Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Đinh Thị Thu Vân "Xao xác lá vàng em nhặt giữ riêng em"
Nguyễn Đức Phước
Tình cờ trong sổ tay người bạn, tôi đọc được một bài thơ không đề tên tác giả có khổ thơ này:
Nhói lòng đi ... cho đau xé mến yêu thừa
Đau cho hết ôi ước gì được hết
Đau cho cả những gì đang vội đến
Đau trọn một lần mai khỏi đớn đau thêm...
(Ngày xa anh...)
Trên đời này có mấy người diễn tả nỗi đau như thế. Cho dù là cơn đau tinh thần hay thể chất thì ai ai cũng mong muốn ngày càng vơi đi chứ ai lại muốn đau thêm nữa. Điều gì đã khiến tác giả của bài thơ phải chấp nhận nỗi đau không bình thường vậy? Để trả lời câu hỏi, tôi đã cố tìm tác giả bài thơ và cuối cùng biết đó là nhà thơ Đinh Thị Thu Vân. Qua đó tôi quen biết chị và hôm nay chị gửi tặng tập thơ Một ngày ta ngoái lại do Hội Văn học Nghệ thuật Long An ấn hành năm 2005. Đọc xong mới biết vì sao nhà thơ nghẹn ngào đến vậy:
Đời chúng mình... tan vỡ một lần thôi
Lòng đã hẹp. Một lần yêu đã hết
Em quỳ xuống em xin đừng thương tiếc
Đớn đau kia không đủ sức nhận hai lần.
(Lẩn khuất tên anh)
Hoá ra cô nàng yếu đuối và mỏng manh dễ vỡ đến nỗi phải quỳ xuống van xin cho được đau trót một lần, không dám đau thêm lần nữa. Và chỉ mình nàng ôm ấp nỗi đau ấy, chưa dám thổ lộ cùng ai! Cho dù cố quên hay tự dối lòng mình thì nàng cũng không lẫn tránh được định mệnh và tránh những nỗi đau mà nàng sẽ còn vấp phải:
Chưa nhân chứng em lừa em lần nữa
Mang dại khờ quỳ xuống nhóm tàn tro.
(Ngày anh trở lại)
Nàng đang tự trấn an mình, tưởng chừng không ai biết không ai thấy là nàng có thể hoá nỗi đau thành tro bụi. Vì ngây thơ khờ dại mà dẫu có khôn ngoan thì nàng cũng không lường trước được ngọn lửa mà nàng đang nhen nhúm trong đám tàn tro là loại lửa cô độc, lửa của thấp thỏm, âu lo và chờ đợi, nó đang ngự trị và huỷ hoại nàng, nó làm nàng khát khao, cháy bỏng. Ngọn lửa ấy lại bị cái giá lạnh của trống vắng vây chặt như vòng kim cô, ngọn lửa càng muốn bùng lên thì vòng kim cô càng xiết chặt:
Không ai đợi tôi về sau cánh cửa
Không nồng nàn không ấm áp bao dung
Tôi như sống nửa đời đêm giấu lửa
Một nửa dường đang khuất phía mông lung.
(Một nửa dường đang khuất)
Phải chăng đi được nửa đường rồi nàng cảm thấy nửa đường đời còn lại vời vợi quá, chông gai quá nên nàng không dám bước tiếp. Hay nàng sợ phải chịu đau đớn thêm lần nữa. Sự lo lắng và sợ hãi đó rất có lý và nàng quay đầu trở lại để mong tìm được những khoảnh khắc bình yên:
Rồi có một người sẽ có
Giữ thay em mười tám tuổi êm đềm
Cả sắc áo chiếc nơ nào nho nhỏ
Có một người rồi sẽ giữ giùm em
(Em mười tám tuổi)
Nhưng chàng hoàng tử đó chỉ gặp trong ảo tưởng hay chỉ có trong ước mơ của nàng, hy vọng tìm lại những ngày tháng mơ mộng, êm đềm bỗng vụt tắt và nàng chỉ thấy:
Chợt nhói lòng khi anh bước quay đi
Chiếc hôn ấy cách gì em đáp lại
Không phải tình yêu
Chiếc hôn không có mầm độc dược
Chiếc hôn lành xoa dịu nỗi cô đơn
(Chiếc hôn tím)
Đành rằng nụ hôn hoàn toàn không có mầm độc và có khi là thần dược, nó có thể xoa dịu nỗi đau của nàng trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, nhưng làm sao có thể bù đắp cái khoảng trống mà nàng đang âm thầm gánh chịu:
Ngày mai ngọt nồng, ngày mai có bao nhiêu
Em chẳng biết chưa một lần anh nói
Mơ ước đến tận cùng, anh ơi , cho dẫu thành cát bụi
Tan tác cuộc đời sau cánh cửa vẫn còn mơ...
(Sau cánh cửa)
Giấc mơ nàng chứa đựng hy sinh và cam chịu. Khi trở về thực tại, một thực tại trớ trêu và đầy kịch tính. Nàng đã chờ đợi đến xanh xao, mỏi mòn, chờ đợi một chút tình nhỏ nhoi muộn mằn sau cánh cửa ấy, tưởng chừng khi có được trong tầm tay, nhưng với nhạy cảm đến mức tội nghiệp nàng vẫn chưa dám tin đó là sự thật:
Ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi
Em đứng đợi bao mùa không dám nhặt
Lá xanh cho người về với em lá úa
Lá bây giờ ơi lá của em chưa
(Xao xác lá vàng)
Câu thơ đầy nữ tính và quá ư là dễ thương Lá bây giờ ơi lá của em chưa, câu thơ là cô gái hay cô gái là câu thơ? Nếu không cẩn thận thì coi chừng nhầm lẫn đấy. Đọc xong, tôi không ngờ mình đã đọc được một khổ thơ hay, xao xác và mềm mại đến vậy.
Cuối con đường đơn chiếc em tin
Anh sẽ đợi chờ em, sâu đáy mắt
Anh sẽ đợi chờ em trái tim non biết khóc
Xao xác lá vàng
Em nhặt
giữ riêng em.
(Xao xác lá vàng)
Cuối cùng nàng đã tin và giữ cho riêng mình chiếc lá vàng không nguyên vẹn ấy. Có lẻ nhờ niềm tin yêu, hy vọng, lòng vị tha và sự hy sinh đã mở ra cho nàng cánh cửa để đi tới nửa con đường phía trước ấm áp và tươi đẹp hơn, để khi ngoảnh lại nàng không còn thấy sự cô đơn và trống trải nữa:
Xin đừng trách khoảng đời xưa đã lỡ
Buồn vui ta theo gió dạt phương nào
Men rượu ấm em nhấp tình xứ sở
May giữa đời còn chốn để thương nhau
(Một góc miền Tây)
Thật may giữa đời còn chốn để thương nhau. May đời còn có thơ để giải bày tâm sự , với nàng chỉ có thơ là ngọn lửa đích thực để sưởi ấm nàng, nhưng ngọn lửa ấy với người khác không đơn giản chút nào. Như lời của nhà thơ Trần Mạnh Hảo khi viết lời bạt cho tập thơ Một ngày ta ngoái lại của Đinh Thị Thu Vân để cảnh báo: "Quý vị nam giới nào thấy tâm hồn mình nhiều rơm chớ nên đọc thơ Đinh Thị Thu Vân coi chừng lửa ở trong tro sẽ bùng lên thiêu rụi "cây rơm anh" bất cứ lúc nào!". Hay nói một cách khác, chiếc lá nào vô tình bay lang thang qua ngọn lửa thơ đầy quyến rũ ấy, nhất là những chiếc lá vàng, coi chừng bị giữ chặt và thiêu rụi.
Trảng Bom, 12.2005
Nguyễn Đức Phước
|