Sinh Nhật
Từ nhỏ tới lớn , tôi không thích gì hơn ngoài ngày SN của mình . Kỳ lạ , mỗi năm cứ đến gần ngày đó , tôi như sắp được đăng quang, như được trân trọng, tôi thấy hay lắm .
Bữa tiệc SN lần cuối gia đình tôi tổ chức cho tôi tại VN năm đó tôi 21 tuổi , tôi thuyết phục ba tôi tổ chức SN cho tôi vì năm đó , tôi được vào đại học khoa Anh văn, cuộc đời như đang rộng mở trước mắt tôi .
Năm đó , tôi mời đủ những người bạn từ tiểu học tới trung học và bạn học thi , những người bạn đó tới đông đủ , cho dù cả gần 10 năm chẳng liên lạc với tôi . Tôi như cô chủ nhỏ trong ngày hôm đó , tóc ngắn , cài kẹp xanh lơ , mặc áo thun da trời và quần tây đen , điệu nghệ lắm, son phấn vô chút , tôi thấy mình ra dáng một cô giáo Sinh ngữ tôi từng thấy trong các trường học thêm mà lòng mừng thầm .
Ngày đó , chỉ có cha nội bồ ruột tôi là tới trễ , mãi gần tan tiệc ổng mới tới . Kỳ , yêu kiểu gì lạ , tôi cũng mới biết lần đầu , tại tui với ổng cứ on , off mà . Tôi nghe chuông , ra mở cửa cho ổng, ôm chầm lấy ổng , lo lắng " sao trễ vậy anh ? " Cha này cũng hay , làm như câm , hông trả lời tôi tiếng nào , ổng để tôi ôm vậy thôi . Lúc ổng tới là phần chụp hình kỷ niệm , hình nào tui cũng mời ổng vô , ổng luôn chọn đứng ngay kế tôi , tôi đã hạnh phúc lắm .
Năm 1990 , tôi qua đây , tháng 10 năm đó , gia đình cô tôi tổ chức bữa tiệc SN surprise cho tôi tại nhà cô , họ bưng bánh ra trong tiếng hát làm tôi bật khóc , tôi nhớ những ngày SN cũ tại quê hương mà buồn , lúc đó , tôi chẳng là gì , đang đi làm tại thư viện thành phố như người xếp lại sách và đi học, đời sống lúc đó chẳng khác gì một cái cây bị bứng , đang cố gắng được trồng lại trên mảnh đất mới , tôi cô đơn và buồn vô hạn, tôi đã khóc vì tủi , vì gì gì nữa tôi không muốn nhớ , tôi muốn quên hết .
Năm đó 16 tấm thiệp đa số là từ VN tôi nhận được . Những tấm thiệp SN từ bạn bè là bằng chứng duy nhất giúp tôi còn tin tôi luôn là tôi .
Năm nay đã 15 năm từ cái năm đầu tiên đó . Đã hơn 5 năm , tôi chẳng còn nhận nhiều thiệp như tháng 10/1990 nữa , tôi chỉ còn có mỗi 2 tấm thiệp từ hai ông anh kết nghĩa , đều đặn như những tấm thiệp tôi gửi về các anh vào ngày SN hàng năm .
Tôi quý thiệp lắm và những ai tôi quý , quý lắm tôi mới gửi thiệp SN và ráng nhớ ngày SN của họ trong đời sống bận rộn và quá nhiều lo toan của tôi như hiện tại .
Tôi tập vui với những gì còn lại trong cuộc đời , tôi tập gìn giữ những thói quen tôi cho là hay trong cuộc đời để bao giờ tôi cũng thấy tôi được là tôi .
Đời sống có những bí mật riêng của nó , mãi mãi và bao giờ , tôi tin tôi vẫn là một cô gái quý những tấm thiệp SN gửi tới mình và những tình cảm lồng trong đó , nó nhắc tôi nhớ những gì mình đã trao đang trở lại với mình .
Năm nay , tôi không chờ đợi gì hết , người em họ tôi chọc " chị đừng làm gì chị ạ , cái bánh nào chứa nổi 40 cây nến " bụng dạ tôi bảo " con này lạ , muốn làm thì có cây nến số 40 , mắc chi mua 40 cây nến " .
Mà tôi có tính làm gì đâu , tôi vẫn háo hức trong cái tháng này như chờ được đăng quang , niềm vui của tôi duy nhất trong năm là vào tháng 10 này đây , tháng tôi nhận được thiệp từ bạn bè , chỉ đơn giản vậy thôi .
Và một năm sẽ qua nhanh chóng sau cái ngày đó .
Với tôi , những ngày SN các năm vẫn là niềm vui vô biên , dù bao thăng trầm đã làm bến đổi tình cảm và con người tôi .
Cho một ngày .
VK