Chào ông Tỏi.
Tôi đọc bài viết này bên Phố Rùm ĐT, xin phép dán qua bên đây cho thành viên PNV biết thêm về ông Tỏi dưới ' ống kính ' của Mme Ngô (nếu thiệt sự cùng là một người). Mong ông luôn an mạnh.
Tiện đây xin thành thực cám ơn nhửng tấm ảnh nghệ thuật của ông Tỏi và bà Thu Hồng. Thân kính.
Ông Tỏi-Việt-Nam.
Ông Tỏi và tui sàn sàn lứa. Ý tui muốn nói về tuổi Thị dân. Ông và tui vào Phố hầu như cùng lượt. Người ta đồn đãi rằng ông thuộc giai cấp thượng lưu, của nổi của chìm có khẳm, nên đi tới đâu tiền bạc ông rắc lu bù tới đó. Lúc điền đơn xin cấp nhà trong Phố tui thấy ông bắt tay Ngài Thị Trưởng rung tới rung lui. Ông rung sao đó mà Ngài Thị Trưởng bỗng sanh lòng thiên vị, phát liền cho ông căn biệt thự lộng lẫy huy hoàng, còn tui thì Ngài dòm bằng nửa con mắt rồi đẩy thẳng vô xóm cùng đinh nhà lá!
Thói đời là thế ! Đồng bạc đâm toạc tờ giấy, tục ngữ ca dao đã có nói rồi ! Tui biết thân biết phận nên nín thinh. Của đáng tội hồi đầu tui cũng nổi hung, tính ra luật sư làm đơn thưa kiện. (Có luật sư nào trong Phố không đó, nghe chuyện xin bỏ qua dùm ha) Ngài luật sư đòi trăm rưởi một giờ. Tui máu còn đang nóng nên giá nào cũng gật, chừng tới ngày hẹn, vào văn phòng Ngài, mới ngồi xuống ghế, chưa kịp chi hết thì thấy Ngài đưa tay vặn dây thiều kim đồng hồ cái rẹc, tui tỉnh ngộ tá hỏa tam tinh, máu đang sôi bỗng đóng băng tức thời, bèn vùng đứng phắt dậy, vắt giò lên cổ chạy trối chết. Cũng may là tên tuổi địa chỉ tui Ngài Luật Sư chưa nắm, chớ nếu không dám có màn khăn gói hầu tòa !
Thấp cổ bé miệng thì đành thôi, nên rồi tui mới tự an ủi rằng : ở đâu mà chẳng đặng, miễn có mái nhà che mưa che nắng, dù rằng chui ra rúc vô thiệt đó, nhưng sáng sáng đánh cái răng súc cái miệng, xong bước ra ngoài là đã có ... cô Hai bánh Ít đứng chờ sẵn. Bánh ít thì chỉ bán chạy trong xóm lao động thôi. Dân ở biệt thự họ sáng sâm banh tối sữa bò, mà sâm banh với sữa bò ngó bộ hổng có đi chung với bánh ít rồi đa. Ở xóm Nhà lá mà sáng sáng nghe giọng du dương trong trẻo của cô Hai cất lên rao hàng có bài có bản, rồi lại còn nếm được cái ngọt cái bùi của thúng bánh thì thiệt ... có chết cũng phỉ lòng !
Tui lạc đề có quá xa rồi, xin trở lại. Ông Tỏi theo như bản tự khai thì chuyên nghề ... đi mây về gió. Ông chất phác hiền lành. Ai nói chi ông cũng tin, ai chọc chi ông cũng cười. Tánh ông thiệt là thiện. Chơi với ông rồi người ta mới ngộ ra rằng, chuyện ông bắt tay ngài thị trưởng rung tới rung lui là vì tính ông vốn hiếu khách. Cái biệt thự ông có trong Phố cũng là do mồ hôi công sức mà ra. Ở đời mà, chuyện Tái Ông mất ngựa nó xảy ra hà rằm (cô Phượng Các, tui không nhớ đích xác chuyện ni, cô làm ơn kể lại cho bà con trong Phố cùng nghe, có thế thì chuyện tui đang bàn đề đây nó mới thêm phần hấp dẫn, cám ơn cô ha ) Ông được cấp cái biệt thự chưa chắc đã là điều tốt. Miếng đất ông ở theo phong thủy có hợp với mạng của ông không, tui thiệt hổng dám luận bàn. Chỉ thấy vừa dọn nhà ít lâu thì ông ... thất nghiệp ! Tạ ơn trời phật, nghe nói chuyện thất nghiệp ni cũng chỉ tạm thời !
Một bữa ông Tỏi đang ngủ bỗng chiêm bao có thần nhân báo mộng, rồi tỉnh dậy thấy lù lù trên bàn tay trái một ngón cái xanh lè ! Ông Tỏi đọc được điềm trời bèn xoay sang nghề trồng trọt cầm hơi, và từ đó ông nổi tiếng ... thế giới. Má ơi, ông trồng thứ chi cũng mọc lu bù bể sở ráo hết. Cây thì sai quả, hoa thì sai bông, hành ngò chanh ớt thứ nào thứ nấy thơm nồng thơm nặc. Nghe đồn chuyện ‘ngón tay xanh – the green thumb’ cũng từ biệt thự nhà ông mà ra, thiệt hổng biết có đúng không nữa ?
Ngó chừng chuyện trồng trọt của ông Tỏi là chuyện tài tử làm kiểng thôi, bán thì hổng bán . Cho dù ông Bí Bếp đã thân hành quang gánh tới nài nỉ ít ngò ít quế đặng tô điểm tô phở của mình cho thêm phần mầu sắc mà ông Tỏi cũng nhất định lắc đầu. Muốn thì cho chớ còn bán thì hổng bán (Bề chi mình cũng là dân ở biệt thự !) Nhưng cho thì cho hương cho hoa, đâu có chuyện cho cả gánh cả sọt. Ông Bí Bếp là dân bán phở chuyên nghiệp, tài tử thì ông không thèm dính vô cho nó thêm rắc rối, nghe đồn ông bá ngọ một hồi rồi quảy gánh ra đi (?). Hành ngò chanh ớt ông Bí bếp mua ở đâu mà tô phở của ông nó xôm tụ cỡ đó thì thiệt tới nay bà con chưa ai rõ, nghề nghiệp mà, thì cũng phải bí mật chút đỉnh cho nó thêm ... mơ hồ, có thế mới câu được khách (ăn phở) chớ !
Ông Tỏi rảnh rang, chiều chiều bắc ghế ra vườn ngồi hóng gió, ngắm dòm thành quả lao động tích cực của mình, ông bỗng sanh nhiễu sự, sắm cái máy hình tối tân, chụp bên ni bên kia rồi đem vào Tòa Thị Chánh mở cuộc triển lãm. Thị dân Phố Rùm ngàn năm một thuở mới được ngó cái vườn của nơi kín cổng cao tường, bà con ai nấy mắt lé xẹ ráo hết. Ngó bộ quá hứng chí, ông Tỏi bỗng sa đà, ông bèn chui luôn vô hình triển lãm cho gọn việc sổ sách. Bà con càng lác tợn luôn. Má ơi, đường đường một đứng anh hào, người chi đã vừa ở biệt thự lại còn vừa trẻ đẹp phong lưu nữa (cái ni hổng phải tui nói đâu nghe ông, tui nghe xầm xì trong vườn ... thượng uyển đó). Rồi có đứa sinh lòng thắc mắc, chúng đồn ông nhập nhằng triển lãm ảnh ... của con (?)
À, nói chi cũng được, nhưng nghi ngờ ông gian dối thì ông quả là buồn lòng. Để giải độc dư luận, mới vừa đây ông Tỏi post cái hình của ông đang đi câu, chụp từ .... hai năm về trước lận ! Trrrrờờời ! Đúng là dân sang có khác ! Ông Tỏi đi câu mà ăn bận bảnh choẹ, tóc tai ông đen mướt, uốn ép chải sấy kỹ lưỡng bềnh bồng. Có điều, thú thiệt, cho dù đã đeo kiếng lúp dzô, tui dòm đỏ con mắt mà cũng hổng thấy chi có thể gợi ý cho mình rằng quả thiệt ông Tỏi đang đi câu cá ! Bị câu cá thì phải có cần câu, đi khơi khơi tay không rồi biểu câu cá thì cũng kẹt. Ông câu chi lúc đó thì chỉ có trời và ông mới biết thôi, chớ còn cá thì ngó bộ khó có chuyện ... cắn câu ! Rồi ‘người ta’ bàn đề với tui rằng : Ông sang trọng có bồi có bếp theo hầu, ngó chừng hai cái đứa đó, một đứa mắc giữ cần câu, còn đứa kia mắc chụp ảnh cho chủ. À, ra thế ! Lý luận thế nghe thiệt cũng có cơ sở. Lên xe xuống ngựa mà còn có người giúp việc, ông Tỏi cao hơn một bực, lên máy bay xuống cũng máy bay, thì chuyện hai ba người theo hầu ắt là phải có rồi ha ! Chuyện Tái Ông còn thêm mục ni : Mùa hè Thị dân phàm tất bật công ăn việc làm, Thị dân sang Củ-Tỏi tà tà dẫn con đi chơi, lại trúng dịp lễ từ phụ, con ông Tỏi ngó bộ thiệt là có phước !
Phố rùm có ông Tỏi Biệt Thự, ông Tỏi làm vườn , ông Tỏi chụp ảnh, ông Tỏi câu cá. Mới vừa đây lại biết thêm ông Tỏi thầy thuốc. Nói oan mang tội, ông chẳng chẩn đoán điều trị gì ráo, nghe người bịnh kể lể chuyện ngứa dĩ nhiên tui động lòng cũng có ngứa miệng theo chút đỉnh, ông Tỏi thì khác, ông nghiêm túc khuyên trự này đi khám Bác sĩ vì để lâu quá mà ngứa nó chạy lung tung ra xung quanh thì thiệt ... kẹt ! Người tâm địa tốt lành, đâu có tán hươu tán vượn ăn tục nói phét như tui được ! Nhưng tui chịu ông Tỏi nhứt là cái đầu óc cởi mở của ông, tiếng mỹ nó kêu bằng opened minded.
Những người cởi mở là những người có lòng. Lòng ông Tỏi chẳng những tốt mà còn lành. Trong lãnh vực giáo dục xã hội, ông ăn nói cũng một cây xanh dờn, khuyên bên ni, nhủ bên kia, thiệt rõ ra người nhân hậu biết lễ biết nghĩa. Nhưng má ơi, ông đi lơ quơ rồi đụng ngay con cháu Hồng-Yến lăng xăng của tui, nó mồm năm miệng mười sao đó mà ông bằng lòng kết nghĩa với nó ! Rồi thinh không con nhỏ ni nó đổi tên thành Ớt đặng đi với họ Tỏi của ông cho hạp. Hổng hiểu ba má nó nghe chuyện kỳ cục vậy rồi có buồn phiền chi không chớ còn tui thì thấy kẹt quá, cây giây leo, điệu này rồi bữa nào ra Phố thấy tui, dám ông Tỏi vái chào xưng hô dì cháu thì thiệt là tổn thọ !
Ông Tỏi ơi tui thiệt muốn Ngài Thị Trưởng bầu ông làm Thị dân gương mẫu của Phố và gắn cho ông cái mề đai hết sức. Ông vô phố bấy lâu mà tui chỉ nghe những chuyện tốt đẹp về ông. Ông không mầu mè hoa lá đặng mị dân trong Phố, mà ông cũng không vụng về tới độ mất lòng ai. Chỗ nào có ông thì thiệt chỉ thấy sự vui vẻ. Biệt thự của ông chẳng hay nó nằm ở đâu ? Đặng mai mốt nếu được, tui rủ cô Hai Lụa tới thăm ông coi nhà giàu sống ra sao, tiện thể tụi tui xin ông cái vé máy bay miễn phí. Nói là nói vậy thôi nghe ông, bị cô Hai thì cổ chê tui từ nẳm rồi, tui nằn nì chết mẹ, thiếu điều sái quai hàm trẹo bản họng mà cổ cũng nhứt định từ khước tấm chơn tình của tui. Tình cho không biếu không, người ta hổng nhận thì cũng đành thôi ông Tỏi à, bởi ... Tình cho đi ai lấy lại bao giờ !! ...