Bao giờ tôi quên
Tôi nhớ lại…ngày tôi lên ba tuổi
Giặc Pháp bạo tàn, đánh đuổi miền Nam
Máu lửa ngập trời, dân chúng lầm than
Biết bao cảnh sống…màn trời chiếu đất !
Tôi chạy theo Cha, băng qua đồn giặc
Những tiếng hét hò hòa lẫn tiếng súng vang
Đoàng ! đoàng ! đoàng…
Ôi…dòng máu đỏ tuôn tràn
Cha tôi đã mê man…vì trúng đạn …
Hơn một tháng thuốc thang Cha khỏe lại
Mẹ thay Cha ròng rã suốt bao ngày
Rồi…dìu dắt nhau lánh nạn
Mẹ, tay dắt tay bồng
Cha, vai mang vai xách
Băng súng đạn hầm chông
Giặc đuổi theo sau, đạn bay tứ phía
Một vùng mịt mù chẳng thấy Cha đâu ?
Sáu mẹ con tôi khóc ngất thảm sầu !
Trời vừa sụp tối…
Giặc không còn nhìn thấy mẹ con tôi
Có lẽ Phật Trời thương tưởng
Chỉ phút giây mạng sống chẳng ai còn !
Nhưng còn Cha, đang lạc chốn đầu non
Hay cha đã…đã không còn nữa !…
Một mình thân Mẹ
Xác xơ dìu dắt năm con
Sức yếu, lực tàn, thân xác héo hon
Đến nửa khuya…
Mẹ con đói mòn nằm lã
Bỗng tiếng thét gầm vọng đến từ xa
Sáu mẹ con như đã…
Hồn bay phách lạc
Tiếng gầm thét càng gần
Đàn voi đã đến
Mẹ kéo lết đàn con
Vào núp kín giữa rặng nương mì
Mọi người đều nín thở
Mắt nhìn nhau như đã đứng tròng
Em út tôi…dù một tuồi
Nhờ ơn trên phù hộ…nó lặng thinh
Đàn voi đến sát bên mình
Mẹ quỳ sụp xuống ngước nhìn trời cao
Lâm râm lời Mẹ khẩn cầu
Nhờ ơn Trời Phật nhiệm mầu cứu nguy
Chị, anh tôi, ôm tôi và út
Nước mắt trào tuôn, giờ phút tử thần
Bỗng…một loạt gầm vang
Đàn voi rẽ sang ngã khác
Mẹ ôm các con, giọt lệ tuôn tràn
Trời Phật đoái hoài
Cứu mạng mẹ con tôi…
Một hình ảnh hãi hùng
Một linh thiêng mầu nhiệm
Sẽ theo tôi…
Đến mãn kiếp cuộc đời !!!…
NGUYỄN PHAN NGỌC AN