Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Hòai Yên
Phượng Các
#1 Posted : Tuesday, June 7, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Hòai Yên


Hòai Yên xa Việt Nam từ khi chưa đến tuổi biết mơ mộng. Quê Cha xa tít mờ đã bỏ lại đàng sau lưng hơn hai mươi mấy năm qua chưa một lần về thăm nhưng ngôn ngữ Mẹ thì đã in sâu vào tâm khảm chẳng thể nào quên. Viết lách khởi đầu từ ba năm trước như một thú vui nhất thời, một ngày bỗng dưng trở thành một nhu cầu cần thiết. Hòai Yên hiện cư ngụ ở miền Tây Nam Hoa Kỳ.

( tác giả cung cấp)



LeBienHoa
#2 Posted : Wednesday, June 8, 2005 4:32:50 AM(UTC)
LeBienHoa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Một trong những truyện ngắn của HY mà LBH rất thích.



Dư Âm Ngày Cũ



Tôi đưa mắt dáo dác nhìn trước nhìn sau coi có chiếc xe xanh quen thuộc của ông cảnh sát nào không trước khi cho xe quẹo trái bất hợp pháp vào con đường dẫn đến phi trường O'hara. Đường ra phi trường lúc nào cũng bận rộn và chiếc đồng hồ trên xe cứ bình thản nhảy mỗi phút như trêu ngươi. Tôi làm một bài tính nhẩm thật nhanh rồi thở dài ngao ngán khi thấy chỉ còn 40 phút nữa là đến giờ chuyến bay cất cánh. Bốn mươi phút có thể tạm đủ để tôi đem chiếc xe thuê đi trả, nhảy lên chiếc xe buýt đến terminal và chạy như bay đến cổng máy bay, nếu dòng xe trước mặt tôi chịu lưu chuyển. Nhưng phi trường O'hara vốn nổi tiếng là phi trường bận rộn không nhất thì nhì trên nước Mỹ. Mỗi ngày cả ngàn chuyến bay quốc nội cũng như quốc ngoại, hàng vạn hành khách và chắc cũng có cả khối người không dư dả thời giờ như tôi. Mấy người làm chung hãng ai cũng lắc đầu khi thấy tôi chọn phi trường O'hara để bay. Công trường tôi làm nằm ở Burlington, Wisconsin, cách Milwaukee khoảng 30 dặm và cách Chicago khoảng 120 dặm, nhưng tôi nhất định không chịu bay đến phi trường Milwaukee. Lý do bởi vì phi trường Milwaukee là phi trường nhỏ, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ nơi tôi ở đến đó mà lại là máy bay nhỏ, trong khi đó nếu bay đến phi trường O'hara tôi có cả 5 - 6 chuyến bay một ngày để lựa chọn lại là boeing 747 đàng hoàng. Từ ngày bắt đầu làm ở hãng này biết mình phải đi công tác đều chi tôi đã đặt cho mình một thông lệ là không bay máy bay nhỏ. Vẫn biết sống chết là do Thượng Đế định liệu, có chạy trời cũng không khỏi nắng nhưng máy bay nhỏ vẫn có xác xuất bị rớt nhiều hơn máy bay lớn và tôi thì vẫn nổi tiếng là nhát gan...

Tôi cho xe xếp hàng nối đuôi vào những chiếc xe thuê khác trong sân của hãng Hertz, không đợi người nhân viên đến nơi tôi đã kéo chiếc valise ra khỏi xe, đội lại cái mũ len trên đầu và hét to:

- Xin lỗi nha, tôi bị trễ chuyến bay chưa đổ xăng được, cứ tính tiền hết vô cái card của tôi đi.

Rồi chạy như bay ra cái xe buýt đang đợi sẵn. Tôi đến được cái quầy vé vừa lúc máy bay đang từ từ ra phi đạo. Cô bán vé nhìn tôi lắc đầu cười. Tôi thở dài, vậy là phải chờ thêm 4 tiếng đồng hồ nữa mới có chuyến bay khác về. Tôi chán nản kéo lê cái valise đi về hướng cái Presidents Club Lounge của hãng máy bay Continental định kiếm chỗ...ngủ. Bỗng nhiên có một bóng người từ đâu chạy ào ra nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Tôi giật mình hét lên trước khi cái bóng đó bỏ tôi xuống và giọng nói quen thuộc của Duy :

- Hạ Vi, làm gì hét lớn vậy ? Người ta tưởng có người bị hành lý đè...

- Trời ơi, Duy ! Thật là Duy đó hở ? Làm Hạ Vi hết hồn à ? Duy làm gì lang thang ở đây vậy ? - tôi nói một hơi rồi ôm choàng lấy Duy mừng rỡ.

Duy cười, vẫn nụ cười trong và ấm ngày nào:

- Là Duy chứ còn ai nữa ? Không phải hồn ma bóng quế gì đâu. Duy đi công tác trên này, đang ngồi đợi chuyến bay thì thấy con bé con cái nhà ai đi lang thang thất thểu Duy tội nghiệp định chạy ra hỏi thăm thì ra là Hạ Vi. Vi đi đâu vậy ?
- Thì cũng đi công tác giống Duy đó. Vi bị trễ máy bay phải đợi chuyến sau, đang định đi kiếm cái gì ăn đây.

Duy cười thành tiếng:

- Cũng lại là ăn. Mười năm rồi gặp lại vẫn không có gì thay đổi, Hạ Vi hở ?

Tôi nhìn Duy từ đầu tới chân, Duy đã thay đổi nhiều, hơi mập hơn một chút so với những ngày còn đi học. Nhưng tự tin và phong trần hơn. Tôi cười nói :

- Duy thì thay đổi nhiều đó. Nhìn...lớn hẳn ra.

Duy đưa tay kéo cái mũ len của tôi xuống, nghiêng đầu qua một bên giả bộ ngắm nghía :

- Còn Hạ Vi thì sao dạo này nhỏ thó vậy ? Chồng bỏ đói à ? Duy đã nói rồi mà chỉ có Duy mới nuôi nổi Hạ Vi thôi.

- Xời, Duy tưởng muốn gầy được dễ lắm sao hở ? - Tôi hỏi - Mấy giờ thì Duy bay ?

Duy giơ tay nhìn đồng hồ :

- Khoảng hai mươi phút nữa, nhưng mà không sao đâu. Mình đi kiếm cái gì cho Hạ Vi ăn đi chứ Hạ Vi mà đói bụng thì Duy không dám chịu trách nhiệm chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Rồi Duy gọi phone đổi chuyến bay. Mười năm rồi mới gặp lại Hạ Vi đừng hòng Duy cho thoát thân...

Nói rồi Duy đi về chỗ ngồi kéo cái túi xách về phía tôi :

- Hạ Vi định đi đâu ăn ?
- Vi định đi vô Presidents Club Lounge kiếm đồ ăn, vừa khỏi tốn tiền vừa có chỗ để ngủ - tôi nhăn mũi chọc Duy.
- Chà, bộ đi công tác nhiều lắm sao mà có membership ở đó vậy ?
- Ừ, tuần này Hạ Vi ngủ khách sạn nhiều hơn ngủ ở nhà đó Duy.

Hai đứa đi về phía cái Presidents Club Lounge. Đó là một cái hội của những người hay đi công tác và bay nhiều, đặt ở những phi trường lớn. Club vừa có đồ ăn nhẹ không tốn tiền vừa có những chiếc sofa lớn để nghỉ lưng. Có phòng họp, có chỗ cắm lab top, có phone, có video conference...đại khái có đủ mọi tiện nghi cho cái đất nước lúc nào cũng bận rộn chạy đua với thời gian này.

Nhìn thấy Duy lấy một núi đồ ăn để trên cái dĩa tôi thắc mắc :

- Bộ Duy đói bụng lắm sao mà lấy lắm thế ?

Duy cười:

- Lấy để lát nữa Hạ Vi ăn xong thì chòi qua cái dĩa của Duy là vừa...

Tôi đỏ mặt nhéo vào tay Duy một cái, hồi còn đi học mỗi lần đi ăn buffet tàu tôi chuyên môn ăn hết phần mình rồi chòi qua lấy đồ ăn từ dĩa của Duy bỏ qua dĩa mình tỉnh bơ. Duy nhăn nhó thì tôi trả lời :

- Duy là con trai đứng lên đi lấy đồ ăn nhiều lần được, Hạ Vi là con gái đi lấy hai lần là đã quá rồi, đứng dậy đi lấy nữa mất duyên Hạ Vi hết Duy ơi...

Hai đứa chọn một cái booth để đồ đạc đồ ăn xuống. Tôi ngồi dựa vào tường, duỗi hai chân trên cái ghế dài, nhìn Duy nói điện thoại với nhân viên máy bay đổi chuyến bay về, chợt nhớ đến những ngày xưa ấy đến chơi vơi...

**

Duy là con hai bác Phúc, bạn rất thân của Bố Mẹ tôi. Những ngày đầu khi mới về thành phố này, tôi không biết lái xe mà cũng chẳng có tiền đâu để mua xe. Nhà chỉ có mỗi cái xe của Bố đi làm. Bố Mẹ nhờ Duy chở tôi đi học vì hai đứa học cùng trường. Duy lớn hơn tôi hai tuổi nhưng hai đứa thân với nhau rất mau. Duy hay gọi tôi là cái "female version" của Duy. Nhiều khi tôi phải giật mình vì những ý nghĩ, những thói quen rất trùng hợp của hai đứa. Duy nghịch ngợm phá phách nhưng cũng rất tình cảm. Khi tôi chia tay với người yêu cũng chính Duy ngồi im lìm nghe tôi kể lể. Duy để tôi buồn đúng một tháng, rồi Duy kéo tôi đi ra biển hất nước tung toé vào mặt tôi hét lớn :

- Hạ Vi có thấy Hạ Vi ngu không ? Người ta vẫn vui vẻ đi chơi với bồ, trái đất vẫn quay, thiên hạ vẫn sống, chỉ có Hạ Vi là cứ ủ rũ buồn phiền là sao vậy ? Có đáng không ? Tang chồng thì mới phải để ba năm, tang tình yêu Hạ Vi để vậy đủ rồi...

Có lẽ nhờ Duy mà tôi trở lại làm con bé Hạ Vi vô tư yêu đời. Hai đứa học chung ngành, đúng ra thì chung cả hai ngành vì Duy dụ dỗ tôi chọn double major giống Duy: kỹ sư điện và toán. Duy nói nếu ngành điện không tìm ra việc thì đi dạy toán đỡ ghiền. Cả hai chuyên khoa đều ít con gái nên Duy tha hồ mà đem tôi ra làm cái bia. Muốn ai làm cái gì cho mình hay nhờ vả ai Duy cũng nói " làm đi rồi tao gả Hạ Vi cho...", trong trường ai cũng nghĩ Duy là anh họ của tôi. Tôi đùa:

- Nhờ Hạ Vi mà Duy hưởng ké không biết bao nhiêu là bổng lộc. Hôm nay Duy gả Hạ Vi cho bao nhiêu người rồi, nói cho Hạ Vi biết không thôi đi đến đâu cũng toàn là gặp chồng tương lai cả.

Duy cũng không vừa :

- Hạ Vi nè, dạo này Hạ Vi xuống giá rồi đó nha. Cả ngày hôm nay đem Hạ Vi ra nhử mà chẳng được cái gì cả.

Hai đứa chẳng có chuyện gì mà dấu nhau, thư tình của mấy ông viết cho tôi, tôi đem khoe với Duy hết, hai đứa đọc xong rồi cười bò. Lâu lâu đang đi trên đường thấy cô bé nào đẹp Duy lại bảo tôi:

- Hạ Vi làm ơn đi xa xa một chút không thôi Duy không thả dê được.

Tôi dạy cho Duy cách viết thơ tình và lâu lâu còn viết thơ tán gái dùm cho Duy nữa. Hai đứa cứ lơ tơ mơ như vậy, chẳng bồ với ai. Đi đâu cũng có nhau. Cả hai đứa đều có job làm work-study trong trường nên ở trong trường từ sáng đến tối. Tôi gặp Duy còn nhiều hơn là gặp Bố Mẹ. Ngay cả đi ăn đám cưới bạn bè hay người thân Duy với tôi cũng đi với nhau. Thỉnh thoảng còn rủ nhau đi coi movie, vô rạp mỗi đứa ôm một ly popcorn vừa coi phim vừa khúc khích cười chọc mấy cặp mượn bóng tối hý hoáy không chịu coi phim. Ban đầu tôi còn đi nhà thờ chung với Bố Mẹ nhưng về sau tôi kiếm cớ đi nhà thờ chung với Duy luôn. Chị Đan Chi mách với Bác Phúc gái:

- Hai đứa tụi nó toàn là đi lễ trễ không Bác ạ. Cha chưa chúc bình an thì tụi nó đã chuồn về.

Bác chỉ cười hiền lành:

- Có con Vi thằng Duy nó còn đi lễ chứ không thì nó độc trốn lễ Chúa Nhật thôi cháu ạ.

Bác đâu có biết được rằng Duy đi lễ cũng như không vì cả thánh lễ Duy cứ xì xầm to nhỏ với tôi. Nào là ông cha này giảng chán quá để cho Duy lên giảng hay hơn, nào là cô bé mặc áo đầm đỏ kia xinh ghê, nào là lễ xong đi ăn bánh cuốn hay ăn phở hở Hạ Vi...Bác Phúc gái và Mẹ tôi siêng năng việc nhà thờ bao nhiêu thì tôi và Duy làm biếng bấy nhiêu. Mỗi lần lễ Giáng Sinh hay Phục Sinh hai người hay bắt chúng tôi đi xưng tội. Duy cứ phàn nàn:

- Duy có tội gì mà xưng chứ. Chơi với Hạ Vi đã là đền tội trường kỳ rồi.

Vô đến nhà thờ thì Duy cứ xúi tôi lên xưng tội trước :

- Nếu ông cha đó không la Hạ Vi thì xuống gật gật đầu cho Duy biết. Còn nếu Duy thấy Hạ Vi lắc đầu thì Duy qua xưng tội ông cha khác.

Tôi gân cổ cãi:

- Nhỡ ổng không la Vi mà la Duy thì sao ? Mỗi đứa có tội khác nhau chứ bộ à.

Duy cười:

- Nhưng tội của Vi nặng hơn. Ổng không la Vi thì Duy có gì mà lo chứ ?

Tôi xí dài:

- Ai nói với Duy là tội của Vi nặng hơn hở ?

Duy trả lời gọn ơ:

- Tại vì Hạ Vi là con gái. Ở đời trăm thứ tội bắt đầu từ đàn bà con gái mà. Hồi xưa nếu không có Eve dụ dỗ ăn trái cấm thì Adam đâu phải khổ. Không có đàn bà trên đời này là đàn ông là thánh hết đó Hạ Vi biết không ?

Tôi liếc Duy một cái dài ngoằng. Hai đứa cứ dấm da dấm dẳng như thế mà hết ngày. Nhưng sự gần gũi thân mật của Duy và tôi cũng làm cho người lớn hiểu lầm. Chị Đan Chi hỏi:

- Hạ Vi bồ với Duy hở ?

Tôi cười ngặt nghẽo:

- Bộ hết người cho em bồ rồi hay sao mà em đi bồ với Duy ?

Chị nghiêm mặt:

- Vậy tại sao lúc nào cũng đeo dính nhau như sam đó ?
- Trời, thì đi học chung, đi làm chung thôi. Hai đứa tụi em không có gì đâu, em coi Duy như...như...

Tôi ngập ngừng không biết mình coi Duy như gì nữa, một người bạn ? một người anh ? Tôi thân với Duy đến nỗi chẳng có ngại ngùng một tý gì trước mặt Duy cả, nói chuyện như nói với một người bạn gái:

- Hôm nay Hạ Vi long thể bất an đó, Duy đứng xa xa nha, đừng có chọc ghẹo Hạ Vi chửi ráng chịu đó.

Duy giả vờ ngây thơ:

- Có cần Duy mua thuốc Midol không Vi ?

Vậy đó, Duy là để chọc ghẹo, để cãi nhau, để phá phách, không phải để nũng nịu, để dỗi hờn thành ra Duy không thể là người yêu được. Tôi nói với chị Đan Chi:

- Em cũng chẳng biết em coi Duy như gì nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện yêu Duy thì thấy sao đó... có vẻ...loạn luân.

Chị cau mặt ký đầu tôi:

- Con ni ăn nói vô duyên tệ. Nó có họ hàng bà con gì với mình đâu mà loạn luân. Nhưng Vi không yêu Duy thôi, chứ Duy thì sao, nó cứ đeo dính lấy Hạ Vi đó thôi ?

Tôi thừ người suy nghĩ rồi trả lời chị :

- Em nghĩ không đâu, tại Duy nói Duy chỉ mê con gái đẹp thôi mà em đâu có đẹp đâu.

Chị Đan Chi nghiêm nghị:

- Hai đứa không yêu nhau thì đừng có đeo dính nhau như vậy. Hạ Vi làm vậy có ai muốn theo Hạ Vi cũng không dám, mà cô nào muốn nhào vô với Duy cũng không xong đó.

Tôi kể lại cho Duy nghe, Duy cười:

- Ai bảo với Hạ Vi là Duy chỉ mê con gái đẹp ?
- Cần gì phải ai bảo, Hạ Vi thông minh mà. Duy gặp cô nào đẹp là cứ ngây mặt ra nom buồn cười lắm.
- Ai bảo với Hạ Vi là Hạ Vi không đẹp ?
- Cái đó cũng chẳng cần phải ai bảo. Hạ Vi nhìn vô trong gương thì biết chứ. Với lại Duy không thấy ai quen nhà Hạ Vi cũng nói vậy sao ? - tôi dài giọng - Đan Chi đẹp, Hạ Vi dễ thương...vậy đó.

Duy an ủi :

- Dễ thương cũng thích vậy. Ở bên đây muốn đẹp thì khó gì viện thẩm mỹ đầy ra đó. Dễ thương mới khó chứ.

Tôi cười rũ:

- Ây da, Duy tưởng Hạ Vi buồn hay sao mà an ủi vậy ? Hạ Vi thích được khen dễ thương chứ, Hạ Vi đâu thích đẹp đâu mất công mấy ông như Duy gặp cứ ngờ nghệch mặt ra nhìn chán lắm.

Duy trả đũa liền:

- Đó là Duy nói chung chung thôi, chứ ai nói Hạ Vi dễ thương hở ? Ai mà nói vậy là tại người ta muốn an ủi Hạ Vi thôi. Hạ Vi mà dễ thương cái gì ? Dữ thí mồ luôn.

Rồi Duy tiếp luôn :

- Hạ Vi nói chị Đan Chi đừng có lo, Duy mà gặp cô bé đẹp đẹp nào là Duy cho Hạ Vi de ngay...

Nhưng Duy chưa kịp cho tôi de thì tôi đã gặp Liêm...

**

Mùa học năm đó cả hai đứa đều xin được job co-op nhưng lại ở hai hãng khác nhau. Duy phải đi qua thành phố khác cách nơi chúng tôi ở 4 tiếng lái xe. Tôi thì may mắn hơn được việc làm ngay trung tâm thành phố. Hãng tôi làm là hãng dầu hỏa, có cả mấy ngàn nhân viên. Tôi được vô làm ngay department Research & Development. Chỉ là sắp xếp giấy tờ, làm những cái spread sheet cho một nhóm kỹ sư chừng 10 người, toàn là mấy ông già với bằng PhD và cặp kiếng dầy cộm như cái đít chai. Duy thì làm ở hãng điện tử, công việc khá hơn tôi nhiều vì được phụ với người ta design những con chips. Mỗi cuối tuần Duy mới lái xe về một lần và hai đứa lại vồ vập kể cho nhau nghe công việc trong tuần. Chị Đan Chi cứ lắc đầu nói với chồng :

- Vậy mà tụi nó không bồ với nhau mới kỳ...

Duy than ở trên đó buồn nên vô trường đại học lấy lớp buổi tối rồi transfer credits về trường lại. Tôi cũng bắt chước lấy 2 lớp buổi tối ở trường. Những ngày đầu đi học một mình không có Duy tôi cảm thấy cô đơn ghê gớm, ngồi trong lớp có muốn phá nghịch cũng không có ai để nghịch phá với. Tôi kể cho Duy nghe:

- Không có Duy, Hạ Vi đi học một mình buồn muốn khóc.

Duy trề môi:

- Ừ, đi học một mình không có ai cho Hạ Vi cóp-pi bài buồn muốn khóc là phải rồi...

Buổi tối hôm đó tôi đến trường trễ xớn xác quên cả tắt đèn xe chạy vội vô lớp học. Đến khi ra về thì xe bị hết bình không nổ máy được. Tôi mở tung cái nắp đậy máy xe đứng nhìn chòng chọc vô cái bình điện thở dài ngao ngán. Tôi chơi ăn gian lấy cái thẻ học sinh cũ của chị Đan Chi để được đậu xe ở bãi dành cho "alumni" cho gần, bây giờ thì muốn khóc vì cái bãi đậu xe này rất ít người qua lại. Vừa lúc đó thì một cái xe trờ đến bên tôi, một người đàn ông còn rất trẻ thò đầu ra cửa sổ xe hỏi tôi bằng tiếng Việt tỉnh bơ:

- Xe của cô bị hư hở ?

Nếu là lúc khác chắc có lẽ tôi đã đanh đá trả lời " không, xe tôi có hư đâu, tôi không có việc gì làm mở đầu xe ra ngắm cho đỡ buồn...", nhưng bây giờ thì thấy ông ta mừng còn hơn bắt được vàng nên nhỏ nhẹ trả lời:

- Vâng, tại để quên đèn nên chắc nó hết bình.

Anh chàng mau mắn xuống xe nói :

- Không sao đâu, trong xe tôi có dây câu bình để tôi câu cho cô bé.

Tôi lí nhí lời cám ơn rồi nhìn anh chàng lăng xăng mở đầu nắp xe, ra sau lấy sợi dây câu bình ra cắm vào cái hai cái bình điện, thấy tôi e ngại nhìn sợi dây cũ từ thời Bảo Đại của mình, anh chàng cười:

- Sợi dây nhìn cũ nhưng vẫn còn được việc lắm cô bé ạ. - rồi tiếp luôn - học điện mà không biết là để quên đèn là hết bình sao cô bé ?

Tôi ấp úng :

- Sao ông biết tôi học điện ?
- Tôi thấy cô bé trong phòng break trong trường đó. Tôi còn biết cả tên cô bé nữa cơ, Hạ Vi phải không ?

Tôi đỏ mặt, phòng break là nơi đóng đô của tôi vì nó có 2, 3 cái vending machines rất thuận tiện cho cái miệng hay ăn của tôi. Chiếc bình điện được câu xong, cái xe nổ máy thật ngoan ngoãn. Tôi cám ơn anh chàng một lần nữa, anh chàng cười lắc đầu:

- Không có chi đâu cô bé, tôi tên Liêm, lần sau nếu có để quên đèn xe thì kêu tôi nhé...

Tôi de xe ra về mang theo nụ cười hóm hỉnh của anh chàng.

Vài ngày sau, giờ ăn trưa tôi lấy cái xe trolley từ downtown xuống khu phố Việt Nam kiếm mua đồ ăn vặt. Tôi lúi húi xúc những viên ô-mai cam thảo từ cái hũ thủy tinh vô bịch ni-lông, tiện tay nhón một viên cho vào miệng, chợt nghe thấy tiếng người từ đàng sau :

- Cô bé nè, tiệm này người ta để máy thâu phim đấy. Không ăn vụng được đâu.

Tôi quay lại bắt gặp nụ cười của Liêm. Anh chàng chắc cũng đang giờ làm việc, vì mặc áo vest thắt cà-vạt chỉnh tề, tôi nhún vai:

- Không thử sao biết ngon không mà mua chớ...
- Không ngờ lại gặp Hạ Vi ở đây. Không có lớp buổi sáng sao ? - nhìn thấy một lô đồ ăn vặt trong tay tôi Liêm chọc - Hạ Vi mua cho những bao nhiêu người ăn mà nhiều vậy ?

Tôi lầm bầm trong đầu, Hạ Vi này, Hạ Vi kia, cứ làm như thân với người ta từ hồi nào vậy. Tôi đang định kiếm câu nào kê anh chàng nhưng ngưng bặt khi nhìn thấy cái thẻ nhân viên cài trên áo Liêm. Liêm làm chung hãng với tôi. Tôi hỏi:

- Ông cũng làm ở Exxon hở ?

Liêm hơi ngạc nhiên:

- Sao lại là "cũng" ?

Tôi chỉ vào cái thẻ nhân viên của mình chúm chím cười:

- Tại vì tôi làm co-op ở đó.
- Ủa, vậy sao ? Tôi không biết là hãng tôi nhận freshman vô làm co-op.

Tôi tỉnh bơ:

- Tôi cũng không biết là Exxon nhận freshman vô làm co-op. Tại vì tôi không phải là freshman.

Trả tiền xong hai đứa đi bộ ra lại trạm trolley. Liêm kể cho tôi nghe anh làm ở Exxon hai năm rồi từ ngày ra trường, buổi tối về trường lấy thêm lớp cho cái bằng cao học của anh. Anh hỏi tôi làm ở department nào và nói cho tôi nghe anh quen gần hết những người đang làm với tôi. Nói chuyện miên man một hồi đến hãng cũng không hay, Liêm hỏi:

- Tối nay Hạ Vi có lớp phải không ? Tôi xuống kiếm Hạ Vi có được không ?
- Để làm gì ?
- Để lỡ xe có hết bình - Liêm nheo mắt - Tôi mới mua sợi dây câu bình mới tinh.
- Còn tôi thì mới thay cái bình điện khác...nên không cần.
- Vậy làm người hộ vệ vậy ?
- Tôi có mấy chai pepper spray trong bóp, không cần người hộ vệ.

Liêm thở dài :

- Sao khó khăn vậy cô bé ? Hay là thôi cho tôi làm cái nguồn cung cấp ô-mai cam thảo cho Hạ Vi vậy có được không ?

Tôi lắc đầu:

- Ông không làm được cái việc "cao cả" đó đâu.
- Tại sao vậy ?
- Tại vì tôi ăn nhiều lắm...

Liêm cười:

- Nhiều là bao nhiêu lận ? Cứ cho tôi làm thử đi, không được thì cứ sa thải đâu có mất mát gì...

Ngày hôm sau tôi vừa vô đến hãng đã nhìn thấy một cái hộp giấy thật to trên bàn, có thắt nơ cẩn thận, tôi mở ra và suýt kêu thành tiếng. Bên trong toàn là ô-mai cam thảo, dễ phải đến 2 - 3 lbs là ít với một tờ giấy kèm theo:

" Chừng nào Hạ Vi ăn xong nhớ cho anh biết..."

Tôi cười một mình, chắc anh chàng phải mua hết cả cái hũ thủy tinh của người ta... Mới ngày hôm qua còn xưng "tôi" hôm nay xưng "anh" tỉnh bơ. Tôi nhủ thầm " không có dễ dàng như vậy đâu người ơi...". Buổi tối hôm đó tôi thức thật khuya lấy con dao nhọn mũi cặm cụi cắt từng viên ô-mai moi những cái hột me ra, rửa cẩn thận rồi cho vào một cái hộp, cũng thắt nơ đàng hoàng. Sáng hôm sau tôi đến hãng thật sớm, lên tầng lầu làm việc của Liêm, kiếm cho ra cái cubicle của anh chàng để cái hộp trên bàn với hàng chữ:

" Chừng nào "anh" hết tiền nhớ cho Hạ Vi hay..."

Tôi kể lại cho Duy nghe, hai đứa cười lăn. Duy nói :

- Chắc hắn sợ Hạ Vi luôn, nhớ để phần ô-mai cho Duy nữa đó.

Lúc đầu cả Duy và tôi đều nghĩ đến Liêm như một trong những trò đùa quái đản của tôi. Tôi khoe với Duy:

- Trưa hôm qua ổng mời Hạ Vi đi ăn phở, ổng ngồi ngắt rau thơm bỏ vô tô của Hạ Vi, ổng bỏ xong thì Hạ Vi cũng vừa ăn xong tô phở...

Nhưng có một điều cả tôi lẫn Duy đều không ngờ là Liêm có một đam mê giống tôi, thích văn chương. Ở Việt Nam Liêm đã học xong đại học rồi mới đi vượt biên. Có lẽ vì thế mà cách tán của Liêm rất …Việt Nam. Mỗi ngày Liêm viết cho tôi một cái thư gài ở kiếng xe, những lá thư đầu tôi xuýt xoa với Duy:

- Ông này viết thư tình hay hết xẩy luôn Duy ơi. Mai mốt Duy về Hạ Vi cho mượn để tán gái, bảo đảm cô nào cũng mê...

Duy dặn dò:

- Coi chừng Hạ Vi mê ổng đó...

Không biết có phải vì Duy không có ở nhà để canh chừng tôi, có phải vì Liêm theo tôi rất tận tình, hay vì "yếu điểm" của tôi vốn là những bài thơ, những câu văn rất tình tứ, rất Việt Nam...Nhưng hết mùa co-op Duy trở về thì tôi đã không còn muốn cho Duy mượn những lá thư Liêm viết cho tôi nữa, chỉ muốn dấu cho riêng mình, một mình mình gậm nhấm để mơ mộng mà thôi...

**

Một điều làm tôi buồn không ít là Duy không thích Liêm tý nào. Ngay từ buổi đầu tôi giới thiệu hai người với nhau Duy đã chê :

- Ông đó già quá Hạ Vi ơi
- Trời, người ta mới có hai mươi tám thôi mà già cái gì chớ.
- Lớn hơn Hạ Vi những tám tuổi.
- Có sao đâu, Hạ Vi thích vậy, chơi với người lớn hơn mình nhiều được cưng, chơi với mấy người nhỏ như Duy mất công cãi nhau, mệt lắm...

Duy hay gọi Liêm là "lão của Hạ Vi" và bất cứ Liêm làm cái gì cũng không vừa lòng Duy. Biết tôi mê đọc sách Liêm hay mua sách tặng cho tôi. Anh có thói quen dùng tựa những cuốn sách làm câu tỏ tình. Tôi thích lắm mang khoe ngay với Duy nhưng cuốn nào thì Duy cũng chê. Đọc trong cuốn " Trong sân trường ngày ấy" thấy hàng chữ Liêm viết "cám ơn những tình cờ đã cho ta gặp em..." Duy xì một tiếng:

- Tình cờ cái gì, muốn cám ơn thì cám ơn cái tính cẩu thả và cái miệng hay ăn hàng của Hạ Vi thì có.

Cầm cuốn thơ " Ta đợi em từ ba mươi năm nay " Duy lắc đầu:

- Lão mà không có cả tá bồ trước Hạ Vi rồi, ở đó mà đợi em...

Cuốn "Ví dụ ta yêu nhau" thì Duy mỉa mai:

- Chừng nào ví dụ ta thôi nhau nhớ cho Duy biết.

Liêm viết trong cuốn " Tôi với người chung một trái tim " của Du Tử Lê hàng chữ làm tôi xốn xang mấy ngày " Đã từ lâu ta vẫn thường tự hỏi tại sao đời sống không thể thiếu người. À, thì ra tại vì ta với người chung một trái tim..." vậy mà Duy bĩu môi:

- Mấy chục năm nay không có Hạ Vi mà sao lão vẫn sống nhăn răng Hạ Vi nhỉ ?

Duy là vậy đó, cái miệng sắc như cái kéo cắt cỏ, chuyên môn nói những câu "nản lòng chiến sĩ" như vậy...Tôi bực bội gắt:

- Duy nhà quê nhà mùa không biết thưởng thức văn chương nghệ thuật là gì. Hèn gì chẳng có con gái nào nó mê.

Duy ấm ức trả đũa liền:

- Ai bảo với Hạ Vi là không có con gái nào mê Duy. Khối người mê Duy mặc dù Duy không cải lương như lão của Hạ Vi.

Và như để chứng minh lời nói của mình, chỉ vài tuần sau tôi thấy Duy cặp bồ với một cô bé học bên Business với khuôn mặt xinh ơi là xinh. Tôi thở phào nhẹ nhõm từ nay đi chơi với Liêm không bị Duy la mắng. Nhưng cãi cọ thì cãi cọ chứ tôi biết Duy vẫn thương và bao che cho tôi với Bố Mẹ nên cứ tha hồ mà lôi Duy ra làm cái bình phong với Bố Mẹ. Có những buổi sáng thứ bảy Duy còn đang yên giấc trên giường đã bị tôi gọi điện thoại kêu réo:

- Duy này, hôm nay có đi chơi đâu đừng bén mảng đến gần nhà Hạ Vi đó. Hạ Vi nói với Bố Mẹ lên thư viện học với Duy đó.

Hay có khi hai đứa đang đứng trong sân nhà thờ thấy Bố Mẹ đến gần tôi kéo tay Duy nói nhỏ :

- Duy, tối hôm qua hai đứa mình học bài trong thư viện đến khuya đó nha.

Duy thở dài:

- Sao tự nhiên dạo này "hai đứa mình" siêng học quá vậy Hạ Vi ?
- Trời ơi, thì năm cuối đó mà.
- Hạ Vi còn nhớ là năm cuối sao ? Cứ lo đi chơi hoài đi.
- Không cho Hạ Vi đi chơi sao lấy chồng được Duy ? Bộ tính để dành Hạ Vi làm mắm hay sao chớ...

Duy cười cười:

- Hạ Vi nè, Vi có biết là tuổi thọ của đàn ông ngắn hơn của đàn bà không vậy ? Hạ Vi còn lấy chồng lớn tuổi nữa là làm góa phụ sớm đó nha.

Tôi nghênh mặt:

- Thì được lấy chồng hai lần... càng thích chứ sao.

Nhưng cũng có nhiều khi Duy thật nghiêm trang lo lắng cho tôi:

- Liêm không cùng tôn giáo với mình đó Hạ Vi.
- Đâu có sao đâu Duy, không cùng thì theo. Mẹ của Hạ Vi hồi đó cũng theo đạo lấy bố đó thôi, mà bây giờ Mẹ còn ngoan đạo hơn Bố nữa.
- Mẹ Vi là đàn bà, Liêm là đàn ông, đàn bà theo chồng bao giờ cũng dễ hơn, Duy chỉ lo cho Hạ Vi thôi.
- Nếu anh Liêm thương Vi, anh Liêm sẽ làm được mà...

Tôi là vậy, lúc nào cũng nhìn mọi việc thật đơn giản, yêu Liêm rồi tất cả những ngăn trở tôi coi nhỏ như những hạt sỏi dưới chân. Liêm đã lớn rồi nên quen nhau là anh nghĩ ngay đến chuyện tương lai, hai đứa quen nhau hơn một năm thì Liêm đưa gia đình đến "dạm ngõ". Bố Mẹ tôi bắt Liêm phải theo đạo công giáo rồi mới chịu cho làm đám cưới. Tôi biết Liêm không thích vì gia đình anh rất sùng đạo Phật. Nhưng Liêm chẳng kêu ca gì, anh chăm chỉ đi học hết lớp giáo lý tân tòng đến lớp dự bị hôn nhân. Anh muốn tôi ra trường là làm đám cưới liền. Duy hỏi tôi:

- Tại sao Hạ Vi lấy chồng sớm vậy ?
- Tại vì anh Liêm muốn vậy đó, anh nói phải an cư mới lập nghiệp được...Hạ Vi thì sao cũng được.
- Hạ Vi chưa lấy chồng mà đã "phục tòng" như vậy rồi, mai mốt tha hồ cho lão bắt nạt.
- Không đâu, anh Liêm thương Hạ Vi như Duy thương Hạ Vi vậy đó, không bắt nạt Hạ Vi đâu.

Duy nhìn tôi rất lạ :

- Sẽ không bao giờ có người nào thương Hạ Vi như Duy thương Hạ Vi đâu...

Những ngày sau đó hình như Duy thường tránh gặp mặt tôi. Tôi mải bận rộn với thi cử, với interview xin việc, với sửa soạn cho đám cưới nên cũng chẳng để ý. Hôm đám hỏi tôi Bố Mẹ mời hai bác Phúc và Duy đến dự luôn. Đã từ lâu gia đình tôi với gia đình Duy lúc nào cũng như là một. Nhà trai hẹn 12 giờ đến mà 12 giờ 10 phút cũng chưa thấy đến, Duy nhìn đồng hồ rồi quay qua bác Phúc gái:

- Trong trường con hễ thầy đi trễ 15 phút là học sinh có quyền đi về. Đợi 5 phút nữa họ không đến Mẹ hỏi Hạ Vi cho con nha Mẹ.

Cả nhà ai cũng cười nhưng tôi để ý thấy bác Phúc gái không cười…

**

Buổi tối trước ngày đám cưới, hai bác Phúc mời hết những người bạn chung của Bố Mẹ tôi và Hai Bác từ nơi xa về, đến nhà Hai Bác ăn tiệc. Mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ quên cả giờ giấc. Duy nháy mắt với tôi:

- Hạ Vi muốn về không Duy đưa về.

Hai đứa về đến nhà, tôi hỏi Duy có muốn vô nhà ngồi chơi không. Duy gật đầu nói:

- Hạ Vi vô thay đồ đi, để Duy vô sau khóa cửa lại cho.

Tôi thay đồ xong thì thấy Duy đang ngồi ở cái xích du đàng sau nhà, nhìn cái hòn non bộ mà Duy với Bố tôi hì hục làm cả hai tuần lễ mới xong. Tôi ngồi xuống bên cạnh Duy, hai chân đong đưa cái xích đu. Duy đặt vào lòng tôi một cái hộp:

- Quà của Hạ Vi nè.

Tôi thắc mắc:

- Quà cưới sao không để mai hẵng đưa hở Duy ?

Duy lắc đầu:

- Đây là quà của riêng Hạ Vi thôi, quà của hai người thì ngày mai Duy mới đưa. Vi mở ra đi.

Tôi mở hộp quà rồi sững sờ, bên trong là hai cái tượng nhỏ xíu trong bộ "Precious Moments" mà tôi vẫn thích sưu tầm. Một cái là tượng cô dâu, còn cái kia là tượng một thằng bé ngồi bó gối buồn thiu. Tôi lấy tay sờ nhẹ lên gương mặt thằng bé không nói gì. Duy buồn buồn:

- Ngày mai Hạ Vi đi lấy chồng thật rồi hở Hạ Vi ?

Tôi gật đầu. Ừ, thật rồi đó, chiếc áo cưới trắng tinh dài tha thướt đang treo trong phòng tôi, tất cả quần áo đồ đạc cũng đã được tôi xếp cẩn thận vào hai cái valise lớn, cái bảng "Vu Quy" cũng đã được Bố để sẵn gần cửa để ngày mai treo lên...Hành trang của hơn hai mươi năm làm con gái cuối cùng chỉ có vậy thôi đó...

Duy bóp nhẹ tay tôi:

- Nuối tiếc một thời con gái quá phải không Hạ Vi ?

Tôi nhìn Duy, tại sao lúc nào Duy cũng có thể đọc được từng sợi tư tưởng của tôi ? Mấy hôm nay thấy tôi ngẩn ngơ, Liêm cứ thắc mắc:

- Gần ngày cưới rồi sao em không vui vậy Hạ Vi ? Em không muốn về làm vợ anh sao ?

Tôi lắc đầu không biết phải giải thích sao cho anh hiểu, cuối cùng thì cái ngày mà tôi hằng mong đợi đã đến mà sao tôi vẫn thấy lòng mình thật xôn xao. Tôi trả lời cho qua chuyện:

- Không có gì đâu anh. Có lẽ tại lo nhiều chuyện quá nên em mệt vậy thôi...

Vậy mà sao Duy vẫn nhìn thấu được tôi. Có đứa con gái nào mà không xao xuyến trước ngày cưới đâu. Cho dù được lấy người mà mình yêu thương. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi tôi sẽ phải từ giã Bố Mẹ và mọi người thân yêu để đi về nhà chồng. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không còn được gọi ngôi nhà thân quen này là "nhà mình" nữa, nó sẽ biến thành "nhà bố mẹ", nhà của tôi nằm bên kia thành phố, ngôi nhà vẫn còn quá xa lạ mặc dầu từ cái bàn ghế đến bình bông Liêm đều hỏi ý kiến tôi trước khi mua. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không còn được nghịch phá hồn nhiên, dành ăn với em, gây gỗ với chị nữa...Liêm là con trai lớn trong gia đình, tôi sẽ phải nhỏ nhẹ nhu mì với một đàn em trai lớn tuổi hơn mình. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ mang họ chồng, sẽ phải quên đi rằng mình cũng đã có một thời con gái ngông nghênh để làm một cô con dâu thật ngoan hiền. Và, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không có quyền ngồi bên Duy vào những buổi tối thật yên bình đếm sao trời coi ngôi sao nào sáng nhất là "của Hạ Vi" nữa...

Duy trầm giọng:

- Hạ Vi ơi, có một điều Duy muốn nói với Hạ Vi từ lâu lắm rồi nhưng không dám nói vì Duy sợ sẽ mất Hạ Vi, nhưng bây giờ thì Duy phải nói, bởi vì sau ngày hôm nay Duy sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Duy yêu Hạ Vi lắm, Hạ Vi có biết không hở ?

Tôi tròn mắt nhìn Duy nghe tim mình vừa bỏ một nhịp đập, hai chân đang đong đưa cái xích đu chợt khựng lại. Duy úp mặt vô lòng bàn tay không nói một lời nào sau đó. Tôi cũng im lặng. Nói gì bây giờ khi có người vừa tỏ tình với mình một ngày trước khi về nhà chồng, nói gì khi người đó lại là Duy. Hai đứa cứ ngồi như thế một hồi thật lâu... Tôi đến trước mặt Duy, nửa ngồi nửa quỳ trên hai chân, gỡ hai tay Duy ra thầm thì:

- Duy ơi, tình cảm giữa hai đứa mình vốn chưa hề đơn giản. Hạ Vi cứ kiếm hoài một cái tên cho nó nhưng cũng đành chịu. Nó là một cái hỗn hợp, một thứ cocktail tình cảm đó Duy. Tình bạn, Hạ Vi nghĩ có đi cho hết một kiếp người cũng không bao giờ có được một người bạn như Duy. Tình tri kỷ, ngay cả anh Liêm cũng không hiểu Hạ Vi như Duy hiểu Hạ Vi. Tình anh em, vì gia đình Hạ Vi cũng là gia đình Duy.. nhưng vì giữa hai đứa mình không có một liên hệ máu mủ nào nên Duy lầm lẫn đó là tình yêu... Không phải đâu Duy ơi, tình cảm giữa Duy với Thảo mới là tình yêu đó - tôi cười cho không khí bớt nghiêm trọng - tin Hạ Vi đi Duy, Hạ Vi yêu nhiều hơn Duy nên kinh nghiệm đầy người.

Duy lắc đầu buồn tênh:

- Sẽ không có một thứ tình gì giữa Duy với Thảo đâu Hạ Vi, bởi vì Duy sắp rời thành phố này rồi. Duy nhận lời làm cho General Electric ở New Jersey rồi.

Tôi thảng thốt:

- Tại sao Duy làm vậy ? Tại sao Duy không làm cho Honeywell ở đây ? Có phải tại Hạ Vi không ?
- Không tại sao hết - Duy cười - Đừng tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chứ Hạ Vi. Tại Duy muốn thay đổi không khí thôi, trên đó xứ lạnh tình nồng đó mà. Ở đây nóng quá ai đến gần chỉ muốn...xô ra.

Thấy Duy cười tôi thở ra chọc ghẹo:

- Lần sau đừng giả vờ nói yêu Hạ Vi nữa nha. Hạ Vi bị bịnh đau tim đó.
- Ừ, thì cứ coi như giả vờ đi để ngày mai người ta nhẹ nhõm đi theo chồng. Hạ Vi này, ngày mai khi ông cha hỏi "có ai phản đối cuộc hôn nhân này không ?". Duy sẽ giơ tay đó.
- Ừ, giơ tay đi Duy. Hạ Vi sẽ đi xuống tận nơi bóp cổ Duy đó.

Dù biết là Duy nói đùa nhưng ngày hôm sau trong thánh lễ khi vị linh mục hỏi " có ai phản đối cuộc hôn nhân này không ? " tôi vẫn giật mình nhìn vội ra phía sau, vừa vặn để nhìn thấy bóng Duy khuất sau lưng cửa giáo đường...

**

Bây giờ thì Duy ngồi đó, vẫn ánh mắt nhìn thật ấm, vẫn nụ cười nửa miệng ngạo mạn. Thấy tôi nghiêng đầu nhìn, Duy hỏi:

- Nhìn gì Duy dữ vậy hở ?
- Lâu rồi không gặp thấy Duy nhìn lạ ghê lắm. Chững chạc hẳn ra...
- Đẹp trai hẳn ra nữa phải không ? Có hối hận đã vội lấy chồng mà không đợi Duy "trổ mã" không Hạ Vi ?
- Đừng có tưởng bở Duy ạ.
- Lâu lắm rồi mới gặp, cho Duy tưởng bở một tý không được sao ? Sao dạo này Hạ Vi trốn bạn bè hết vậy ? Mấy lần bạn bè họp mặt ai cũng hỏi Duy Hạ Vi đâu. Duy nói Hạ Vi lấy chồng xong bị lão bỏ vô tủ khóa lại nên không gặp ai được.
- Duy ba sạo quá đi thôi. Chỉ tại anh Liêm không thích đi đến mấy chỗ đông người, mà Hạ Vi thì lại không thích đi một mình, nên không đi thôi.
- Tại sao lại đi một mình ? Đi với Duy chứ.

Tôi cười:

- Đi với đàn bà có chồng không sợ mấy cô chê sao Duy ?

Duy lắc đầu:

- Không hiểu tại sao Duy chưa bao giờ nghĩ đến Hạ Vi như vậy, Duy cứ nghĩ Hạ Vi như những ngày xưa thôi.
- Khác khi xưa nhiêu lắm rồi Duy ơi...
- Thật ra mấy lần đi hội chợ tết ở đây, Duy cũng nhác thấy Hạ Vi đó. Nhưng mà không dám ra hỏi, sợ phải nhìn cái mặt khó đăm đăm của lão của Hạ Vi. Thằng bé con Hạ Vi dễ thương ghê.
- Ừ, nó giống Mẹ đó Duy.

Duy cười thành tiếng :

- Duy biết ngay là Hạ Vi sẽ nói vậy mà. Trong trí tưởng tượng của Duy, Duy còn nói "nếu Hạ Vi lấy Duy nó sẽ còn đẹp trai hơn nữa đó ".

Tôi tròn mắt :

- Duy cũng có thói quen đó sao ?
- Thói quen gì ?
- Có những mẫu đối thoại tưởng tượng với Hạ Vi đó.

Duy nháy mắt:

- Ừ, lâu lâu buồn nhớ những câu nói móc nói kháy của Hạ Vi, Duy cứ nói chuyện một mình như vậy...

Tôi cúi đầu bâng khuâng:

- Hạ Vi cũng vậy đó, tưởng tượng ra những câu nói móc họng của Duy hồi xưa rồi cười một mình.
- Ngày xưa, vui quá Hạ Vi nhỉ ?

Tôi thở dài:

- Ừ, cái gì bắt đầu bằng hai chữ "ngày xưa" cũng đều êm đềm vui vẻ hết đó Duy à.

Duy đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi như thói quen cũ, chùng giọng:

- Hạ Vi ơi, Vi có hạnh phúc không ?

Tôi im lặng ngẩn ngơ. Tôi có hạnh phúc không ? Đã từ lâu tôi không còn ngớ ngẩn hỏi mình câu hỏi không có câu trả lời đó nữa. Hạnh Phúc, hai chữ mà tôi đọc...
LeBienHoa
#3 Posted : Thursday, June 9, 2005 2:35:15 AM(UTC)
LeBienHoa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 39
Points: 0

Khoảnh Khắc



Những ngày vào thu khi mà nơi tôi ở thiên hạ vẫn còn mặc quần short và áo ngắn tay ra đường, thì nơi đây trời đã bắt đầu có tuyết . Những lớp tuyết non phủ nhẹ trên mặt hồ Geneva, mờ mờ ảo ảo trong khói sương mù buổi sáng nhìn tuyệt vời như một bức tranh làm nao nao lòng kẻ xa nhà.

Buổi sáng thức giấc trong căn phòng khách sạn xa lạ qua một đêm mất ngủ vì nhớ con, nhớ nhà, tự pha cho mình một ly cafe thật đậm trước khi lái xe ra công trường. Đã hơn hai năm qua mà tôi vẫn chưa quen được với những chuyến công tác cô đơn, một mình lái xe ra phi trường gởi, leo lên chiếc máy bay ngồi chừng hai ba tiếng đồng hồ đến một cái phi trường khác, lại một mình mướn cho mình một chiếc xe, xin cho mình một tấm bản đồ và tiếp tục cuộc hành trình cũng...một mình. Hãng tôi làm thầu xây cất những nhà máy lọc dầu và hóa chất ở khắp mọi nơi trong nước cũng như ngoài nước. Và tôi, với nhiệm vụ của một kỹ sư điện chịu trách nhiệm cho cả project phải thường xuyên ra công trường trong thời gian xây cất, để trả lời câu hỏi, để xem xét, và thỉnh thoảng chỉ để họ biết tôi ở đó mà không làm ẩu. Việc làm có lẽ thích hợp với một nam kỹ sư nhiều hơn nữ vì phải thường xuyên làm việc với những người thợ to lớn và cọc cằn. Tôi nhớ những ngày đầu khi mới ra công trường gặp mấy ông thợ ngang tàng hống hách lại chưởi thề luôn miệng tôi đã phải cắn môi thật chặt để khỏi bật khóc, nhưng lâu dần cũng quen. Bây giờ thì tôi còn ngang tàng hơn cả mấy ông đó, ai lên tiếng chưởi thề trước mặt tôi là tôi quay mặt bỏ đi ngay cho dù đang trong lúc bàn luận. Mỗi lần tôi phải đi công tác là Mẹ tôi lại xót xa, bà cứ luôn miệng cằn nhằn tại sao tôi là con gái mà họ lại gởi tôi đi công tác xa nhà. Tôi phải nhắc cho Mẹ nhớ rằng mỗi khi được tăng lương hay tiến chức tôi vẫn đòi hỏi phải được đối xử ngang hàng với những người nam nhân viên khác không lẽ đến hồi đi công tác thì lại nói mình là con gái không đi được ? Bụng làm thì dạ chịu đó mà, vả lại nhờ những chuyến đi công tác đó mà tôi đã học hỏi được rất nhiều, những sáng tạo trên mặt giấy không thể nào sánh bằng với thực tế...Chỉ có một điều rằng để mở mang thêm kiến thức cho mình mà phải xa con thì là một bài học quá đắt . Vì vậy thường thì tôi luôn cố gắng để những chuyến đi xa của mình ngắn chừng nào tốt chừng đấy, có khi tôi phải bay đêm để rút ngắn thời gian xa nhà. Đến nơi, tôi thường mè nheo năn nỉ mấy ông thợ làm cho đến 8 – 9 giờ đêm để tôi có thể bay về vào sáng sớm ngày hôm sau.

Đường từ khách sạn ra đến công trường hôm nay xe cộ đông như mắc cửi. Tôi vừa cho xe nhích từng tý một, vừa bâng khuâng buồn khi nghĩ đến cuộc cãi vã thật vô lý với chồng tôi trước khi đi. Dạo này những cuộc cãi vã như vậy xảy ra rất thường xuyên. Đôi khi chỉ vì một cái bill trả trễ mà chúng tôi cũng nhằn nhau cho đến sáng, chuyện này nối tiếp chuyện kia, chẳng ai chịu nhường ai lời nào. Đôi khi tôi lẩn thẩn tự hỏi có phải bây giờ tình yêu đã không còn mà chỉ còn là bổn phận ? Anh nói tôi không còn như xưa, tôi trách anh đã thay đổi...Đâu đó trong khoảng thời gian gần mười năm chung sống chúng tôi đã lạc mất nhau. Người ta vẫn nói “thà lấy người yêu mình hơn là lấy người mình yêu". Tôi vẫn tự hào rằng mình may mắn khi có được cả hai . Chuyện tình thật đẹp của những năm đại học, một thuở hẹn hò với những bức thư tình ngọt lịm. Những lần trốn học đi chơi, những con đường nhiều cây thưa người với những tên gọi của riêng hai đứa . Những buổi tối ôm điện thoại nói chuyện cho đến sáng mà vẫn chưa hết chuyện. Bây giờ, chỉ câu trước câu sau là chúng tôi đã muốn cãi nhau. Tôi chợt nghe mằn mặn môi khi nghĩ đến một kết cuộc...

Tôi cho xe ghé vào tiệm Krispy Crème mua mấy hộp Doughnuts cho mấy ông thợ, mẹ tôi vẫn dạy “miê’ng trầu là đầu câu chuyện” nên lần nào tôi lên công trường cũng mua đồ ăn dụ ngọt mấy ông thợ và lần nào thì mấy ông cũng khó chối từ trước những đòi hỏi của tôi. Tôi mua thêm cho mình một ly latte và hai ly cappuccino cho ông construction manager và chú Sơn. Nghĩ đến chú Sơn tôi mỉm cười một mình, chú là người chỉ huy mấy ông thợ điện ở công trường này. Tôi vẫn còn nhớ hôm ông Mike vô phòng làm việc của tôi hớn hở khoe:

- Vivian này, tôi có một món quà bất ngờ cho cô.

Tôi cười trêu ông:

- Quà gì? co’ phải ông sắp nói với tôi rằng ông không cần tôi lên đây nữa không ? Ông đuổi cổ tôi về với con bởi vì tôi chỉ là con nhỏ kỹ sư điện người Việt Nam vô tích sự ?

Ông cười đỏ mặt,lâu lâu tôi lại đem câu chuyện cũ ra để chọc ông. Tôi biết ông Mike gần hai năm nay, ông là người construction manager của cái project đầu tiên của tôi. Lần đầu gặp tôi ông đã thở dài ngao ngán và thật tình cờ tôi nghe được lời than vãn của ông với bà thư ký:

- Số tôi đúng là số con rệp mà, được giao cho một cái project phải làm nhanh nhất, lộn xộn nhất và bộ hết kỹ sư rồi sao mà họ gởi cho tôi một kỹ sư điện vừa là con gái vừa nhỏ thó đứng chưa đến bụng thiên hạ thì làm sao mà nói thợ nghe được ?

Hôm đó tôi đã tức ông cành hông và quyết phải làm hết sức mình để ông không được xem thường “con nhỏ kỹ sư”. Project làm nhanh hơn thời hạn, ít phiền toái nhất và đã tiết kiệm được cho hãng một số tiền không phải là nhỏ. Ngày ăn mừng ông đã cám ơn tôi và thú nhận ông đã quá coi thường tôi lúc đầu . Từ đó tôi và ông trở thành bạn thân. Project nào ông cũng đòi phải có tôi, và ông thường xuyên bao che với xếp lớn cho tôi tự do rong chơi những lúc không có việc làm ngoài công trường.

Ông Mike lắc đầu :

- Đừng có ham. Cô bị mắc kẹt với tôi rồi, tôi đi đâu là kéo cô theo đó - nói rồi ông giơ tay ra sau vẫy một người:

- Để tôi giới thiệu cho cô người electrical superintendent mới nhá. Đây là Sonny, người đồng hương của cô đó.

Người đàn ông vừa được giới thiệu tiến đến phía tôi giơ tay ra bắt:

- Chào cô Vivian. Nghe ông Mike nói về cô mãi mà hôm nay mới được gặp.

TôI mỉm cười nhìn người đối diện, ông khoảng trung niên với dáng dấp thư sinh nhiều hơn là vạm vỡ của một người làm công trường. Ông Mike nhìn chúng tôi cười cáo lui:

- Hai người làm quen với nhau đi nha. Tôi phải đi gọi điện thoại cho mấy nơi.

Người đàn ông hỏi tôi bằng tiếng mỹ:

- Cô bay lên đây sáng nay hở ?

Tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời bằng tiếng Việt:

- Chú cứ nói tiếng Việt Nam với cháu được rồi. Cháu tên là Hạ Vi .

Người đàn ông thở phào:

- Cám ơn cô, tôi tên là Sơn, tôi không dám tự động nói tiếng Việt với cô vì không biết cô có biết nói tiếng Việt Nam không vì cô nói tiếng mỹ hay quá.

- Chú quá khen thôi, nhưng Vi nhớ Bố Vi vẫn nói rằng không nói được tiếng Việt Nam không có nghĩa là mình nói rành tiếng Mỹ đâu chú à.

Chú Sơn cười:

- Hạ Vi nói chuyện liến thoắng quá, thảo nào ông Mike cũng phải chịu thua cô.

Đó là chuyện cách đây hơn nửa năm. Nửa năm làm việc với chú Sơn tôi đã học được ở chú rất nhiều. Tôi chỉ có lý thuyết nhiều nhưng thực tế thì mù tịt. Tôi và chú thường liên lạc với nhau qua điện thoại và email nhiều hơn gặp mặt vì tôi có cả hai, ba cái projects khác nhau nên có khi hơn cả tháng tôi mới lên đây một lần. Mỗi lần đến là tôi lại vội vội vàng vàng làm cho xong việc để đi về nên cũng không trò chuyện nhiều với chú. Cho đến lần vừa rồi, hôm đó tôi làm biếng làm lên dạo chơi trên internet đọc thơ văn thì chú bước vào đứng sau lưng từ lúc nào tôi cũng chẳng hay, cho đến khi chú ho nhẹ tôi mới giật mình quay lại. Chú nhìn tôi chăm chú:

- Chú không ngờ Hạ Vi thích vô mấy cái web-site này. Hạ Vi làm chú đi từ ngạc nhiên nọ đến ngạc nhiên kia đó nha.

Tôi cười :

- Sao kỳ vậy chú ?

- Tại vì ở Hạ Vi là tràn đầy những mâu thuẫn. Này nhé lúc mới gặp Hạ Vi chú cứ nghĩ Hạ Vi hiền và nhát lắm đến khi nghe Hạ Vi xì nẹc mấy ông thợ chú mới thấy Hạ Vi chả có thỏ đế tý nào - chú nheo mắt chọc tôi – rồi làm việc với Hạ Vi chú thấy Vi rất cứng rắn và nguyên tắc nhưng rồi hôm nọ thằng Steve bị thương Vi lại hốt hoảng đến bật khóc. Còn nữa, Hạ Vi chọn ngành điện, lại là điện cao thế mỗi lần Vi leo lên mấy cái motor bự nhìn hùng hổ như là con trai tưởng chẳng bao giờ biết mơ mộng thì bây giờ lại biết Vi thích thơ văn. Đúng là bằng này tuổi rồi mà chú vẫn chẳng hiểu đàn bà con gái tý ty nào cả.

Tôi định nói "hèn chi chú bị vợ bỏ" nhưng lại không dám nên chữa lại:

- Người ta vẫn nói đàn bà là một sinh vật khó hiểu mà chú. Vi cũng đâu ngoại lệ được.

Tôi thích thú khi biết được rằng chú Sơn cũng là con mọt sách. Chú kể cho tôi nghe hồi đó chú mê văn chương lắm, chú định thi vô đại học văn khoa nhưng bố mẹ chú cản nói học văn khoa có vẻ yếu đuối quá nên muốn chú vô luật khoa. Tôi trêu chú:

- Rồi chú có "để người tên Duyên đau khổ muôn niên" không ?

Chú lắc đầu:

- Đau khổ muôn niên thì chỉ có chú thôi Vi ơi. Nhưng chú không có duyên với luật nên mất nước trước khi chú có dịp đặt chân đến giảng đường.

Chú đọc đủ mọi sách, tiếng Việt cũng như tiếng mỹ, tôi hỏi đến cuốn sách nào chú cũng đã đọc qua. Cả buổi chiều hai chú cháu vừa làm việc vừa bàn luận văn chương. Ngày hôm sau, trước khi tôi từ giã mọi người để ra phi trường, chú Sơn đưa cho tôi một cái binder thật dầy dặn dò:

- Chú cho Hạ Vi mượn cái này đem lên máy bay đọc cho đỡ buồn.

Ngồi trên máy bay, tôi xuýt làm rơi ly nước trên tay khi mở cái binder, đó là một xấp thơ viết tay, trang đầu tiên là mấy dòng chữ của chú Sơn viết trên một cái post-it notes:

" Hạ Vi thân,

Đã lâu rồi chú mới lại muốn chia xẻ với người khác những phút giây lãng mạn của chú. Đây là những bài thơ chú viết những lúc thật một mình. Đọc để thấy "đàn ông" cũng có những "khó hiểu" như đàn bà vậy Vi nhé..."

Những bài thơ của chú phần lớn là thơ tình. Những bài thơ ngập đầy nuối tiếc nhưng tuyệt nhiên không hờn trách. Chuyện của chú tôi đã có lần nghe ông Mike kể lại, chú làm cho hãng này đã lâu. Chú đi theo ông Mike từ công trường này qua công trường khác và rất thích công việc. Nhưng rồi chú lập gia đình và vợ chú không thích chú vắng nhà thường xuyên. Cách đây năm năm chú theo lời vợ xin nghỉ việc để dọn nhà qua California. Nhưng rồi vợ chồng chú li dị và chú lại trở về làm với ông Mike. Lúc ông Mike kể cho tôi nghe ông đã chọc tôi "đàn bà tụi bay mà, được đàng chân là lân đàng đầu" , tôi đã bĩu môi "mấy ông chỉ giỏi đổ thừa, biết đâu chẳng phải là lỗi của ổng...".

Thời khoá biểu hôm nay của chúng tôi thật bận rộn. Phải cho tất cả các máy móc chạy thử trước khi bàn giao nhà máy lại cho chủ. Tôi rất ghét những vụ start-up này vì chẳng biết bao giờ mới có thể về nhà được. Chỉ cần một cái máy không chạy là tôi không rời công trường được. Mỗi lần đi start-up chồng tôi lại dặn là "chừng nào em ra đến phi trường hãy gọi điện thoại về cho anh" vì tôi cứ hẹn lần hẹn lữa "mai em về" và cái "mai" đó đôi khi kéo dài cả gần tuần lễ. Tôi trả lại cho chú Sơn tập thơ của chú cùng với ly capuccino:

- Lâu lắm rồi Vi mới được một ngạc nhiên thú vị như vậy. Cám ơn chú.

Chú nháy mắt với tôi rồi lại trở về với công việc. Giờ ăn trưa hai chú cháu ngồi gặm cái chicken burger bàn chuyện, tôi hỏi chú:

- Chú nghĩ ngày hôm nay xong không ?

Chú hăng hái:

- Chắc là xong đó Vi à. Cũng may lần này không bị trục trặc nhiều. Sáng mai Vi bay về hở ?

Tôi gật đầu :

- Vi cũng hy vọng là xong, vì tuần tới phải lên Denver nên không muốn ở đây lâu.

Chú nhìn tôi thương hại :

- Đi xa gia đình vầy cũng khó cho Vi quá hở ? Nhớ chồng con.

- Nhớ con thôi chú ạ. Còn chồng thì xa nhau đỡ cãi nhau...

Tôi giật mình ngừng lại, tôi vốn không thích than thở với ai về chuyện của mình. Tôi sợ phải nhìn những ánh mắt thương hại. Chú Sơn vờ như không để ý nói khẽ :

- Hạ Vi lên trên này mấy lần rồi nhưng chắc chưa đi hết khu Lake Geneva này đâu phải không ? Ngoại trừ mấy chỗ shopping.

- Chỗ shopping là đủ rồi chú. Còn mấy cái chỗ khác thì có gì mà vui ? - Tôi le lưỡi chọc chú thầm cám ơn chú đã đổi đề tài.

- Tối nay nếu xong việc sớm chú mời Vi đi ăn tối với chú được không ? Ở đây có cái piano bar bán đồ ăn pháp ngon lắm.

Tôi gật đầu không một chút lưỡng lự. Chú đi rồi tôi mới ngẩn ngơ với chính mình, từ hồi đi làm tôi đã đặt ra một thông lệ cho mình rằng không bao giờ đi ăn riêng rẽ với bất cứ người đàn ông nào cho dù có tình ngay đến đâu. Những lần đi công tác tôi thường order room service rồi ở trong phòng coi tivi hay siêng lắm thì chạy đi mua đồ to-go về ăn. Chồng tôi thường nói "em phải hoà đồng với mọi người thì mới làm việc được, anh không ghen đâu". Tôi thường giải thích với anh rằng tôi làm vậy là cho riêng tôi không phải vì sợ anh ghen. Vậy mà hôm nay tôi đã nhận lời đi ăn tối với chú Sơn thật thản nhiên giữa một thành phố xa lạ...

Buổi chiều trở về khách sạn tôi đã đứng lưỡng lự trước tủ quần áo rất lâu, không biết chọn cho mình bộ quần áo nào để đi ăn tối với chú Sơn. Y phục của tôi cho những lần ra field thường chỉ là mấy cái quần jean và áo jacket. Tôi có đi đến đâu đâu mà đem đồ để diện làm gì ? Bây giờ thì tôi lại tiếc rẻ mình đã không đem bộ quần áo nào coi cho có vẻ "tiểu thơ" một chút...Tôi tròn mắt nhìn chú Sơn khi gặp chú dưới lobby của khách sạn. Chú mặc một cái áo jacket đen ra ngoài cái áo cổ lọ nhìn phong trần và đẹp trai khác hẳn với hình ảnh chú mỗi ngày tôi gặp ngoài công trường. Chú cười khi tôi đem ý nghĩ này nói với chú:

- Chú đã nói hôm nay chú mời Hạ Vi đi ăn rồi, không cần phải khen nịnh chú đâu.

Nhà hàng chú đưa tôi đến là một nhà hàng Pháp thật sang trọng. Tôi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc nhăn mũi nói:

- Nhìn Vi giống con bé lọ lem quá hở ?

Chú Sơn cười gật đầu:

- Hạ Vi giống cô bé lọ lem nhưng mà là cô bé lọ lem sau khi gặp bà tiên.

Tôi bắt chước chú đáp lại:

- Vi không trả tiền hôm nay đâu, chú khỏi cần nịnh.

Hai chú cháu cùng cười. Những tiếng cười kéo dài suốt bữa ăn tối. Đã lâu, lâu lắm rồi tôi mới có được một buổi tối thật thoải mái và vui như vậy. Chú Sơn nhẹ nhàng săn sóc cho tôi từng tý một. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt chợt thấy hồn chơi vơi với những rung động của một thời đã xa. Chú chợt nhìn tôi chăm chú rồi thở dài:

- Có những lúc như thế này chú lại hối hận mình đã bỏ thuốc lá.

Tôi ngơ ngác:

- Tại sao vậy chú ?

- Tại ngồi trước mặt Hạ Vi chú bỗng thấy tay chân mình thừa thãi, nếu có điếu thuốc để cầm chắc đỡ hơn - chú cười nhẹ - nghe có vẻ giống cậu con trai mười tám tuổi hơn là ông già hơn bốn mươi phải không Vi ?

Tôi đỏ mặt tránh tia nhìn của chú, lấy cái muỗng cafe múc những bọt whip-cream trên ly Irish coffee cho vào miệng. Chỉ một đêm nay thôi tôi có thể cho phép mình quên mất mình đã có chồng không nhỉ ? Quên những cuộc cãi vã, quên cái không khí nặng nề trong gia đình, quên trách nhiệm, quên những điều lễ giáo mà tôi đã được giáo dục... Quên hết, để chỉ còn nhớ mình vẫn còn một con tim biết thở miệt mài và người đàn ông rất chững chạc và tình tứ trước mặt. Có thể nào...

Chú Sơn hỏi:

- Sao Hạ Vi không khuấy ly cafe lên mà ngồi ăn whip-cream không vậy ?

Tôi cười:

- Vi thích nếm cái vị ngọt ban đầu xong rồi mới uống đến cafe.

- Nhưng như vậy đến cuối cùng ly cafe sẽ đắng lắm.

- Lúc đó thì Vi sẽ cho thêm đường chú ạ. Vi ít khi nào uống cafe buổi tối lắm, đêm nay chắc khó ngủ rồi.

Chú Sơn trả lời thật khẽ:

- Lâu lâu thức một đêm cũng thú vị lắm Vi. Chú làm hoài đó chứ...

Tôi định nói với chú rằng đêm nay tôi khó ngủ có lẽ không phải vì ly cafe mà vì buổi tối hôm nay. Vì ánh mắt của chú giữa một khung cảnh mờ ảo trong tiếng dương cầm du dương... Đúng lúc đó thì người nhạc sĩ dương cầm dạo bản nhạc Fur Elise của Beethoven, bản nhạc thật quen thuộc mà con trai tôi vẫn đàn cho tôi nghe mỗi buổi tối. Giận chồng tôi cũng chẳng gọi phone cho con. Chỉ một lời nhắn thật ngắn ngủi trong máy vào giờ mà tôi biết cả hai cha con đều không có ở nhà. Lời nói trên môi như bị tắc nghẹn. Tôi bỗng nhớ con đến quắt quay. Chú Sơn nhận ra vẻ thay đổi của tôi hoảng hốt:

- Hạ Vi có sao không ?

Tôi nhìn chú cười méo xệch :

- Ông nhạc sĩ đang đánh bản nhạc mà con trai Vi vẫn đánh cho Vi nghe hàng đêm.

Chú ngạc nhiên:

- Chú tưởng con trai Vi còn nhỏ lắm chứ ?

- Vâng, nó mới sáu tuổi thôi chú.

- Wow, sáu tuổi mà đã chơi được nhạc của Beethoven, thiên tài đó nha.

Tôi hãnh diện:

- Không thiên tài đâu chú, chẳng thích học đàn tý nào tại mẹ bắt thôi. Nhưng chú biết đó ai học đàn piano cũng thích bài Fur Elise này, Vi thích lắm nhưng chẳng biết đàn chỉ gõ gõ vài notes thôi. Nó biết mẹ mê bài này nên từ hồi mới đi học là đã đòi cô giáo chỉ cho đánh bài này, tối nào cu cậu cũng tập nên đánh bản nhạc này hay lắm.

- Cậu bé thương mẹ quá.

Tôi cúi đầu mắc cở với chính mình:

- Vâng, nó thương mẹ lắm chú ạ. Cái gì cũng chỉ có mẹ là nhất thôi. Mỗi lần Vi đi công tác như thế này nó nhớ lắm.

Tôi ngẩng đầu nhìn chú :

- Mình về được không chú ? Vi muốn về phòng gọi điện thoại về cho nó trước khi nó đi ngủ.

Chú gật đầu:

- Để chú đưa Vi về.

Tôi im lặng suốt đoạn đường về khách sạn. Chú Sơn cũng tôn trọng không nói với tôi tiếng nào. Tôi thấy mình thật có lỗi với chú Sơn và với chồng con. Tôi đã lợi dụng chú để tìm lại những gì mình đã mất với chồng. Tôi chợt nhớ đến câu nói mình đã nói với chú Sơn về ly Irish coffee, "Vi thích cái vị ngọt ban đầu" vâng, tôi đã nếm hết cái ngọt ngào của những ngày là tình nhân và những năm tháng đầu của hôn nhân. Bây giờ khi ly cafe đã bắt đầu đắng thì tôi lại từ chối bỏ thêm đường. Hình như tôi còn đang định bỏ ly cafe đó đi để tìm cho mình một ly cafe mới cho tôi được lại lần nữa nếm những bọt whip-cream trên mặt. Tôi chẳng thế nào nhớ nổi lần sau cùng mình không gắt gỏng với chồng, tất cả những gì anh làm đều chướng tai gai mắt với tôi. Tôi đòi anh phải làm những vần thơ tình tứ như chú Sơn mà quên rằng anh chẳng có phút giây nào "thật một mình", anh phải lo cho con những ngày tôi vắng nhà và phải "đấu trí" với tôi những ngày tôi ở nhà. Không biết từ lúc nào tôi đã coi anh là nguyên nhân của tất cả những gì không hoàn hảo trong cuộc đời mình mà quên đi rằng có lẽ anh cũng là nạn nhân của cuộc sống như chính tôi... Mắt tôi mờ đi trong bóng đêm.

Chú Sơn cho xe vào parking của khách sạn, im lặng một chút rồi chú đặt tay trên bàn tay tôi :

- Hạ Vi à, Vi chưa làm một điều gì để phải bối rối như vậy đâu Vi.

Tôi nhìn chú, trong khoảnh khắc chợt hiểu mình thêm, cười thật hồn nhiên:

- Vâng, cám ơn chú thật nhiều. Chú về đi đừng đưa Vi vô nhé.

Chú gật đầu:

- Chú đợi Vi lên phòng bật đèn lên chú ngồi dưới này nhìn thấy xong chú sẽ về.

- Vâng, good night chú.

Tôi lên trên phòng của mình, bật đèn lên, rồi đứng nép bên trong tấm màn cửa nhìn xuống. Chú Sơn de xe ra, nhìn lên phòng tôi. Tôi thấy Chú khựng lại một hồi thật lâu rồi mới cho xe đi. Tôi thầm thì :

- Chú Sơn ơi, chú là một người bạn tốt. Nhưng Vi sẽ không trở lại nơi này nữa đâu. Vi chỉ gặp lại chú khi tâm hồn mình thật bình yên. Tạm biệt chú.

Tôi giơ tay khép nhẹ tấm màn cửa, quay người vô sửa soạn hành trang cho một cuộc trở về...

11/21/02


Hoài Yên

----------
Mulan
#4 Posted : Thursday, June 9, 2005 4:02:14 AM(UTC)
Mulan

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4
Points: 0

quote:
Gởi bởi LeBienHoa

Một trong những truyện ngắn của HY mà LBH rất thích.


Dư Âm Ngày Cũ

03/14/03

Hoài Yên



Yeah, me too. Đây là cái truyện của HY mà Tầu thích nhất.

HY chérie, đây có phải là nhờ cái truyện này mà chúng mình..... wen nhao.... đó phải không?Wink
Wink
T-Blue
#5 Posted : Thursday, June 9, 2005 6:09:59 AM(UTC)
T-Blue

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 10
Points: 0

T mê đọc truyện Hòai Yên từ dạo là HV bên TN.
Khi nào, T làm "audio book" với những mẫu truyện ngắn này,
được không hở HY?
Hoài Yên
#6 Posted : Thursday, June 9, 2005 11:10:16 PM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

Chị PC cho HY lên chức làm mấy hôm nay HY "gun" quá chẳng dám nói năng gì trong đây... Shy

Cám ơn anh LBH đã post truyện của HY.

Bài Dư Âm Ngày Cũ là bài HY cũng thích vì đó là bài mà "HY mí Tầu" nên duyên đó... Wink

Chị TM ơi,

HY nhớ mấy ngày đầu mới vô TN HY cứ đi vô nhà chị TM nghe nhạc, từ lúc trao đổi với chị TM HY khóai chí ghê lắm vì mình mà cũng quen được với người nổi tiếng... Blush... để có thể vênh mặt nói mình biết chị TM từ khuya rồi... Big Smile

Chừng nào chị TM định làm audio book chị TM pm HY cho HY biết thêm chi tiết nha... Rose

Cám ơn tất cả mọi anh chị, bạn bè đã khuyến khích cho HY viết. Từ ngày còn bé HY đã mê đọc truyện và thích viết. Có lẽ vì HY thừa hưởng cái máu văn nghệ của bố. Mẹ không thích HY viết văn "con gái mơ mộng cho lắm chỉ khổ", có lẽ vì cái máu văn nghệ của bố làm mẹ tốn bao nhiêu là nước mắt... Thế nên HY viết văn chỉ "mình ên" mình biết. Có thể một ngày đẹp trời nào đó khi mà HY uống đủ thuốc liều HY sẽ đem những bài này về cho bố mẹ đọc... SadShy
Phượng Các
#7 Posted : Friday, June 10, 2005 6:39:04 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Hoài Yên

Chị PC cho HY lên chức làm mấy hôm nay HY "gun" quá chẳng dám nói năng gì trong đây... Shy


Hòai Yên ơi,
Cho lên chức dễ quá mà, bây giờ HY có thể cho một ai đó lên chức được giùm hay không? HY thấy có ai viết hay, yêu văn chương chữ nghĩa, thích sáng tác thì HY đem họ lên đây giùm. Chừa cái post đầu tiên để đăng tiểu sử (có hình càng tốt). Các post sau thì giới thiệu tác phẩm của họ hay các bài phê bình về họ. À, nhớ là cây viết phụ nữ à nha. Cám ơn HY trước (và các bạn khác nếu có hảo ý làm cho bộ sưu tập này thêm phong phú). Rose
Users browsing this topic
Guest (6)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.