4/4/04 : Một Ngày Bụi Đời
Qua một đêm ngủ ít nhưng mọi người đều thức dậy không quá 8 giờ sáng. Hôm nay là ngày bắt đầu Day Light Saving Time, đồng hồ được kéo sớm một giờ . Người người vui vẻ chào nhau , cùng nhau ăn sáng , nhấp nháp ly cà phê Huyền.Tất cả đều tươi rói , không ai lộ vẻ gì mệt mỏi cả. Hứa hẹn đủ sức cho một ngày sắp lang bạt giang hồ. Trước đó KN dặn H.Oanh mua sẵn 1 gallon sữa . Con hỏi mua chi nhiều thế hả mẹ . KN bảo để Cô B. Huyền làm cà phê Huyền cho mọi người uống. Cháu cười , úi chu choa , chắc cô BH mở chi nhánh Cà Phê Huyền tại San Diego đây !
Phái đoàn 5 người đã chuẩn bị đâu đấy sẵn sàng. Chiếc xe bụi đời cà tàng của KN chở tối đa . Tưởng cà rịt cà tang , thế mà cũng đưa được khách đến ngay trạm xe điện tại shopping center Mission Valley của thành phố. Bốn người mua vé senior , chỉ có 2 mỹ kim cho round trip. Người còn lại phải trả 6 mỹ kim nên cứ ấm ức mãi ! Thì ra senior được hưởng nhiều quyền lợi quá nhỉ. Chẳng bao lâu thì trolley tới , phe ta leo lên chiếm trọn một phòng. Nhìn kỹ lại chỉ lèo tèo vài người khách, tha hồ mà ngồi chẳng ai phải nhường ai . Khi xe đến gần downtown thành phố SD , khách lên đông dần dần. Thú thật ,gần cả chục năm KN không sử dụng phương tiện công cộng này . Tuần rồi mới đi thử , lại lên xe tại một trạm ở vùng khác , do đó KN còn lọng cọng về việc chuyển line .Mấy lần suýt lôi mọi người xuống xe để chuyển qua line khác. May nhờ Nụ nhanh nhẩu nên vừa đặt chân xuống đất biết là sai , lại phải leo ngược trở lên. Vui thật. Sau đó được biết không cần phải chuyển line ,yên tâm an tọa cho đến khi tàu đỗ ngay biên giới .
Sau hơn nửa giờ , xe điện đỗ tại ga cuối cùng. Tất cả lội bộ sang tìm trạm xe búyt. Đường đi chỗ lồi chỗ lõm. Nơi này ụ đất , chỗ kia rảnh sâụ Vì thế hàng rào chắn ngang lối , phải đi vòng vo mới đến được bến. Chờ lâụ Mọi người lục tục kéo nhau đi tìm rest room. Phòng chờ đợi của bến xe , giống như bến xe đò ở VN , nhưng khá hơn nhiều . Từ bến xe này khách có thể đi đến nhiều nơi như Los Angeles, Reno... v..v. với giá cả phải chăng . Khách phần nhiều là người Mễ qua lại biên giới để thăm viếng gia đình. Hôm nay đặc biệt có thêm 5 người khách Á châu lảng vảng .
Trở lại trạm để chờ shuttle đến đón đưa tới xe buýt lớn. Mới đó mà đã 11 giờ trưa . Tất cả lên xe , chạy vòng vo một quảng mới chuyển sang xe búyt. Mỗi người lại trả thêm 2 đô la cho một ticket để vào thành phố. Xe búyt từ từ lăn bánh chở đầy nhóc hơn năm mươi khách đủ mọi thành phần dân tộc : Mỹ , Mễ , Mít . Với đủ màu da trắng ,đen, vàng. Quần áo thì đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng .Quần dài , quần ngắn , áo hở , áo kín... Đúng là xe xuất phát từ Hợp Chủng quốc. Khi xe chạy ngang qua một khu phố , mùi cá khô tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Sự khác biệt đầu tiên giữa thành phố Mỹ và Mễ có lẽ là ở chỗ kiểu xây cất nhà phố và bầu không khí kém trong lành .Ngay từ biên giới đã nhìn thấy cái vòng cung của cỗng chào rất là gần , ấy thế mà phải thêm 20 phút nữa mới tới trung tâm thành phố Tijuanạ .Năm tên bụi đời ung dung bước ra khỏi xe một cách sãng khóai khi xe đã ngừng hẳn tại một trung tâm thương mãi của thành phố.
Trong số năm người khách bụi đời hôm nay chỉ có Nga là người mới tới Mễ lần đầu tiên. Kỳ dư Bích Huyền , Sĩ Trung và Nụ cũng như KN đều đã đi qua . Khác chăng là những lần trước mọi người di chuyển bằng phương tiện thỏai mái hơn , bước xuống xe tận nơi, leo lên xe tận chốn bằng xe hơi nhà . Cả bọn kéo nhau bước vào khu thương xá , nơi bày bán đủ lọai hàng hóa gia dụng như quần áo , chăn màn , đồ vật kỷ niệm . Đặc biệt là đồ chơi trẻ con màu sắc sặc sỡ chẳng khác gì khu phố Tàu . Giá cả thì người bán nói trên trời , kẻ mua lắc đầu trả giá dưới đất. Vài tên bán dạo cố bám lấy khách lạ để gạ bán cho được món hàng nên không ngại đeo theo như đĩạ . KN nhớ lại có một lần nọ, tên Mễ bán đồ nữ trang chạy theo khách , tự ra giá 60 đô lạ . Khách không thèm nhìn , hắn tự hạ 50, rồi còn 40 , lại chạy theo ra dấu 20. Khách vẫn lắc đầu , cuối cùng hắn dứt giá : 10 đô la . Khách chỉ biết cười ,không nói , bỏ đi . Nhiều người cũng không tránh khỏi dính vào vòng trả giá. Cả nhóm dợt hết phố mặt tiền , lại len vào ngõ ngách. Các tiệm thuốc tây bày biện thật khang trang sáng sủa rất bắt mắt người xem. Nhiều nơi dụ khách với bảng discount 30 % to tướng. Ngay cả thuốc trụ sinh cũng được bán tự do . Nói chung hàng hóa rẻ hơn giá cả tại Hoa Kỳ , lại không có thuế .
Đi lòng vòng mãi ,cả bọn tấp vào một tiêm sản xuất đồ dạ . Bích Huyền ghé vào để tìm mua một cái xắc da lọai mềm. Còn đang chọn kiểu thì KN bước tới hỏi , rặc lối Nam kỳ :
- Chị muốn bóp hả ?
- Ừ , chọn một cái đế rộng rộng tí để mang đi làm.
- Bóp ở chỗ nào , chỉ xem.
BH đưa tay chỉ :
- Chỗ này này .
Sĩ Trung và Nụ nhìn theo :
-Bóp trên hay bóp dưới ?
- Bóp trên mắc hơn bóp dưới đó nha !
Thế là cả bọn cười ầm lên và câu chuyện bắt đầu xoay quanh "bóp trên" hay "bóp dưới ". Rồi thì cứ tiếp tục cười suốt cả buổi trên hè phố Tijuanạ .Ối chao , ngôn ngữ ta sao mà phong phú thế. Hay là người Việt ta thông minh vượt bực nên rất nhạy bén hiểu nhanh hiểu rộng ? Dọc theo hè phố BH ghé vào ít nhất hai ba hiệu bán ví nữa và cuối cùng thì mua được hai cái , cái sau rẻ hơn cái trước. KN cũng mua được một cái . Nàng Nga thì trả 2 đô la để leo lên xe có con ngựa rằn , đội nón Mễ chụp một bô hình ! Sĩ Trung hôm nay có bà xã theo "hộ tống" như được trợ lực nên đi "chưa" biết mệt. KN đề nghị ghé vào tiệm ăn để lo lót cái bao tử. Người nào cũng bảo là chưa đói và ăn đồ Mễ chán bỏ mẹ , chờ trở về Mỹ làm một tô phở đã hơn. Cả nhóm quyết định ra về lúc hơn 1:00 pm.
Dĩ nhiên lần trở về nhanh chóng hơn lần đị Taxi có ngay tại chỗ. Giá cả cũng nhẹ nhàng như đi xe búyt. Đi taxi có cái lợi là xe đưa khách đến tận nơi , đỗ khách ngay tại chỗ xếp hàng để vào trình giấy tờ tại trạm hải quan biên giớị Thời gian chờ đợi lâu hơn là thời gian đi bát phố. Có người nói rằng đi xe nhà đôi khi phải chờ cả buổi , thậm chí có lúc mất 4,5 tiếng đồng hồ chờ đợi mới qua khỏi trạm kiểmsoa’t . Khi cả nhóm bước lên trolley thì đã hơn 2 giờ chiềụ Ngồi trên xe điện mọi người mới bắt đầu thấy đói bụng...BH đầu đội mũ lưỡi trai của Nga , chân co trên băng ghế ,hai tay bó gối , trông hết sức là bụi đờị Hình ảnh giống như mấy bà đi bán chợ trời lúc VC mới chiếm SG. Nga thì cứ quay qua quay lại chụp ảnh lia lịạ Mọi người thư giản trên suốt quảng đường về. Càng gần đến shopping center ai nấy bắt đầu đếm số trạm... 22 ,...24 ,...27...
- Còn 2 trạm nữa thôi thì đến trạm cuối 29 đấy các bạn ơị Chuẩn bị đi nhá.
- Ừ , tới thì biết ngay chứ gì .
- Tới rồi . Các bạn đi restroom đi nhé , KN đi lấy xe .
Khi xe trờ tới thì phe ta tấn chiếm mục tiêu nhanh chóng. Cả bọn đói meo ra rồi thế mà Nụ vẫn còn đòi ghé Sak Fifth Avenue Outlet ở gần đó để shopping .
- Thôi giờ này chả shop ping shop piết gì cả. Đói meo ra đây nàỵ
- Không sao , em mà đi shopping là quên đói ngaỵ
Giời ạ , cả ngày mỗi người chỉ có một chai nước thế này thì sao mà chịu nổi đâỵ Tài xế lái xe mà bụng cứ kêu ọt ọt...
- Ăn phở phải không?
- Chứ còn gì nữạ
- Đúng là Bắc kỳ thứ thiệt nhạ
-Thì cứ bát phở nóng là nhất rồị
Chỉ có Sĩ Trung là im lặng. Có phải anh mệt , đói nên lặng lẽ như thế chặng .
KN hỏi :
- Anh Trung có mệt không?
- Vui quá nên quên mệt cô ạ .
À thì ra thế. Chẳng riêng gì anh mà có lẽ cả bọn lần đầu tiên mới đi ta bà bụi đời như vầy, trừ KN . Vào tới restaurant , thúc hối bồi ghi nhanh nhanh ,mạnh ai nấy order. Đánh nhanh , đánh mạnh là mục tiêu của nhóm. Xong. Khoẻ. Tươi cườị Lúc này Nụ lại tiếc :
- Phải lúc nảy mình đi shopping . Em thích shopping ở Sak Fifth. Hồi trước mỗi lần xuống thăm con em học ở USD ( University of San Diego) là em thường đi lắm. Hôm nay chủ nhật chỉ mở cửa tới 6 giờ thôị
Về tới nhà thì cũng gần 5:00 p.m. Thời gian trôi nhanh dễ sợ. Thấm thóat mà hai ngày vui chơi với nhau sắp sửa trôi qua mất rồị Oanh thu dọn xe gọn ghẽ để mẹ đưa các cô chú về. Hành lý được chất lên xẹ Lời giả từ trao qua trao lạị Rồi xe đưa khách bắt đầu chuyển bánh. Tài xế vẫn còn phong độ dù đã mỏi rừ như tương qua hai ngày xông xáọ Bốn vị khách thong thả ngã lưng nghỉ ngơị Vừa nhập vào dòng xe đang nối đuôi nhau chuyển qua freeway 5 North , xe bắt đầu nhích từng chút. Cứ thế kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Khi thì 40 mph , lúc nhúc nhích chỉ 10 mph. Cơn buồn ngủ tự dưng kéo ập tớị Không cưỡng được , KN vội báo động :
- Có ai lái xe dùm KN không . KN muốn nhắm mắt một chút.
- Đưa đây Nga lái chọ Nga nhanh nhẩụ
Chị Bích Huyền hốt hoảng :
- Ấy chết , Trung lên lái thế KN đị Này này , ghé sát vàọ Đừng mở cửa ra đấy nhá. Có người đã bị xe bên ngòai lôi đi đấy .
Thế rồi BH chuyển ra phía saụ KN bò qua bên phải , ghế trước. Còn Sĩ Trung thì leo từ băng sau lên làm tài xế. Nhanh chóng , gọn gàng. Xe lại tiếp tục bon bon trên xa lộ. Mọi người vẫn tán gẫu cho quên đường dài trong khi KN nhắm mắt...khò một giấc.
Khi mở mắt ra thì xe đã vào địa phận thành phố Irvinẹ Phe ta bắt đầu tỉnh táo trở lạị Tài xế Sĩ Trung tuy ốm yếu mà cũng "anh hùng xa lộ" có license thứ thiệt. Anh đã từng lái đi và về từ Visalia Bakersfield tới Orange County , mỗi bận non 4 tiếng đồng hồ. Hôm nay làm một chuyến du hành từ sáng sớm mà tới giờ vẫn còn phong độ.
Về đến nhà Bích Huyền gần đến 7:00 p.m. Anh Tú và Uyển Diễm cùng 2 bé đi chơi chưa về. Nga đã gọi con đến rước từ lúc xe còn bon bon trên đường dài nên bây giờ chỉ chờ mà thôị Nụ thì chạy nay vào bếp , nấu cơm kho thịt để ăn với đưa chua của chị BH đã làm. Cả hai bà trổ tài nội trợ giỏi . Thật sự chưa ai có chỉ dấu mệt mỏi cả. Chẳng bao lâu Nga được con rể từ Pico Rivera đến đón về. KN cũng chuẩn bị rời nhà BH để trở về San Diego . Lại... tiếp tục "đường trường xa con chó nó tha con mèo"... Nhưng rất tiếc là KN chẳng có tha con mèo nào về cả. Mấy con mèo đã bỏ nhà đi hoang mất rồi !
Đường vắng . Vận tốc nhanh.Chẳng mấy chốc KN về đến SD. Con đường dẫn đến vùng gần nhà Oanh ban ngày thì hoa lá xanh um , hai bên đường hoa dại nở rộ màu sắc trông thật rực rỡ . Ban đêm bóng tối bao trùm. Vào những đêm không trăng , đường không một bóng xe , người lái có cảm giác như mình đang lạc vào vùng hoang dã. Nhưng hôm nay lại khác. Vầng trăng rằm chênh chếch trên cao , khi thì lồ lộ trước mặt ,lúc lại nghiêng nghiêng bên trái . Ánh sáng dịu dàng tỏa khắp nơi trông rõ mồn một từng dãy nhà mới xây xa xa . Những căn nhà đồ sộ chưa người ở ngự trên những ngọn đồi chơ vơ giữa bầu trời thẫm xám. Cảnh sắc làm dịu lòng người khiến ta quên hết cơn mệt mỏi . KN rất thích con đường này và vẫn thường ra về vào những đêm khuya như thế.
Đến nhà con gái đã gần 9 giờ đêm. Thu dọn đồ đạc để về nhà riêng dù các con cứ khẩn khoản yêu cầu mẹ ở lại sáng hôm sau hãy về. Có phải là dù đi đâu thì đi ,khi về nhà riêng ,cái giường ngủ của mình vẫn hơn và cái gối ôm của mình vẫn êm ái nhất ở trên đờỉ . Riêng những ai có cái "gối ôm đặc biệt" thì càng thấm thía hơn , phải không ạ ?
Hai ngày vui đã trôi qua nhanh chóng. Hai ngày trong tình thương yêu trìu mến của người thương và bạn bè thân ái sẽ là một kỷ niệm khó quên trong cuộc sống của con người . Ít ra ngày 3 và 4 tháng 4 năm 2004 cũng ghi một dấu son đỏ trong quyển lịch đời tôi.
Kim Nguyên
(Cuộc Đời Muôn Sắc)