Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Thùy An
Phượng Các
#1 Posted : Saturday, November 27, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)



Thùy An



Tên thật Nguyễn thị Ái sinh ngày 07 tháng 12 năm 1944 tại Huế.
Cựu học sinh Phan Châu Trinh Ðà Nẵng.
Tốt nghiệp cử nhân Ðại Học Khoa học Sàigòn.
Hiện sống tại Sài gòn.
Chuyên viết truyện cho lớp trẻ tuổi trước 1975 viết cho tủ sách tuổi Hoa.
Hiện nay sách được in bởi áo Trắng, Tuổi Hồng, Hoa Niên, Thiếu Nhi tại Việt Nam.

Tác phẩm đã in :
· Hoa Bâng Khuâng
· Con Ðường Lá Me
· Như Nắng Xuân Phai
· Chân Dung Hạnh Phúc
· Vườn Cau Nước Dâng
· Tiếng Dương Cầm
· Ðầu Bến Mây đưa
· Mùa Hè Êm Ả
· Một Thời Áo Trắng
· Vùng Biển Lặng Mây
· Trên Ðỉnh Núi Hoa Nắng
· Cung Ðàn Tuổi Thơ
· Dưới Mái Trường
· Viên Kẹo
· Thần Kỳ
· Con Búp Bê Thùy Mị
· Về Lại
· Chốn Yêu Thương





Vi_Hoang
#2 Posted : Saturday, February 19, 2005 1:09:15 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cô Thùy An là 1 bậc đàn chị của VH, lại là vợ của 1 thầy dạy VH lúc còn học Trung học. Cô là 1 cựu học Sinh Phan thanh Giản Đà Nẵng, và sau nầy về dạy lại trường xưa của mình.
VH xin đăng lên 1 truyện ngắn cô Thùy An đặt biệt viết cho Đặc san kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường PTG, dù là bây giờ trường xưa không còn nữa.

Viết cho các học sinh U 50

Năm 1972, khi cô vào trường nhận một số giờ tréo ngoe cẳng ngỗng (môn công dân hai khối lớp 8 và 9), thì các em đã lên cấp III. Một số em lớn hơn sớm bước vào đời hoặc trở thành sinh viên của một trường đại học nào đó.
Các em là học trò của thầy, nhưng sau nà, mỗi lần mời thầy đi đâu, các em đều mang ra yêu sách "Hãy mang cô theo cùng!". Cô cảm thấy vinh dự lắm.
Cô đã già, các em cũng trên dưới 50, nhưng tâm hồn chúng ta vẫn còn trẻ trung phơi phới, phải không các em? Bằng chứng là ngòai ngày 20-11 họp mặt thường lệ, các em luôn tạo cơ hội để chúng ta gặp nhau, uống cafe, nghe nhạc, hát karaoke, và có khi còn đi vũ trường!
Nhóm Diệu Bích đông nhất, vui nhộn nhất. Con chim đầu đàn nầy rất nhiệt tình năng nổ, thường khởi xướng những cuộc vui bất ngờ lôi kéo cô vào cuộc, đồng thời cách xử thế, mối kết giao tốt đẹp của em đã đưa các bạn bè cùng lớp ngày xưa xích lại gần nhau hơn, cùng chia xẻ những vui buồn, những kỷ niệm êm đềm của thời áo trắng.
Hồi nhà hàng Hồng Phúc của Kim Nhàn chưa đóng cửa, các em thường họp mặt ở đây, ăn uống, vui chơi, hàn huyên tâm sự. Hồi ấy, trong Ban văn nghệ trường, Kim Nhàn vừa xinh đẹp, vừa hát hay. Bây giờ em có thêm tài nấu ăn nữa. Thật không còn gì thú vị bằng khi ngồi trong một căn phòng ấm cúng, thưởng thức món gà bóp rau răm( chắc không đầu bếp nào dám qua mặt!) của em, rồi nghe em hát các bài "Thuyền viễn xứ", "Cây đàn bỏ quên"... giọng vẫn ngọt ngào như xưa.
Nhớ hôm TVC từ DN vào, các nhóm kéo nhau đi đến một quán karaoke xa lắc, xa lơ. Bích Huề và Diệu Bích đi trước dẫn đường, cả bọn gồm có thầy cô, Mai ( Trần), Vinh ( em Kim Nhàn), Hà thị Nga, Chánh cùng bà xã và con gái....phóng xe theo sau, súyt lạc mấy lần. Trời mưa lất phất, giá rét lạnh căm. Chưa ai ăn chiều nên bụng đó cồn cào, mặt mày ủ ê, tay chân bủn rủn... Các em xúm nhau bàn tán, rồi không biết ai đã ra tay nghĩa hiệp, trước mặt cô bỗng xuất hiện hai túi thức ăn nóng hổi ngon lành. Không gian trong phòng chợt ấm lên. Hình như có một giòng suối ngọt ngào thơm hương Paté, Jambon....đang len qua ngóc ngách của những tâm hồn ăn uống, làm cho từng gương mặt lấp lánh vẻ sáng ngời rạng rỡ như hạn hán gặp cơn mưa!!!
Bích Huề trắng trẻo, hiền lành, rất dễ thương. Em và cô cùng ở Phú Nhuận, trên một con đường, nhưng nhà em mặt tiền, nhà cô trong hẻm. Em đi làm suốt ngày nên cô ít thấy em. Sau này, cô dọn nhà về Gò Vấp, thì em lại xa cô đến nữa vòng trái đất! Nhớ hai buổi tiệc chia tay của Huề và Chánh cách nhau không xa, một ít ngậm ngùi nhưng rất nhiều niềm vui. Cô thầm mong hai em cùng gia đình tìm thấy hạnh phúc nơi miền đất hứa.
Ngày xưa, Hà thị Nga và Nguyễn thị Lựu cũng là thành viên của ban văn nghệ trường. Nga ở Saigòn, thường có mặt trong những lần "vừa ăn bánh mì vừa hát karaoke" như vậy. Qua bao năm tháng, giọng hát của Nga vẫn đầy nội lực. Cô vẫn thích nghe em hát bài "Chiếc lá thu phai" của Trịnh Công Sơn, rất hay. Lựu vẫn ở DN, cô nhớ mãi đêm lửa trại năm ấy, em hát bài "Em đến thăm anh một chiều mưa" rất mượt mà điêu luyện, không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp. Cách nay khá lâu, Lựu có vào SG, trông em trẻ hơn tuổi rất nhiều. Em mời cô ra DN thăm quán cafe Nụ tầm Xuân của em, nhưng cô không dám hẹn, vì đường xưa lối cũ quá xa vời!!!!
Nguyễn hữu Cứ là ông chủ nhà sách, bận rộn suốt ngày, ít có thời gian gặp gở bạn bè. Trái lại, Lê Hoàng Cư rất siêng đến có khi còn dẫn theo bà xã, trông hai em rất đẹp đôi. Lúc nào Cư cũng vui tươi sốt sắng, thấy mặt là thấy ngay nụ cười. Nguyễn văn Tuấn trầm lặng hơn. Em hiền hòa nhân hậu, kính trọng thầy cô, đối xử tốt với bạn bè và sẳn lòng giúp đỡ mỗi khi ai cần đến.
Nhóm nầy có hai em tên Mai, Mai Nguyễn và Mai Trần, Mai nào cũng xinh. Trong những lần họp mặt, cô gặp Mai Trần nhiều hơn. Mai Nguyễn ở xa nên ít tham gia. Riêng Ngân và Thu Nguyệt, thành phần ban bien tập đặc san nầy, hình như cô có gặp một lần nhưng quên mặt, giờ gặp lại ngòai đường chắc cô cũng không nhận ra! Tuổi già thường lẩm cẩm, hai em đừng buồn nghe.
Lớn hơn chút nữa là nhóm Thanh Vân. Trái với nhóm Diệu Bích, nhóm nầy chỉ có hai người: Thanh Vân và Anh Tuệ. Tuy rất "neo đơn", nhưng hai em vẫn không quên thầy cô. Thình thoảng, có bạn bè từ DN vào, hai em lại dẫn đến thăm thầy cô, rồi cùng hẹn hò tại những quán cóc gần nhà, vừa rẻ, vừa ngon.
Nhóm Thu Sương bề thế hơn hai nhóm trước vì có em đã lên chức... ông nội. Đó là Hùynh văn Xin. Hôm Xin cưới dâu, các bạn đều có mặ đông đủ chúc mừng em. Em là một viên chức mẫu mực, thành công trong cuộc sồng. Dù nhịp đời cuốn hút, công việc bề bộn, nhưng em vẫn dành thì giờ cho bạn bè, thầy cô.
Những buổi họp lớp thường tổ chức tại nhà Thu Sương với sự giúp đở của các "đầu bếp" như Kim Trang, Nguyệt, Hạnh....Các em chơi thân từ hồi còn đi học, mãi đền bây giờ vẫn còn qua lại, chăm sóc cho nhau. Thu Sương là người phụ nữ thành đạt, giỏi việc kinh doanh, đảm việc nội trợ. Tính em rộng rãi, dễ gần, luôn hiếu khách, chân tình đối với người xung quanh. Công ty của em tọa lạc trong khu thương mại ITC-Quận 1. Hôm trung tâm này bị cháy cô đang lơ mơ ngủ trưa, giật mình rồi ngồi dậy bật TV lên. Trong cảnh khói lửa ngụt trời, giữa tiếng la hét, tiếng còi hú của xe cứu hỏa, cô chợt nghĩ đến em.Thế là lòng dạ bồn chồn, đầu óc hoang mang lo sợ, cô không làm gì được suốt cả buổi chiều. Buổi tối, gọi điện nghe tin em vẫn bình yên, cô mới yên tâm.
Lần đầu tiên gặp Kim Trang, em đã cho cô một cảm giác ấm áp, dễ chịu bở em là người đồng hương với cô. Lâu ngày không nghe lại những từ mô, tê, răng, rứa nay nói chuyện lại với Trang thật thỏai mái, gần gũi và thân quen. Em làm việc ở Ngân hàng. Thấy em là thấy cuộc sống quay cuồng, bởi em lúc nào cũng bận rộn, quên mình để lo toan mọi thứ cho người thân. Mỗi lần gặp cô, em nói chuyện ríu ra ríu rít thật dễ thương, lời hẹn đến nhà cô nấu bún bò, chắc không bao giờ thực hiện được, phải không em?
Nguyệt là giáo viênne6n phong cách luôn chửng chạc, tao nhã. Em thường mặc áo dài trong những lần gặp gở bạn bè, khiến cô nhớ lại những năm tháng đầu tiên đi dạy. Mỗi kh cô mặc áo mới bước lên bục giảng, thì cả trăm con mắt tròn xoe, hàng chục cái miệng la réo om sòm:"Đẹp quá cô ơi, đẹp quá cô ơi...", rồi lợi dụng thời cơ, các em tự nhiên họp chợ, tàn tán xôn xao làm cô phải khô hới rát cổ mới dẹp yên được loạn "nhất quỷ nhì ma".
Hạnh hiền lành, chất phác. Em ở tận Biên Hòa nhưng không hề ngại đường xa. Buổi họp mặt nào cũng có em. Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, vì em đã xa rời VN. Những ngày sắp tới, chắc các bạn nhớ em nhiều lắm. Em là cô học sinh mi nhon nhất trong số bạn bè. Cô hy vọng ngày trở lại, em sẽ có da có thịt hơn xưa.
Hôm gặp nhau ở quán Bích Câu bàn về tờ đặc san đang thực hiện, Ngoài Hùynh văn Xin, còn có hai anh nam khác là Nguyễn Đức Quý và Thái thiện Trí. Lâu ngày không gặp, các em tay bắt mặt mừng. Nhìn các em cười đùa trêu chọc nhau, cô thấy không gian như trở về dĩ vãng.... Những buổi nắng hồng, những chiều xanh mây biếc, nam sinh quần xanh, áo sơ mi trắng, nữ sinh tha thuớt áo dài chen lấn nhau trên cầu thang, cùng học hành vui chơi, tham gia những sinh họat văn nghệ, thể thao tưng bừng, rộn rã....
"Lão làng" nhất là nhóm Ngọc Lĩnh, Lý Kim Thanh, Ngọc Quý, Diệu Liên, Phạm thị Cẩm, Tôn Thất A, Phan văn Tùng, Kim Vân.....Dạo mới về trường, Cẩm và Quý đã là đồng nghiệp với cô rồi. Bây giờ, các bậc "tiền bối" này con cháu đầy đàn nên không ai rảnh để làm "trưởng nhóm", không hội họp thường xuyên, nhưng mỗi lần có bè bạn từ nước ngòai về như Thái Khải Mạn, Hoàng Vân....thầy cô và các em lại gặp nhau. Nhà hàng Bạch Dương thường là nơi hội ngộ. Ở đây khung cảnh nên thơ, thoáng mát, có sân khấu, có nhạc sống cho các em tha hồ trổ tài ca sĩ. Những bài hát "Đường xưa lối cũ" (Ngọc Quý), "Trường làng tôi"(Ngọc lĩnh), "Mộng chiều Xuân"(Diệu
Liên), "Cuối cùng cho một tình yêu"(Cẩm), nhạc nước ngòai ( cô không nhớ tên)" A và Tùng.... được các em trình bày rất sôi động và đầy khí thế.
Ngọc Lĩnh từ Canada email về: "Cô ơi, bây giờ mùa đông, tuyết trắng xóa một vùng trời. Mai mốt em về, em sẽ mang cho cô một vốc tuyết'. Cô trả lời:" Cô đã có tuyết trong ngăn đá tủ lạnh rồi. Cô chỉ thích nhửng ngọn lá phong, em có thể đem về cho cô được không?". Tưởng khó, vậy mà Lĩnh đem về thật! Những ngọn lá phong đỏ rực mà cô chỉ được nhìn thấy trong sách báo, trên truyền hình.... giờ đang năm ngoan ngoãn trên bàn tay cô. Những ngọn lá tượng trưng cho mùa Thu, gợi nhớ câu thơ bất hủ củ Nguyễn Du trong Kiều: "Rừng thu phong đã nhuộm màu quan san"...
Nhóm này có Ngô Lệ Mỹ thân thiết với cô từ hồi còn nhỏ, cô xem Mỹ như em gái. Năm ngóai, Mỹ về VN, em rất buồn vì không tập họp được bạn bè, chỉ gặp được cô. Bây giờ sức khoẻ em hơi kém, dáng em mệt mỏi, tóc em còn "muối tiêu" hơn cả cô! Chạnh nhớ ngày xưa, Mỹ mạnhme4 lắm, em có đôi mắt tròn và nụ cười rất tươi. Thời gian là kẻ thù của nhan sắc, thật đáng sợ! Nhưng không sao, hạnh phúc của những người phụ nữ là được chồng yêu thương, các con học hành thành đạt. Mỹ đã có tất cả, cô mừng cho em.
Người cô muốn nhắc đến sau cùng là Kim Vân. Vân là học trò của thầy. Thầy thường khen em học giỏi, thông minh. Đối với cô, em thật gần gũi thương yêu. Nhớ hồi mới giải phóng, em luôn ở bên cô chia xẻ biết bao niềm vui nỗi buồn, chăm sóc thêu đan cho con gái cô đủ thứ, từ những nụ hoa trên áo quần, đến những chiếc áo len có mũ tai mèo rất ngộ nghĩnh....rồi có nhiều buổi sáng, trời lạnh căm, em đến nhà giúp cô mang gạo đi đổi bún, em còn nhớ không? Hiện giờ, Vân đi rất nhiều, xuôi Nam về Bắc, tích cực làm việc cho Giáo hội. Vân là con chiên ngoan đạo. tình tình em dịu hiền nhân hậu, cô nghĩ, công việc đó thật thích hợp cho em.
Tháng năm qua, tất cả đã trở thành ký ức. Nhưng lớp bụi thời gian không thể xóa nhòa hình ảnh ngôi trường của chúng ta, đơn sơ nhỏ bé nhưng ấm áp tình thân, là nơi khắc ghi bao kỷ niệm êm đềm thời tuổi trẻ. Thật khó thể nào quên!
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.