Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Khúc Minh Thơ
Phượng Các
#1 Posted : Wednesday, July 27, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)


Cựu tù nhân chính trị tại Dallas Fort Worth Chào Mừng Bà Khúc Minh Thơ

Nguyễn Văn Lập

Garland (TX) - Khoảng 400 cựu tù nhân chính trị H.O. đã tề tựu về trụ sở Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Dallas trưa ngày Chủ Nhật 24 Tháng Bảy, 2005, để tham dự buổi họp mặt với bà Khúc Minh Thơ do Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị và Hội Ái Hữu H.O. Dallas Fort Worth tổ chức.

Buổi họp mặt đậm nghĩa ân tình được tổ chức để tiếp đón một nhân vật đã hết lòng tranh đấu để những cựu tù nhân chính trị tại Việt Nam được định cư tại nhiều quốc gia trên thế giới, đông nhất là Hoa Kỳ. Trong số những người tham dự, chúng tôi nhận thấy có cựu Thiếu Tướng Ðỗ Kế Giai, Chủ Tịch Cộng Ðồng Dallas Thái Hóa Tố, Hội Trưởng Biệt Ðộng Quân DFW Nguyễn Hữu Khang, Tổng Hội Trưởng Nha Kỹ Thuật Võ Tấn Y...

Trước giờ khai mạc, những người cựu tù đã xếp hàng ký tên vào thỉnh nguyện thư gửi Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ. Bà Khúc Minh Thơ sẽ đích thân mang đi can thiệp cho tình trạng những người con lai và thuyền nhân còn kẹt lại tại Phi Luật Tân.

Ông Nguyễn Hân, Hội Trưởng Ái Hữu H.O., trưởng ban tổ chức, đã trân trọng nhắc lại quá trình tranh đấu kiên quyết của bà Khúc Minh Thơ đối với chính phủ Hoa Kỳ. Bà đã cộng tác chặt chẽ với Ðặc Sứ Robert Funseth trong công cuộc vận động tù nhân chính trị được sang định cư tại Hoa Kỳ. Chuyến phi cơ đầu tiên vào ngày 13 Tháng Giêng 1990 chở 32 H.O.1 là một khúc quanh lịch sử tỵ nạn, cho đến khi kết thúc đã có khoảng 300,000 tù nhân chính trị và gia đình đi định cư tại nước ngoài.

Tưởng cũng nên nhắc lại, vào những ngày cuối Tháng Tư 1975, bà Khúc Minh Thơ đang làm việc tại Tòa Ðại Sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Phi Luật Tân. Chồng bà bị đi tù cộng sản, sau này biết được tin tù nhân cải tạo bị ngược đãi và chết dần chết mòn tại các trại tù, bà đến Hawaii cuối Tháng Giêng 1977, và bắt đầu cuộc tranh đấu đòi Cộng Sản Việt Nam phải thả các sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Hòa ra khỏi tù. Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị ra đời vào Tháng Tám 1977 và được dư luận chú ý đặc biệt. Nhờ vào những tài liệu chính xác về tình trạng tù nhân chính trị nên những vận động của hội đã có tiếng vang lớn. Thời Tổng Thống Reagan, phần lớn kết quả những chuyến đi của Ðặc Sứ Robert Funseth sang Việt Nam thương thuyết cho anh chị em H.O. đi định cư là có sự vận động hữu hiệu của Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị.
Phượng Các
#2 Posted : Thursday, July 28, 2005 8:58:34 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)



Ms. Khuc Minh Tho

Ms. Khuc Minh Tho was born in Sadec , South Vietnam and educated in Saigon . The Vietnam war took the lives of her parents and husband, leaving her a widow with three young children. From 1961 to 1972, she worked for the Vietnamese Department of Economic and Social Affairs and the Ministry of Foreign Affairs. In 1972, she was appointed Administrative Officer to the Vietnamese Embassy in Manila , Philippines . After the fall of South Vietnam in 1975, she remained in the Philippines until her resettlement in the U.S. in 1977. Soon after her arrival, Ms. Khuc and her friends established the Families of Vietnamese Political Prisoners Association (FVPPA). The FVPPA has three primary goals: (1) to obtain the release of all Vietnamese Political Prisoners of war in the reeducation centers, (2) to publicize the inhumane conditions of those imprisoned, and (3) to help families prepare for the resettlement of the prisoners after their release. In establishing FVPPA, she worked very closely with the Congress and Department of State, Mr. Robert L. Funseth, and his staff, who were instrumental in helping the FVPPA accomplish many of its goals.

One of the biggest successes of FVPPA was the historic signing on July 30, 1989 of the American-Vietnamese agreement that provided for the resettlement of the former Vietnamese political prisoners and their family members in the United States , of whom almost 300,000 have come here since 1990.

Another big accomplishment of FVPPA was the release of the 100 longest held political prisoners in Vietnam . Also, through FVPPA efforts, the McCain amendment took place which allowed children of former political prisoners who are over the age of 21 to be eligible to come to the U.S. with the rest of their family. FVPPA was also able to intervene and terminate the U.S. government's decision to send former Vietnamese political prisoners and their families to the Philippines to learn English and a trade for 6 months before allowing them to enter the U.S.

Ms. Khuc Minh Tho is currently retired and resides in Virginia with her family. She now devotes all of her time to continue supporting and helping her Vietnamese communities in Vietnam as well as in the United States .

NAVASA is proud to honor Ms. Khuc Minh Tho with the Humanitarian Award.

http://www.navasa.org/Na...nce/2005/honorees.htm#1

Phượng Các
#3 Posted : Friday, July 29, 2005 11:18:45 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Công cuộc vận động



Tổng thống Reagan và bà Khúc Minh Thơ

Bà kể lại: "Hồi mà tôi đi tranh đấu, tôi nói với mấy chị trong Hội, nhưng mỗi phỏng vấn hay là khi ra public, là chỉ duy nhất có tôi thôi, bởi vì tôi không muốn mấy chị gia đình ở bên Việt Nam có những khó khăn.
Tôi nói là bây giờ, tôi phải mở con đường máu thôi, bởi vì lúc đó là năm 77, 78, 79, 80.. chết, chết, chết là chết thôi.. ngày nào cũng có người chết trong tù, ngày nào cũng như vậy thì tôi nói bây giờ nếu mà mình cứ lặng lẽ như vậy, cầu nguyện cũng như vậy.
Trời Phật giúp mình, nhưng mình cũng phải lo cho mình, cho nên tôi mới vận động và có cái tên Hội này và tôi bằng cách là tôi phải hy sinh gia đình của tôi, giống như tôi mở con đường máu, để cho hàng trăm ngàn gia đình khác để được đi ra, chứ còn tôi ngồi đây, tuần tự chồng, gia đình tôi cũng chết thôi, chi bằng tôi phải hy sinh…
Tôi không nghĩ đó là hành động anh hùng.. Bấy giờ đó là đúng cái lúc là Bộ Ngọai Giao, ông Reagan đã đồng ý rồi, thành ra, tôi không có lý do dừng lại được nữa… Nhưng mà tôi có nói cho họ biết là hoàn cảnh của tôi như vậy.
Tôi quyết định đúng hay sai, nếu mà được thì không nói gì, nếu mà vì 3 đứa con tôi nó chết hay gia đình tôi chết thì tôi chỉ còn có nước tôi tự vận thôi, bởi vì tôi không làm tròn lời hứa với cha của các con tôi, mà tôi cũng không làm xong cho hàng trăm ngàn người, mà lúc đó có thể là hàng triệu tù nhân trong tù…
Tôi ra điều trần Quốc Hội vào năm 1987, cũng là một cái vấn đề, có nhiều người họ nói với tôi, làm vậy không được, chống đối. Nhưng mà cái Hội của tôi rất là độc lập… tôi rất mong là tất cả các hội khác, đều thương cho hoàn cảnh của tụi tôi là vợ, con, chồng, cha mẹ, những người đó họ không có may mắn có một mái ấm gia đình…
Bây giờ họ đi tranh đấu thì mong rằng support tinh thần chúng tôi hay là an ủi tinh thần chúng tôi, để cho chúng tôi làm. Hồi đó bên mình có một cái câu là “Cây thông đứng giữa trời mà reo”, bây giờ Khúc Minh Thơ là một “cây thông” đứng giữa quốc hội mà la thôi, tôi muốn la cho thế giới biết.. chúng tôi như vầy.. như vầy nè, chồng con bây giờ trong tù là như vầy nè, mà không ai thương chúng tôi hết, không ai giúp đỡ tôi.
Cái chuyện mà người ta sợ là ai cũng sợ chết, nhưng mà trước khi tôi chết, tôi phải làm cái gì tôi mới chết…Có nhiều người hiểu lầm tôi, báo chí cũng hiểu lầm tôi vì tôi lên New York, bởi vì việc tù nhân này phải hai nước chứ đâu phải một nước được…
Rồi có những người Mỹ họ chỉ nghĩ đến 58 ngàn người Mỹ đã hy sinh tại chiến trường Việt Nam thì lúc đó họ không có một sự cảm tình nhiều đến những lời nói của chúng tôi…
Tuy nhiên, khi mà chúng tôi nói, trình bày rõ ràng rằng hiện giờ cái thảm cảnh tại Việt Nam như là thư từ các nơi gửi về, thân nhân của họ gửi đưa ra ngoài này cho biết về những khó khăn hay là những sự đàn áp của những người ở trong tù như thế nào…lúc bấy giờ họ mới nghĩ lại và sau đó, chúng tôi nói nhiều hơn về những thảm cảnh đó, họ mới bắt đầu chú ý và họ cũng ủng hộ.."
Những người bị bắt sau tháng 4 năm 1975
Khi được hỏi làm cách nào mà bà đã can thiệp cho những nhà văn, nhà báo nổi tiếng và bị bắt sau tháng 4 năm 1975 như Uyên Thao, Hoàng Hải Thuỷ, Thanh Thương Hoàng…được ra đi, bà cho biết:
"Đây là vấn đề nhân đạo của chính phủ Hoa Kỳ, họ có cho dễ dãi hơn, là những người bị bắt sau năm 1975 bởi vì những nhà văn, nhà báo họ đã bị ở tù và bị những cái sự bạc đãi vì vậy mà tôi đã nói vấn đề đó để đưa ra cho chính phủ Hoa Kỳ, như là Hoàng Hải Thủy, Thanh Thương Hoàng, Uyên Thao đều có hợp tác với chính phủ Hoa Kỳ trước 75.
Nếu hợp tác với chính phủ Hoa Kỳ, thì chính phủ Hoa Kỳ có một cái chương trình rộng rãi hơn để chấp thuận cho những người đó đi. Mặc dù là những sự khó khăn để mà cho họ được đi, trong một cái chương trình đặc biệt cho những người đó, Hoa Kỳ đã đồng ý, tuy nhiên cũng có một vài nhà văn, nhà báo, chính quyền Việt Nam không cấp visa để cho họ ra đi.
Lúc bấy giờ, chúng tôi cũng phải liên lạc với bên tòa đại sứ Việt Nam cũng như là Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ để mà yêu cầu họ giúp đỡ cho những người này được cấp visa và đồng thời tôi cũng xin với chính phủ Hoa Kỳ bằng mọi cách để cho họ được hưởng cái quyền mà chính phủ Hoa Kỳ can thiệp với chính quyền Việt nam để cấp visa cho họ ra đi…
Cái việc đó thì không có dễ bởi vì không có việc nào mà dễ dàng hết, phải nói đủ mọi cách, phải nói một cách tế nhị, rất là tế nhị về mọi thứ thì mới mong có được kết quả tốt đẹp."
Can thiệp cho những hồ sơ HO bị trở ngại
Ngoài ra, bà cũng cho biết làm cách nào để can thiệp cho những hồ sơ HO bị trở ngại:
"Hồi đó thì mấy người HO, gia đình gửi qua cho tôi, Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị lên danh sách- của chúng tôi đưa cho Bộ Ngọai Giao từ 3000 đến 5000 tên… Tôi gửi như vậy là rất là nhiều, có thể là hàng 5-6 chục ngàn tên trong danh sách đó như vậy.. thì ở Bộ Ngoại Giao tôi có họp, tôi có nêu ra nhiều lần vấn đề đó thì Bộ Ngọai Giao sẵn sàng cứu xét.
Tuy nhiên, những cái trường hợp thí dụ như là giấy ra trại họ không tin cái giấy ra trại đó đúng, hoặc là những cái tài liệu đưa ra mà họ thấy là không có chính xác hay là những cái mờ ám thì họ bác, lúc bấy giờ hồ sơ của những tù nhân chính trị đó, những cái giấy tờ nào có thể làm rõ ràng hơn, giống như giấy ra trại mà ổng làm mất, mà bây giờ ổng kiếm được hay là một cái gì xác nhận để mà nhìn thấy cái đúng, thì họ sẽ xét lại."
Những người con trên 21 tuổi
Thưa quí vị, bản thoả hiệp giữa hai chính phủ Việt Nam và Hoa Kỳ đã được thi hành vào năm 1989, và chỉ dành cho những ai đã phải đi tù “cải tạo” từ 3 năm trở lên mà thôi, thế còn thân nhân của họ thì sao?
Thế là chính phủ Mỹ đã giải quyết một cách rất nhân đạo bằng cách cho phép tất cả vợ hay chồng cùng con cái của người H.O được đi theo, kể cả những người con nào trên 21 tuổi mà chưa lập gia đình. Và thế là hàng trăm ngàn gia đình lần lượt đến định cư tại Hoa Kỳ để xây dựng một cuộc đời mới trên một đất nước tự do. Những tưởng mọi việc êm xuôi như thế, nhưng: Bộ Ngọai Giao với bên INS họ nghĩ là chương trình HO là chương trình nhân đạo cho nên không theo chương trình di dân thành ra họ không kể là con trên 21 tuổi, chưa có gia đình thì được đi theo cha mẹ.
"Sau đó thì năm 1996 thì ở Bộ Ngọai Giao và Sở Di Trú họ nói rằng bây giờ họ muốn ngưng, cắt, không cho đi theo, để đi theo diện di dân, nên họ ngưng, họ cắt con của tù nhân mà trên 21 tuổi dù không có vợ chồng, cũng không được đi.
Vì vậy chúng tôi mới liên lạc với Quốc Hội, nhất là ông McCain, bởi vì ông McCain là người giúp cho Hội của chúng tôi rất là nhiều, thì ông rất là thông cảm, bởi vì ổng là POW bên Việt Nam mà, ổng biết xa gia đình, xa vợ, xa con, thành ra khi chúng tôi trình bày, là ổng ủng hộ liền..
Mặc dù chúng tôi đã qua Bộ Ngoại Giao để nói đủ mọi thứ, để xin tiếp tục đừng có cắt mấy đứa con của tù nhân chính trị trên 21 tuổi nữa, nhưng mà Bộ Ngọai Giao họ nhất định không đồng ý, thì chúng tôi mới bắy buộc phải đi qua bên Quốc Hội, với ông Thượng Nghị Sĩ McCain, thì ổng mới làm Tu Chính Án McCain…
Sau đó thì mình mới bắt đầu viết ra cái Tu Chính Án, rồi mình mới xin con không cùng hộ khẩu… Cái điểm chính là những đứa con nào trên 21 mà từ 1 tháng 4 năm 1995 trở về trước thì họ được đi.
Sau đó thì tôi mới nói là sau khi thân nhân, cha mẹ của họ đã được đi rồi thì họ bắt buộc phải lập gia đình để họ sống, bởi vì họ đâu có được đi theo gia đình của họ nữa, Tu Chính Án mới cho những người nào khi phỏng vấn vào trước ngày 1 tháng 4 năm 1995 mà không có gia đình, sau này, họ có gia đình thì chồng vợ và con cái của họ đều được đi hết."
Gia hạn tu chính án Mc Cain
Với sự vận động của Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị, cùng một số hội đoàn người Việt khác như Nghị Hội Toàn Quốc Hoa Kỳ, Liên Hội Người Việt Hoa Thịnh Đốn, tu chính án McCain được thông qua, và trở thành luật vào năm 1997. Sau đó, được Quốc Hội Mỹ tiếp tục ủng hộ cho đến hết tháng 9 năm 2003. Vì vẫn còn một số con “H.O” chưa lập xong thủ tục nên bị kẹt giữa chừng.
Bà cho biết:
"Lần đầu tiên thì 1 năm, sau đó thì chúng tôi được hai năm, nhưng năm 2003, thì chúng tôi vì bận nhiều việc để mà lo cho bên chương trình để xin cái thỏa hiệp cho Chương Trình Định Cư Nhân Đạo, cũng như là tiếp tay với chương trình vận động cho người tị nạn ở bên Phi Luật Tân, cũng như là lo cho những hồ sơ mà bị kẹt, gặp khó khăn, chúng tôi không nghĩ tới vấn đề mà nó hết hạn, sau đó thì tôi được biết là Tu Chính Án nó đã hết hạn rồi…"
Trong khi bà bận rộn như thế, và tu chính án Mc Cain vừa mới hết hạn thì dân biểu Tom Davis, tiểu bang Virginia, lập tức đưa ra một tu chính án mới nhằm gia hạn thêm… Tiếc thay, tu chính án này đã không được thông qua vì thiếu nhiều dân biểu ủng hộ tại quốc hội.

Kết quả là từ đầu tháng 10 năm 2003, chương trình các con HO thuộc luật McCain này không được giải quyết nữa. Vẫn không nản lòng, Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị dưới sự hướng dẫn của bà, và Nghị Hội Toàn Quốc Hoa Kỳ, phát động một cuộc vận động qui mô trên quốc hội để tu chính án được thông qua…
Cuối cùng, với sự tiếp tay của các hội thiện nguyện khác như USCC ở Los Angles, ông Nam Lộc, Refugee Council và ông Shep Lowman, tu chính án McCain được thông qua. Chúng ta hãy nghe bà trình bày về sự gia hạn của tu chính án này: Tới tháng 9 năm nay…tháng 9 năm 2005 này là hết hạn. Bây giờ chúng tôi đang vận động cho chương trình H.O. Mc Cain, bởi vì Tu chính án này đến tháng 9 này là hết hạn rồi. Do đó mà chúng tôi đang phải vận động gia hạn cho tới tháng 9 năm 2007.
Chương trình Định Cư Nhân Đạo
Thưa quí vị và các bạn, 28 năm qua, với tấm lòng quảng đại, bà Khúc Minh Thơ đã hy sinh một nửa cuộc đời của mình còn lại để cứu lấy những người tù cải tạo và gia đình của họ…
Những đêm thức trắng đọc thư của các gia đình HO từ Việt Nam gửi sang, những ngày lặn lội nắng mưa, tuyết bão để đi gõ cửa từng văn phòng dân biểu, rồi những buổi tối ngồi dán từng cánh tem trả lời thư cho các gia đình H.O. còn kẹt ở Việt Nam…
Từ những ngày đầu tiên cho tới bây giờ, bà vẫn hăng say làm việc bất kể ngày đêm… Hôm nay đây, khi tuổi đã về hưu, bà dành hết thời gian để bắt tay vào một cuộc vận động mới, theo chương trình Định Cư Nhân Đạo của Hoa Kỳ.
Và chắc chắn, khi nào có tin vui , Phương Anh sẽ lại mời bà trình bày cùng quí vị trong mục Câu Chuyện Hàng Tuần. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại quí vị trong chương trình kỳ sau.


http://www.rfa.org/vietn...MinhTho_HOprogram_PAnh/


Phượng Các
#4 Posted : Sunday, August 7, 2005 9:47:55 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Bà Khúc Minh Thơ,

hai lần khóc Tổng thống Ronald Reagan





Nguyễngọchấn, cnn





Simi Valley, Cali. Khi hoàng hôn xuống chiều thứ Sáu 11 tháng Sáu năm 2004, hàng triệu người Mỹ đã tiễn biệt vị tổng thống thứ 40 đi vào lòng đất, trên ngọn đồi bên cạnh thư viện mang tên Ronald Reagan. Tôi rất quen với địa điểm này từ khi Thư Viện đang xây vào những ngày cuối nhiệm kỳ thứ hai của ông. Năm 1988 công ty ARCO biệt phái tôi lên làm dự án thiết trí thư viện suốt 6 tháng, donate trọn bộ hệ thống máy chiếu phim projectors tại thư viện và phòng duyệt phim của tổng thống Reagan.

Ngay từ ngày ấy, Tổng Thống Ronald Reagan đã dành sẵn khu đất làm mộ cho ông và bà Nancy trên lưng đồi nhìn ra Thái bình dương. Tôi cũng được chứng kiến lúc đặt bệ ciment, lấy từ bức tường ngăn đôi Đông và Tây Bá Linh làm kỷ niệm. Tôi vô cùng kính trọng Tổng thống Reagan về sự bình dị và quan tâm của ông đối với những người thuộc cấp.

Khi Ronald Reagan giã biệt cõi tạm, tôi đã ước ao được có mặt trong đoàn người tiễn chân ông, nhưng số người ái mộ đông quá khiến cho tất cả đường lên Simi Valley đã nghẹt cứng. Tôi rất buồn vì không thực hiện được điều bà Khúc Minh Thơ đề nghị, là thắp một nén nhang, tạ ơn vị ân nhân của bà, cũng như hàng chục ngàn gia đình HO khác. Không còn phương tiện nào, tôi đành nhìn về hướng nghĩa trang, thắp nén nhang, vái mấy váiù, cắm bên lề xa lộ Cali. # 118, như hàng trăm giỏ hoa của cư dân để bên đường phục tang Tổng Thống Reagan.

Ngày 8 tháng 12 năm 1988, bà Khúc Minh Thơ là một trong hai người khách được tổng thống Ronald Reagan tiếp vào những ngày cuối nhiệm kỳ chót của ông. Người kia là ông Gorbachev, tổng bí thư, đảng cộng sản Liên Bang Sô Viết. Bà Khúc Minh Thơ nhân danh Chủ tịch Hội Gia đình Tù nhân Chính Trị tại Việt nam tới cám ơn Tổng Thống Reagan đã nỗ lực, phấn đấu, chấp thuận cho cựu Tù nhân Chính trị Việt nam được sang Hoa Kỳ sau thời gian bị lao tù. Bà Thơ rất ái ngại vì sự ra đi của tổng thống Reagan, sợ rằng chương trình HO có thể sẽ không được thi hành. Bà rươm rướm nước mắt, khẩn cầu:

"Xin Tổng Thống và nước Mỹ đừng bỏ rơi những tù nhân Việt Nam Cộng Hòa".

Tổng thống Ronald Reagan đặt nhẹ một bàn tay lên bờ vai người thiếu phụ mảnh mai: "Những người anh hùng Việt Nam sẽ không bao giờ bị bỏ quên". Nghe câu nói này bà Thơ bật thành tiếng khóc, lảo đảo muốn xỉu, ông Reagan đỡ bà lại ngồi vào chiếc ghế đối diện. Mặt dàn dụa nước mắt, bà Thơ còn nghe văng vẳng những lời ân cần an ủi "Dù tôi không còn tại chức, nhưng những người kế vị sẽ tiếp tục lo cho mọi chiến sĩ Việt nam Cộng hòa được đối xử công bình và hợp pháp".

Đó là lần đầu bà Khúc Minh Thơ khóc trước mặt Tổng thống Hoa Kỳ. Lần thứ hai bà khóc lúc xem TV, nhìn thân hình tiều tụy của bà Nancy Reagan, ôm quan tài, hôn lên lá cờ phủ xác chồng. Bà Thơ thương cảm cho người đàn bà đang tiễn chồng mà liên tưởng tới thân phận mình hơn 40 năm trước. Bà Thơ được tin chồng, đại úy Nguyễn Đình Phúc tử thương trong lúc thi hành quân vụ. Chồng chết lúc nửa khuya, 9 giờ sáng bà Thơ "đi nhận xác chồng", "đi cho để thấy, mình không là mình". Là thiếu phụ 23 tuổi đời, một nách 2 con dại và bụng mang bầu đứa thứ ba.

Đại úy Phúc đền xong nợ nước lúc 1 giờ khuya. Thi thể đã khô ráo quàn tạm nơi tiền đồn. Bà Thơ lếch thếch, rũ rượi ôm xác chồng, khóc lóc thảm thiết. Như cảm thương người vợ bé bỏng, máu từ miệng đại úy Phúc bỗng tuôn ra xối xả. Bà ghì siết xác chồng khi đứa con trong bụng cựa quậy hung hăng, như muốn nhẩy ra nhìn mặt cha lần đầu và cũng là lần cuối. Mắt ông Phúc mở trừng, rưng rưng lệ, hai tay đẫm máu, bà Thơ vừa vuốt mắt chồng vừa khấn hứa sẽ nuôi dưỡng con nên người hữu dụng. Như có âm dương cách cảm, ông Phúc yên lòng nhắm mắt vĩnh viễn ra đi.

Rất lâu sau bà Thơ kết nghĩa với người chồng thứ hai, đồng hương, đại tá Nguyễn Văn Bé, sư đoàn 9 BB, biệt phái qua lực lượng cảnh sát dã chiến. Giữ lời hứa, bà hết lòng dạy dỗ các con, 3 cháu đã thành nhân biết phụng thờ cha, báo hiếu mẹ rất phải đạo.

Năm 1975, bà Khúc Minh Thơ làm công chức Bộ Ngọai Giao, đang công vụ ở Tòa Đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Manila. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Việt cộng tiếp thu Tòa Đại Sứ, bà Thơ mất việc phải đi làm ở khách sạn địa phương. BàThơ rất hoang mang về phần số người thân ở quê nhà và nhất là ông Nguyễn Văn Bé đã bị đưa vào trại tù cải tạo. Mấy lần bà lẻn vào lãnh sự quán Việt Cộng xin hồi hương, lo cho chồng con nhưng ông Trịnh Xuân Lãng không cho. Lê Hiển, người miền Nam, thuộc phái đoàn Việt Cộng khuyên bà không nên về vì chẳng giúp được gì mà có khi còn làm hại cho người nhà. Từ đó bà Khúc Minh Thơ quyết tâm tranh đấu cho những người bị giam cầm sớm thoát khỏi gông cùm cộng sản.

Vài phụ nữ cùng cảnh ngộ kết hợp với nhau, trao đổi những lá thư gởi từ nhà tù kêu cứu. Thoạt đầu chị em vận động chính quyền địa phương. Sau đó kết nạp thêm được nhiều thành viên, lập Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam. Địa bàn hoạt động rộng hơn qua tới Tổng thống Reagan, Bộ Ngoại Giao, Bộ Xã Hội, Thượng, Hạ Viện. Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, Đức Giáo Hoàng. Kêu gào trên các phương tiện truyền thông, Washington Post, Times, Truyền hình network ABC, CBS, NBC, AP. v.v.

Bằng mọi nỗ lực, cuộc vận độïng với Tổng Thống Hoa kỳ coi như hữu hiệu nhất. Ngày ấy đã bước sang thời kỳ Tổng thống Ronald Reagan, chính phủ Hoa Kỳ chủ trương phục hồi danh dự và quyền lợi cho các cựu chiến binh Mỹ tham chiến ở Việt nam. Bà Khúc Minh Thơ vừa làm công chức tại Arlington vừa tổ chức hội họp, thảo văn thơ, chia nhau đi vận động, gặp gỡ các giới chức. Văn thư từ các phía ngập ngụa, chứa hàng nhà giấy tờ, chị em vẫn kiên trì đeo đuổi.

Giai đoạn quan trọng vào khỏang 1985, kinh tế của Cộng sản Việt Nam kiệt quệ, họ phải nghĩ tới chuyện nối lại bang giao với Hoa Kỳ. Lúc ấy Tổng thống Reagan khá mạnh và cứng rắn, vẽ lộ trình và điều kiện bang giao. Chính phủ Reagan đưa ra ba điều kiện trong đó có khoản phải thả tất cả tù nhân chính trị, quân cán chính mà họ đang giam giữ. Ông Robert L. Funseth, phụ tá Thứ Trưởng Ngọai Giao người được Tổng thống Reagan đặc cử lo cho tù nhân chính trị Việt nam. Ông cũng có nhiệm vụ vận động với quốc hội và cơ quan công quyền khác. Hội Gia đình Tù Nhân Chính Trị Việt nam có người bạn đồng minh rất nhiệt tâm.

Trở ngại lớn không chỉ nằm trong quyền hành pháp mà còn liên hệ tới ngân sách hàng trăm triệu mỹ kim. Trong khi tranh cãi giữa hai phe quốc hội, đảng Dân Chủ và Cộng Hòa luôn luôn đối chọi làm khó nhau. Những cuộc thương thuyết với Cộng sản Việt Nam cũng không dễ dàng. Cộng sản muốn lôi kéo chuyện bồi thường chiến tranh vào việc tìm kiếm người Mỹ mất tích và thả tù Việt Nam Cộng Hòa.

Những văn thơ trao đổi với Hành Pháp, Lập Pháp của Hoa kỳ rất phức tạp đối với tổ chức của Bà Khúc Minh Thơ. Cuộc đấu tranh cho tù nhân chính trị Việt Nam không những khó khăn mà còn nhiều vấn đề tế nhị. Một đàng tranh đấu đòi tự do cho Tù Nhân, đàng khác không muốn vì thế phải chịu những điều kiện có thể giúp cho Cộng Sản Việt nam thêm sức mạnh để đàn áp dân chúng. Do đó Bà Khúc Minh Thơ và Hội của bà vẫn phải khéo léo khi cương quyết đòi hỏi Chính phủ Hoa kỳ phải giữ vững lậïp trường, vấn đề thả tù nhân chính trị là chuyện thuần túy nhân đạo, Cộng sản Việt Nam phải chấp nhận chứ không trở thành điều kiện đổi chác. Chẳng hạn như, khi nghe tin đồn, Cộng Sản Việt nam đòi Hoa Kỳ phải thiết bị cho chúng một số bệnh viện, nhà thương để đổi lấy việc thả tù chính trị. Hội Gia đình Tù Nhân Việt Nam đã thẳng thắn đặt vấn đề với Hành Pháp quyết liệt phản đối. Chính phũ Hoa kỳ đã phối kiểm và viết văn thư trả lời cho Hội, đó chĩ là sự hiểu lầm khi Hành Pháp cho phép vài cơ quan từ thiện tư giúp một số thuốc men và dược cụ cho các bệnh xá. Chính phủ Hoa kỳ tái xác nhận những việc làm có tính cách nhân đạo vẫn được phép hoạt động trong phạm vi từ thiện.

Với quá trình tranh đấu bền bỉ, Bà Khúc Minh Thơ và Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam đã đạt được những thành quả cụ thể mà 5 năm trước đó ai cũng cho là chuyện viển vông, không dám mơ ước tới. Lòng quyết tâm, sự kiên trì của cá nhân và tập thể, biết chọn phương cách đấu tranh, ôn hòa nhưng quyết liệt và vận dụng tối đa sự liên hệ với chính quyền Hoa Kỳ để đem lại mùa xuân cho biết bao nhiêu gia đình Việt nam sống trong tuyệt vọng. Từ đó Cộng sản Việt nam phải buộc lòng thả hoặc nới lỏng gọng kềm cho hàng vạn cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, lãnh tụ tôn giáo, đảng phái chính trị, văn nghệ sĩ v.v.. Công trạng này không là thành tích riêng của bà Khúc Minh Thơ, nhưng chính bà đã là một trong số những nhân tố của Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt nam.

Năm 1989, hết nhiệm kỳ Tổng thống Reagan, kế vị là Tổng Thống George W Bush giữ lời hứa duy trì đường lối cứu trợ quân nhân Việt Nam bị cầm tù. Ông Funseth ngoài nhiệm vụ với Bộ Ngoại Giao còn là người bạn khuyến khích Hội của bà Khúc Minh Thơ vững tâm tranh đấu trước mọi sự khó khăn. Chính bà Thơ cũng thú thật nhiều lúc chán nản định bỏ cuộc nếu không có những lời khích lệ, an ủi của ông Funseth.

Ngày 12 tháng Sáu-1989, Thượng Viện Hoa Kỳ với sự thỏa hiệp của Hạ Viện công bố nghị quyết xố 16, đòi hỏi nhà cầm quyền Việt nam phải thả ngay mọi người tù cải tạo và Hoa Kỳ sẽ tiếp nhận họ sang định cư tại Mỹ cùng với gia đình. Ngày 29 tháng Bẩy, 1989 , sau nhiều năm thương thảo, hai chính phủ Hoa Kỳ và Việt nam Cộng sản ký thỏa hiệp, cho phép các “Cựu Tù nhân cải tạo” được sang Hoa kỳ theo diện HO (Humanitarian Operation).

Ông Funseth đại diện chính phủ Mỹ thương thuyết với nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam phải đối diện với những đòi hỏi phi lý, trái nguyên tắc ngoại giao. Nhiều khi ông phải làm việc đến 2, 3 giờ sáng, cố thuyết phụ họ, dựa theo hàng ngàn lá thơ của thân nhân cả đôi bên khổ đau vì ngăn cách. Cuối cùng một đêm khuya ông Funseth gọi điện về báo tin cho vợ đã được Cộng sản Việt nam chấp thuận. Bà Funseth báo ngay tin vui cho bà Khúc Minh Thơ. Bà hồi tưởng lại phút giây nhận được tin này:

“Không còn niềm vui nào cho bằng”. Bà Thơ đã xa 3 con từ ngày mất nước. Các cháu trẻ lần lượt vượt biển sang Mỹ từ năm 1977õ, bà vẫn còn kẹt lại cháu giữa (đã đến Mỹ vào năm 1990).

Ánh sáng cuối đường hầm đã lóe lên, bản thông điệp nhân đạo từ tay Tổng thống Ronald Reagan chuyển sang Tổng thống Bush. Ông Robert L. Funseth bay sang Hà nội ký kết văn kiện lịch sử ngày 30 tháng 7-1989. Đại diện Bộ Ngọai Giao Hoa kỳ bảo đảm cho 3000 tù chính trị, đợt đầu đến Mỹ vào mùa giáng sinh năm 1989. Bản tin này được loan tải trên đài VOA, BBC. Hàng ngàn anh em cựu tù cải tạo lắng nghe với tâm trạng buồn vui khó tả. Chuyến đầu tiên những gia đình HO đặt chân tới Hoa kỳ vào khoảng tháng giêng năm 1990. Từ đấy danh xưng HO chính thức được ghi vào tự điển tị nạn. Hàng chục ngàn người ra đi với gia đình hiện đang định cư tại Hoa Kỳ.

Chúng ta tỏ lòng ngưỡng mộ Tổng thống Ronald Reagan, người đã mở đường cho chính sách nhân đạo này.

Vào giờ hoàng hôn ngày thứ sáu 11 tháng sáu năm 2004, Tổng thống Ronald Reagan đã an nghỉ vĩnh viễn trên đồi Simi Valley. Thế giới mất đi một vĩ nhân xuất chúng. Gia đình HO xin tiễn biệt đại ân nhân bằng lời cầu, xin Thượng đế đón nhận ngài vào vùng trời an hòa vĩnh cửu.

/cnn/



Phượng Các
#5 Posted : Wednesday, January 25, 2006 2:53:03 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Bà Khúc Minh Thơ đến Worcester và Boston: Kỷ niệm 15 năm chương trình H.O.
Tuesday, January 24, 2006


Quý Nam


BOSTON, Massachusetts - Gần 350 quan khách, thân hữu và các gia đình H.O tại thành phố Worcester, tiểu bang Massachusetts, đã vui mừng và nồng nhiệt chào đón bà Khúc Minh Thơ tại một cuộc cuộc họp mặt đặc biệt, vừa để đón mừng Xuân Bính Tuất vừa để kỷ niệm ngày khai sinh chương trình H.O giúp định cư hàng trăm ngàn cựu tù nhân chính trị Việt Nam và gia đình họ tại Hoa Kỳ 15 năm trước đây.

Buổi họp mặt do Hội Ái Hữu Gia Ðình H.O thành phố Worcester tổ chức vào chiều ngày Thứ Bảy 21 Tháng Giêng 2006. Hiện diện trong buổi sinh hoạt, có sự tham dự của phái đoàn đại diện các các hội đoàn: Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Mass, do cựu Ðại Tá Bùi Hợp hướng dẫn; Câu Lạc Bộ Văn Nghệ Sĩ Massachusetts, do cựu Trung Tá Nguyễn Văn Hòa (tức là nhà thơ Hoa Văn hướng dẫn); Hội Ái Hữu Gia Ðình Không Quân (Mass) do anh Ðỗ Ðại Ðồng hướng dẫn; Hội Ái Hữu Trường Ðại Học Chiến Tranh Chính Trị (Mass); Ban Chấp Hành Cộng Ðồng Việt Nam thành phố Worcester; Hội Ðồng Hương Quảng Ngãi do anh anh Hồ Dậu hướng dẫn; Trung Tâm Ðông Nam Á do cô Thúy Hà đại diện.

Về phía ân nhân và thân hữu, có các ông Trần Văn Xinh, Nguyễn Sinh Thành và Chính Quang, cả ba người đều là cựu chủ tịch Cộng Ðồng Việt Nam thành phố Worcester, Soeur Thérésa Ðoàn Khen, Giáo Sư Hàng Văn Bé, anh Trần Tám, bà Lý Nguyễn Cunningham. Ngoài ra, chúng tôi nhận thấy còn có sự hiện diện của một số văn nghệ sĩ vùng New England như nhà thơ Phan Xuân Sinh và nhà thơ Trần Trung Ðạo.

Mở đầu chương trình, anh Nguyễn Hữu Son, trưởng ban tổ chức, nhấn mạnh đến sự đổi đời của hàng trăm ngàn gia đình cựu tù nhân chính trị Việt Nam sau khi chương trình H.O ra đời. Mười lăm năm sau đó, khi đời sống của các cựu tù nhân chính trị và gia đình họ đã ổn định và khi đại đa số con cái đã hội nhập thành công trên quê hương mới, họ không thể quên ơn của đồng bào hải ngoại thuộc đủ mọi thành phần đã tranh đấu giúp họ có được cuộc sống mới mà một trong những khuôn mặt nổi bật chính là bà Khúc Minh Thơ, người sáng lập ra Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.

Tiếp theo, anh Trần Tấn Thọ, hội trưởng Hội Ái Hữu Gia Ðình H.O Worcester, thay mặt tất cả các gia đình H.O địa phương chào mừng bà Khúc Minh Thơ cùng các ân nhân, đã không quản ngại thời tiết giá lạnh của Mùa Ðông vùng Ðông Bắc Hoa Kỳ, đến tham dự ngày họp mặt. Anh nhắc lại những ngày đầu mới chân ướt chân ráo bước xuống phi trường Boston, dù đã thoát ra khỏi vùng bóng tối, nhưng đầy những lo âu không biết sẽ bắt đầu cuộc sống mới như thế nào. Nhưng rồi, nhờ sự giúp đỡ của chính quyền Mỹ và bàn tay nhân ái của các đồng hương, chỉ một thời gian ngắn sau, các tù nhân chính trị và gia đình họ đã sớm ổn định cuộc sống trên xứ người.

Anh Trần H. Thục nối tiếp chương trình bằng một bài thuyết trình ngắn “Không có đấu tranh, sẽ không có các chương trình định cư”, nhấn mạnh đến các cuộc vận động liên tục và không mệt mỏi của nhiều tổ chức, hội đoàn và đồng hương hải ngoại. Nhờ thế mà các chương trình Ðoàn Tụ Gia Ðình, Con Lai, đặc biệt là chương trình H.O và gần nhất là chương trình định cư các thuyền nhân bị kẹt ở Phi Luật Tân, có cơ hội ra đời. Nổi bật trong chương trình H.O là bà Khúc Minh Thơ và trong chương trình định cư thuyền nhân Phi Luật Tân là Luật Sư Trịnh Hội và Ðoàn Brian, một con em trong gia đình H.O. Anh Thục kết luận: Không có cuộc đấu tranh nào là vô ích!

Cuối cùng, anh Trần Văn Hiệp, cựu trung tá Pháo Binh, niên trưởng Hội Ái Hữu Gia Ðình H.O Worcester, thay mặt anh em trong hội, cám ơn chính phủ Hoa Kỳ, bà Khúc Minh Thơ và các ân nhân đã giúp đỡ các cựu tù nhân chính trị có được cuộc sống tự do và hạnh phúc ngày hôm nay. Anh trao tấm bảng đồng (plaque) cho bà Khúc Minh Thơ với lời đề tặng “Kính tặng bà Khúc Minh Thơ, Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam” của Hội Ái Hữu Gia Ðình H.O thành phố Worcester. Tiếp đó, anh Hội Trưởng Trần Tấn Thọ trao quà tặng cho Soeur Theresa Ðoàn Khen, đại diện cho các ân nhân ở địa phương.

Ðáp lời, bà Khúc Minh Thơ đã bày tỏ niềm xúc động sâu xa khi được các anh em cựu tù nhân và gia đình dành cho một buổi tiếp đón ấm cúng và thân tình. Bà cho biết niềm vui duy nhất mà bà có được là thấy tất cả các cựu tù nhân và gia đình thành công và sống hạnh phúc trên quê hương mới. Ðồng thời, bà hứa là bà sẽ vẫn tiếp tục làm việc, trong khả năng cho phép, để giúp những ai còn kẹt lại ở Việt Nam.

Chương trình sinh hoạt tiếp tục với một chương trình văn nghệ mừng Xuân đặc sắc do các em trong đoàn Văn Nghệ Trẻ Worcester và chùa Phổ Hiền đóng góp.

Ngày hôm sau, Chúa Nhật, Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Mass tổ chức chào đón bà Khúc Minh Thơ tại thành phố Boston. Gần 100 các anh em cựu tù nhân chính trị đã có mặt để chào đón bà và hàn huyên tâm sự.

Ðược biết, nửa tháng trước ngày đi dự buổi họp mặt, vì lý do sức khỏe đột ngột suy yếu, bà Khúc Minh Thơ được chuyển khẩn cấp vào bệnh viện và nằm tại phòng cấp cứu cả tuần lễ. Khi ra viện, tuy sức khỏe chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng bà cũng cố gắng đến với anh em để tham dự ngày họp mặt kỷ niệm sau khi đã tham khảo ý kiến bác sĩ.

Hội Ái Hữu Gia Ðình H.O thành phố Worcester được thành lập cách đây 9 năm với mục đích giúp đỡ nhau trong cuộc sống ở quê người.

nguoiviet
Phượng Các
#6 Posted : Wednesday, February 4, 2015 7:20:28 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chương Trình H.O.

Chương Trình H.O. là cuộc vận động dài hơi, và là “giai đoạn chót của quá trình vận động đòi tự do cho tù nhân chính trị Việt Nam.” Theo lời bà Khúc Minh Thơ, người sáng lập Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.



Bà Khúc Minh Thơ, một trong những người đầu tiên vận động cho chương trình H.O.: “Tôi thấy vui khi thấy những người cựu tù tìm lại được đời sống xứng đáng trong tự do và nhân phẩm.” (Hình: Hà Giang)

Bà Khúc Minh Thơ kể lại những ngày đầu vận động: “Ngay từ lúc hội bắt đầu hoạt động, chúng tôi nhận được đáp ứng tích cực của cộng đồng, qua ‘Bữa Cơm Ðồng Tâm’ tổ chức tại Washington D.C. Cũng trong thời điểm này, qua sự liên hệ và hỗ trợ của Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị, Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị được thành lập gồm bốn khu hội đầu tiên là Houston, Nam California, Bắc California và Dallas. Ông Huỳnh Công Ánh là người lãnh đạo tổ chức này.”

Từ đó, Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị và Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị sát cánh với nhau trong các sinh hoạt và vận động tranh đấu cho tù nhân chính trị ở Việt Nam.

Ðến tháng 10, 2008, các nhân vật, gồm bà Khúc Minh Thơ, ông Huỳnh Công Ánh, ông Nguyễn Văn Sang và ông Thái Hóa Lộc quyết định tổ chức “Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.” Sự kiện này nhằm ghi lại con đường đã đi qua của chương trình H.O. và khép lại hoạt động của Hội Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị.

Nhắc đến chương trình H.O., vốn bắt đầu vào giai đoạn Tổng Thống Ronald Reagan lãnh đạo Tòa Bạch Ốc, không thể không kể đến cuộc vận động với chính giới Hoa Kỳ, trong đó có các nhân vật tối quan trọng, là Nghị Sĩ John McCain và Nghị Sĩ Edward Kennedy.

Bà Khúc Minh Thơ kể lại, cuộc vận động tại Quốc Hội cần có sự hỗ trợ của cả hai đảng, Cộng Hòa và Dân Chủ, của cả hai viện, Thượng Viện và Hạ Viện. “Tại Thượng Viện, Nghị Sĩ John McCain (Cộng Hòa) và Nghị Sĩ Edward Kennedy (Dân Chủ) tích cực hậu thuẫn. Ở Hạ Viện, có Dân Biểu Stephen Solarz (Dân Chủ) và Dân Biểu Frank Wolf (Cộng Hòa).”

“Về phía hành pháp, người giúp đỡ nhiều nhất là ông Robert Funseth, phụ tá thứ trưởng Ngoại Giao đặc trách về người tị nạn trên thế giới, đồng thời là người đại diện Tổng Thống Ronald Reagan thương thảo với chính quyền Hà Nội về tù nhân chính trị Việt Nam. Một người khác nữa là ông Shep Lowman, lúc bấy giờ là giám đốc Văn Phòng Việt-Miên-Lào, cũng tận tình giúp đỡ. Không có những trợ giúp này, thật khó mà có thỏa hiệp ngày 30 tháng 7, 1989.”

Chương trình H.O. bắt đầu từ đấy, cũng là thời điểm, theo tâm sự của bà Khúc Minh Thơ, thấy những người cựu tù tìm lại được đời sống xứng đáng trong tự do và nhân phẩm, và “con cái họ bắt đầu có cơ hội học hành để phát triển tài năng và có nghề nghiệp ổn định.”
Phượng Các
#7 Posted : Sunday, June 23, 2019 1:39:26 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Người góp phần giúp hàng trăm nghìn gia đình tị nạn Việt Nam được đoàn tụ

https://www.voatiengviet...uoc-doan-tu/4965693.html
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.