Chụp ảnh, khi có cảnh đẹp, hoa xinh, thì dễ tạo ảnh đẹp, dễ làm cho mình có cảm hứng chụp. Nhưng khi nhìn những hoa tàn, lá úa, cảm hứng ghi lại những gì mình chứng kiến gần như không còn nữa. Cho nên đa số các tranh ảnh hoa, người ta chỉ ghi nhận lại nét tươi xinh của hoa mà thôi. Cá nhân tôi, chụp ảnh, không phải chỉ là thú vui, nhưng là lớp học cho cá nhân mình. Khi còn nhỏ, tôi chụp hình để ghi lại những gì đang xảy ra trước mắt mình. Ngày nay, tôi chụp hình, để tìm ý nghĩa của những gì xung quanh. Chụp hình một người thân tạo cho tôi kỷ niệm của sự tương giao, của ảnh hưởng người đó ghi khắc vào trong lòng tôi. Chụp hình hoa, dạy cho tôi quan trọng của thời gian. Một cánh hoa hồng hôm nay trông rất rực rỡ, được những người nhìn, trầm trồ khen ngợi. Vài ngày sau, hoa tàn. Ai nấy đi ngang cũng không muốn nhìn. Người làm vườn đến hái bỏ, để hoa không làm mất thẩm mỹ của cảnh vườn. Tàn nhẫn thiệt! Thử nghĩ, hoa biết nói, biết cười, biết khóc, biết đau đớn, biết thương, biết yêu! Là người chụp ảnh, tôi học tánh kiên nhẫn, tìm kiếm những gì mà mắt nhìn phớt qua sẽ không thấy, tìm kiếm những gì lạ, những gì ít ai chú ý đến. Có khi tôi đặt tâm hồn mình vào những tấm ảnh tôi chụp hay chỉnh sửa lại. Dầu là những cánh hoa hồng tàn úa, nhưng với tôi nó vẫn là hoa. Ước gì trong đời mình cư xử với nhau như vậy giữa người với người! Vài tấm tranh dưới đây nói lên những gì tôi suy nghĩ hôm qua khi vào vườn hoa Fort Worth. Mong các bạn cảm nhận được những gì tôi cảm nhận.