Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Trần Thụy An Phương
Phượng Các
#1 Posted : Monday, February 20, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
thơ trần thụy an phương

Gửi Bạn

Thân thương tặng lớp 12A1 và nhóm TNSP
khoá học 1993-1996, trường PTTH Hàng Hải, HP.


Ngày mai bạn về thăm phố
Ghé vào chỗ cũ ta thương
Nhặt giùm chùm hoa vỹ phượng
Hạ xưa đốt cháy con đường

Ngày mai gom nhớ trăm phương
Gửi về thăm ngôi trường cũ
Đánh thức thời gian đã ngủ,
Tựu trường đâu chỉ mùa thu

Chợt thèm lời giảng êm ru
Quay quắt ghế bàn bụi phủ
ước mơ xoe tròn ấp ủ
Bao giờ mới đủ phôi thai?

Ngày mai, bạn nhé, ngày mai
Đi qua một chặng đường dài
Bạn bè xưa ta gặp lại
Hỏi lòng ai chẳng thương hoài?

Phòng tự học ĐH. Ngoại Thương HN, 29-12-1997

Về với Bình Yên

Cho tôi lên tàu về thăm lại Bình Yên
Chậm thôi nhé, kẻo làm nhàu ký ức
Tôi vẫn nhớ đôi mắt thơ sáng rực
Đón mẹ trở về sau phiên chợ chiều tan

Nơi này đây, xưa chiến trận ngổn ngang
Nơi những cỏ lau làm cờ, những cây sào làm giáo
Bạn và tôi ở trên hai trận tuyến
Cùng thét gào “Quân ta xung phong”

Nơi này đây xưa tôi đã chơi rong
Gom lá cây về làm vòng nguyệt quế
Bạn hồn nhiên nhận làm “chú rể”
Đến nhà tôi, xin rước “cô dâu” về

Nơi này đây tôi đã trót đam mê
Nào An-dec-xen và cô bé bán diêm tội nghiệp
Này La-phong-ten và bài ca Lao động
Là mênh mông thần diệu tình người

Bình yên xưa tôi đã lớn thành người
Rời xa nó để đi tìm cái mới
Này, tàu nhé, hãy để tôi lại nhé?
Sao lại không, tôi là chủ nhân mà?

Ở nơi đây tôi mới thật có nhà
Có vòng tay mẹ cha và trái tim hiền hậu
Tôi không thể tìm ở đâu được thế
Hãy để tôi về, với thật sự là tôi!

17.12.1998

Bụi Đời

Những em bé lang thang đầu đường xó chợ
Các em ước mơ gì, ơi những em bé bơ vơ?
Ôi những gương mặt thơ hằn in nắng cháy
Đôi bàn tay thô ráp sạn chai
Các em nào có tội với ai
Sao đã phải mang bụi đời sớm vậy?

5-1998

Con đường xưa

Đã lần nào trở lại con đường xưa
Những nắng mưa chưa làm phai sỏi đá
Những phiến lá đổ vàng cùng trăng bạc
Những nhạc công ve dế hát ngân nga

Những nẻo đường ta chập chững bước qua
Đâu cũng có dấu chân ngà của mẹ
Những vất vả cả đời người cam chịu
Dành cho ta, một chất ngọc sáng ngời

Rồi một ngày ta xa mẹ phương trời
Con đường cũ vẫn dấu chân xuôi ngược
Mẹ đội nắng trên con đường xuống chợ
Vẫn những lời nhắn nhủ đứa con yêu

Để một lần ta ghé lại đường xưa
Những sỏi đá, nhuộm trắng màu tóc mẹ
Những khúc hát chứa chan tình biển cả
Đón ta về, ru giấc ngủ tuổi thơ

2-4-1995
Phượng Các
#2 Posted : Tuesday, February 21, 2006 1:51:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Câu chuyện tình yêu

truyện dịch

Công ty của tôi nằm ở tầng 20 của toà nhà Phúc Châu Minh, tầng 8 là Đài truyền hình hữu tuyến nổi tiếng Phúc Kiến. Cuối tháng 2 năm 2001, một người bạn làm việc tại đài đã ra sức động viên tôi tham gia vào chương trình “Nơi gặp gỡ tình yêu” của họ. Nhìn bộ dạng lưỡng lự của tôi, bạn tôi đã kích thích bằng cách chê tôi không có đủ tự tin vào bản thân. Tự ái nổi lên thế là tôi nhận lời. Thật ra thì tôi cũng là người rất tự hào về mình với dáng vẻ bên ngoài thanh tú, hoạt bát, lại còn có một giọng hát khá là truyền cảm ngọt ngào nữa. Ngoài ra, tôi cũng mời luôn cả trưởng phòng Hạo Vũ tham gia, anh đã đồng ý.

Trong chương trình, tôi là cô gái mang số báo danh 4, còn Hạo Vũ mang số báo danh 3.

Cũng chỉ vì nể bạn mà tôi tham gia nên thật sự cũng không có hào hứng mấy, ngay đôi kính áp tròng là vật thường ngày bất ly thân tôi cũng không đeo. Màn đầu với mái tóc ngắn kiểu mốt mới nhất, biểu diễn điêu luyện bài hát tủ “ánh trăng trong thành phố”. khán giả phía dưới vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt. Tôi cũng không để ý lắm vì tôi và Hạo Vũ đã sớm có một thoả thuận rằng chúng tôi sẽ chọn nhau.

Bỗng nhiên, tôi để ý đến người đàn ông mang số 5, có vẻ giống như một thày giáo, nói năng uyển chuyển, hài hước tên là Ngô Mẫn Cang, con người anh ta thật khó chê: Tốt nghiệp Đại học Hoá lý Hoa Trung, làm việc ở một Công ty liên doanh, thu nhập ổn định, đã có nhà riêng ở khu Hoa Viên phồn thịnh, yêu thích văn học cổ điển. Ngô Mẫn Cang giới thiệu bố mình là Hiệu trưởng một trường tiểu học ở quê, anh và người anh trai thoát ly khỏi nhà để tự lập. Anh trai hiện nay đang học ở một Đại học tại thành phố Washington ở Mỹ, còn anh cũng nỗ lực để xây dựng cho mình một cuộc sống riêng. Tôi bỗng thấy tình cảm trong mình khác lạ: Người đàn ông có tài, có chí, điềm đạm này chẳng phải là người bấy lâu nay mình mong đợi hay sao?

Màn hai bắt đầu, tôi có ý định chuyển câu hỏi mà tôi sẽ hỏi Hạo Vũ cho Ngô Mẫn Cang: “Xin hỏi anh, số 5, giữa những người yêu nhau có cần vừa quan tâm chăm sóc lẫn nhau lại vừa phải giữ một khoảng cách nhất định không? ý của anh như thế nào?”. Câu trả lời của Ngô Mẫn Cang thật là khéo léo: “Tôi cho rằng khoảng cách sẽ làm nảy sinh cái thi vị à”.

Tuy nhiên, Ngô Mẫn Cang đã không hỏi tôi bất kỳ một câu hỏi nào cả, ngược lại anh ấy đã đem quả “tú cầu” trao cho cô gái số 5 Ngũ Quyên. Kết thúc màn hai, khi mọi người lựa chọn ý trung nhân cho mình thì tôi và Ngũ Quyên đều chọn người số 5 Ngô Mẫn Cang. Thế nhưng Ngô Mẫn Cang đã không hề thay đổi để chọn tôi, anh ấy chỉ chọn cô gái số 5 Ngũ Quyên.

Tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, có phải họ cũng có một thoả thuận sẽ lựa chọn nhau như tôi và Hạo Vũ hay không?. Màn thứ ba khi bình chọn bạn, tôi đã chọn Khí Quyền. Bao nhiêu đau khổ, oán hận, tự ái, các cảm giác cứ đan lẫn trong tôi, tôi đã quá giận Ngô Mẫn Cang rồi, nên đến cuối trong màn “ghép đôi” tôi đã giận dỗi mà chọn lại như cũ là Hạo Vũ. Kết thúc chương trình hôm ấy có ba đôi: Nam số 1 với nữ số 1, nam số 3 và nữ số 4, nam số 5 cùng nữ số 5. Những người tham gia và người xem đều cảm thấy rất thoả mãn.

Mặc dù chương trình đã khép lại rồi mà lòng tôi lại bắt đầu như có tiếng mưa rơi. Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ rằng khi tham gia chương trình này lại tìm thấy một nửa của tôi, càng không nghĩ được rằng mình lại bị người ta từ chối lựa chọn. Hạo Vũ mỉm cười với tôi: Ngô Vân Bình này, có phải cô đã chấm anh số 5 rồi? Thế mà tại sao người ta lại không chấm cô nhỉ? Thật may là cô đã tỉnh ra mà chọn tôi chứ nếu không chắc là đôi nam nữ số 5 khó mà thành công được vì “người thứ ba” này đây. Tôi lườm anh ta một cái rồi lấy hết can đảm để đưa cho Ngô Mẫn Cang số điện thoại của mình, rồi cùng đồng nghiệp ra về mà trong lòng cảm thấy chẳng vui vẻ chút nào.

Đêm hôm ấy, tôi không thể chợp mắt, chỉ vì người đàn ông lần đầu mới gặp Ngô Mẫn Cang. Tôi không hiểu nổi, giữa tôi và Ngũ Quyên cuối cùng thì thua kém nhau cái gì?

Ngày thứ hai, tôi tìm đến người bạn làm ở đài truyền hình để tìm hiểu Ngũ Quyên. Tôi nghe bạn tôi kể: Ngũ Quyên và Ngô Mẫn Cang không hề biết nhau từ trước, hơn nữa Ngũ Quyên đã có bạn trai rồi, tôi cảm thấy lại có niềm vui trở lại.

Trưa hôm ấy, tôi đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại: hoá ra là của Ngô Mẫn Cang. Thì ra Đài truyền hình mời Ngô Mẫn Cang đến lấy ảnh, nhưng anh ấy lại đang công tác tại Quảng Châu, trong lúc lo lắng anh ấy lại chỉ tìm thấy số điện thoại của tôi nên muốn nhờ tôi giúp đỡ. Tôi cảm thấy vui đến nghẹt thở: “Đài truyền hình còn tặng cho mỗi đôi thành công một đôi vé máy bay đi du lịch, tôi đã lấy hộ cho anh, nhưng đến khi trở về anh sẽ hậu tạ tôi như thế nào?”. Anh ấy không hề do dự trả lời: “Kết thúc chuyến công tác anh sẽ mời em đi ăn nhé?”.

Tôi vui sướng đến run người. Tôi đoán hôm ở đài truyền hình Ngô Mẫn Cang không thích tôi có thể là vì tôi ăn mặc hơi mốt quá chăng, nên anh ấy cho tôi là ngưòi lập dị hoặc là người từ hành tinh khác. Tôi nhờ bạn ở đài truyền hình hẹn gặp Ngũ Quyên hộ. Trong buổi nói chuyện tôi đã kín đáo quan sát cô ấy, nhờ cô ấy dạy cho cách trang điểm thanh nhã. Sau đó Ngũ Quyên rất nhiệt tình đưa tôi đến một cửa hiệu làm đầu, mời một tay kéo lành nghề tạo cho tôi kiểu tóc hiền thục nhất, lại còn đưa tôi đến cửa hàng quần áo “Thục nữ” chọn đồ.

Ngày 20/3/2001, cuối cùng thì tôi cũng nhận được điện thoại của Ngô Mẫn Cang. Quả như là một giấc mơ ! Buổi chiều, tôi xin phép nghỉ sớm. Tôi cẩn thận gội đầu sấy chải mái tóc đầy nữ tính của mình, bên trong mặc chiếc T-shirt, bên ngoài choàng một cái áo sơ mi trắng, lựa cái váy màu cà phê. Soi mình trong gương tôi cảm thấy rất tự tin.

Lúc gặp Mẫn Cang, tôi phát hiện thấy đôi mắt anh ấy sáng ngời. Anh ấy đưa tôi đi ăn, chúng tôi nói chuyện về chương trình đã tham gia, rôi về truyền thống đậm đà bản sắc. Anh ấy rất ngạc nhiên, cuối cùng đã hỏi tôi: “Từ hôm chia tay chương trình đến giờ, em là một con người khác hẳn. Thật sự em là ai?”. Tôi mỉm cười đầy ngụ ý: Thế anh cho con người nào thanh tú hơn? Anh ấy gật đầu thừa nhận hôm nay tôi đẹp hơn. Tôi thấy anh ấy có cảm tình với tôi vì anh ấy thường gọi điện cho tôi nhiều hơn để mời tôi đi xem phim, nghe nhạc, xem trượt băng.

Quan hệ chúng tôi ngày càng tiến triển tốt. Một buổi sáng tháng 8, khi thức giấc tôi cảm thấy đau đầu, ngay ngồi dậy để lấy nước uống cũng không nổi. Tôi sống ở thành phố này có một mình nên chẳng biết nhờ cậy ai giúp, tôi bèn gọi điện cho Mẫn Cang. Một lúc sau anh ấy đến liền, trông thấy bộ dạng của tôi, anh ấy cũng đau lòng lắm. Anh ấy chạy tới chạy lui đi mua thuốc cảm cho tôi, thay khăn lạnh trên trán tôi. Có anh ấy ở bên tôi cảm giác bình yên, rất nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh giấc, thành phố đã lên đèn. Mẫn Cang thì đang đeo headphone để “nghe” tivi. Nghe có tiếng động anh ấy vội chạy lại, đưa tay sờ lên trán tôi, bảo: “Em hết sốt rồi! Tôi thấy xúc động vô cùng, muốn được ở bên anh mãi mãi”. Mẫn Cang ngồi xuống giường hỏi: “Em sao thế?”. Tôi tựa đầu vào bờ vai anh, yên ổn.

Tôi tủi thân kể cho Mẫn Cang biết, khi làm chương trình, tôi đã chú ý quan sát anh như thế nào, mà anh thì không thèm ngó ngàng gì tôi, ánh mắt anh chỉ dành cho cô Ngũ Quyên thôi. Mẫn Cang nghe xong rất ngạc nhiên. Anh ấy thật tình không biết tôi đã chú ý đến anh. Anh bảo lần đầu tiên tham gia chương trình nên anh vô cùng hồi hộp, các cô gái tham gia chương trình đó hình dáng ra sao anh đều quên cả, ấn tượng đặc biệt với một người lại chính là tôi. Nhưng anh nhìn thấy tôi cùng người đàn ông mang số 3 từ đầu đã chọn nhau thì cho rằng chúng tôi là một đôi, hơn nữa đây chỉ là một chương trình thôi nên anh đã chọn cô số 5. Anh ấy vẫn còn nhớ hôm ấy tôi đã hát một bài hát rất xúc động, phong cách của tôi đã lưu lại cho anh một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Tôi kể cho anh là tôi đã nhiều lần tìm gặp Ngũ Quyên, học ở cô cách ứng xử. Nghe xong, Mẫn Cang đã ôm lấy tôi, nói : “Ngốc ạ, anh yêu cái vẻ yếu ớt của em như bây giờ đây. Em đừng bắt chước ai cả. Anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi”.

Thời gian chúng tôi yêu nhau trôi qua thật nhanh, thoắt đã sang năm 2002. Cuối xuân, Ngũ Quyên đưa chúng tôi đi mua sắm đồ cưới. Mọi người trong cửa hàng bỗng nhiên nhận ra Ngũ Quyên : “Đây chẳng phải là cô gái số 5 trong chương trình. ‘Nơi gặp gỡ tình yêu’ đó sao? Bây giờ chuẩn bị kết hôn với anh số 5 hả?”.

“Qua một năm rồi sao họ còn nhận ra chị ?”. Tôi cảm thấy buồn một chút “Tại sao họ lại không nhận ra người bên cạnh chị tối hôm ấy cũng xuất hiện trên tivi, mà anh số 5 lại là bạn trai của em !.” Mẫn Cang mỉm cười nói : “là vì em khác hôm ở trên tivi nhiều quá đấy.” Tôi cười hỏi anh : “Em đã khác trước, thế anh còn muốn lấy em không?.” Mẫn Cang bước tới ôm tôi : “Muốn, bây giờ và mãi về sau em sẽ làvợ của anh!.” Còn Ngũ Quyên bảo : “Thế là cô Ngô Vân Bình, nhân vật thứ ba, cuối cùng cũng kết hôn rồi !”.

Trần Thuỵ An Phương - dịch từ Báo Tri Âm (Trung quốc) | 5/2002.

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.