Bài dưới đây HKKM vừa nhận được từ một đọc giả ở VN
subject: CD Mắt Mầu Nâu trong mat co giao' Minh Hien
Kinh co^ HKKM
Em cam on co^ da~ goi tang em dia nhac. Em da nhan va gioi thieu cung ban be`
That bat ngo, hom nay em nhan duoc mot bai viet cua mot dong nghiep te^n Minh Hien, co^ nay` duoc em cho muon dia nhac cua co^. bai` duoc viet sau 3 ngay co^ nghe xong dia CD.
Bai viet du`ng font VNI
Ton trong y kien nguoi viet, em giu nguyen, goi cho co^ .
Chuc co manh khoe. Em luon mong tin va` cho tac pham moi cua co^.
CVC
Nó
Minh Hiền
Buổi chiều nọ, sau một ngày mệt nhoài với công việc , Nó ngả người xuống võng , kẽo kẹt đưa , chợt nghe văng vẳng từ CD nhà ai vọng đến , giọng ngâm trầm , ấm, ngọt ngào chất Huế , Nó tìm đến và mượn được đĩa CD về nghe.
Tiếng đàn Tỳ Bà , tiếng Thập Lục Huyền Cầm , khoan thai , thánh thót , len lỏi vào tận tâm hồn Nó . Một mối tình giản dị , chân thành , như lời thơ, cũng chân thành , giản dị , nhân vật của Mắt Mầu Nâu yêu chung thủy qua những biến cố của cuộc đời , để rồi cuối cùng :
Tôi cúi đầu đi vào Nghĩa Trang Thành Phố
Đếm từng nấm mộ………
Và:
Mắt mầu nâu đã trở thành đen sẫm.
Tiếng ngâm đã dứt , lời thơ đã hết , nhưng hình như……….vẫn còn vang vọng …………….nỗi xót xa…….
Nhạc lại nổi lên , một giai điệu chậm , buồn , kể lể :
Anh yêu Em nồng nàn , say đắm , yêu từ muôn kiếp nào ?
Cả đá trên rừng cón khám phá ra rằng :
Anh yêu Em . Còn Em , “Em biết chưa?”
(Đá vàng)
Chuyển qua một tiết tấu vui tươi,trẻ trung , nhí nhảnh, “Cho Anh thương Em không?”(Như sóc con) , theo lời ca , Nó cũng cảm thấy được bé bỏng trở lại , được nâng niu che chở :
Em như con sóc nhỏ
Lông tơ mềm như bông
Em như con sóc nhỏ
Núp trong ngực người tình.
(Như sóc con)
Rồi lặng im , rồi lại nhạc , lại thơ , vẫn trầm buồn , buồn như sương khói mùa thu , có lẽ Em (Em = Nàng thơ , xin phép cho nó được gọi như thế) đang viễn xứ tha phương , ở một góc trời xa tít mù nào đó , Em luôn hoài niệm về một vùng trời thơ ấu , một bóng hình , một cuộc tình , đến nỗi : Dẫu còn đây mà lòng đã rách tang thương .(Lời người xa xứ). Nó thấy Em buồn, Nó thấy Em đau , nhưng Nó không cảm nhận được nỗi khắc khoải , khát khao của Em về một chuyền đi về thăm lại Quê Hương trong “Lời người xa xứ”.
Tiếng đàn Tỳ Bà lại cất lên , lúc chậm , lúc nhanh , lúc luyến láy như quyện chặt lấy từng vần thơ , vẫn chất giọng trầm ấm của Hồng Vân , Em đã bộc bạch tất cả những gì Em đã dành cho chồng , cả những cái rất thường , của một con người rất bình thường , Em không cần dấu giếm : “Vì yêu , vì thương Em cũng thèm ân ái” .(Cho chồng cho con) . Bởi vì Em hiểu , những gì của mình là của chồng : “Thân thể này Trời chỉ dành cho Anh thương”. Và tuyệt vời hơn ở chỗ , biết sẻ cho con , biết chia cho chồng , biết dừng lại đúng lúc.
“Thôi ngừng Anh nhé , nâng đầu cho con bú
Ngực này Anh hôn , còn sữa chừa cho con thơ .”
(Cho chồng cho con)
Lại nhạc , lại hát , bài “Qua rừng thu” có phần nhạt nhẽo , rời rạc , cô đọng quá , không truyền tải được cãm xúc đến người nghe.
Rồi “Giọt lệ hồng”
“Em còn có đó hay không ?”. Có lẽ cái bản chất chung thủy của Em trong Mắt Mầu Nâu :
“Mấy năm chờ đợi
Tôi thường đi về Chợ Lớn nhớ tới người yêu “
Trong Lờùi Người Xa Xứ :
“Dẫu nát xương đờùi tôi dâu bể
Tôi vẫn về tìm lại Quê Hương “
Em cũng chung thủy luôn với những ngôn từ trong thơ của mình , mà lẽ ra khi chuyển thành nhạc , những ngôn từ ấy phải được chuyển thành những ca từ mềm mại , mượt mà , không làm chói tai người nghe :
“Dường xa lơ xa lắc”
“Em còn có đó hay không?”
( Giọt lệ hồng )
Hay:
“Cho Em núp vô lòng”
(Như sóc con)
Hoặc :
“Đá trên rừng khám phá đã yêu Em”
(Đá vàng)
Giọt Lệ Hồng khô khan thì ngược lại , tiếng Guitar , tiếng Dương cầm trong veo , réo rắt , thánh thót , như những giọt mưa ngâu rơi rớt trên mái hiên nhà : “Ru Anh đời đờùi”. Vâng , Em luôn kiêu sa , nhưng bản chất của phụ nữ vẫn là yếu đuối , cho nên có một lúc nào đó Em vẫn cần Anh : “Nghiêng vai cho Em tựa đầu” (Ru Anh đời đời). Em rất kiêu sa , Em cũng biết rằng , gắn bó với cuộc đời Anh là Em cũng phải chịu nhiều phong ba , bão tố , nhưng Em vẫn chấp nhận :
“Em làm võng bạc kiêu sa
Ru Anh ru cả phong ba đời mình.”
(Ru Anh đời đời)
Vì đâu ? Đơn giản là … Em yêu Anh.
“Em làm võng nhạc sương rơi
Nghe trong tâm thức ru Anh đời đời .”
( Ru Anh đời đời)
Bất chợt , Nó nghe tiếng hát Đình Nguyên gào thét:
“Nhạc vỗ đêm trăng sóng ngút ngàn.
Sóng như sóng nước sóng đang vui.”
(Trăng và Biển )
Và Nó thấy một tâm sự đang dàn trải.
“ Trăng treo vầng nguyệt …”, thì muôn đời trăng vẫn là trăng, không thể thay đổi theo năm tháng . “Hồn treo gió….”, cũng vẫn muôn đời hồn chẳng thể vơi đi khắc khoải , đau thương . Biển vẫn mênh mông sóng vỗ , biển không thể thiếu hương vị mặn nồng:
“Biển mặn hương tình biển mênh mông,”
(Trăng và biển)
Và, giữa cuộc đời muôn ngàn phong ba bão tố này , vẫn còn đó những mặn nồng của tình yêu những nhớ thương ngút ngàn như những con sóng ngầm ở tận đấy trái tim , bất chợt bị sóng biển gầm thét , đánh bật tung thành những giọt lệ , tràn trào….
“Sóng gầm trên biển nghìn thương nhớ
Giọt nước vung lên lệ ứa tràn…..”
( Trăng và Biển)
Em như thế đấy , yêu chung thủy , nồng nàn , say đắm, Em là thơ , là nhạc , là tranh , là kiêu sa , nhưng có ai ngờ , đã có những lúc Em :
“Vác một đàn con trên vai
Ta đi bụi đời……”
“ Vác một đàn con trên vai
Lôi thôi lếch thếch….”
(Bụi đời mười phương)
Tình yêu thúc bách , ý chí kiên cường:
“Ta áp đảo biển Đông
Dọn đường thế hệ
Đưa con đến xứ hào quang.”
(Bụi đời mười phương)
Để rồi , thành đạt của con hôm nay , cũng là thành đạt của chính mình :
“Nghe loa xướng danh tên con
Tân khoa Tiến Sĩ
Mẹ òa khóc
Tưởng gọi đúng tên mình.”
(Bụi đời mười phương)
Sau những cay đắng , là những ngọt bùi , sau những chia xa , là những hội tụ , Em đã trở về đến quê hương , mấy mươi năm trường biệt xứ , cảnh vật thay đổi , con người thay đổi , Em mắt đã mờ , tóc đã bạc , năm tháng bào mòn , thời gian gọt dũa , văn thơ Em điêu luyện , chững chạc hơn xưa : “Đường nhỏ như thân rắn quanh co giữa hai bờ tre cao ngất …”(Tìm đâu suối thương) . Ý tưởng Em thâm thúy , sâu sắc : “Cơm ngon không phải vì cơm có gạo ngon….” , “…mỗi miếng cơm và vào miệng là và luôn cả Quê Hương vào lòng…” (Tìm đâu suối thương)
Chuyến trở về thăm Quê Hương thú vị và ý nghĩa , Em đã tìm được sự đồng cảm và đã để mặc cảm xúc ứa tràn trong “Trăng và biển “ Vũng Tàu .
Em đã gặp lại Cổ nhân , người Thầy thời thơ ấu .
Em đã gặp gia đình Nhã nhạc .
Em đã được nghe và được chơi lại những nhạc cụ của Cung Đình một thời
Em đã được sống lại quãng đời Huế .
Em đã ăn món hoa Thiên lý xào, hương vị ngọt bùi quê hương mà gần hết đời mới được ăn .
Em đã thưởng thức Nhã nhạc đêm trăng ngay trong chòi lá cất trên mặt ao , thưởng thức cái cảnh mà gần hết đời mới được thưởng thức .
Em đã được sống với tình thâm cốt nhục tưởng chừng không bao giờ được sống .
Em đã tìm lại được nét kiêu sa và nhả nhạc ngay ở một góc vườn hẻo lánh , tầm thường .
Em đã tìm thấy suối thương , suối thương quanh co uốn lượn .
Tiếng nhạc , tiếng thơ của CD đã im bặt.
Nó vẫn ngồi đó , miên man suy nghĩ…
Một con người : Hạnh phúc , Tài năng , Thành đạt….
Nó bật thành tiếng : Khâm phục ! Khâm phục !...
Minh Hiền