Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Người bình thường mờ nhạt đang ngồi cạnh bạn: Thám tử đấy!
hoangnhan.vn
#1 Posted : Sunday, December 9, 2007 4:00:00 PM(UTC)
hoangnhan.vn

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2
Points: 0




Từ trái sang phải: anh Tân, bác sĩ Đồng, anh Việt - những "thám tử" tình nguyện tìm kiếm cha đẻ cho chị Thủy






Ông Bun Năm, người nhận chị Thủy làm con nuôi, đang giở lại những bức ảnh kỷ niệm về cha đẻ của chị


Qua nhiều mối quan hệ và cựu chiến binh đã từng học tập tại Việt Nam, rất nhanh chóng, ông Bun Thăm được tìm ra, nhưng một lần nữa nỗi buồn lại ập đến: ông Bun Thăm đã qua đời! Có người đã thốt lên rằng, sao số phận cô Thủy lại éo le đến thế!? Hình như số phận đã không muốn cho cha con họ được gặp nhau. Sự cố gắng của mọi người đã không được đền đáp trọn vẹn.


Khi chúng tôi thắc mắc, bằng cách nào mà các thám tử lại liên hệ được với những cộng tác viên như anh Việt tại Lào? Thám tử Bình cười và nói: “Đó là các mối quan hệ đặc biệt trong nghề thám tử tư, chúng tôi không được phép tiết lộ.” Quả thực, nghề thám tử vẫn có những điều bí ẩn mà chúng ta - những người bình thường không thể biết được. Trong suy nghĩ của tôi, thám tử phải là những người lạnh lùng: kính đen, mũ phớt… Nhưng khi gặp thám tử Bình, tôi thấy anh ta chẳng có gì giống như tưởng tượng của tôi, thậm chí còn toát lên vẻ thư sinh yếu đuối, rất dễ gần.

Thám tử Bình đã suy nghĩ rất lâu trước khi báo cái tin không vui này cho cô Thủy. Nhưng cùng lúc đó lại xuất hiện một người có tên là Bun Năm, cũng là học viên trường công binh ngày nào và là bạn thân của Bun Thăm. Ông ta đã rất xúc động khi biết được câu chuyện và thân phận cô Thủy.



Bà Thức, mẹ chị Thủy, thời trẻ

Người đàn ông này đã đứng ra xin cô Thủy làm con nuôi, ông rất muốn bảo lãnh đưa cô Thủy sang Lào sinh sống. Người rất ủng hộ việc này là bà La Phon, vợ ông ta. Họ đã viết khá nhiều thư cho cô Thủy, bức thư gần đây nhất có đoạn: “… Thủy ơi, nếu con muốn ở Lào, mẹ sẵn sàng chia sẻ đất đai, giúp chuyện nhà cửa… Mẹ coi con như con đẻ từ đây…”. Ông Bun Năm cũng sẵn sàng đứng ra chứng nhận cô Thủy là con của Bun Thăm vì ông biết rõ chuyện tình của bạn mình. Đây dù sao cũng là một cái kết có hậu cho cô Thủy. Một người bố nuôi ít nhiều làm dịu nỗi đau chị vẫn mang trong người 29 năm qua, kể từ cái ngày chị biết cha mình là người Lào.


Người tốt không thiếu


Tâm sự với chúng tôi, anh Bình nói: “Qua việc này tôi nhận ra một điều, hóa ra người tốt không thiếu, điều quan trọng là sự chân thành đã lan tỏa, giúp chúng tôi hoàn thành công việc một cách nhanh chóng… Và sự khát khao tình phụ tử của chị Thủy là nguyên nhân đầu tiên khiến mọi người xúc động…”.

Đúng như thế, người tốt chẳng bao giờ thiếu!

Đôi khi chúng ta bi quan về tình người, điều này có lẽ xuất phát từ sự nghi hoặc của chính chúng ta. Chỉ có thực tế mới chỉ ra những bài học sinh động như thế. Sự khát khao một cách bền bỉ của chị Thủy là một minh chứng rõ ràng về tình người. Sâu thẳm trong tâm hồn chị, một tiếng gọi thầm kín, đằng đẵng bền bỉ của tình phụ tử, nó thôi thúc chị phải sống, phải vượt lên tất cả.

Trong nghề làm báo, tôi đã gặp rất nhiều nhân vật, nhưng chị Thủy là người kỳ lạ nhất và đôi khi tôi cũng nghi hoặc chị. Liệu những lời kể của người phụ nữ có bề ngoài khắc khổ này có phải là sự thật?

Và chúng tôi đã quyết định đi một chuyến lên Võ Nhai (Thái Nguyên), mò vào tận ngôi nhà đơn sơ của chị ở chân núi. Chỉ khi ngồi trò chuyện với người phụ nữ này, chúng tôi mới đủ lòng tin.

Hóa ra sự nghèo khó, vất vả không thể nào làm người ta quên đi nguồn gốc của mình. Người phụ nữ một nắng hai sương ấy đã không bao giờ nguôi nguyện ước tìm kiếm cội nguồn của mình. Cả hai cô em gái cùng mẹ khác cha cũng thế. Cuộc sống của họ cũng vất vả không kém, nhưng mỗi lần nhắc đến chị Thủy thì họ lại khóc.

Chỉ có lòng tin bất tận vào con người họ mới hành động như thế. Và sự chân thành đó đã thuyết phục được những thám tử. Rồi cứ thế, sự chân thành ấy ngày một lan tỏa, nó làm xúc động những con người ở tận bên kia đất Lào. Để đến hôm nay sự thật được sáng tỏ. Khi được hỏi về nguyện vọng của mình, chị Thủy chỉ nói: “ …việc sang Lào sinh sống, tôi chưa thể trả lời. Nhưng tôi rất muốn tìm đến mộ của cha tôi, thắp cho ông ấy một nén nhanh… Nếu được anh em bên đó công nhận thì tốt, còn không tôi chỉ muốn nhìn thấy họ một lần để biết đó là những người chung dòng máu với tôi, thế thôi…”.

[img]http://www.vietimes.com.vn/Library/Images/9/2007/12/71203_thamtuBinh.jpg" alt=""/>


Chị Lương Thị Thủy đến tặng hoa và cảm ơn thám tử Hoàng Dương Bình


Đây là những nguyện vọng giản dị và xứng đáng với một thân phận thiệt thòi như chị. Cũng chính vì sự chân thành và giản dị kia đã làm tất cả mọi người xúc động. Chị xứng đáng để nhận tình yêu đó! Xét cho cùng chẳng có gì quý giá hơn tình yêu giữa con người với con người. Người cha đẻ của chị Thủy đã mất, nhưng chị lại có một người cha nuôi. Không cần hỏi lý do gì mà ông Bun Năm lại hành động như thế, đơn giản vì ông thấy cần phải làm cái gì đó để bù đắp cho người phụ nữ thiệt thòi này.

Hơn nữa, giữa hai dân tộc Việt - Lào có một mối quan hệ đặc biệt từ rất lâu. Họ được đào tạo ở đất Việt nên hiểu rõ về người Việt. Câu chuyện của Bút Đa đã thêm một bài ca rất đẹp về tình hữu nghị Việt - Lào.


Bài và ảnh: A. Sáng (Vietimes)


Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.