Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Có một lần tôi lên nhà bà nội tôi ăn đám giỗ. Ăn xong, tụi trẻ túa ra ngòai chơi, tôi cũng là một trong những đứa trẻ ấy. Bà tôi gọi tôi, chị tôi và các chị họ tôi vào và bảo:
- Tụi bay là con gái, sao chẳng đứa nào rửa chén, lại để cho thằng em trai của tụi bay rửa vậy?
Tôi nhìn thằng em họ tôi, đang ngồi rửa thau chén bát, mà thấy tội nghiệp cho nó. Bà tôi nói đúng, cho dù em họ tôi lớn hơn tôi một tuổi, nhưng nó vẫn là con trai, con gái bỏ con trai làm việc, đi chơi, kể ra có hơi quá đáng thiệt. Có lẽ vì em họ tôi là con trai trưởng trong nhà nó nên nó tự nghĩ là nó có trách nhiệm. Có lẽ tôi là con út ở trong nhà tôi nên tôi quen "nhường" mọi công việc cho anh chị tôi. Hành vi của một đứa nhỏ thường là do ảnh hưởng của gia đình. Em họ tôi và tôi sinh ra ở hai gia đình khác nhau, hai thứ bậc khác nhau, nên cách hành xử của hai đứa cũng khác nhau.
Nhưng dầu gì, tới nhà bà nội tôi, tôi vẫn là vai chị, tôi lại là con gái, cái việc bếp núc, chén bát, ở xứ ta, thường là do phái nữ quán xuyến, nên tôi nghĩ bà tôi nói đúng. Cho nên, tôi vừa cười, vừa nói với bà:
- Dạ, để cho nó làm, cho nó quen đi bà.
Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn ra bảo nó tránh ra để tôi làm. Thế là tôi giúp các chị khác rửa hết chồng chén bát. Lẽ ra câu chuyện cũng không có gì đáng nói, nhưng cái tôi muốn nói ở đây là câu nói sau đó của bà tôi. bà tôi đã nói thế này:
- Con này giỏi. Gặp con chị nó mà tao nói như vậy là mặt mày nó ụ ra một đống rồi, chứ ở đó mà vừa cười vừa làm như vậy. Không giận hờn như vậy rất tốt.
Tự nhiên tôi được điểm với bà tôi, chẳng biết các anh chị khác có ghét tôi không? Nhưng riêng tôi thì thấy vui lắm, vì những bài học đó nó ngấm dần vào nhân cách của tôi sau này. Tôi hay cười, hay giỡn, mọi thứ coi như pha, không giận hờn ai cả. Bộ tưởng ngòai đời tôi không gặp chuyện đáng giận sao? Có chứ, có nhiều nữa là đằng khác, nhưng chính vì tôi không giận họ, mà tự nhiên tôi thấy mình được quý trọng hơn. Tôi có nhiều bạn bè hơn kẻ thù. Tôi nghĩ đơn giản lắm, mình không giận ai, thì người ta cũng không có cái cớ gì để giận mình.
Vẫn là bà nội tôi. Gia đình tôi ở với bà lúc cuối cuộc đời bà. Bà thỉnh thoảng vẫn nói với tôi, phật dạy đừng có "tham, sân, si", ba cái thì chỉ có hai cái là bà làm được, còn cái sân là cái bà không làm được. Cho nên, giận ai bà giận đến khi chết, mà tâm tư có thanh thản lúc nào đâu, lại còn làm cho con cháu cãi nhau, tôi buồn lắm. Tôi cũng từng khuyên bà bỏ những cái "sân" đó đi, nhưng bà tôi đã làm không được. Tôi lại học thêm một kinh nghiệm cho mình. Ở đời tránh giận càng nhiều càng tốt.
Cứ nghĩ như vầy cho đơn giản các bạn ạ, người nào không làm vừa ý mình đều có lý do của họ, đừng giận họ, tội nghiệp, các bạn nhé!
Bình Nguyên
|