Tôi nhìn Nancy và cảm nhận ý nghiã câu nói đó nhưng không nói gì thêm. Những lần sau đó, tôi cảm thấy tình thân cuả chúng tôi càng ngày càng đậm nét. Vì sở tôi thiếu office space nên hầu hết mọi người từ manager trở xuống đều không ai có office riêng mà chỉ là cubicle . Có lần tôi đi nhẹ lại sau lưng nàng đưa tay che hai mắt nàng và nghịch ngợm hỏi: "Guess, who" Nàng nhẹ nhàng gọi tên tôi trách móc và gỡ tay tôi, nhưng vẫn để hai tay nàng trong hai tay tôi . Chúng tôi gần như ngày nào cũng đi break chung. Chúng tôi hay leo lên terrace, trên nóc cuả cái shopping centre bên trên sở làm cuả chúng tôi . Ở đó có bàn picnic, có cây với bóng mát và sân cỏ như là một công viên nhỏ. Đôi khi chúng tôi cũng đi dạo dọc theo con kênh ngay bên cạnh sở. Không biết những người làm cùng sỏ có để ý sự thân mật cuả chúng tôi hay không, nhưng không ai nói gì. Và trước mặt mọi người, chúng tôi là hai người có cùng một sở thich là đi bộ.
Rồi muà lạnh đến. Hôm đó Nancy phải đi thanh-tra một cơ-quan health care ở một quận nhỏ ngoài thành phố. Thời tiết khá xấu, hơi có tuyết và sương mù. Tôi đang nói điện thoại thì nàng đi ngang, tay xách briefcase, nhìn tôi và thì thào tiếng "Bye!" rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang. Tôi vội vàng chấm dứt nói chuyện, đặt ống nghe xuống và mở cưa đi ra ngay sau khi nàng vừa ra . Tôi đóng cửa và bước hẳn vào hành lang, gọi nhỏ: "Hey, you!" Không biết từ bao giờ, chúng tôi đã có thói quen gọi nhau như vậy: "Hey, you!"
Nancy đã đi được mấy bước, khi nghe tôi gọi thì dừng lại quay nhìn tôi . Tôi vẫn đứng nguyên chỗ nói theo: "Drive safely!" Nàng mỉm cười nói: "I will! Thanks!" Tôi mở cửa định bước trở lại vào trong, nhưng lại đổi ý quay lại tiến về phiá nàng và nói nhỏ: "Give me a hug before you go!" Nàng buông briefcase xuống. Tôi vòng hai tay quanh lưng nàng và xiết nhẹ người nàng vào người tôị Tôi hôn nhẹ vào má nàng và nói nhỏ: "Be careful... Road conditions are not good out there ..." Nàng gật đầu: "Don't worry ..."
Tôi buông Nancy ra và nhìn nàng đi khuất về phiá cuối hành lang. Trong mười hay mười lăm giây ngắn ngủi đó, tôi đã ôm cả một trời hạnh-phúc trong vòng taỵ Mot^.t chuyển biến mới trong tình cảm cuả chúng tôi đang bắt đầu ...
Thế rồi những ngày kế tiếp là những ngày êm đềm. Chúng tôi cùng nhau đi lunch break, lúc thì ở trên terrace cuả shopping mall, lúc thì tại một công viên nhỏ gần sở hay một quán ăn ngoài trời . Và dĩ nhiên chúng tôi vẫn hàng ngày cùng nhau leo tám tầng cầu thang!
Hôm đó, chúng tôi leo lên đến tầng năm thì Nancy muốn dừng lại nghỉ một chút. Chúng tôi đứng cạnh nhau, dựa lưng vào lan can cuả chỗ landing. Tôi quay sang nhìn nàng, rồi đưa tai kéo nhẹ nàng về phiá tôi . Nàng theo đà tay tôi kéo ngả vào người tôi và lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau . Môi nàng hé mở dịu mềm đón nhận như cá tính dịu dàng của nàng. Thân người nàng mềm mại ấm áp. Và tôi đã thì thầm với nàng: "Cám ơn em. Anh đang ôm hạnh-phúc trong tay, em biết không?"
Sau cái hôn đầu tiên đó, chúng tôi vẫn còn tự đặt ra một đường ranh giới mà chúng tôi không vượt qua . Vẫn những cái hôn nhẹ nhàng nhưng đối với tôi, nói lên đầy đủ cái tình cảm cũng nhẹ nhàng nhưng ngây ngất mà hai chúng tôi giành cho nhau . Chúng tôi hài lòng chấp nhận cái giới hạn đómà không đòi hỏi gì hơn. Chúng tôi vẫn là đôi bạn thân, có chăng là tình bạn đó vượt xa hơn tình bạn thông thường một chút. Mỗi khi gần nhau tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi cũng cảm thấy nàng cũng sung sướng như tôi . Trong nỗi hạnh phúc đó, cả hai chúng tôi đều không muốn nghĩ tơ"i hay nhắc tới những gì có thể chờ đón chúng tôi . Chỉ biết rằng chúng tôi cố hưởng những giây phút sung sướng đó được ngày nào hay ngày đó, "day by day".
Đôi lúc tôi nghĩ là mình may mắn được Nancy giành cho tôi mối tình này bởi vì nàng không phải là một người dễ dàng xa ngã, hơn nữa tôi lại là kẻ hay nhăn nhó càu nhàu khi không vừa ý . Nancy lúc nào cũng dịu nhẹ với tôi . Khi tôi phàn nàn về những nhớ nhung dằn vặt tôi mỗi weekend, thì nàng nhẹ nhàng nói: "Anh có biết là thời giờ mình ở cạnh nhau và nói chuyện với nhau nhiều hơn là thời giờ em có với Phil không?" Tôi phải công nhận là nàng nói đúng, nhưng, nhớ nàng tôi vẫn nhớ . Người khác mong cho weekend càng dài càng tốt, còn tôi, chỉ mong cho nó mau hết để ngày Thứ Hai được găp nàng. Chúng tôi thân nhau và thương cả những cái khác biệt của nhaụ Tôi thì luôn luôn tò mò muốn biết về những ngày thơ ấu cuả nàng, đòi xem những hình ảnh thuở nhỏ cuả nàng. Những hình ảnh đó luôn luôn làm lòng tôi dâng tràn nỗi thương yêu đối với nàng. Còn nàng cũng chú tâm đến những gì liên quan đến tôi, luôn luôn tìm hiểu những gì đã làm nên con người tôi . Tôi hay đưa nàng đi ăn trưa tiệm Viet Nam và nàng cũng thích ăn phở nữa . Lần đầu tiên đưa nàng đến một tiệm phở rất đông và các thực khách ăn uống xì xụp ngon lành, tôi mỉm cười nói với nàng:
- Em biết không, ăn phở đúng cách là phải ăn xì xụp như vậy đó! Đối với người Viet Nam, điều đó không có gì là bất lịch sự cả! Xì xụp có cái lợi là mình không phải đợi phở nguội rồi mới ăn! Chính vì xì xụp mà người ta làm cho nước dùng bớt nóng đó!
Nói xong tôi lấy đũa gắp một cuộn phở đưa vào miệng và cố ý chừa lại một sợi hút lên từ từ cho đến khi sợi phở chui tọt vào miệng. Rồi tôi nói, "Thấy không? Làm thử đi! Ăn như vậy mới ngon!" Nàng biết tôi đùa nên chỉ nhìn tôi mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ như muốn nói "Yoúre funny!"
Tôi nói tiếp: "Em biết không, cái món phở cuả Viet Nam rất là thịnh hành. Nó là nguyên cả một bữa ăn đó. "The whole meal in a bowl". Người ta có thể coi nó là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối nữạ Đối với người Viet Nam món phở cũng thịnh hành như hamburger cuả Tây phương vậy ." Và tôi chọc nàng:
"Có một điểm tương tự nữa giữa phở và hamburger là, ăn phở thì phải xì-xụp một cách hơị.. bất lịch sư, nhưng ăn hamburger thì cũng chẳng hơn gì. Ăn xong một cái hamburger thì cũng chẳng còn một chút phẩm giá nào! Em cứ thử vào MacDonald's kêu một cái Big Mac xem! Ăn xong, thì mặt mũi tay chân lem luốc! "There are no dignified ways to eat a hamburger!"
Nàng bật cười lắc đầu nhìn tôi: "Yoúre really something! When I first met you I never thought yoúre like this!"
Rồi nàng nói thêm là lần đầu tiên gặp tôi, trông tôi nghiêm trang chứ đâu có như thế này! Tôi biết là nàng nói thật bởi vì không phải chỉ mình nàng mới nói với tôi như vậy . Ngay cả những tấm hình chụp cuả tôi cũng bị người ta chê là thiếu một cái "smile". Tôi thì mỗi lần chụp hình bao giờ cũng nghĩ là rõ ràng mình có cười mà sao khi nhìn cái hình thì thấy nhăn nhăn. Thì ra tôi chỉ cười trong lòng và như vậy không đủ để cho người khác thấy !
Tôi hỏi:
- Vậy thì em thích anh nghiêm trang hay là khôi hàỉ
Nàng hạ giọng:
- I love the funny side of yours!
Câu nói tự nó không có gì đặc biệt hơn những câu nói khác, nhưng cách nàng nói đã biểu lộ rất nhiều . Đó là lần đầu tiên mà nàng nói với tôi một câu gần nhất với cái tiếng được dùng bởi hai kẻ yêu nhau . Và câu nói đó làm lòng tôi xao động dù rằng giữa chúng tôi, đã có một sự mặc nhiên công nhận là có những điều chúng tôi không cần nói ra, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu .
Cuộc tình âm thầm cuả chúng tôi cũng trải qua những lúc giận dỗi trách móc, chợt đến chợt đi . Một lần Louise gọi cho tôi từ London. Mối tình cuả Louise đến với tôi trước khi tôi gặp Nancy . Louise vẫn gọi phone cho tôi khá đều đặn, gần như hàng ngày . Buổi sáng nàng gọi để đánh thức tôi dậy sửa soạn đi làm. Buổi trưa nàng gọi vì tôi có thể nói chuyện đươc vào giờ break. Từ khi thân với Nancy, tôi cố hạn chế những lần nói chuyện buổi trưa với Louise vì đó là lúc tôi và Nancy thường đi ăn trưa với nhau . Sự lơ là cuả tôi, Louise dần dần cảm nhận được và bắt đầu tỏ ý hờn trách tôi . Điều này làm tôi cảm thấy rất có lỗi với Louise, một người đàn bà tính tình đằm thắm nữa đi qua đời tôi . Hôm đó nàng gọi hơi sớm hơn mọi khị Tôi đang nói chuyện với Louise thì đường giây thứ hai chớp. Tôi bảo nàng đợi và bấm nút "Hold". Đường giây thứ hai là một cú gọi quan trọng, nên tôi bảo họ chờ và chuyển sang Louise để nói là tôi phải ngưng. Sau khi giải thích là tôi cần phải đi, tôi nói với Louise, "Bye darling, I 'll talk with you later..." (Tôi bắt chước nàng dùng cái tiếng âu yếm British đó để gọi nàng. Người Bắc Mỹ ít khi dùng chữ đó nếu không phải là vợ chồng.) Sau khi nói xong câu đó tôi lúng túng thế nào mà bấm lộn nút speaker phone đúng lúc Louise nói "Bye, I love you!" Thế là cả "xóm" cùng nghe và những tiếng cười khúc khích nổi lên quanh tôị Cả khu đó lại toàn là đàn bà con gáị Khỏi cần nói, tôi chỉ muốn độn thổ vì dĩ nhiên Nancy cũng đã nghe thấy, vì nàng ngồi cách dó không xa và tiếng của Louise vang lên rất rõ. Buổi trưa hôm đó dù Nancy không "chất vấn" nhiều, tôi cũng cố giải thích sự liên hệ giữa tôi và Louise . Nàng chỉ buồn buồn hỏi mấy câu, rồi chăm chú lắng nghe . Có một lúc nàng chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán tôi .
Một lần khác thì sự giận dỗi cuả Nancy mạnh mẽ hơn. Hôm đó chúng tôi ngồi đối diện nhau nói chuyện tại một bàn picnic trên terrace . Carole, cũng làm trong section của Nancy, đi cùng với một người nữa đến phiá chúng tôi đang ngồi . Carole là một người đàn bà trẻ, nhan sắc rất quyến rũ và có một thân hình rất đẹp. Tính tình Carole rất cởi mở và táo bạo . Hôm đó Carole mặc một chiếc váy dài liền từ trên xuống dưới, nhưng có một đường xẻ ở giữa hai đùi . Trời có gió khá mạnh nên Carole vừa đi vừa túm hai cái vạt để gió khỏi luà vào chỗ xẻ mà hất vạt váy lên. Thấy Carole khá vất vả chống trả với cơn gió quái ác, tôi không nhịn được và thốt ra một câu: "Why did you choose to wear that THING in the first place, Carole ?!" Thấy tôi nói vậy, Carole không nói không rằng xăm xăm đi lại phiá tôi bước qua băng ghế ngồi xuống phía bên phải tôi và bắt đầu ép sát người như muốn lấn tôi ra khỏi ghế. Tôi kêu lên: "Okay, okay! I won't comment on your dress any more!" Nhưng Carole cứ tiếp tục ép sát vào người tôi và kêu lên : "But I 'm cold! Hold me!" Tôi nói okay, okay, và choàng tay hờ hững lên vai Carole . Carole lôi bàn tay tôi xuống và bắt tôi phải ôm ngang eo nàng và nói "I 'm cold on this side!" và muốn tôi choàng cánh tay phải ôm lấy sườn phía bên phải cuả nàng. Tôi làm theo và nhìn sang Nancy . Nàng không nói gì chỉ thản nhiên tiếp tục nói chuyện.
Giờ break chấm dứt Carole phải đi mua gì đó nên chưa quay về sở cùng chúng tôi . Nancy và tôi cùng đi về sở với nhau, nhưng Nancy lặng lẽ bước nhanh hơn như muốn bỏ rơi tôi lại đàng sau . Biết là nàng giận vì vụ Carole, tôi đi theo phân bua, "Are you mad at me ?" Nàng giận dỗi hỏi lại, "You like to flirt, don't yoủ" Tôi lải nhải giải thích và rồi nàng dịu lại . Chúng tôi như sống lại tuổi mới lớn với những hành động trẻ con như vậy đó …