Cô Hai Bánh Ít.
Lời ngỏ : Bài này tui viết lối 2 năm nay rồi. Hồi đó chân ướt chân ráo vào Phố Rùm đi dạo, thỉnh thoảng tui thấy HBI đội thúng rao hàng. Tiếng rao ngọt lịm làm tui sanh lòng mê mẩn nên rồi lết đít a lát xô nhào tới làm quen. Cô Hai tuy hổng phải lá ngọc cành vàng nhưng lễ giáo á đông thì cô thuộc như cháo. Vớ va vớ vẩn hổng rõ cội rõ nguồn thì cô sanh lòng ái ngại, nên để phòng thân, cô quơ cù ngéo chặn lợi. Tui mất trớn té nhào. Ông Ngô đứng kế bên té theo dập mặt, gẫy mẹ nó bốn cái răng cửa ! Vậy mà tui có tởn đâu nà, hễ cứ thấy cô đâu là tui mon men tiến gần, có điều gần nhưng hổng dám sâu sát, tui giữ khoảng cách vừa đủ cho an toàn trên xa lộ. Tui hổng sợ cây cù ngéo của cổ nhưng sợ bị cổ đè. Cái thân 2-3 tạ của cổ mà trấn lên thì tui chỉ còn nước ... bận sơ mi gỗ !
Tiện đây xin kính cẩn chào cô Ba Tê, dà, cô cứ coi tui như con cháu trong nhà ha cô. Cái quán của cô sang quá xá thành ra muốn dzô cũng ngại, kêu nước lạnh thì kỳ, mà kêu đùi ếch chiên bơ với rượu vang thì tiền hổng có , khố thiệt !
Trong Phố Rùm tui ái mộ nhiều người lắm lận, một trong những người đó là cô Hai Bánh Ít.
Thoạt tiên nội cái tên của cô viết không dấu đã làm tui hết hồn : HaiBanhIt. Tui xớn xác cứ yên chí cô có dây mơ rễ má chi đó với ngài Hannibal của sir Anthony Hopkins . Rồi dòm hình cô ịn dưới cái khuê danh tui cũng có ... đâm ớn. Má ơi người chi mà ‘tốt tướng’ quá cỡ thợ mộc. Tướng tá đó bữa mô buồn tình, cô làm màn đô vật dám tui chết ngắc !
Tây nó biểu l’habit ne fait pas le moine, nghĩa là thấy dzậy mà hổng phải dzậy. Trong trường hợp cô Hai thì ngó bộ còn hơn dzậy nữa. Cô Hai thẳng như ruột ngựa, ăn nói ào ào, nhưng ác liệt là chuyện phun châu nhả ngọc của cô nó có lớp có lang, có vần có điệu, có bài có bản đâu đó đàng hoàng. Đứa mô dại dột làm phiền tới cô là coi như nó ... trúng số độc đắc !
Cô Hai tướng tá bậm trợn vậy đó nhưng tim cô tình cảm chứa chan nên nó mềm xèo. Cô thường hay thổn thức với người cô thế, rồi động mối từ tâm mà sanh lòng hào hiệp. Mấy tên ba trợn ác ôn của Phố nghe giọng cô cất lên từ xa là chúng đã co giò chạy thẳng và chạy trối chết. Phố xá nhờ có cô mà thị dân an hưởng thái bình. Nghe nói Ngài Thị Trưởng đã mấy lần mời cô ra Tòa Thị Chánh đặng trao tặng cô cái Huân chương đệ nhứt đẳng và xin cô ký sổ vàng lưu niệm, nhưng cô Hai một mực chối từ. Mấy cái lẻ tẻ đó cô đâu màng nên mắc mớ chi mà phải đi lãnh rồi mất công giữ cho nó thêm phiền phức ! Cô ở nhà nhồi bột gói bánh ít vậy mà vui hơn !
Nghe cô Hai trò chuyện riết tui thiệt cũng đâm nghiền, bữa nào cô cất giọng oanh vàng thánh thót là tui vui vẻ cả ngày. Đi làm mà tui cứ mơ mơ màng màng nhớ tới cô rồi cười hoài, tới nỗi có lần trong sở họ bốc phôn xém gọi ... 911 . Ông nhà tui biết tui mê cô Hai chết bỏ nên ổng mới print những lời vàng lời ngọc của cô ra mà dán ngay trong phòng ngủ cho tui đọc sớm tối, ổng hy vọng biết đâu nhờ đó mà tui khỏi bịnh ... nhức đầu kinh niên ! Bịnh này thiệt là khó chữa lắm lận, tui uống aspirine quanh năm, vừa tốn tiền lại vừa sợ lòi thêm chứng đau bao tử ! À tiện đây có câu hỏi cho chú em Quê-Một-Cục : Quê à Quê , thế tim gan phèo phổi của Quê lóng rày đã êm chưa vậy hè, vụ uống Nghệ với Mật ong đã xúc tiến chưa, thành công được bao nhiêu ? Tui chờ Quê uống trước, thấy có êm thì tui mới nối gót theo sau đó !
Xin lỗi, tui đi có quá xa đề rồi, xin trở lại chuyện cô Hai Bánh Ít. Tại sao tui mê cô Hai thì không thể cắt nghĩa nổi, con tim đã có những lý lẽ riêng của nó. Mà ngó bộ tui hổng phải là người duy nhất say đắm cô Hai đâu. Nếu ai đó mần siêng thành lập Hội Ái Hữu Hai Bánh Ít thì dám có chuyện kẹt đường kẹt phố vì nạn ‘Xếp Hàng Cả Ngày’ đặng ghi danh gia nhập hội. Dĩ nhiên vợ chồng tui sẽ mang theo cơm nắm muối mè và loong nước lạnh đứng chờ chỗ cho ăn chắc. Chuyện hội hè ni thì tui bảo đảm cô Hai chẳng màng, bị cô không ham danh ham lợi. Cô chất phác bình dân, không cội nguồn quí phái (cái này là cô khai báo chớ hổng phải tui chế ra đâu nghe). Nghề nghiệp của cô tuy không hái ra tiền nhưng bảo đảm sống được vì chắc chắn ... có ăn. Mình lập hội xong lâu lâu mời cô tới bán bánh rồi sẵn dịp ... lecture luôn, một công đôi ba việc vẹn vẻ đôi đàng, vậy hổng tốt sao ?
Sở dĩ tui nói chuyện bán bánh là vì tui hồ nghi mời cổ tới diễn giảng thì chắc chắn cổ sẽ chối từ. Lý do : Người của ruộng của rẫy thiếu ăn thiếu học, diễn thì dễ chớ giảng thì ... bí lù. Đại khái cổ sẽ lắc lia lắc lịa là cái cẳng !
Vậy cô Hai lọt vô mắt xanh cuả tui là từ hồi nào ? Nói thiệt ra đây xin bà con có dính líu xa gần tới chuyện này thứ lỗi cho tui trước. Tui mới sinh tật dạo phố gần đây thôi. Thỉnh thoảng thấy chỗ mô tụm năm tụm ba thì tò mò ngấp nghé đặng hóng chuyện. Mà hổng biết tui có tưởng tượng hông, chớ còn hễ cứ thấy cô Phượng Các ở đâu thì y như phép tò tò đằng sau là thầy ... Physic. Cô Phượng Các chữ nghĩa thánh hiền đầy bụng, tư cách yểu điệu đài trang, vì cô vốn nữ lưu con nhà dòng dõi, bảo đảm không trâm anh thì cũng thế phiệt. Văn là người, đọc cô Phượng Các thì tui tin như vậy. Thầy Physic và cô y hình có biết nhau sao đó, thấy họ lời qua tiếng lại với nhau những chuyện mà tui không thể hiểu nổi. Ngó bộ cô coi thầy nhẹ hìu, mà thầy thì cứ đeo theo nói nhăng nói cuội. Rồi hai bên cùng ... leo thang chữ nghĩa với nhau – dĩ nhiên tui lại càng bí lù – Mãi tới khi cô Hai Bánh Ít bất ngờ xuất hiện làm màn anh hùng Lương Sơn Bạc thì chuyện mới từ từ lui vào dĩ vãng.
Tui học được nhiều điều từ sự cố này, rằng thì là ... không bao giờ có vụ đấu tranh giai cấp như xừ Các Mác đã vẫn thường la ó. Cô Các cô Hai, hai cô đều là cô (của tui) cả, nghĩa là họ bỗng thành thân thiết với nhau như chị em trong nhà, mà nhìn cho kỹ lại coi, thành phần xuất thân của họ thì thiệt là cách xa nhau quá ! Vụ cô Hai cứu khốn phò nguy cô Phượng Các làm thị dân Phố Rùm lác mắt ráo trọi. Thế là một sớm một chiều bỗng dưng cô Hai có cả đống người aí mộ – dĩ nhiên là tui phải đứng chồm hổm trong đám này rồi, dám tui còn đứng đầu bảng là khác –
* * *
Mới gần đây cô Hai lại ra tay nghĩa hiệp lần nữa. Người thọ ơn cô Hai lần ni là cô Hoang-Vu. Nguyên bạn cô Vu có tới hai ông đeo đuổi lận, ông bác sĩ, ông nha sĩ, ông nào ông nấy túi nặng quá chời, xài dám mệt nghỉ. Lắm mối tối thường nằm không, bạn cô Vu lo sợ thế nên níu cô Vu xin ý kiến. Cô Vu kinh nhgiệm chẳng có, bèn vào Phố la làng, nhờ ông đi qua bà đi lại cố vấn dùm. Chuyện tình là chuyện muôn đời hấp dẫn. Gì chớ xin ý kiến về tình thì ai cũng sẵn sàng đưa ra giúp không (mỹ nó kêu bằng for free) trong số đó có cả tui, cho dù chuyện tình của tui thì nó đã quá đát từ đời nẳm rồi. Một ông bạn trẻ tên Ba chi đó cũng xăng xái nhập cuộc. Nhưng nghe ông ấy nói xong thì tui sợ rằng cô Hoang Vu sẽ càng lơ tơ mơ thêm thôi. Ngó bộ ông ấy học cao hiểu rộng nên tính toán cũng cao vời xa xôi, nên rồi lời khuyên của ông ấy bỗng là lời khuyên ... huề vốn !
Cô Hai Bánh Ít đội thúng đi ngang, bèn dừng chân rồi làm màn ... mở máy. Tui không có tài diễn thuyết như cô Hai nên chỉ xin tóm tắt lại. Theo cô Hai thì lấy thằng nào cũng đặng hết, nhưng chỉ nên lấy một mà thôi. Thằng còn lại cô tình nguyện gánh vác giúp vui, rồi sẽ có màn chia huê hồng tới chết nữa lận - Ai chết thì tui lờ quờ hổng rành – Vụ này còn đang bàn luận sôi nổi, chưa rõ bạn cô Vu sẽ chọn ai, và cô Hai sẽ được kế thừa chi sau đó. Từ từ thủng thẳng tui sẽ theo dõi và update cho thị dân của Phố biết sau nha.
Đó, tui nói có sai đâu, cô Hai cứ la ong óng rằng mình ngu mình dốt, chừng tính tới chuyện chồng con thì cô khôn dzàn trời và tính cái rột thiệt là gọn lẹ. Có điều cho dù cô tính toán thế nào cũng rõ ra cái tâm của người ăn ở có hậu. Chuyện chia huê hồng cho cô Hoang Vu tới chết - Ai chết tui chưa rõ - hổng phải là chuyện dễ làm. Người trung hậu như cô Hai một khi đã nói là có. Phục cô là vậy. Người như thế bảo sao không phục cho đặng !
Tiện đây tui xin nhắn cô Hai một lời : Hai à, nghèo nàn và lạc hậu cỡ tui và Hai thì đừng thèm giúp vui chi ai hết, bị ngó bộ nó hổng tốt. Bọn Bác sĩ Nha sĩ là đám trời đánh thánh đâm, tiền thì có nhưng tình thì ... hổng chắc đâu Hai. Một đứa nhìn đâu cũng thấy vi trùng, một đứa nhìn đâu cũng thấy răng sâu thì tình của bọn nó thảm sầu là cái cẳng. Cái chữ sĩ lắm khi rất phiền hà và gây nhiều chán chường thất vọng. Hai lấy một trong hai thằng sĩ đó thì trước hết nó sẽ bắt Hai giải nghệ liền một khi. Rồi nó sẽ gởi Hai vô nhà dòng đặng học ăn học nói – dĩ nhiên nó hổng bắt Hai học gói học mở đâu ha, vì gói mở bánh ít là nghề của nàng mà – Hai ra đường một bước thành bà, Hai bước lên có xe bước xuống có ngựa, vàng vòng hột xoàn cà rá ngọc thạch đầy cổ đầy tay. Ngó vậy mà khổ lắm Hai ơi. Bạn bè tui làm bà rồi thì mười đưá hết chín đứa ... hỏng kiểu. Tui vì giai cấp nông dân nên tham vọng hổng nhiều, tui an phận lấy ông nhà tui đây, tiền bạc chức tước chi cũng là con số không to tướng, nhưng bù lại tui an hưởng thái bình. Hai thấy đó, nội cái vụ ổng dẫn tui vô Phố thả ở đó để tui tùy tiện đi ngược đi xuôi là thấy ổng hết ý với tui rồi. Nếu làm vợ hai thằng sĩ vớ vẩn ở trên dám giờ này tui còn mắc đi ... đánh ghen sặc gạch ! Vinh quang nào cũng có cái giá phải trả Hai à, lắm khi trả thiếu điều gần ói máu rồi, xong dòm lại thì thiệt là ... hổng đáng ! Chúc Hai yên tâm chuyện gói mở để còn thì giờ mà hành hiệp cho Phố thêm khởi sắc ha. Mong lắm vậy thay !