Người thương.
Người thương ơi , con trăng treo trên ngọn cây
Rọi sáng bờ giậu , rọi sáng bờ đê
Người thương ơi, cái dạ này biết nhớ
.....
Líu ơi
Ơi
Nghe tiếng Líu hát từ đằng xa tít.
Thiểm bước khẽ lại gần, nắm cánh tay mềm mại của Líu, vuốt lên mái tóc dài của Líu.
Bóng trăng nghiêng qua ngọn tre, lung linh những hạnh phúc qua đôi mắt của Thiểm và ánh lên trên đôi môi hồng bẽn lẽn của Líu.
Bửa nay tát nước mệt không?
Líu cố giả tảng nhịp đập lạ lùng của mình, hỏi Thiểm bằng những câu hỏi như mọi ngày.
Mệt, mệt lắm chớ, nhưng mà gặp Líu thì hết mệt, mà cái bụng lại vui nhiều nữa.
Líu cảm động, nghe bao nhiêu lần cũng thấy chưa đủ, thấy muốn nghe nữa. Líu quờ quạng cánh tay, rờ lên mặt Thiểm, như muốn thuộc lòng từng đường nét trên khuôn mặt người Líu yêu.
Nhiều lúc ngồi lặt bắp, Líu suy nghĩ lung lắm, Líu cũng không ngờ cái thương nó lại đến với mình. Vui rồi buồn, Líu lại rúc vào cái vỏ ốc của chính mình
"Líu mù, mai mốt Thiểm không thương Líu nữa, hay cha mẹ Thiểm không cho ưng"
"Thiểm thương Líu thiệt mà, mù thì sao? Thương là thương cái dạ, cái tình, chứ thương nhan sắc sao Líu nói vậy. Tui thương Líu, là tui cưới, cha mẹ không cho, tui cũng cưới "
Vậy đó, chỉ mới đấy mà đã bốn mùa trăng qua đi, cái mặn, cái nồng của đôi bạn trẻ như sâu đậm thêm, tưởng không gì rứt bỏ được.
Những câu hát trên môi của Líu chẳng còn ai oán như xưa, chữ thương, chữ nhớ biết làm cho đôi môi biết rung, biết mím, biết cười.
Đêm nay trăng lại sáng, Líu đếm ngón tay, Líu biết. Líu đợi người thương. Đợi mãi, đợi mãi, dạ Líu như cháy lên, cồn cào. Vậy mà Thiểm không tới, Líu không biết có chuyện gì xảy ra với Thiểm không. Líu chống cái cây, quờ quạng đi ra hướng đồng. Líu gọi nho nhỏ, sợ người ta nghe, nhưng rồi Líu gọi lớn, gọi mãi, gọi mãi, bốn bề chỉ có tiếng ếch nhái rộp roạt. Đến khi sương đẫm vào vai thì Líu về.
Sáng hôm sau, tiếng ầm ĩ vang dội cả một góc làng
"cha chúng bây, mù mà bày đặt vói cao , từ nay tao cấm, bây bỏ bùa mê thuốc lú con tao hả? cha chúng bây...
Tiếng chửi rủa vang dội vào vách nứa , Líu tái xanh, run lẩy bẩy. Nhưng Líu vẫn ngóng tai nghe
.
"cha, con xin cha, làm vậy tội Líu mà cha, tội chúng con mà cha "
Líu biết đấy là tiếng của Thiểm. Nước mắt giàn dụa, nàng bật khóc tức tửi, cái ngày này, nàng biết trước , nhưng không ngờ lại đau cái dạ đến thế.
Cha nàng đi làm đồng về, trong cơn nóng giận, ông vác cái chổi mà phang vùn vụt không thương tiếc.
"Mày để họ làm nhục tao, quân khốn nạn, quân mất dạy..
Mẹ Líu khóc lóc, quỳ lạy , van xin. Líu ốm đòn, máu tué ra cả bả vai. Nhưng Líu không khóc, chỉ cắn môi đến bật máu
"Con bất hiếu, con có tội , cha cứ đánh, cứ mắng "
Nửa đêm, Líu đang rên rĩ với những vết nhức nhối trên lưng thì cái vách rung rung , Líu ngạt thở , Líu biết là Thiểm. Líu định nằm im, nhưng rồi khoát thêm cái áo, len lén trốn ra.
Líu..
Thiểm đứng đó mà không nói được gì, cái tay cứ ríu vô.
Thiểm về đi, đừng để cha mẹ Thiểm làm nhục nhà Líu thêm, về đi Thiểm.
Nói được bấy nhiêu, Líu bật khóc. Thiểm xoa nhè nhẹ lên vai của Líu
"Tui biết nhà Líu nhục, biết Líu bị đánh đau , tui hèn quá mà, Líu bị đánh mà tui không làm được gì hết. Nhưng dẫu sao đi nữa, tui cũng thương Líu, thương miết như cây lúa thương nước mùa hạn vậy"
Líu cũng thương Thiểm, nhưng Líu mù, Líu phải chịu thôi , đâu dám cãi lời. Phận Líu vậy rồi, Líu đâu dám than trời.
Tui sẽ bù đắp cho Líu, Líu muốn trốn đi với tui không? Tui thề không bao giờ ở bạc với Líu hết. Có trời chứng dám, tui thề...
Líu đưa tay bịt miệng Thiểm lại, không muốn cho Thiểm thề, cái thề nặng lắm, ám lắm . Mà...
Chợt..
"Con líu đâu rồi?
Líu giật thót mình, đẩy Thiểm ra :" về đi Thiểm, coi chừng bị cha Líu đánh"
Trong cơn rối bời, Thiểm như mạnh mẽ hơn :" đi theo tui, trốn với tui, nhanh lên Líu "
ơh.. không ,..không... Líu sợ
"Con Líu đâu rồi?"
Líu như quáng quàng , rút tay khỏi tay Thiểm, lập cập dò gậy, bước vô nhà.
Mùa trăng , mỗi bận đi tát nước về , Thiểm lại cố đi ngang con đường cũ, lòng Thiểm như đau đớn mỗi khi nghe những câu hát của Líu. Những lúc cam lòng không đậu, Thiểm lén vòng ra vách nứa, đặt tai vào, cố nghe ngóng, như thể cố tìm một chút hơi thở của người Thiểm thương.
Bao nhiêu người làm mai cũng không thành, Thiểm chỉ chỉ lắc đầu. Cha mẹ bảo Thiểm bị bùa mê con yêu tinh đội lốt người , Thiểm giận, ức nhưng im lặng. Nghe cái thương vẫn đầy trong cổ họng, trong lồng ngực , nhất là những lúc đi ngang xóm Muống, thấy Líu đang giặt đồ bên sông. Cái mặt trắng xanh buồn bã , đôi cánh tay gầy guộc, cái áo nâu cũ từ những mùa trăng trước.
Thiểm buồn nhất mỗi khi Líu nghe tiếng Thiểm bên tai, Líu như vùng ra xa, sợ hãi. Líu không còn rờ mặt Thiểm như hồi xưa , Líu không còn mỉm cười với Thiểm nữa, lời thương cũng không còn. Líu luôn sống trong lo sợ, trong tự ti, mặc cảm , trong cái răn đe đòn roi từ hai phía.
"Tui nghèo hèn, tui mù...
Thiểm lủi thủi ra về. Ngỡ cái chân mình muốn khụy xuống.
"Nhà này, mày là trai cả, phải lấy vợ , sinh con đẻ cái cho đông để nối dõi tông môn"
Má Thiểm khóc lóc :" chữ hiếu là chữ nặng nhất, đừng bất hiếu với dòng tộc, con ơi "
"Lấy Líu cũng sinh con để cái , sao không cho con lấy Líu"
"Cha bây, ăn cái ngữ gì mà ngu vậy hả? Thứ mù như nó đẻ con ra cũng toàn lũ mù, nhà tao không chấp nhận cái ngữ yêu quỷ đó "
Chưa đẻ sao biết con cũng mù. Người mù có tội tình gì mà cha rủa xả ác độc đến vậy.
Quân ngu dốt, quân mất dạy, mày nói thêm câu nữa, tao đánh tuốt xác
Mẹ xin con, Thiểm ơi, nghe lời ổng cho yên cửa yên nhà.
Rồi cha mẹ Thiểm cũng bắt vợ cho Thiểm, mặc cho những chống cự vô vọng.
Ngày đám cưới Thiểm, rước dâu ngang nhà Líu. Líu biết, Líu không khóc , còn nước mắt đâu mà khóc nữa chứ. Líu chỉ biết cắn môi, cắn đến chảy máu. Líu cầu ông trời cho Thiểm được con đàn cháu đống, cầu cho Thiểm được vui, được ấm dạ , cầu cho Thiểm...
o0o
Chuyện gì cũng qua đi, Líu trở về với cuộc sống mù lòa của mình , những đêm trăng sáng, Líu hay đặt lời hát rồi hát , giọng hát đã hay lại hay và não nùng hơn.
Một ngày khi cơn giông đầu tiên của mùa lạnh trở về , cha Líu đột ngột chết. Chưa đầy một con trăng kế, mẹ Líu lại mất. Líu như chới với , lạc lõng.
Thiểm hay tin, lén vợ con, giả đi làm đồng rồi hỏi dò nơi chôn cha mẹ Líu. Khi Thiểm đến, thấy Líu đầu quấn khăn, gầy gò ngồi bên mộ , dạ Thiểm đau như đứt từng khúc ruột.
"Líu tính sao?"
Biết tính sao, để trời tính vậy.
.........
.......
Thôi, Thiểm về đi, người ta thấy lại đồn đại, vợ Thiểm làm ầm ĩ
Líu cũng về đi, ngồi đây gió lạnh bịnh thì sao
chút nữa Líu về, Thiểm về trước đi. Vợ Thiểm biết thì chết. Về dùm Líu đi mà.
Uh, tui về, mà từ từ đã, Líu đã ăn gì chưa? sao mà xanh quá vậy?
Về đi mà
Thiểm thò tay vô cái gàu tát nước, lấy nắm cơm, giở túm lá chuối ra, chấm một miếng muối mè rồi đặt vào tay Líu, :" Líu ăn hết cái này tui mới đi, còn không tui ở miết đây cho người ta bàn tán "
Líu tái xanh, "xin Thiểm, về đi mà"
Thì ăn xong, tui đi liền
Quả thiệt, Líu nuốt không vô, cái miệng Líu buồn, không ăn được đâu.
Không ăn tui ngồi đây miết, Líu đi đâu, tui đi theo
Biết chừng không nói lại được Thiểm, Líu cầm nắm cơm , đưa vô miệng , nước mắt ràn rụa. Biết Thiểm còn thương Líu như cái bụng Líu thương Thiểm vậy nên Líu chỉ biết khóc. Líu không mong gì hơn, biết là có thương , vậy được rồi.
Líu càng thương, chỉ biết càng tránh mặt Thiểm để nhà họ yên ấm.
Được vài ngày, em trai Líu về, để tang, rồi dắt Líu theo. " mang cha mẹ theo thờ luôn, chị theo tui lên xứ mới, cực nhưng mà có đất ruộng để làm "
Buổi sáng khi trời còn mờ câm, em Líu dắt Líu đi. Hốc mắt của Líu tràn nước , Líu biết từ nay Líu phải xa những cái thân thuộc , tiếng bước chân, tiếng nói của Thiểm, xa cái buồng nhỏ, xa cái giếng Líu gội đầu, Líu tắm ,.... Nhưng rồi Líu tự an ủi :" biết đâu mình đi xa, nhà họ lại yên ấm hơn, vợ Thiểm sẽ không chửi bới nữa..."
Vậy là Líu đi, Thiểm không hay biết gì cả.
Líu, chị vô nhà kẻo sương bịnh chết . Tui nói thiệt, chị mà như vậy, cha mẹ cũng buồn lòng nát dạ dưới kia thôi .Tui hứa với chị, tui lo cho chị đến ngày nào tui chết mới thôi .Khóc miết hết nước mắt , chết khô bây giờ .
Thằng Phiu chống tay vô cái cột, thở dài thường thượt nhìn bà chị ngày càng héo hon mà lòng như đứt từng khúc .
Líu cố mím cái môi, cố ngăn cái quặn đau trong bụng, chống gậy rò rõ bước vô nhà . Vầng trăng đêm chếch sáng một góc, bàng bạc đến não trời như cố xóa cái ngấn tay mà Líu bấm, Líu biết mùa trăng mới lại về .
Khuya, Líu vẫn còn thao thức với hốc mắt nóng hổi, cái bụng̣ Líu nhớ quá, cái dạ Líu xót quá, Líu nhớ hết, cái gì Líu cũng nhớ , Líu thấy mình như chẳng còn gì nơi rừng thiêng nước độc này . Líu muốn về lại cái nhà của Líu, bờ sông của Líu, ...
Ơ hời ... Líu lại khóc ... Líu cố nén tiếng khóc bật ra, cắn đến môi bật máu . Líu nhớ quá, Líu muốn quên mà sao cái bụng Líu cứ nhớ miết . Líu nhớ Thiểm nữa, nhớ nhiều lắm .Líu không biết bây giờ Thiểm có sống vui hơn lúc trước không, không biết vợ Thiểm còn chí chách mắng Thiểm như xưa không .
Ơ hời ... Líu lạnh quá .
Líu đếm ngón tay, nghe tiếng gà gáy, Líu biết giờ này đã canh ba . Líu vẫn chưa ngủ được . Bốn mùa trăng rồi mà cứ như ngày mới lên, cái bụng cứ quặn thắt miết như nước suối mùa lũ vậy.
Thôi mà, giờ chị em nhà tui, mỗi tui là người thân duy nhất của bả , tui không lo, ai lo cho bả bây giờ"
Thời buổi khó khăn, lại thêm cái miệng ăn, con này không ngu mà còng lưng ra làm miết vậy đâu .
Líu giật thót mình, nằm im thin thít lắng nghe . Tiếng vợ chồng Phíu, hình như cãi nhau .
Bả cũng giúp mình nhiều đó thôi, gánh nước, nhặt củi, nấu cơm, coi mấy đứa nhỏ, ..
Mấy cái đó nhẹ hều, ngày không bả, tự tui cũng làm đựơc .Mấy đứa nhỏ lớn lên như cây ở rừng, cần gì coi sóc .
Be bé cái mồm, tui vả cho cái bây giờ
áh àh, ông binh cho bả , bỏ bê tui ...
Tiếng khóc tru tréo của Leng vang lên giữa đêm . Có tiếng hình như vật nhau, chắc là Phíu bịt miệng vợ lại, sợ Líu nghe thấy .
Một lúc sau, tiếng tru tréo lại vang lên lớn hơn, tiếng vỡ của cái đèn dầu toang giữa đêm , Líu lập cập đứng dậy, tìm cái gậy mò mẫm lên gian giữa, nơi vợ chồng Phíu ngủ .
"Chị xin bây ...."
Áh, Líu ngã xuống, có vật gì đó chọi trúng trán Líu . Phíu nhìn sững ra phía ngoài buồng, dáng Líu ngã xuống, dưới ánh trăng vằng vặt, một dòng máu chảy dài trên nền đất . Phíu hốt hoãng bồng chị lên, đặt lên giường, cởi cái áo, xé ra, quấn vòng quanh đầu Líu .
"Chị có sao không, tại tui hết mà, chị ... .. "
Leng nãy giờ tái xanh tái lét đứng trong góc chỉ biết nhìn, bây giờ ngoay ngắc bỏ ra ngòai để lại tiếng hứ dài ngoằng . Dẫu vậy nhưng cái bụng Leng cũng xon xót.
Líu, trời quơi, chị mà có mệnh hệ gì, tui biết ăn nói sao với cha mẹ đây, trời quơi là trời.
Nữa buổi trưa, Líu tỉnh lại, môi tái xanh, khuôn mặt trắng bệch như người bịnh . "Nước ..
Chị tỉnh rồi, trời quơi, tui mừng quá, có đau cái đầu không ? Nước, .. để tui lấy " Phíu hấp tấp chạy xuống bếp lấy nước .
Phíu mở cái nắp ấm, rót nước vô gần đầy nắp , ghé vào miệng cho Líu uống .
"Chị có sao không ?
Uống nước xong, chừng khõe một chút, Líu bước xuống giường
"Chị làm khó cho Phíu rồi phải không ? Giá mà chị chết theo cha mẹ thì đâu làm khổ Phíu vầy đâu"
Phíu đấm cái tay xuống giường :
"Chị đừng nói vậy, chị là chị tui, tui không lo cho chị thì ai lo , vợ tui nó còn nhỏ quá, nó dại, để tui dạy từ từ, chị đừng có buồn .
Thôi, Phíu đi làm rẫy đi, chị đi gánh nước đây
Thôi, để tui gánh cho, chị nghỉ đi, chóng mặt té bây giờ, máu chảy quá chừng, còn sức đâu mà gánh . Tại tui lỡ tay, trời quơi, biết ăn bao nhiêu cho lại bấy nhiêu máu đó chứ . Chị nghỉ đi, có chén cháo tui nấu cho chị dưới bếp, tui múc sẵn để dưới chái, chị ăn đi cho sốt, rồi nằm nghỉ, bửa nay việc nhà để tui lo
Phíu nói vậy, rồi ra sau, lấy thùng nước đi gánh nước một hơi . Sau lưng và trước mặt Phíu một con nắng chan chan đến rát da , cứ ngong lên như thể muốn hủi cả người Phíu vậy.
Còn lại Líu với 4 đứa nhỏ ở nhà . Hình như mấy đứa nhỏ bị cha dặn bữa nay không được quấy rầy Líu nên tụi nó tản ra, đi đâu mất . Líu ngồi một mình lại suy nghĩ, lại ơi hời .
Từ ngày Líu lên đây, vợ chồng nhà Phíu luôn cãi nhau, cái ấm cái êm đã đi tự lúc nào không hay biết. Líu thương em, Líu thương Leng, Líu muốn bỏ đi từ lâu rồi để chúng nó đầm ấm, nhưng.... từ nhỏ tới lớn, có khi nào Líu sống một mình đâu, Líu nhát như con thỏ , Líu không biết mình sống ra sao với cây gậy dò dẫm. Vã lại, nếu Líu đi, Phíu sẽ buồn đau đến mức nào. Nếu biết mọi chuyện nông nổi này, Líu thà ở lại cái làng xưa còn hơn.
o0o
Khi cái chiều rớt dần qua ngọn núi, Phíu chùi mồ hôi trán, uống ngụm nước chè trong ấm rồi gọi vợ, vác cuốc, gùi đồ về . Con đường mòn đất đỏ trãi dài hai cái bóng ốm nhom, dài ngoằn trên đường .
Tui nói rồi, mình đừng có như vẫy nữa, chị tui buồn tội nghiệp bả
Tui tội nghiệp cho bả, ai tội nghiệp cho tui ?
Thôi mà, bả mù từ nhỏ, sống thui thủi một mình miết thôi, không bạn bè, không gì hết . Mình thấy không, mình còn có tui, có con cái, mai mốt già có con nó lo cho, chớ còn chị tui, đâu ai lo đâu, bỏ bả ra ngoài, biết sống chết ra sao .
Vợ Phíu đi bên cạnh, hết chí chóe cái miệng, hình như thị đạ̃ nghe ra một chút. Phíu thấy vợ im lặng, Phíu mừng cái bụng, Phíu biết vợ Phíu dại lắm, chưa nghĩ được cái gì hết, Phíu phải nói từ tốn may ra vợ Phíu nghe, chứ cứ dùng cái tát, dùng cái lời to tiếng lớn, vợ Phíu càng đổ chua ngoa ra .
Hai vợ chồng vừa về đến ngõ, như thường lệ, vợ Phíu gọi con:" mấy dứa nhỏ đâu hết rồi bây ?"
Thằng Út ở truồng, mặt mày bê bết đất, bê bết mũi dãi đang hốt đất bỏ lên đầu, thằng lớn đâu mất, vợ Phíu nóng mặt, quát lớn, "thằng cả đâu, để em vầy đây hở ?"
Con bé Ba chạy ra ôm chân mẹ :" anh cả đi tìm cô Hai, cô bỏ đi đâu mất. Hu hu .. con muốn cô Hai ẵm."
Phíu nghe xong, đứng như trời trồng, chừng khi tỉnh người, Phíu chạy vô cái buồng Líu hay nằm : "Chị ..."
Căn buồng nhỏ bằng phên như trống hoát ra, cái chõng chỉ còn cái gối rơm, cái mền cũ, còn túi đồ của Líu đâu mất , Phíu hốt hoãng nhìn hết bên này tới bên khác, nhìn trước mặt, nhìn sau lưng, căn buồng chỉ bé xíu mà Phíu nhìn không biết bao nhiêu lần, Phíu tìm Líu như thể tìm cái kim rớt xuống đất vậy .
(còn tiếp)