Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Khi Nàng Làm Văn Sĩ
Không biết có phải bởi trời mưa đất lở, hay bầu khí quyển trái đất bị ô nhiễm, gây ra mưa nắng bất thường, miền Bắc tuyết phủ làm xe cộ lăn queo chổng bốn vó lên trời. Cali rung rinh động đất, New Orleans cũng vớt vát một chút tuyết, một chút mưa đá để bà con ơi ới gọi nhau. Không biết có- phải-bởi-tại-vì-là những nguyên nhân đó- Đùng một cái- Trong một buổi sáng, theo bản tin khí tượng sẽ có mưa nhiều nơi, gió thổi mạnh hướng Bặc vợ tôi tuyên bố: Em sẽ viết vặn
Thật hãi hùng tựa sét đánh ngang mày, như Từ Hải chết đứng vì nàng Kiều. Nhưng Từ Hải chết trong tư thế oai phong lẫm liệt, còn tôi loạng choạng suýt té lăn xuống đất, trái tim muốn rớt ra ngoài. Đang lúc còn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, vợ tôi tỉnh bơ:
- Em thấy rằng em có thể trở thành văn sị
- Em ơi- Hai tay tôi đưa lên trời - Có bao giờ em viết văn đâu, hơn nữa....
Gương mặt nàng đầy vẻ cương quyết:
- Anh à, viết văn ở đây dễ ợt
- Nhưng mà, em cưng, cái hồi em còn đi học, em có kể cho anh nghe thường điểm luận văn của em chỉ cọ
Nàng xí một tiếng dài hơn cây số làm tôi phát giật mình:
- Hồi đó khác, bây giờ khạc Người ta có lúc phải thay đổi chự Thời buổi nầy thiên hạ đã lên tận hoả tinh, mà anh cũng chưa ra khỏi trái đất cũ rịch
- Dù thay đổi gì đi nữa , muốn viết văn cũng phải cọ( tôi định nói khả năng nhưng sợ nàng nổi giận nên đành ấp ụng) à, phải cọco bề dày kinh nghiệm chự
Gương mặt nàng lộ vẻ không vui:
- Anh khéo tưởng tượng, bề dày với chả bề mọng Anh không nhớ hồi ở Việt- nam, có bà gì đó suốt ngày chỉ ngồi đầu đường bán xăng, viết vớ vẩn cũng trở thành văn sĩ sao ?
Thế là, như không muốn tranh cãi với ông chồng bất tài như tôi, vợ tôi nhìn quanh phòng, đầu gật gù ra chiều phải suy nghĩ vấn đề gì vô cùng trọng đại. Nàng đếm bước theo chiều rộng, chiều dài nhà, chân đẩy văng hết thùng đồ chơi xe hơi, gấu, mèo bông của thằng con út vương vãi giữa nhà, ném mấy đôi giày lăn lông lốc vào gầm ghế và chậc lưỡi:
- Nhà mình hơi chật, nhưng không sao, em đã có cách - Nàng quay sang tôi - Anh à, em muốn có một cái bàn viết theo ý ẹm
Dù biết ý nàng muốn là trời muốn, tôi cố vớt vát:
- Đâu còn chỗ nữa em, nhà chật như vay\ờ, ợ- Thấy nàng tỏ vẻ giận dỗi, tôi giả lả - thì tuỳ em đó, chật một chút cũng không sao, hay để dẹp cái bàn ăn cơm, mình ngồi dưới đật Ờ, mà quên, em dùng nó làm bàn viết cũng được
Nàng chăm chú nhìn tôi, cặp mắt ngạc nhiên như vừa trông thấy tôi lần đầu:
- Bàn cơm là bàn cợm Cái gì ra cái đọ Đâu thể lẫn lộn giữa văn và thơ được Hơn nữa, anh không phải là nhà văn, anh làm sao biết . Có một chỗ ngồi đàng hoàng, đúng sở thích, người ta mới có thể viết những tác phẩm giá trị được
Mặc dù biết nói thêm gì đi nữa, bao giờ tôi cũng phải giương cờ trắng đầu hàng, nhưng tôi cũng ráng còn nước còn tát:
-Em à, hồi anh ở tù cải tạo, bạn bè anh đâu có giấy bút gì, họ ghi chép vội vàng đâu đó bất kỳ cái gì nhặt được Chỗ nào họ cũng có thể làm thơ, viết văn, mà lại hay nữa là đằng khạc
Nàng bắt đầu cau có, hai hàng lông mày nhíu lại, môi mím chặt như hờn giận Đây là độc chiêu của nàng:
- Họ khạc Em khạc Không thèm nói nhiều với anh nữa- Nàng lấy chìa khoá xe - Anh nói tụi nhỏ dọn dẹp nhà cửa. Em đi mua bàn viết đây.
Nàng vùng vằng nói thêm mấy câu và ào ra cửa như một cơn lộc Chắc nàng đang giận tôi ghê lặm Giận tôi hậu đậu, làm chồng mà không biết đến khả năng văn chương của vợ, toàn ca bài kỳ đà cản mũi. Tài năng nàng tôi đâu lạ gị Dầu sao cũng mười mấy năm tình lận đận Có bao giờ tôi thấy nàng viết lách gì đâu cơ chứ, thậm chí không thích đọc các bài tham luận, diễn đàn, hay tin tức thời sự trên báo dù là nóng hoi\ặ ụ Vớ được tờ báo, nàng chỉ coi duy nhất mục hỏi đáp tâm tình, hay làm sao để giữ làn da tươi trẻ, thời trang cho các bà, các cô trong bốn mùa. Riêng cái mục hỏi đáp tâm tình, thì thầm mí nhau thì nàng là độc giả sốt sắng và chân thành nhật Nàng có thể gọi phôn cho mấy bà bạn cũng cỡ tuổi sồn sồn, phê bình góp ý kiến nầy nọ một cách rất thông minh , sáng suột Nàng nói: "Tin tức mình, đọc thêm nhức đầu". Hồi mới yêu nhau, tôi có tặng cho nàng mấy bài thơ chính tôi sáng tác, dĩ nhiên, đương sự làm thì ít nhưng bạn bè góp ý thì nhiều. Chỗ nào bí quá, tôi đành mượn đỡ vài câu của Nguyễn Bính hay Đinh Hùng nhét tạm ( Xin các vị tiền bối tha thứ cho tội mộ phạm của kẻ hậu sinh ). Chép đi chép lại chỉ một bài thơ mà ngốn hết quyển vở năm mươi trang, đem tặng nàng với trái tim run rẩy, gửi gắm trong thơ niềm thương nhớ tha thiết . Dĩ nhiên nó đã được xịt nước hoa thơm phực Tôi tưởng tượng thơ của tôi sẽ được nâng niu, theo nàng bên goi\vầ lời tình yêu tha thiết sẽ biến thành trăm con chim mộng về bay đầu giượng Nàng nhận với nụ cười e thẹn, rèm mi cong chớp nhẹ đầy cảm động làm lòng tôi càng bâng khuâng, xao xuyện Mấy ngày sau, tôi thấy bài thơ tình mùi mẫn đó nằm trong chồng báo cũ mà mẹ nàng để dành đem cân kị Thật đau lòng con quốc quộc Tôi phải dấu biệt bài thơ tình đầu đời, không dám hé môi hỏi nàng lý do tại sao, vì có hỏi cũng chỉ thêm ê ẩm mà thôi. Đó là tôi. Còn nàng thì sao. Bài luận văn ở lớp tả cảnh đêm trăng rằm thì nàng lại phang ngay đầu bài : Đêm ba mươi một đêm trăng sáng ( cũng dễ hiểu, có lẽ nàng ở một hành tinh nào khác, không phải cư ngụ nơi quả đất trần tục nầy ). Tả cảnh chợ búa ở miền quê, nàng sáng ý mang cái chợ đó lên tận Bàn Cờ với các bà, các cô đi chợ áo quần là áo lượt, môi son đỏ chọt Nhưng bù lại, bài văn nào nàng cũng được thầy giáo cộng thêm một, hai điểm sạch sẽ, bài trình bày đẹp, kẻ thẳng hàng nên điểm luận văn cuối cùng cũng không dưới trung bình là mấy. Nàng nói với tôi: "Em không hiểu đầu óc thực tế của thầy cô giáo để đâu. Mắt không nhìn thấy, tai không nghe thì làm sao em tả được Ông thầy cho em tả anh coi. Phải biệt"
Thật hú hộn Nếu nàng mang cái bản mặt đẹp trai và tướng tá hào hoa phong nhã của tôi vào áng văn bất tuyệt của nàng, chắc tôi suốt đời ở giạ Má tôi chờ mãn đời cũng không có cháu nội để bồng bệ Ôi thôi, cô vợ yêu quí của tôi. Nếu tận thế vào lúc nầy, cũng không cảm thấy hãi hùng bằng vợ tôi viết văn !
Mấy cha con hì hục cả buổi trời đem dẹp hồ cá ra phía sau nhạ Tội nghiệp mấy chú cá vàng, đang không bị đẩy đi vùng kinh tế mới. Thùng đựng đồ chơi của thằng út, cái bàn tương đắc tôi thường uống trà nhâm nhi buổi sáng hay ngồi đánh cờ với thằng con lớn, phải "chuyển hộ khẩu" vào nhà kho. " Hy sinh vì nghệ thuật, ba à!" Thằng con lớn an ủi bố sau cái nheo mắt hóm hịnh
Nàng về; mang vào nhà nhiều thứ lỉnh kịnh Giọng cười vui vẻ:
- Em không tìm ra cái bàn nào vừa ý, anh ạ Đi mỏi chân muốn chệt Thôi em lấy đỡ cái bàn ăn cơm vậy. Nè, anh coi. Cái khăn trải bàn mới đẹp chưa ? Còn cái đèn nầy nữa. Mầu hồng đó nhé! Trời ơi,em phải đi mấy chợ mới tìm được cái đèn vừa ỵ Em ghét nhất đèn nê-ông, ánh sánh nhợt nhạt lạnh lẽo sao ma uvộ duyện Đèn màu hồng mới gây cho ta nhiều cảm hứng thi vị Tạm thời em dùng mấy quyển vở viết tay. Mai mốt em mua máy đánh chự À không, bây giờ thiên hạ xài toàn computer, chắc em phải mua trả góp một cái.
Nàng lôi trong túi ra một lô bút nguyên tử:
- Cu Tí lấy cho mẹ cái hộp
- Hộp nào mẹ ?
- Cái hộp đựng băng nhạc của bố đọ Lấy cho mẹ nhanh lện
Nàng bỏ bút vào hộp Sau khi đếm số bút nguyên tử và bút chì, có cả cái gọt bút chì, tẩy. Nàng tuyên bố:
- Mẹ có mười cây bút nguyên tử, năm cây bút màu và hai bút chì ( tôi tưởng nàng làm tính cộng ) Không đứa nào được lấy của mẹ nghe chưa ?
- Con không lấy đâu mẹ - Thằng lớn nhanh nhẩu - Coi chừng em Quyên nó lấy mang đi học đó .
Nàng hí hoáy viết vào tờ giấy: "Mẹ có tổng cộng mười bẩy cây butKhộng được mở hộp" và cẩn thận dán tờ giấy lên nắp hộp Nàng lục tung các kệ tủ nhà bếp, tìm một bình hoa cao cổ, cắm vào đó một đoá hoa hồng mới mua ở chợ về, sửa đi sửa lại, cắt tỉa theo ý thích và đặt nó vào cạnh cái đèn, mặt mày tươi tỉnh, có vẻ đắc ý với tác phẩm nghệ thuật mới của mịnh Dù khó tính cách mấy, cũng phải công nhận rằng, nó dễ coi so với trước đây, trên bàn lúc nào cũng đầy chén bát muỗng đũa.
Nàng ngắm tới ngắm lui rồi xoa tay,vui vẻ:
- Anh thấy chưa. Hoa hồng thường gây nhiều cảm hứng cho nghệ sị Đâu ai nhận ra cái bàn ăn cơm luộm thuộm của mình nữa.
Nhắc đến bàn ăn , tôi sực nhớ, đã tối rồi mà chưa nấu nướng cơm nước gì cạ Làm văn sĩ cũng phải cần ăn mới sáng tác được chứ nhỉ ? Tôi nhỏ nhẹ nhắc nàng :
- Em à, tối rội - À phải. Em sẽ bắt đầu từ bây giợ
- Nghĩa là em sẹ
- Để coi\Ạnh nhắc em mới nhợ Truyện đầu tay phải lâm ly, bi đát mới gây ấn tượng mạnh cho độc giạ
- Không, anh muộn
Đôi mắt đẹp vợ tôi mơ màng:
- Họ gặp nhau trong một đêm trăng sạng Ánh trăng thơ mộng treo vằng vặc trên hai mái đầu . Mắt họ nhìn nhau đắm đuối ...- Nàng liếc tôi - Anh bảo thằng lớn dẫn mấy đứa nhỏ vào phòng chơi đi . Em cần phải có không gian yên tỉnh mới có thể sáng tác được
Mặt mày tôi đau khổ :
- Nhưng mạ
- Cứ như anh thì bao nhiêu cảm hứng của em bay đi mất hệt Anh tưởng cảm hứng giống như cái bàn ghế lôi đi lôi lại được sao ?
Nàng kéo ghế một cái rẹt và đàng hoàng ngồi xuống, không buồn nhìn xem gương mặt tôi thiểu não như thế nào. Hình như thế giới văn sĩ đã làm nàng quên hết mọi sinh hoạt xung quanh ở cõi trần thế cần phải ăn uống nậy Tôi đành phải xuống bếp, lục tủ lạnh tìm thức ăn, còn nàng của tôi ung dung ngồi kia. Tôi lén nhìn sạng Với gương mặt trầm tư ra dáng đăm chiêu, hai tay nàng chống cằm, môi cắn nhẹ đầu bút giữa hai hàm răng xinh xịnh Thỉnh thoảng, nàng cắm cúi ghi ghi chép chép gì đọ Đôi khi ngước mắt mơ màng đăm chiêu thả hồn xa vặng Tiếc rằng, trước mặt nàng chỉ là bức tường thô kệch, không phải khung cửa sổ thơ mộng, nhìn ra sân bàng bạc ù sương mờ lung linh huyền ảo. Nếu có khung cảnh hữu tình như vậy, văn chương của nàng chắc không thua gì những tác phẩm tuyệt tác của các bậc lão tiền bối trong Tự Lực Văn Đoạn Phải thành thực công nhận rằng , nàng quả thực có tài . Không biết chữ nghĩa đâu mà theo đầu bút cứ tuôn ra ào ào . Đôi lúc phải dừng lại , bẻ ngón tay răng rắc , nhưng chẳng nghe nàng kêu ca gì cả . Chả bù viết thư về Việt nam cho má tôi , mới có mấy hàng đã nhăn nhọ "Lâu ngày không cầm bút, tê tay quá!". Tôi thật phục vợ tôi sát đất . Biết đâu tương lai nàng cũng nổi tiếng như Quỳnh Dao hay các nhà văn nữ mà tôi hằng ngưỡng mộ Nàng nổi tiếng tôi đây cũng được thơm lây . Nghĩ đến tương lai huy hoàng đó, tôi thật phấn khởi, quên cả nồi canh, nồi cá kho đang sôi sùng sục đợi tôi trên bệp
Mấy cha con tôi ngồi dưới đất ăn cợm Nàng nói : "Em cần không gian thật yên tĩnh và êm ả thì câu chuyện tình mới nhuốm vẻ ướt át thơ mộng". Cho nên, mâm cơm được mang vào phòng ngủ để tránh tiếng động cho nạng Văn chương mà có tiếng khóc ri ri đòi ăn cơm của thằng út, tiếng bát đũa khua ầm ĩ, mùi vị nước mắm, hành tỏi thì còn gì là hay ho nữa. Nàng không muốn bị chia trí bởi tiếng ồn ào của mấy thằng giặc con, vì vậy cha con tôi phải dồn vào cố thủ phòng trong cùng, là nơi để lỉnh kỉnh những đồ đạc nếu không dùng tới, cũng chẳng biết phải vất đi đâu. Nàng muốn biến các con tôi thành một lũ chó, mèo, gấu nhồi bông để có thể đặt đâu ngồi đó, khỏi chạy nhảy lung tung làm giòng tư tưởng bị lung lay. Nàng tuyên bố : "Khi mẹ ngồi vào bàn viết, không đứa nào được mở TV , nghe nhạc . Mẹ ghét nhất tiếng eo éo của băng game. Chơi game đã tốn tiền điện còn làm đầu óc ngu thêm". ( Cái khoản nầy nàng thật đáng khen, vì nhờ sự tiết kiệm cần cù đó mà bill tiền điện sẽ xuống cấp đáng kể ) Nàng càu nhàu khi tôi đi gần bàn viết, dù chỉ là ngang qua để xuống bếp tìm nước uộng "Bước chân anh làm em cụt hứng hết trơn". Nàng làm như thể văn chương là cái bánh hay ly nước có thể cầm nắm được, hay như con ruồi con muỗi không kịp chụp thì nó vụt bay mật Cha con tôi đành ngồi thu lu trong phòng, chịu khát nước, đôi khi quên cả đói, chỉ dám nói chuyện thều thào, muốn cười với nhau phải chui vào mền, cuộn tròn trùm đầu chơi tùm hum trốn tìm, hệt như hồi tôi còn nhọ Thật là khổ sợ Nhưng nếu vì nàng mà phải hy sinh những thú vui, những tiện nghi vật chất tầm thường kia thì tôi cũng vui lọng
Nhân tài đâu dễ mấy ai, nhất là tôi đã có phần công lao rất lớn, đã đóng góp vào vườn hoa nghệ thuật một nữ văn sĩ xinh đẹp như vợ tôi .
Vợ tôi vừa nói vừa chăm chú viết khi thấy tôi đứng xớ rớ sau lưng :
- Anh đi ngủ trước đi, đừng đợi em .
- Khuya rồi, em cũng nên nghỉ tay một chút .
Nàng triết lý :
- Ý tưởng đâu có đợi mịnh Làm nghệ thuật mà gò bó vào thời gian thì còn gì là phong phú nữa - Nàng đẩy tôi vào phòng - Anh đi ngủ đi, anh đứng đó coi chừng em quên hết bây giợ À, quên nữa, anh ơi, pha hộ cho em ly cà phê . . .
- Đừng uống cà phê mất ngủ em à !
Gương mặt đáng yêu cau mày giận dỗi :
- Em có định ngủ đâu mà còn với mật Chỉ nhờ có một chút xíu mà anh cũng ý kiến nầy nọ Bộ em viết truyện cho em sao ?
À, phải phải. Nàng viết văn là vì tôi thôi. Ôi vợ tôi sao mà đáng yêu đến vậy. Cái lý do thật đơn giản mà cũng không nghĩ ra, thì làm sao có thể làm chuyện lớn lao được ? Tôi lên giường, sau khi pha cho nàng ly cà phê bỏ thật nhiều đượng Không bao giờ uống cà phê, nên bỏ đường nhiều hay ít, đối với nàng, đâu có gì là quan trọng Có lẽ chè cà phê cũng giống như chè đậu xanh hay táo xọn vậy thôi. Tôi ngủ liền sau đọ Cái tật tôi rất dễ ngủ, dễ nuôi. Chỉ lăn một vòng là thẳng cẳng ngáy o o, chẳng biết trời đất trăng sao gì cạ Không biết quả địa cầu đã xoay bao nhiêu niên, mộng vô thường tiếp tục bao nhiêu thế kỷ, đang lúc say sưa mơ hồi xổ số lotto đến phần hào hứng, hồi hộp Đột nhiên, trái đất như bị rung rinh bởi đi lệch quĩ đạo, tôi giật bắn người vì bị một bàn tay nào đó lắc mạnh vai:
- Anh nè . Dậy em nhờ chút .
- Ờ , ờ .. - Mắt nhắm mắt mở - Trộm hả em ?
- Xì , em là trộm nè ! Làm ơn tỉnh dùm em đi mà .
Đèn bật sáng trưng làm choá cặp mắt còn ngái ngụ Tôi hốt hoảng tung mền :
- Đến giờ đi làm hả ?
Nàng dí ngón tay vào trán tôi :
- Phải đọ Đi làm cho em - Và đưa qua đưa lại một tập giấy với vẻ mặt hí hửng -
Anh dậy nghe em đọc truyện ngắn em mới sáng tác nẹ Nhanh lên, truyện còn nóng hổi.
Rồi không đợi kẻ còn ngái ngủ kịp phản ứng, nàng lôi tôi ra cái bàn nghệ thuật, giọng nói nhuốm vẻ nghiêm trọng :
- Anh thấy em tài chưa ? Chỉ một đêm mà em viết xong một chuyện tình dài mười mấy trang viết tay đó ạnh Lâm ly bi đát lắm nhẹ Cuộc tình xảy ra trong thời chiến, có súng nổ, có khói lửa và ...
- Khói lựu đạn hả em ...?
- Anh lãng xẹt Có nước mắt của người tình bé nhỏ hậu phượng
Bây giờ tôi mới tỉnh hặn Tôi hỏi một câu lãng nhách:
- Mấy giờ rồi ẻm
Gương mặt nàng chợt biến đổi như vừa bị trộm lấy mất bóp tiền:
- Anh tỉnh chưa ? Đi rửa mặt cho em nhợ
Nàng ấn tôi ngồi vào ghế và thót lên đùi tôi. Gương mặt đầy vẻ hân hoan, hào khị Với giọng đọc cố ý cường điệu, chậm rãi, nàng dẫn tôi đi loanh quanh vào câu chuyện tình tưởng tượng Những câu văn có đoạn dài lê thê, như đi từ cuối chân đồi này, đến đầu ngọn núi kia không nghỉ, làm tôi chạy theo muốn hụt hơi. chắc nàng quên dấu ngắt câu ). Có đoạn cụt ngủn như ca sĩ đang hát bị bể giọng Có chỗ nàng dùng hai ba dấu chấm than ( nàng giải thích: để chuyện tình thêm lâm ly, bi đát ). Tôi không hiểu nhân vật nào chết, nhân vật nào còn sống, anh lính chiến hay em gái hậu phượng Tiền đồn nằm ở toạ độ nào trên bản đồ hành quận Vì đồng bằng và núi non lẫn lộn Phải chăng nàng sáng ý muốn di chuyễn vị trí cho địch quân khó theo dõi. Đầu óc tôi thực tế, làm sao hiểu hết những tư tưởng quá cao siêu, vĩ đại trong mối tình não nùng như vậy. Đọc đâu khoảng nửa tiếng, lúc chậm, lúc nhanh như một bản nhạc hùng tráng có nhiều trường canh, đôi khi chuyển gam, chơi điệu slow buồn não ruột, đang lúc tôi thộn mặt với mớ từ ngữ bóng bẩy, cầu kỳ thì giọng đọc ngưng bặt, không hứa hẹn đoạn kết chỗ nào. Vợ tôi cười, hai bàn tay xoa nhẹ trên gò má ra chiều đắc ý :
- Anh thấy chuyện tình thơ mộng chưa ?
Và làm tôi giật nẩy người:
- Anh coi em kết chỗ đó được không ?
- Chỗ nào em ? - Giọng tôi yếu ớt -
- Nãy giờ bộ anh ngủ hả ?
- Khộng À, anh nhớ rồi, chỗ chia ly đó maE Hú hồn, trí nhớ của tôi cũng không đến nỗi tệ ạ
- Ợ Đụng Thương tâm ở chỗ, không chết người trai lính chiến mà chết người em gái hậu phương đọ
- Thê thảm quá ẹm Sao không cho cô đó sống thêm vài năm nữa ?
Miệng hỏi mà thật tình ( nói ra chỉ làm nàng giận ) tôi nào có hiểu gì đâu. Chuyện tình lâm ly mà mở bài, thân bài, kết luận tự tiện đi thăm hỏi nhau tùm lum, chắc nàng chỉ vừa mới lên cái sườn sơ sơ rồi sau đó mới sắp xếp lại trật tự chi tiết chẳng Chỉ cầu mong nàng đừng cho nhân vật đã chết từ lâu sống lại, sau khi về chầu Diêm vương đang chờ đầu thai làm kiếp khạc
Giọng nàng vùng vằng giận dỗi:
- Hỏi anh một chút cũng như không, anh chẳng giúp cho em một ý kiến hay ho nào hệt Cô gái đó chết thì chuyện tình mới thương tâm, bi đát chự Nếu hai người yêu nhau, lấy nhau, sau đó con cái khóc la chí choé thì còn gì thơ mộng nữa.
Tôi lại xuống nước vuốt ve nàng:
- Yêu nhau, lấy nhau như tụi mình cũng hạnh phúc vậy.
- Em chưa thấy ai lãng xẹt như anh - Nàng với tay lấy tập truyện đi vào phòng- không thèm nói chuyện với anh nữa. Mai em đưa cho anh Thanh coi, chắc chắn ảnh sẽ cho em nhiều ý kiến độc đáo.
Và mắt nàng lim dim như chọc tức tôi:
- Thật ra trên đời đâu dễ tìm được tri kỷ như Bá Nha-Tử Kỵ
Trời đật Thằng Thanh mà lại là tri kỷ của nạng Cái thằng uống rượu như hũ chịm Cuối tuần biến mất tăm mất tích vào Casino. Nói chuyện văn chương sách vở thì ta đây đầy một bụng chữ nghĩa, nhưng không hề để ý bill nào là bill điện nước, điện thoại. Thuộc số Pick 3 vanh vách bốn năm tuần lễ liền, nhưng không nhớ con mình học lớp mấy, sinh ngày tháng năm nào. Áng văn tuyệt tác của nàng mà đưa cho hắn góp ý nầy nọ có khác gì hoa lài cắm bãi cứt trâu ? Cái thằng ba hoa chích choè đó mà tài giỏi hơn tôi à ? Tôi nóng mặt, cảm thấy tự ái bị xúc phạm nặng nề, nhưng làm thinh, vì chẳng muốn cãi cọ lôi thôi làm chi. Tôi biết tính vợ tôi, nàng đã muốn là trời muộn Tôi không phải thuộc týp người sợ vợ Nhưng cũng như những người đàn ông khác, chỉ đơn giản là tôi muốn làm vui lòng nàng mà thôi .
Dĩ nhiên, với một thằng uống rượu ì xèo như hắn, buổi góp ý phải có rượu tây, đồ nhặm Hắn cười hề hề khi thấy tôi lui cui làm đồ nhậu dưới bếp :
- Sao, kỳ nầy ông lên chức rồi hả ?
Tôi chưa kịp nghĩ ra câu nói móc hắn thì vợ tôi xuất hiện ngay cửa bệp Hôm nay trông nàng thật duyên dáng làm sao! Lớp phấn hồng phớt nhẹ trên gò má làm khuôn mặt chợt tươi trẻ như thuở mới yêu nhau. Dưới đuôi mắt, một lằn kẻ bút chì đậm khéo léo cùng đường viền mắt màu xanh két, làm đôi mắt vốn đã mơ màng trông càng thêm quyến rũ .
Giá nàng ghi tên thi giải "Hoa hậu Phu nhân" chắc qua mặt đương kim hoa hậu không cần phải bóp kẹn Nhưng biết làm sao được, nàng thích làm nữ văn sĩ hơn nữ hoa hậu. Nhưng thật ra, nổi tiếng nhờ tài năng cũng đáng hãnh diện lắm chứ nhỉ ? Nàng trịnh trọng đưa cho hắn tập bản thảo đầu tay, sau khi hắn ân cần nốc hết chai rượu và làm sạch mấy đĩa đồ nhặm Hắn quả là con người khiêm tốn, tế nhị Xưa nay, dù ăn uống ở đâu, hắn cũng không làm phiền chủ nhà, phải đổ đi thức ăn thừa. Âu cũng là ưu điểm đáng khen của hặn
Cầm tập truyện của nàng với vẻ trịnh trọng cố ý, hắn cười híp cả mắt, sau khi khen một câu làm nàng đỏ mặt :
- Chị càng ngày càng đẹp .
Tôi chen ngang câu vô duyên nhất trên đời :
- Gần bốn mươi rồi còn trẻ trung gì nữa!
Nàng kín đáo véo tôi một cái đau điếng, như ngầm trừng trị cái mồm nhanh nhẩu đoảng của tôi, còn hắn thì bô bô:
- Ông chẳng hiểu gì cạ Đàn bà như đoá hoa. Mỗi thời kỳ có cái đẹp riêng của nó . Hoa chớm nở ngây thơ tinh khiệt Hoa hé nhuỵ e ấp thẹn thụng Hoa lưng lửng đượm vẻ nồng nàn duyên dáng, đến lúc nở rộ như tuổi bốn mươi thì mặn mà hấp dẫn, lúc toả hết hương thơm thì ....
Tôi vội ngắt lời :
- Hoa nở rồi tạn
- Tàn sao được Nhiều phụ nữ càng già càng đẹp Nầy nhé, Liz Taylor ngoài lục tuần mà vẫn lấy được chồng ba mươi tuổi đó sao ?
- Biết đâu tên đó chẳng vì tiền ?
Vợ tôi "hứ" một tiếng dài tỏ ý muốn cắt ngang câu chuyện lạc đề của chúng tôi. Nàng ngồi sát cạnh hắn, mái tóc nghiêng nghiêng như sắp đụng vào cánh mũi thô kệch to như quả cà chua. Hắn cười, nọng mỡ rung rinh, đưa tay rờ cằm lún phún vài sợi râu. Mấy ngón tay mập tròn bật hộp quẹt một cái "tách", đốt thuốc, phà khói tùm lum trong phọng Đôi khi, hắn há mồm, đớp khói thuốc thành chữ o tròn vo, hít hà, đùi rung bần bật như đánh nhịp bi bốp Ông bà xưa thường nói: Ngồi mà rung đùi như hắn nghèo đến ba đời) Không hiểu sao đời cha mẹ hắn ( tôi biết ông bà cụ ) và đời hắn cũng đâu có nghèo. Có khi nào sang đến đời chút chít mới ứng nghiệm chăng ?
Và cứ vậy. Hai nhà đại tư tưởng lớn gặp nhau, thôi thì vô số chuyện để nói. Nàng hỏi, hắn góp ý, thêm thắt chỗ nầy, bớt đi chỗ nọ Họ như quên hẳn tôi đang ngồi chầu rìa bên cạnh Tôi thấy mình quả thật nhỏ bé so với hai nhà thông thái kia, nhưng kẻ tầm thường không muốn bỏ đi chỗ khác, dù chỉ ngồi xớ rớ vô tích sự Tôi canh chừng cái tên hắc ám nọ, trong lúc cao hứng, hắn có thể bắt chước các vị lãnh tụ Liên Xô, ôm hôn nàng để tỏ tình cùng chung chí hượng Trên đời nầy, chuyện gì lại không thể xảy ra ? Nhất là ngồi bên cạnh một hồng nhan tri kỷ, đồng hội đồng thuyền như cô vợ xinh đẹp của tôi?
Ai tôi không ngán, chứ cái bản mặt hãm tài của hắn, tôi đây phải dè chựng Chẳng gì, tôi với hắn cũng đã từng cùng quen và để ý đến nàng, khi nàng còn là một cô bé tóc cột đuôi ngựa, thích ăn hàng, chơi nhảy lò cò hơn là chuyện học hạnh Hai thằng có những ngày, theo nàng từ nhà đến trường, từ trường đến quán chè, từ quán chè đến quán cóc, ổi, xoài tượng, bò khô. Hai cây si thuộc loại cổ thụ bền bỉ rình rập ngày đêm, dệt bao nhiêu vần thơ sầu rụng, mòn hàng tá dép, giày. Cuộc chiến đấu âm thầm, nhưng không kém phần quyết liệt, như hai con dế lửa đang so kè, phùng nanh, xù cánh, hầm hè kêu ren rét, nhưng chẳng con nào có can đảm khai chiến trườcThi "Thiên bất dung gian ", hắn vô phúc dính vào danh sách đầu tiên tuyển mộ nhập ngũ vì thi rợt Tôi may mắn còn được treo tòn ten trên cành, chỉ thiếu một điểm là lọt xuống ao! Hú hồn cho gia phả nhà tôi. Chắc các cụ nội tổ xưa kia, thấy tôi trắng trẻo đẹp trai, lại hiền lương, chất phác nên giờ phút cuối thương tình, bèn họp hội đồng móc cổ tôi lện
Dĩ nhiên, tôi dễ dàng chiếm được quả tim người đẹp, vì trên tình trường chỉ còn một hiệp sĩ và mỹ nhận Chiến thắng vinh quang không mất một manh áo giáp! Cảm động mối tình câm của chàng hiệp sĩ Don Quichotte, nàng không nỡ từ chối cái nắm tay đầu tiên của tôi. Cái nắm tay đó, tôi biết hắn cũng ao ước được một lần, cho bõ cái công lẽo đẽo theo nàng, từ thuở còn hỉ mũi chưa sạch, nhưng dễ gì!
Có lẽ biết tôi không vui khi mình ngồi gần hắn quá, nàng tự động xích ra, rót cho hắn ly nước:
- Mời anh uống nược
Như sực tỉnh khi thấy cặp mắt cú vọ của tôi, hắn giả lả:
- ACám ợn Nè, nói cho ông nghe. Bà xã ông có tài lắm đọ Kỳ nầy trong làng văn học lại xuất hiện thêm một nữ văn sĩ nổi danh cả tài lẫn sặc
Vợ tôi cười duyên dạng Tôi biết trong bụng nàng khoái chí với lời tâng bốc đáng ghét của hặn Đàn bà thật mâu thuận Chồng khen đẹp thì coi thường, chứ người lạ khen, gương mặt đổi khác liện Thật không hiểu nổi.
Hắn đứng lên, tay cầm tập bản thảo:
- Tôi sẽ đem tập truyện nầy đánh máy cho chị Truyện hay lặm Có lẽ phải tìm người đỡ đầu ...
Mắt nàng tròn xoe:
- Sao phải có người đỡ đầu hở anh ?
- Lãnh vực nào cũng vậy. Ca sĩ dù hát hay cũng phải có người lăng- xê, mua nhà cửa xe cộ mà yếu credit phải cần người co-sign, thì văn nghệ cũng không loại trự
Nghe hắn nói phát ngứa mũi, nhưng tôi làm bộ giả lơ ụ Đâu phải tôi đã không từng mua xe, mua nhà ?
Nàng nhìn hắn bằng cặp mắt thán phục:
- Anh thật tài ghê, cái gì cũng biệt
- Dĩ nhiên, nghề nghiệp của tôi mạ Nhưng biết nhiều mà vẫn thua thiệt thì thà làm người không biết còn hợn
À, hắn nói kháy tôi đây. Tôi biết hắn vẫn còn cay cú với dĩ vãng xa lơ xa lắc kia, nhưng chấp làm gì với một kẻ bại trận trong tình trượng Thì cứ để cho hắn biết nhiều đi, tôi đâu có mất mát gị
- Chừng nào anh cho em biết kết quả ?
- Nhanh lắm thôi. Anh có bổn phận phải giúp em mạ
Hắn đổi cách xưng hô "Anh, em" một cách thần tốc, dễ dàng như chạy xe qua "len" cái vù không cần để đèn xi- nhạn Và hứa hẹn:
- Chỉ một, hai ngày sau anh sẽ gọi phôn cho ẹm
Hắn ra về, mang theo nỗi hy vọng và niềm chờ đợi của vợ tôi. Tôi biết trong lòng, nàng luôn mong ngóng tin tức với sự hồi hộp từng ngày. Rằng, không biết đứa con tinh thần đầu tiên được hân hoan đón nhận vào ngôi biệt thự giàu có, hay bị ném vào cô nhi viện
Đến nỗi, chuông điện thoại reo cũng làm nàng giật mịnh Tâm trạng tôi cũng không khá hợn Đôi khi, sợ nàng sốt ruột, tôi làm bộ hỏi bâng quơ, nhưng gương mặt vợ tôi phớt lờ, tuồng như ta đây không thèm quan tâm tới mọi sự trên đời.
Tôi đã nói, hắn là thằng ba xạo nên mãi hơn tuần sau, vào một buổi tối hắn gọi phôn đến khi nàng đang tặm
Hắn nói với tôi giọng ban ơn:
- Truyện ngắn của bà xã ông, tôi mất hết mấy ngày mới tìm được lão chủ bụt
- Rồi sao, ý kiến ý cò thế nào?
- Từ từ đạ Vấn đề gì cũng phải có đầu đuôi ngọn ngạnh Nầy nhé, lão chủ bút là bạn thân của tôi. Bạn từ hồi còn để chỏm đó nhẹ Lão qua đây từ năm 75, toà soạn lớn lặm Cộng tác viên toàn những tay kỳ cựu cạ Ông biết nhà thơ ...
Mũi tôi bắt đầu ngứa ngáy:
- Thôi cha nội, vào mục chính đi ...
Giọng hắn đột nhiên xuống tông như ca sĩ hát nốt nhạc trầm bị đờm vướng cổ:
- Bà xã ông có đó không ?
Tiếng dội nước ào ào trong phòng tặm Hình như nàng đang ư ử một một bài dân ca nào đọ
- Khộng Đang tặm
- Nè ông, để tôi nói cho ông hiểu. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng cái lão chủ bút hôm đó chắc bị xúi quẩy, nướng hết tiền trong Casino hay bị mụ vợ tẩm quất sao đọ Khi lão đọc xong, mặt mũi lão thiệt khó coi.
- Là sao, nói mẹ nó đi cho rồi, úp mở mãi .
Âm thanh kẻ đầu giây ngập ngừng :
- À, thì là, kể ra à, về cái truyện ngắn ấy mà, nó thiếu ...
Cảm thấy như chính tự ái mình bị xúc phạm, tôi cau có:
- Thiếu gì nữa, hỉ nộ ái ố đầy đủ rồi mà ...
- À không, lão xin lỗi vì trang báo hạn hẹp mà truyện thì dài quá, không đủ chộ
Tôi gào to tuồng như sắp cháy nhà tới nơi:
- Sao ? Tờ báo cả trăm trang mà không đủ chỗ à ?
Có lẽ không thèm làm người tế nhị với tôi nữa, hắn mở máy:
- Nói ông đừng buộn Bài viết của bà xã ông đọc kỹ có nhiều chỗ không ổn, hơi tối nghĩa, hơi nhạt nhự nấu canh nêm gia vị chưa tới vậy mà Lúc nầy hắn còn mang cả thức ăn vào so sánh thì thật là hết biết ) Đành rằng theo tôi thấy, bà xã ông có nhiều khả năng, chỉ chưa biết cách khai thác đúng mức, có lẽ vì thiếu kinh nghiệm chuyên môn, nên bước đầu còn nhiều thiếu sót, nếu cố gắng khắc phục ...
Không nhịn được nữa, tôi há mồm, mặt mày đỏ tía:
- Ông nói luận điệu như mấy cha Cộng sản bắt dân làm kiểm điệm Gì mà kinh nghiệm với lại khắc phục Đã qua Mỹ rồi mà còn ôm mớ chữ nghĩa chết tiệt đó đi. Hay ông là ...
Một bàn tay mát rượt bịt miệng tôi. Mắt tôi giương to kinh hãi nhìn nạng Gương mặt vợ tôi nói rằng, nàng đã nghe không sót một chữ nào, cuộc đối thoại giữa hắn và tôi. Thật đáng xấu hổ cho tôi, đã không bênh vực được vợ, lại còn đi nghe một thằng ba hoa chích choè phê bình nầy nọ Ước gì hắn có mặt ở đây, tôi sẽ đấm hắn một cái chảy máu mũi cho vợ tôi hả lọng
Nàng gác điện thoại vào máy, hôn chụt vào má tôi:
- Thôi anh à, bỏ đi. Để ý làm gì mấy chuyện lẻ tẻ đọ Em nghĩ lại rồi. Em sẽ không viết văn nữa đâu.
Bụng tôi mừng rợn Ôi cái thằng Thanh trời đánh kia, không dưng từ tên ba hoa trở thành đấng anh hungViễn ảnh tương lai được ăn to nói lớn, con cái tha hồ chạy nhảy làm lòng tôi hể hạ Cuộc đời sao mà đáng yêu đến vậy ! Tự nhiên tôi thấy vợ tôi thật dễ thượng Nàng quả là người vợ hiếm có nhất trên cõi đời. Vì tôi, vì các con, nàng đã bỏ mộng làm văn sĩ, hy sinh con đường văn chương nghệ thuật mà chắc chắn, hứa hẹn nhiều tương lai rực rợ
Nhìn gương mặt tôi với ánh mắt vừa chế giễu pha lẫn vừa ranh mãnh, nàng cười bí hiểm:
- Anh à, viết văn tuy dễ mà khó nhưng làm thơ tuy khó mà dệ Anh nghĩ có đúng không ?
A, chân lý đây rồi. Tôi cũng đã từng làm thơ tình mạ Thật vậy, làm thơ ngó bộ dễ hơn viết văn nhiều. Thơ càng rắc rối, khó hiểu càng dễ thành cộng Luật bằng trắc chỉ làm bài thơ thêm gò bó, chật hẹp, ý tưởng đi lòng vòng không thoát ra được Thơ tự do thì sao cũng xong, nghĩ gì viết nấy, đâu cần vần điệu sáo ngữ gị Ủa, mà nàng vừa nói gì vậy kìa ? Một ý nghĩ thoáng qua làm tôi giật nẩy người. Chưa kịp phản ứng, nàng đã hỏi dồn:
- Anh cũng biết mạ Có phải làm thơ dễ hơn viết văn không ?
- Em à Mặt nào cũng có ...
Giọng nũng nịu chết người:
- Anh thấy em có khả năng trở thành thi sĩ không ?
Mồm tôi ngắc ngứ như ngậm phải hột thị: - - Sao ? Em nói là ... Nàng cười rinh rích, vỗ một cái "đét" vào đùi tôi:
- Em nghĩ kỹ rồi. Nói cho anh mừng, em sẽ là thi sị Ngay bây giờ ...
Trời đất ơi, chân cẳng tôi đột nhiên run lẩy bẩy, muốn rụng rời. Đầu óc chợt choáng voáng như vừa hứng trọn "Lục mạch thần kiếm " của Đoàn Dự Nếu mà trời có sập vào lúc nầy, cũng không làm tôi sợ hãi bằng, cái miệng xinh xinh kia vừa thốt lên những lời oái ăm "tàn nhẫn" như vậy
Đẩy tôi vào phòng, vẻ hí hửng, đắc thắng như khi tuyên bố muốn làm văn sị Nàng nói từng chữ chậm rãi:
- Làm thơ cần có một chỗ ngồi yên tĩnh, vì nó có thể đến và đi bất cứ lúc nào. Em thích không gian chung quanh em phải thơ mộng, thi vị, chỉ có em và nàng thơ. Em muốn thay đổi. Em cần mua một cái bàn mới.
Rồi, y hệt như lúc đầu. Nàng chụp lấy chìa khoá xe, ào ra cửa như một cơn lộc
Nhật Nguyễn
|