Buổi trưa chung quanh tôi yên lặng đến lạ thường. Ngồi đọc tin bão và nhìn hình ảnh những người di tản mà nước mắt tôi cứ chảy hoài. Hôm nay tôi tự mình đi tìm nỗi buồn, nỗi thương tâm của cuộc đời này. Trí óc tôi cứ chạy loanh quanh, cố gắng tìm một "giả thuyết" thích đáng nào đó để tự an ủi mình, nhưng rồi vẫn không thể nào rứt ra được....
....Ngoài trời nắng chang chang, bên trong mát đến lạnh cả người. Ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài, tôi cứ mang cảm giác: Bên ngòai thật đẹp - cây cỏ xanh tươi, hoa đủ màu đủ sắc, gió thổi nhè nhẹ se se lạnh - nhưng đến khi bước ra ngoài mình mới biết sự thật không phải vậy! Thực tế vẫn là thực tế! Con người đâu thể nào cứ sống mãi trong tưởng tượng, cuối cùng vẫn phải bước ra ngoài để rồi chạm nỗi đau, phải chấp nhận và chịu đựng....
....Tôi chợt nhớ tới có một lần tôi đọc hay nghe ở đâu đó, có người nói dù sao sống ở thế giới này vẫn sung sướng hơn rất nhiều so với địa ngục. Ở nơi đây có đau khổ, nhưng cũng có vui vẻ, có hạnh phúc, còn địa ngục thì không thể nào tìm được một giây phút hạnh phúc vui vẻ! Con người ở điạ ngục phải chịu sự đau khổ, và sự đau khổ đó được ví như là bị người ta khiêng mình liệng vô chảo dầu sôi, bị người ta băm vằm ra từng mảnh nhỏ, khổ đau triền miên, không thể nào kể xiết. Tự an ủi mình - đau khổ rồi vui vẻ và hạnh phúc! Tôi cầu mong sao cho vui vẻ và hạnh phúc đến với họ thật nhanh, nhanh và lâu dài hơn nỗi đau thương mất mát họ đang gánh chịu!!