trên tay vẫn cầm cái áo bước vội ra cửa

- Thưa Dì Tư tới chơi, mời dì vô nhà

- Trời gì mà nóng dữ quá hỗng biết;

Người đàn bà được gọi là dì Tư vừa bước vào nhà vừa nói.

- Mời dì Tư ngồi chơi, nàng lễ phép mời

- Dì ghé con có chuyện gì không vậy ?

Dì Tư thong thả ngồi xuống chiếc ghế đẩu vừa thủng thẳng trả lời:

- Dì đi công chuyện ngang đây ghé vô coi bây có nhà không, ai dè cũng còn hên, sao dạo này thế nào con, buôn bán ra sao??

- Thưa dì cũng lình xình lắm, nàng trả lời bằng giọng buồn

- Thời buổi gì mà khó khăn quá, hết ngăn sông rồi lại cấm chợ, tao sống cũng qua nhiều đời rồi mà hỗng thấy có cái đời nào nó kỳ cục như cái đời này; nhưng mà thôi, dì qua đây là để cho con hay hãy chú ý một chút đến thằng con của bây, tao thấy dạo này nó hay tụm năm tụm ba lắm đó, hỗng thôi nó hư hồi nào không hay

- Con cảm ơn dì, mà dì thấy đó con thì bận rộn suốt ngày suốt buổi, lớp thì lo cho nó cũng có đầy đủ cùng chúng bạn, lớp thì gia đình bên chồng con ở dưới quê.

-Dì biết, thành thử từ ngày con về cái khu xóm này ai cũng thương, thương cái tánh con hiền lành mà còn hiếu thảo nữa, à còn gia đình con thì sao có nghe tin tức gì không?

Nghe đến đây nàng ứa nước mắt và trả lời giọng nức nở

- Thưa dì không, nghe bà con nói ngày 29 tháng 4 lo chạy xuống tàu rồi biệt tin luôn

Dì Tư buột miệng thở dài

- Cái số bây sao mà cơ cực quá, dì cũng nghèo chứ không tao cũng giúp bây một phần

- Con cảm ơn dì

- Thôi dì đến là cho con hay chuyện đó thôi, nhớ chú ý đến nó, dì vừa nói vừa đứng dậy bước ra cửa.

- Dạ thưa dì, con sẽ cố gắng

- Ứa thôi dì về nghen

- Dạ dì về


*


Quay vào nhà nàng ngồi xuống vá áo tiếp cho con, tâm tư nàng thật xáo trộn trước cái tin của Dì Tư, nàng biết trong hoàn cảnh này nàng không có lối thoát, vì muốn cho con cũng sung sướng như ai, vì gia đình chồng mà nàng phải vất vả sớm trưa, đang miên man suy nghĩ thì có tiếng con bên ngoài :

- Má ơi!

Nàng quay ra và hỏi

- Có gì không con, vô đây má biểu

Thằng con trai tuổi trạc 14 từ ngoài đi vào, nó mặc cái áo thun rộng thùng thình với cái quần bó sát, mái tóc rậm rịt trên khuôn mặt rám nắng

- Má cho con 200

- Con làm gì mà xin tiền hoài, mới ngày hôm qua cũng đã 200 rồi, rồi học hành nữa dạo này thế nào ?

- Thì con vẫn đi học thôi !!!

- Con nhìn cái tướng của con kìa, tóc tai bùm xùm, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mà con làm gì mà Bà Tư mới tới mắng vốn má vậy?

- Con đâu làm gì đâu, mà má có cho con 200 không ???

- Con lấy tiền để làm gì ? nàng vẫn dịu dàng hỏi con

- Con thiếu tiến tụi nó !!!!

- Lại bài bạc có phải không? má đã nói với con nhiều lần, nhà mình nghèo, má phải lặn lội sớm hôm lo cho con, con thấy con có thua kém bạn bè ai không ? tại sao con không nghe lời má ???

Thằng bé thấy mẹ la đã không hối lỗi nó còn bướng bỉnh trả lời :

- Bây giờ má có cho 200 không ?, nếu không con để cho tụi nó đập con rồi má tốn tiền thuốc cũng vô đó à.

Nàng buồn rầu móc túi đưa tiền cho con :

- Đây, mang trả cho tụi nó đi rồi về ngay má biểu

Nó vội cầm lấy mớ tiền và chạy biến đi ra đầu ngõ

Nàng cúi mặt thở dài


*


Nàng đang sửa soạn để đi làm thì có tiếng gọi đàng trước cửa :

- Có Cô Hai ở nhà không ?

Nàng vội chạy ra mở cửa rồi đôn đả chào :

- Thưa Bà Bảy

- Ừa, bà Bảy bước vô cửa không đợi nàng trả lời, giọng bà gay gắt

- Sao hôm nay cô đã có đủ tiền trả cho tui chưa ?

- Thưa bà Bảy, bà cho con vài hôm nữa con cố gắng xoay xở trả cho bà chứ chuyến hàng vừa rồi con bị tịch thu hết, vốn liếng đều ở trong đó hết

- Cái đó tui không biết, cô hỏi mượn tiền tui thì bây giờ cô phải trả sòng phẳng cho tui

- Thưa bà Bảy, cái đó con biết, nhưng con nói thiệt bà Bảy thương, từ đó tới giờ con có bao giờ lỡ hẹn với bà Bảy đâu, nhưng vì lần này vốn liếng đều mất sạch nên con đang ráng lo đây chứ con đâu dám làm phiền đến bà Bảy, mong bà thông cảm cho con

Người đàn bà hâù như cũng biết tâm tánh của nàng nên giọng của bà cũng dịu xuống :

- Bây giờ cô cho tôi biết chừng nào cô trà cho tui ???

Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, chịu đựng :

- Thưa bà Bảy, bà cho con khoảng 3 ngày nữa con sẽ đem sang cho bà, bây giờ con phải đi lo công chuyện đây

- Được rồi, tui tin lời cô, nếu trong 3 ngày nữa không có trả cho tui cô đừng có trách tại sao tui lại cạn tàu ráo máng nghe chưa, bà gằn giọng ở lời nói cuối

- Thôi tui về, mà nhớ 3 ngày nữa đó

- Dạ thưa con nhớ, bà Bảy về

Đưa ngưởi đàn bà tên Bảy ra cửa xong nàng trờ vào đền bên bàn thờ chồng gục xuống, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi

- Anh ơi! sao đời em khốn khổ thế này, hồn anh có linh thiêng xin về đây phù hộ cho mẹ con em vượt qua quãng đường chông gai trước mặt.
bienchet
#14 Posted : Wednesday, November 30, 2005 9:55:00 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần 3

Nó rón rén mở cửa bước vào nhà, quay mình đóng cánh cửa cài then lại cẩn thận, nó biết giờ này mẹ nó không có ở nhà, nó đi vào nhà sau lục lọi một lúc lâu, khi trờ ra mặt mũi nó phờ phạc ra chiều thất vọng vì nó đang kiếm một số tiền để trả nợ, nhưng nó đã lục tung tất cả trong buồng mẹ nó mà không kiếm được đồng nào, ngồi trên chiếc ghế đẩu nó vô củng thất vọng và lo lắng, nó đứng dậy đi tới đi lui mà không biết cách nào giải quyết, đợi mẹ về xin tiền như mọi lần ư? chắc chỉ còn cách đó, nó nghĩ nếu mẹ nó không cho nó lại phải làm eo làm sách, chợt nó nhìn lên bàn thờ cha nó và thấy một vật gì đó nổi cộm bên bức hình, nó kéo chiếc ghế lại và bước lên cầm xuống một cái hộp, chiếc hộp đè nặng trên tay nó, nó khấp khởi mừng thầm vì nó nghĩ mẹ nó dấu tiền ở đây, ở trong chiếc hộp này, nó mang đến bên bàn đặt xuống và hồi hộp mở ra, nó thấy trong đó là một quyển sách, nó tự nghĩ chắc tiền để trong những tờ sách này nên nó mang ra và lật từng trang nhưng liền đó nó thất vọng vì chẳng thấy tiền đâu chỉ thấy toàn là chữ, nó tò mò đọc, đầu tiên là những dòng nhật ký của cha nó, đến gần nửa quyển sách nó thấy những dòng chữ của mẹ nó và vì tò mò nên nó tiếp tục đọc :

Nhật ký của mẹ nó :

ngày ...tháng ...năm ...
Anh,
Thế là mẹ con em đã mất anh vĩnh viễn, ngày mà người ta mang xác anh về nhà là ngày mà em không còn muốn sống trên cõi đời này nữa, nhìn ba chỉ trong 1 đêm mà như đã già đi hơn 10 tuổi, còn má thì vật vã bên quan tài của anh, con thì còn quá nhỏ để hiểu biết chuyện gì đang xảy ra cho nó, chỉ còn có mình em, trong lòng đau như cắt nhưng vẫn phải cố trầm tĩnh để lo hết mọi chuyện, hỡi ơi! chiến tranh, chiến tranh là gì sao người tàn ác đến như thế, em cứ ngỡ trong mùa hè bãi trường này sẽ được đón anh về thăm lại gia đình, thăm mẹ con em nhưng có ai ngờ anh cũng về đó nhưng chỉ là một tấm thân bất động, anh ơi!!!...

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh ơi!
Từ ngày anh không còn nữa má buồn rầu đau ốm luôn, còn ba lặng lẽ suốt ngày không nói một tiếng nào, cảnh nhà thật yên lặng nếu không có con đuà giỡn để làm vui nhà thì em cũng không biết ra sao nữa....

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh!
Tất cả mọi thứ đều thay đổi, chiến tranh đã kết thúc nhưng tất cả đều không như mình mong muốn, đời sống càng ngày càng cơ cực hơn, gia đình em đã không còn tin tức gì kể từ ngày đó, còn riêng em cũng không thể sống mãi ở nơi quê nghèo này vì không có gì để làm em đành mang con trờ lại thành phố với hy vọng có thể làm lụng để có tiền phụng dưỡng song thân và nuôi con, xin anh hiểu cho em, em lúc nào cũng là vợ của anh......

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh ơi!
Sao cuộc sống khó khăn quá, nhiều lúc em muốn buông xuôi cho dòng đời đưa mình đi đâu thì đi nhưng nhìn lại trên vai em còn nhiều gánh nặng nên em lại cố đứng lên mặc dù chỉ muốn được nằm xuống, nằm xuống bên anh để không còn nghĩ, còn đau thương hận tủi nữa....

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh ơi!
Sao đời em có quá nhiều bất hạnh, mình đã cố gắng rồi nhưng ông trời cứ vẫn chọc trêu, cứ mỗi lần em cố gắng dành dụm được một số vốn thì lại phải chi tiêu vào những cái thật khẩn cấp, vừa rồi má bịnh nặng phải vào nhà thương, em phải xuối ngược ngược xuôi lên xuống lo cho má, nhưng nhờ trời má cũng đã khỏe lại, em thật vui mừng vì đã không phụ lòng anh ngày xưa thương yêu em và tin tưởng ở em.....

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh!
Nước mắt em không còn để mà khóc, đời em đã đi đến cõi tận cùng rồi, chuyến buôn vừa rồi mất sạch, em bây giờ tay trắng lại hoàn tay trắng, nợ nần chồng chất mà lại nghe tin ba đang đau nặng, còn con của chúng ta thì lêu lổng chơi bời càng ngày càng hư hỏng, anh ơi! tại sao anh không sống cho đến giờ để gánh vác cùng em, để đôi vai em càng ngày càng nặng, em không biết mình còn chịu đựng đến bao giờ, hằng đêm, trong bóng đêm nước mắt em cứ mãi tuôn dài, có ai thấu được nỗi khổ của em không ? anh ơi!!!!

Ngày ...tháng ...năm ...
Anh của em !
Tất cả đều đang chết trong em, đời em không còn nữa kể từ ngày đó, ngày đưa anh xuống đáy huyệt sâu cũng là ngày em tự chôn mình mặc dù đang còn sống, em sống như cái bóng để mà tiếp tục những công việc còn dở dang, em lúc nào cũng là vợ của anh, nhưng cho đến hôm nay em không còn cách nào chọn lựa, em như con chó mà ngưởi ta săn đuổi đến đường cùng, em đành phải cúi đầu chấp nhận đê lo cho tương lai con chúng mình, để lo cho ba má, em đành phải hy sinh thân xác mặc dù thân xác này không còn đáng gía nữa nhưng đây là cơ hội cuối cùng em phải cắn răng chấp nhận, em không thể để cho con chúng mình sống không có ngày mai cũng như ba má trong tuổi về chiều sống cuộc đời thiếu thốn, xin anh hiểu cho em, em không còn con đường lựa chọn.....

Nó vẫn ngồi đó mê man đọc những dòng chữ của mẹ nó viết, trong thâm tâm nó dâng lên một niềm hối hận, nó ôm cuốn sách vào lòng trên mặt nó bây giờ ngập tràn nước mắt
bienchet
#15 Posted : Wednesday, November 30, 2005 9:58:06 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Phần cuối

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, có lúc nàng tưởng chừng như không thể đạt nổi những nguyện ước, nhưng với nghị lực và cố gắng nàng đã vượt qua tất cả nghịch cảnh phũ phàng để đến được nơi đây, vùng đất hứa mà tất cả mọi người nghèo khó như nàng đều mơ ước, với ý chí bền bĩ không quản mọi gian lao, nàng đã cố công xây dựng cho con và nuôi sống cha mẹ chồng. Bao năm qua, từ ngày đặt chân đến nơi này nàng đã phải làm lụng cực nhọc không kể bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, nắng, mưa, gió, lạnh chỉ với nguyện ước duy nhất mong cho con nàng thành tài và báo hiếu cha mẹ chồng mà nàng xem như cha mẹ ruột của mình, hàng tháng nàng đều trích một số tiền trong đồng lương ít ỏi của nàng để gởi về cha mẹ chồng.

Sắp bước vào mùa hè; Hôm nay là ngày lễ ra trường của con nàng, mấy hôm trước nó đã cho nàng biết và mong muốn nàng đi dự lễ đó, nàng vô cùng sung sướng vì nguyện ước đã sắp đạt thành; trong chiếc áo dài Việt Nam màu đen có thêu hình con rồng vàng chạy dài theo tà áo, mái tóc vẫn xỏa dài như thời con gái trông nàng hôm nay thật tươi tắn. Khi nàng đến nơi buổi lễ cũng sắp bắt đầu, con nàng đón nàng từ ngoài cửa và đưa nàng đến chiếc ghế duy nhất còn xót lại đối diện sân khấu, nàng ngại ngùng ngồi xuống và liếc nhìn chung quanh cả hội trường chật ních những ngưởi là ngưởi.

Phần nghi lễ bắt đầu, tất cả đều dùng tiếng Anh mà nàng không hiểu gì cả, chỉ nhìn nhửng người chung quanh xem họ làm gì thì nàng cũng làm theo, nàng nhìn thấy những nét hân hoan trên từng nét mặt của cả phụ huynh lẫn học sinh, nàng nhìn thấy đám trẻ xúng xính trong áo dài đen đầu đội mũ mà liên tưởng đến những Tân Khoa Việt Nam ngày xưa sau thời gian miệt mài kinh sử nay đã đỗ đạt thành tài, nàng nhìn thấy từng học sinh được xướng danh sắp hàng thứ tự lên lễ đài nhận bằng tốt nghiệp, nàng nghe loáng thoáng họ gọi đến tên của con nàng. Trong chiếc áo dài đen, mũ đen trông nó thật chững chạc, sau khi nhận xong tấm bằng tốt nghiệp nó tiến đến máy vi âm và bắt đầu nói, giọng tiếng Anh phát ra từ miệng nó trầm bổng, lưu loát, nó nói nhiều lắm mà nàng không hiểu gì cả nàng chỉ nghe được 2 tiếng thank you, thank you, cả hội trường bấy giờ vẫn im lặng, chợt trên loa tiếng nó vang lên bằng ngôn ngữ Việt Nam :

Mẹ Kính yêu của con,
Hôm nay con được hân hạnh đứng ở nơi đây, đại diện cho toàn trường đọc diễn văn trong buổi lễ tốt nghiệp này, lời đầu tiên con xin gởi đến mẹ kính yêu lời tạ tội chân thành của con vì con đã làm mẹ buồn khổ không ít trong những năm tháng dài vừa qua, con đã hư hỏng chơi bời khiến mẹ nhọc công lo lắng, lúc đó con ngây thơ không biết mẹ khổ vì con cho đến khi con đọc được những dòng nhật ký của cha và mẹ, con đã suy nghĩ thật nhiều và sau đó con cố công học tập cho đến ngày hôm nay con được vẻ vang như thế này cũng là nhờ công ơn của mẹ; trong ca dao Việt Nam có câu :

" Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nuớc trong nguồn chảy ra
một lòng thờ Mẹ kính Cha
cho tròn chữ hiếu mới là đạo con"

Từ ngày cha con mất đi, mẹ đã không quản cực khổ hiểm nguy, đã hy sinh tất cả cho con cho Ông Bà Nội, cho đến bây giờ mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Ôi! tình mẹ như sông dài, biển rộng mà con không thể nào đền đáp nổi cho nên con đã cố công học hành để không phụ lỏng mẹ.....

Nước mắt nàng chảy dài trên má, nàng đang sung sướng, nàng đang hạnh phúc, nàng lờ mờ hiểu ra : thì ra bấy lâu nay con nàng đã biết hối lỗi, nó đã cố công học tập, để hôm nay sau những tháng năm đèn sách nó đã đậu Thủ khoa và trong buổi lễ hôm nay ngoài phần diễn văn bằng tiếng Anh nó đã xin được đọc một bài diễn văn bằng tiếng mẹ đẻ là tiếng Việt Nam để tạ lỗi và cảm ơn nàng, hai mắt nàng nhòa đi, nàng thấy trước mắt bóng hình chồng nàng đang đứng đó với nụ cười trên môi như đang chia xẻ niềm vui, như nói lên hai tiếng cảm ơn nàng, bên tai nàng vẫn văng vẳng nghe con nói :

" Mẹ già như chuối ba hương
như xôi nếp một, như đường mía lau"

Dù con có nói đến trăm, vạn, triệu lần, dù con có làm gì cũng không thể nào báo đáp công ơn của mẹ, cho nên xin mẹ cho con gói gọn hai tiếng cảm ơn, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ .......

Giọng nó trùng xuống và ngưng hẳn, cả hội trường đang im lặng bỗng bừng lên những tràng pháo tay, tất cả mọi cùng đứng cả dậy, những người đứng gần nàng họ vội vàng ùa đến vây quanh nàng, tiếng vỗ tay vẫn đều đều, nàng cũng đứng lên, giờ đây trên mặt nàng đầm đìa nước mắt nhưng môi nàng hé nở nụ cưởi, bỗng những người đứng gần nàng dãn ra hai bên để một vị Đại diện của Ban Giám hiệu trường tiến đến trao tận tay nàng một bó hoa hồng đỏ thắm trong lúc đó con nàng cũng đã đứng một bên, nó nhấc cái mũ đen đang đội đặt lên đầu nàng và khẽ nói :

- Mẹ mới là Thủ Khoa hôm nay

Trong lúc đó những tràng pháo tay vẫn vang dội, xen kẽ những tiếng nổ của đủ loại pháo cũng như những dải ru băng đủ màu đang lần lượt được bắn lên không trung hướng về chỗ của nàng.

bienchet
viết tặng Bà Xã BupBeNhatBan nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu
Liêu thái thái
#16 Posted : Thursday, December 1, 2005 5:24:50 AM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)

ac bienchet va BupBeNhatBan Rose
xin cảm ơn và chúc vui
beerchug
Sương Lam
#17 Posted : Thursday, December 1, 2005 8:53:36 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Chào anh chị bienchet va bupbenhatban

SL đã dọc những bài viết của anh bienchet post ở góc bàn viết này. Thật cảm động !Blush
SL cũng đã thưởng thức tài nghệ nấu ăn của chị bupbenhatban ! ngon lành và hấp dẫn lắm dù chỉ là qua hình ảnh !Blush
Xin chúc mừng anh chị hạnh phúc bên nhau Smile cả hai anh chị cùng xuất hiện trên PNV khiến SL liên tưởng đến hình ảnh "bên anh đọc sách, bên nàng dệt tơ " ngày xưa , nhưng bây giờ phải là " bên anh lên mạng, bên nàng nấu ăn" mới đúng , thật là hạnh phúc !Blush
Xin phép anh chị cho SL được save những hình ảnh của anh và bài viết cùng hình ảnh gia chánh của chị để chia sẻ với bạn bè khác khi cần đến nhé. Xin cám ơn anh chị trước Cooling
Sương LamRose
bienchet
#18 Posted : Thursday, December 1, 2005 9:39:19 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Hạnh Phúc Nhỏ Nhoi

Viết cho tuổi thơ Việt Nam


Mở đầu :Hạnh phúc và khổ đau là hai thứ luôn luôn gắn liền với con người, nhưng từ trong khổ đau đó con người luôn cố gắng vun bồi những hạnh phúc để rồi duy trì những hạnh phúc đạt được và hạn chế bớt khổ đau.

Tuy nhiên,có một thứ chủ thuyết đã tiêu diệt những hạnh phúc, đó là chủ thuyết cộng sản; và từ khi nó mang vào Việt Nam thì nhân dân Miền Bắc đã bị nó tước đoạt những hạnh phúc và sau ngày 30/4/75 thì toàn cả dân tộc đã chịu chung số phận.

Chúng ta hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng, bất cứ một sự đau khổ nào thì cũng đều đúng và cũng đều xảy ra tại Việt Nam quê hương chúng ta, và bài viết dưới đây là 1 trong hàng triệu triệu những đau khổ đó :

***

Trung tuần tháng 3 năm 1976, sau gần 1 năm Miền Nam rơi vào tay Cộng sản, Phường đoàn trong từng phường của TP Saigon gọi chúng tôi lên và phát cho mỗi người 1 tờ giấy "Đơn xin Tình nguyện đi Thanh Niên Xung Phong", là những thanh niên nam nữ mới lớn sống tại TP, trước 30/4/75 chúng tôi chỉ biết cắp sách đến trường hồn nhiên vui chơi cùng chúng bạn, nhưng sau tháng 4 đen ấy chúng tôi bơ vơ lạc lõng mất cả định hướng tương lai, bạn bè đứa đã theo gia đình di tản ra nước ngoài, đứa thuộc thành phần mà CS gọi là "ngụy" nên không được đến trường học tiếp, đứa vì cuộc sống gia đình nên cũng đành bỏ học v.v....v.v.....

Để gọi là "cải tạo" Miền Nam tiến bước lên ngang hàng với Miền bắc XHCN, việc đầu tiên những kẻ chiến thắng là bắt toàn bộ Quân, Cán, Chính VNCH nhốt vào nhà tù mà họ gọi là "cải tạo", sau đó là đến các thanh niên chúng tôi mà họ nói là "đi xây dựng lại đất nước" với những khẩu hiệu lúc đó là :

"Thanh niên xung phong, vắt đất thành nước, thay trời làm mưa"
hay :
"Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên"

Chúng tôi đành phải ra đi vì có trốn tránh cũng không được, nếu có ai đó bỏ trốn thì Công an phường sẽ đến nhà bắt cha mẹ người đó mang nhốt cho đến khi người đó ra trình diện mới thôi, cho nên chúng tôi đành phải xoay theo cơn lốc của đất nước.

Họ phân chia chúng tôi về các đơn vị từ Nông trường Lê Minh Xuân, Nhị Xuân Huyện Bình Chánh đào kênh trồng thơm, Nông trường Tam Tân Huyện Củ Chi đào kênh xây dựng nhà kinh tế mới đến Phước Long, Sông Bé, Tây Ninh, Lâm Đồng, Bà Rịa để khai hoang thành lập các nông trường và xây dựng những khu kinh tế mới, chúng tôi ra đi.....

Năm 1978, đơn vị chúng tôi di chuyển về Tây Ninh làm công việc khai thác lâm sản, vì thiếu nhà để ở nên đôi chúng tôi được cắt đặt đi chặt tre về làm cột và kèo, đường vào rừng tre khoảng 10 cây số nên chúng tôi phải mang theo nồi, niêu, soong, chảo và lương thực nấu ăn tại chỗ, đội có nhiệm vụ đốn tre đủ kích thuớc chất vào 1 chỗ để đội khác vác về.

Đốn tre là một công việc rất vất vả và nguy hiểm, nếu muốn chặt 1 cây không phải là cứ xông bừa vào mà chặt vì tre có rất nhiều gai, cho nên phải tìm cách trèo lên ngọn tre xong trèo vào giữa bụi, leo xuống rồi từ đó chặt ra vì thế dễ rách quần áo hoặc rách da (chưa kể nếu không khéo có thể té xuống bụi gai nữa) mà quần áo mỗi năm mỗi người chỉ được 2 bộ, nên mỗi khi bị đi chặt tre là chúng tôi lại nhớ tới câu "rách da còn lành chứ rách quần áo thì không bao giờ lành cả" cho nên mỗi đứa chúng tôi chỉ mặc độc chiếc quần đui lên đường.

Gần rừng tre có 1 khu kinh tê mới được xây dựng từ năm 76, vì buổi sáng đi trễ nên đến nơi trời cũng gần trưa, chúng tôi vội kiếm nhà dân gần đó để xin được cất đồ đạc và nấu nướng, sát cạnh rừng tre cuối khu kinh tế mới ẩn hìện một nếp nhà tranh bạc phơ mục nát, khi đến nơi chúng tôi thấy một bé trai thân hình gầy gò nhỏ bé tuổi trạc lên 5 với nước da đen cháy, đầu tóc bù xù đang chăn 1 con trâu cho ăn cỏ - Khi chúng tôi đến gần, em nhìn chúng tôi bằng ánh mắt buồn bã; Chúng tôi hỏi :

- Nhà em ở đây phải không?
Em gật đầu không đáp, chúng tôi hỏi tiếp :
- Em ỡ nhà với ai? Em nhút nhát trả lời :
- Với Mẹ
- Mẹ em đâu?
- Mẹ đi làm nông trường
- Vậy em cho tụi anh để nhờ đồ đạc và nấu ăn được không?
Em gật đầu

Bước vào sân, chúng tôi thấy còn một em gái khoảng 3 tuổi thân hình khô đét đang ngồi lê dưới đất nghịch mấy hòn đá cuội, trông thấy chúng tôi em òa lên khóc, nghe tiếng em khóc thằng anh chạy vào bồng em lên đi vào nhà.

Trong căn nhà tranh thật là thê thảm, chỉ độc nhất 1 chi61c chõng bằng tre, phía cuối nhà đặt 3 cục gạch làm bếp, vài cái nồi, chén đũa vất chỏng trơ, chúng tôi vội dọn dẹp, xong để đồ đạc vào một góc rồi bắt đầu nấu nướng, vừa làm chúng tôi vừa hỏi em trai :

- Em tên gì?
- Minh
- Em bao nhiêu tuổi?
- 8
- Còn em gái em tên gì?
- Hoa
- Mẹ em chừng nào về?
- Trưa
Thằng bé trả lời nhát gừng, cụt ngủn

(còn tiếp)
bienchet
#19 Posted : Thursday, December 1, 2005 10:40:50 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Khi chúng tôi nấu ăn xong, đang dọn ra thì mẹ hai em về đến, người đàn bà trông thật lam lũ với bộ quần áo nhàu nát đẫm ướt mồ hôi, chị xách 1 cái giỏ cói trong đó đựng một ít củ khoai, gương mặt chị hốc hác nám đen theo thời gian nắng gió, duy chỉ có đôi mắt chị mặc dù trông rất buồn nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hiền thục.

Chúng tôi vội đứng lên chào chị và nói lý do xin ở tạm, chị gật đầu nói :

- Các em cứ tự nhiên, chị còn phải nấu mấy củ khoai cho các cháu.

Chúng tôi ngăn chị lại và nói :

- Mời chị cùng các cháu ăn chung với tụi em cho vui.

Trong lúc ăn chị tâm sự :

"Ngày xưa sau khi tốt nghiệp Trung học Trưng Vương, chị vào học Sư phạm ra trường làm Cô Giáo, trong một buổi liên hoan cuối năm chi gặp anh là một Sĩ quan thuộc Tiểu đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến, sau đó anh chị làm đám cưới và lần lượt cho ra đời 2 cháu Minh và Hoa; Mặc dù lúc đó với đồng lương lính của anh, đồng lương cô giáo ít ỏi của chị nhưng hai cháu vẫn có cuộc sống no đủ, cũng có thịt, cá để ăn, sữa đường để uống, còn bây giờ......." chị dừng lại ở đây nghẹn ngào cố nuốt trôi miếng khoai trong miệng hay cố nuốt một sự tủi nhục khổ đau.....

"Sau 30/4 (chị kể tiếp) khi họ tràn vào tịch thu khu cư xá sĩ quan, đuổi mẹ con chị ra ngoài, sau đó anh bị bắt đi tù "cải tạo" còn mẹ con chị bị đưa lên đây đến nay đã được 2 năm.

Ngồi nhìn 2 em trệu trạo nhai những củ khoai chúng tôi thật là đau xót, chúng tôi chợt nhớ đến 1 bản nhạc (quên tựa và nhạc sĩ sáng tác) có câu đầu như sau :

" - Hôm nay Hòa bình sao mắt Mẹ không vui....."

Đất nước chúng tôi hòa bình rồi sao??? Phải! đất nước chúng tôi không còn bom rơi đạn nổ nhưng Mẹ VN làm sao vui được khi :

- Những anh tài của đất nước đang bị tù đày ở khắp nơi rừng thiêng nước độc, khi một vị Bác sĩ phải đi đỡ đẻ cho heo của cán bộ trại, khi một Kiến Trúc sư phải làm chuồng gà cho cán bộ quản giáo v.v...

- Những Phụ nữ Việt như chị đáng lẽ đang đứng trên bục giảng khai tâm mở lối cho tuổi thơ Việt Nam chứ.

- Những lớp thanh niên như chúng tôi là rường cột của nước nhà, đáng lẽ đang ngồi trong các phòng học hay các giảng đường Đại học.

- Những bé thơ Việt Nam, vâng, nhất là những bé thơ VN đáng lẽ đang tung tăng cắp sách đến trường, đáng lẽ phải được hồn nhiên vui tươi chạy nhảy với những trò chơi nhảy dây, đánh bi, đánh đáo; Thì bây giờ các em như Minh tuổi lên 8 mà như đứa bé lên 5 phải chăn trâu cho nông trường, như bé Hoa 5 tuổi mà như đứa bé lên 3 âm thầm thui thủi một mình trong một góc của khi kinh tế mới........

Trong những ngày chặt tre tại đây chúng tôi đã cố gắng sửa chữa lại căn nhà cho me con chị,

Một hôm đội chúng tôi được phát một số gạo ít ỏi, khi mang ra vo để nấu độn với khoai chúng tôi nhìn thấy trong mắt của hai em bừng lên tia sáng; Cho nên, sau khi nấu chín, chúng tôi đã vét số cơm ít ỏi ấy vào 2 cái chén và đưa cho hai em, nhìn đôi tay hai em rung rung đỡ lấy chén cơm, nhìn vào mắt hai em những đôi mắt ấy cho chúng tôi biết, phải cho chúng tôi biết là những thanh niên của "Miền Nam Việt Nam" vẫn còn có tình người và điều quan trọng hơn cả là chúng tôi đã đem đến cho các em một nguồn hạnh phúc mặc dù chỉ là một tí , phải một tí "Hạnh Phúc Nhỏ Nhoi"

Hết

Viết thêm : Câu chuyện này hoàn toàn có thật, nơi đó bây giờ là đập Dầu Tiếng, chúng tôi không biết bây giờ chị và các cháu ra sao? đã đoàn tụ được với anh hay chưa? - Và nếu chị có đọc được những dòng chữ này xin cho chúng tôi được cầu chúc gia đình chị tràn đầy Hạnh phúc chứ không phải là một tí "Hạnh phúc nhỏ nhoi"

# Bài viết này cũng để kính tặng các anh chị trong Ban Từ Thiện Phụ Nữ Việt nhân đọc các bài tường trình sinh hoạt của các anh chị

bienchet (viết trong mùa Lễ Tạ Ơn năm 2005)
đánh máy do Bà xã : bupbenhatban
bienchet
#20 Posted : Saturday, December 10, 2005 9:08:19 AM(UTC)
bienchet

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,452
Points: 0

Giấc Mơ Của Cỏ

Tùy bút

Trong thung lũng trải dài đến chân trời là một thảm cỏ mịn như nhung và xanh tốt có một ngọn cỏ vừa mới bùng lên đêm qua hãy còn ẩm ướt sương đêm, ngọn cỏ vươn mình ngơ ngác nhìn trời xanh lồng lộng, thấp thoáng những đám mây bàng bạc bay ngang, vũ trụ xinh tươi trong sức sống ngang tàng và ngọn cỏ thấy mình thật là nhỏ bé, ngọn cỏ thấy những đàn chim đang bay về tổ, những cánh bướm lượn lờ trên những khóm hoa và ngọn cỏ mơ ước mình cũng được bay xa, tới những vùng mà bạn bè cỏ chưa ai biết đến - cứ như thế cỏ lớn lên cùng ước mơ theo ngày tháng và ước mơ đó đã thật sự xảy ra vì môt ngày có một đoàn xe, đến chở cỏ mang đi cùng những bạn bè, cỏ nghe có những tiếng phàn nàn và những lời rên rỉ, nhưng lúc đó cỏ không hề suy nghĩ, chỉ mừng vui vì sắp được đi xa, ngưởi ta chở cỏ về những căn nhà, vừa xây dựng còn thơm mùi sơn mới, họ lót cỏ chung quanh sân nhà ngập nắng, cỏ vui mừng nhìn ngắm kẻ lại qua, những âm thanh xe cộ náo nhiệt khắp vùng, cỏ sung sướng vì đã đạt thành mộng ước

Thời gian trôi qua cỏ lớn lên vùn vụt, nhưng loài người không để cỏ mọc cao, hàng tuần họ dùng máy cắt ngang thân cỏ, đau đớn ê chề cỏ mới thức tỉnh ra, nhưng khi thức tỉnh đã quá muộn màng và như thế thời gian cứ qua vùn vụt, cỏ bây giờ đã đến tuổi già nua

Trong một mùa hè trời nắng cạn khô, cỏ thấy mình dường như ngộp thở vì sương đêm bị những căn nhà che phủ, nên không đủ ướt mềm cho cỏ xinh tươi và vào một buổi trưa dưới ánh nắng mặt trời, cỏ bỗng thấy choáng váng mắt hoa lên và tức ngực, những giọt máu trong tim khô cạn, cỏ gục đầu dần thiếp mê đi, trong giấc mơ cỏ bỗng thấy hiện về, trước mắt cỏ là thung lũng xưa, có những đàn chim đang bay về tổ và những cánh bướm chập chờn trên những khóm hoa....

bienchet

Users browsing this topic
Guest (15)
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.