Quảng Duyên
Viết cho Anh, người tình đầu đời....
Mình quen nhau từ lúc nào anh nhỉ, em cũng không nhớ rõ, chỉ biết là khi vắng anh thì em phải tìm anh cho bằng được, em lên chùa tìm anh, lên nhà thờ tìm anh, đi lang thang trên bãi biển tìm anh, vào quán cóc bên đường chờ anh...
Dạo ấy em nhõng nhẽo, đỏng đảnh và bướng bỉnh lắm phải không anh? biết anh hay chiều chuộng em nên em dại gì để cho anh yên thân chứ hả, anh mà chọc em giận ư? em sẽ giậm chân ăn vạ, em đá dép xa cả thước cho anh đi nhặt về cho em, rồi anh phải xỏ dép vào chân cho em, em bắt anh cõng em, vừa cõng vừa kể chuyện tiếu lâm cho em nghe, đến khi nào em phì cười thì em mới hết giận anh. Em hành hạ anh như vậy,mà sao anh cứ thích chọc cho em giận chứ, thấy ghét, xía !....
Em đạo Thiên Chúa, còn anh thì đạo phật. Mỗi chiều em đi nhà thờ, anh lò tò đi theo để xin em chỉ cho anh biết cách đọc kinh, cách cầu nguyện với Chúa. Còn em, sau vài lần được làm "thầy" dạy kinh Chúa cho anh, em cũng thắc mắc xem anh cầu nguyện gì với Phật của anh. Thế là, cứ mỗi chiều chiều, sau khi hai đứa dự lễ ở nhà thờ xong, lại thành tâm vào chùa gõ mõ tụng kinh chung với các thầy và phật tử trong chùa. Cũng may là cha mẹ của hai đứa mình lại không hề biết việc cả hai chiều chiều đi bên nhà thờ và tụng kinh trong chùa, chứ nếu biết thì....chắc cha mẹ sẽ dở khóc dở cười anh hả.
Em không biết có phải là mình đang yêu anh hay không? chữ yêu là gì anh nhỉ? em chỉ biết là, anh chiều em ghê lắm, bản tính của em đã không biết lo xa rồi, đi bên anh em lại càng vô tư hơn nữa, chẳng cần biết đến ngày mai, chuyện gì đến thì sẽ đến.
Rồi tới một ngày, em phải xa anh để đi định cư ở một quốc gia thứ ba, giã từ những tháng ngày tỵ nạn. Không hiểu tại sao, em không hề rơi một giọt nước mắt khi phải xa anh, lòng em bình thản, nhìn lại anh lần cuối như nhìn một người bạn, xa xa lạ lạ. Hình như, ở tận đâu đó trong đáy lòng, em linh cảm được mình sẽ không còn là của nhau, bắt đầu từ ngày ấy, ngày em xa anh.
Mới đó mà đã mười hai năm, mười hai năm rồi đó anh. Đôi khi, trong những giấc ngủ chập chờn, em mơ thấy anh, dáng tiều tụy với nụ cười buồn. Tỉnh giấc, em thầm trách mình đã quá vô tình với anh, và sau đó em lại an ủi mình rằng, số phần đã định như vậy rồi, bàn tay nhỏ bé của em làm gì hơn được hả anh.
Có lẽ, anh đã từng trách em nhiều lắm phải không anh? Khi những giấc mơ giống nhau về anh cứ lần lượt hiện về làm cho em cảm thấy bất an. Và có lẽ, anh cũng đã tha thứ cho em rồi phải không anh? Khi em mơ thấy anh vẫy tay chào em tạm biệt, giấc mơ hoàn toàn khác với những lần trước.
Quảng Duyên, em thích tên pháp danh của anh có lẽ vì chữ Duyên, nên chúng mình mới gặp nhau.
Quảng Duyên, em không có pháp danh, em cũng không đi chùa kể từ ngày xa anh, em chỉ biết xin Chúa "của em" cho anh được bình an và thanh thản, ở một nơi xa, rất xa....