Thấy hai "người ta" thương nhau mà mình bổng dưng... ganh tị, nhịn không nổi nên phải viết vài hàng (hay nhiều hàng) để... phá mặc dù thực ra mình đang... bận ghê lắm nên bấy lâu chỉ có thể làm độc giả thầm lặng của cả hai "người ta" mà thôi!
Ừ nhỉ, mình... (bắt chước) cũng chẳng nhớ rõ là đã quen hai "người ta" vào dịp nào nữa.
Với "người ta" HC, có lẽ là những ngày đầu tiên mình đặt chân vào... chốn ấy với truyện ngắn cũng... đầu tiên (dở đến nỗi bây giờ chính mình cũng không dám đọc lại) "Sương Khói Tình Đầu" và được "người ta" vào đọc để lại một... đôi dòng, hình như cũng có tí... tâm sự dễ thương... Rồi từ đó, ngày qua ngày, hai đứa trao đổi với nhau nhiều hơn một chút. Mình thường gọi "người ta" là "anh C. yêu dấu", hai đứa cứ... anh anh em em tối ngày (nếu người khác nghe được sẽ chẳng hiểu đầu cua tai nheo làm sao cả) trong yahoo chat cũng như trong phone... Hương vị bánh đậu xanh, ô mai, và một vài món nhâm nhi nữa mãi còn theo mình cho đến hôm nay... Sau này, khi mình có dịp về VN, thực sự lúc mua bánh kẹo mang về Mỹ làm quà, mình có nghĩ đến "người ta" nhiều lắm, cái ngọt ngào của những viên kẹo "người ta" gởi cho mình vẫn còn... tê tê nơi đầu lưỡi... như mình vẫn không sao quên được "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy" với "người ta"! Nhưng... dường như dòng đời đẩy đưa chia cách mình với "người ta" mỗi ngày một... xa hơn. Có thể mình đã không phải là một người bạn hay người em tốt nên đã... không giữ được những gì thật thắm thiết, thật dễ thương của buổi ban đầu... Không dám gởi... bánh kẹo cho "người ta" sau cái lần về VN ấy để... mình mãi mãi được mang trong lòng một món nợ ân tình, để dù không còn liên lạc thường xuyên, mình vẫn nhớ và nghĩ đến người ta và vẫn âm thầm theo bước người ta như chiếc bóng... bên đường... Đâu có cần người ta phải biết, đâu có đợi người ta phải hay, tình cảm của mình đối với "người ta" vẫn như dòng một dòng sông lặng lờ nhưng... chảy mãi... Hôm nay, mình mạo muội viết những dòng này như để dàn trải ra tí tâm sự của lòng mình với "người ta", nếu "người ta" đón nhận thì mình vui biết mấy, và nếu người ta không đón nhận thì mình cũng... buồn biết mấy. Tình cảm vốn đã có từ lâu đâu thể nào chỉ trong một sớm một chiều là... "gởi gió cho mây ngàn bay được", "người ta" ơi.........
Còn với "người ta" HY thực sự là mình không nhớ rõ đã quen với "người ta" lúc nào nữa, có lẽ từ... kiếp trước chăng? Có một lần, khi đọc thư của "người ta" mình đã ngồi... chết lặng thật lâu, không dám tin là "người ta" lại nói với mình như thế "trên đời còn có nhiều người thương Ch., một trong những người đó là HY". Vâng, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ cho mình đi tiếp bằng những bước chân gượng nhẹ nhưng tự tin và... hạnh phúc! Và, mình đã "cho phép" mình tâm sự với "người ta" nhiều điều, chuyện gia đình, chuyện lứa đôi, chuyện... cuộc sống, kể cả những chuyện... lải nhải, phàn nàn, chẳng... đâu vào đâu... Mỗi khi có vấn đề gì... cần kíp, hai đứa lại... réo nhau ới à... Hôm bữa, mình đã dành cả buổi sáng để ngồi đọc một lèo những chuyện ngắn của "người ta" (vì mình biết "người ta" hay "ngâm", nếu đọc từng đoạn chắc hôm nay cái cổ mình đã dài hơn cái... mình rồi), mình cũng muốn lắm để lại vài hàng cảm xúc và cảm nghĩ nhưng lại... ngại, bao nhiêu người đã nói trước và nói thay mình, mình có nói thêm cũng chỉ là những dòng chữ lập lại mà thôi... Với lại lúc này mình giống như ngôi sao... hỏa tạ, đụng đến người nào là mình đem lại phiền phức cho người ấy. Thiên hạ bảo "31 bước qua, 33 bước lại", tuổi ta của mình đang là... 33 (phải chi 35 thì... khổ bà con cô bác rồi... hihi) nên mình cố gắng giữ gìn, không dám hó hé gì cả (cũng có lẽ vì vậy mà mình nói với nhỏ U. lúc này mình đang... "thiền", nhỏ lại tưởng mình "thiền" thiệt nên bỏ công đi sưu tập những bài "thiền" posted lên cho mình, chắc nhỏ quên không đọc tiếp cái câu bên dưới "thiền mà cứ nghĩ tới... đồ ăn không hà")...
Mình... lan man một hồi chẳng biết tới đâu rồi... nhưng chắc hai "người ta" khi đọc sẽ hiểu thêm một tí xíu lòng mình và không vội vàng... ngủ gục!