khi tôi về
khi tôi về: cánh đồng bằng vàng úa
cỏ hoa niên đùn mối quanh nấm mồ
vắng trên trời: những cụm mây thơ ấu
chỉ còn lại cây trơ nhánh, cành khô
lúc tôi về: núi rừng đã xơ xác
núi trơ trụi và rừng vắng bóng chim
trơ trụi như những gì đã mất mát
quạnh vắng như những lúc bước đi tìm
khi tôi về, vẫn, thềm xưa hiên cũ
nhưng cây xưa đã gục rũ tuổi già
nắng nhạt nhẽo xuyên mái hiên lỗ chỗ
soi thiếu thời trên vách những bóng ma
lúc tôi về, dòng sông đầy: khô cạn
chỉ còn trơ nghìn sỏi, đá rêu phong
gió thoáng qua những thầm thì nguồn, cội
muốn ru hời những năm tháng long đong
hôm tôi về, cây cầu tre đã gãy
đứt luôn ngõ dẫn tôi đến bạn bè
thủa thiên đường ngày xưa đã bùng cháy
chỉ tàn tro bay khắp nẻo đi, về
buổi tôi về, em không còn nơi ấy
kỷ niệm nào giờ hoá thạch trong tâm
hai đứa như hai bên bờ tóc chẻ
cách đường ngôi sao lại quá xa xăm
khi tôi về: đất, trời chẳng sáng tỏ
bởi vì mưa dai dẳng tận trong hồn
ký ức rủ nhau về chằm chập ngó
buồn, vui không thấy chỉ có bão, giông
nơi tôi về, rõ ràng một quá khứ
chào đón tôi: một sinh vật tương lai
tôi cứ ngỡ chỉ mình tôi tư lự
quay lại thấy: cả tiền kiếp thở dài
xưa, tôi về, rất lờ mờ ngày, tháng
như trong mơ, thấy, mờ ảo xa xôi
hồn cứ ngỡ, lạc vào cơn hạn hán
đang vất vưởng trong cơn sốt cuối đời
khi tôi về đất, trời chả đón nhận
dửng dưng tôi, như hạt bụi giạt, trôi
tôi vốn quen với chuỗi ngày hiu quạnh
nên mưa, nắng hầu như là niềm vui
nnguong