Hearst CastleThứ sáu Oct 3, 03 - Chúng tôi khởi hành khá trễ, đến San Jose thì vừa trưa . Ghé vào quán Giorgio. Tôi thích cái quán này với các bức vẽ các tài tử điện ảnh gạo cội xưa treo trên tường: Elizabeth Taylor, Robert Mitchum, Clark Gable, Vivian Leigh, John Wayne . ... Như thường lệ tôi tránh gọi các món có cheese, thường thì gà hoặc heo, nhưng hôm nay tôi chọn món pasta và nghêu xào tỏi với nước sốt rượu vang đỏ ...Ăn xong thì lên xe đi tiếp xuống phía Nam . Đi qua Monterey, hỏi có ai muốn đi qua đoạn đường 17 dặm nổi tiếng không ? Không, thì đi tiếp, Carmel là thành phố mà Clint Eastwood làm thị trưởng hồi xưa, ông thắng cử vẻ vang, nhưng sau hai năm thì ông chán cuộc đời công quyền, nên không tái tranh cử mà ai cũng biết là ông sẽ dễ dàng được bầu lại .
Sau đó đi dọc theo bờ biển ngang qua Big Sur. Big Sur nổi tiếng vì bờ biển rất đep và hiểm trở. Tôi nghe nói đến Big Sur từ hồi đọc Ác Quỷ Trên Thiên Đàng cúa Henry Miller. Căn nhà ông trên bờ biển là bối cánh của cuốn tiểu thuyết này .
Nghe nói Kim Novak cũng từng ở Big Sur. Chúng tôi dừng lại ở Bixby Bridge để ngắm cánh đẹp hùng vỹ của thiên nhiên và con người hợp tác nhau . Sóng vỗ miên man, chiếc cầu vạm vỡ . Không dám ngừng lâu vì sợ trời tối. Nên dù đi ngang qua ngôi nhà kỷ niệm Henry Miller mà cũng không dám ghé vào . Người bạn bảo chắc rằng chả có gì đâu, có lẽ là dăm món tiểu sử của ông để rồi bán sách ấy mà! Ối dào, Henry Miller, viết tục lắm! Tôi thì chỉ đọc ông có mỗi cuốn sách nói trên, vì hình như đó là cuốn duy nhất của ông được dịch ra tiếng Việt . Cuốn đó thì tôi chả thấy gì là tục, nhưng nhiều người ngạc nhiên khi nghe tôi nói tôi thích Henry Miller. Hình như ông thuộc loại nhà văn hiện sinh thì phải ? Ngoài chút tí lo lo cái xe bay xuống hố tôi lại lo vì bình xăng xe đã cạn mà lúc mướn chiếc Buick này lại không đầy bình. May sau tìm được một trạm xăng trên đường, mắc hơn mấy trạm ở chỗ thị tứ, lại là full serve. Xót dạ mà phải đổ, ai bảo không chịu nhớ mà đổ hồi chưa vào khúc đường hiểm trở này!
Khi đến thành phố San Simeon thì đã chiều tối, hai bên toàn là motel, vào nhận phòng tại El Rey. Nhóm chúng tôi gồm 7 mạng nên đặt hai phòng. Sau cùng có sự tái phối trí lại vì ông cụ gần 90 đi chung với đám con cháu và là người đàn ông duy nhất trong nhóm - không chịu ở chung với ai trong phòng ngủ. Cụ rút cái thẻ tín dụng ra, càu nhàu: tao có tiền mà!
Thu xếp đồ đạc xong xuôi thì cả nhóm kéo nhau đi tìm quán ăn. Đến thành phố nhỏ Cambria gần đó, khu có nhiều hàng quán dọc theo hai bên đường, nhằm phục vụ du khách ở dãy motel nói trên. Chúng tôi chọn một quán nhìn khá ấm cúng, đi ra phía sau, sàn gỗ, nhìn trống trống như nhà kiếng, các bàn gỗ với rất nhiều cây lá trang trí. Và máy sưởi kiểu như cột đèn toả hơi nóng ra. Loại máy sưởi này tôi chỉ mới thấy gần đây khi đi ngang các tiệm ăn đặt bàn ở ngoài hiên mà vẫn không sợ lạnh! Quá là đầy sáng kiến! Kỳ này tôi chọn món gà nướng với khoai tây nghiền. Đi ăn tiệm Ý hay Mỹ tôi hay bỏ mứa nếu không đem được về nhà vì dĩa dọn ra bao giờ cũng nhiều so với cái bụng khảnh ăn của tôi, chưa kể nhà hàng Ý nào cũng dọn món ăn chơi cho khách là bánh mì với bơ hoặc mayonais hay với dầu ô liu rất được miệng.
Buổi tối cả bọn ngồi nghe A. đàn tây ban cầm và nghêu ngao hát. Giọng A trong trẻo mềm mại, A tự mò mẫm học lấy môn đàn này, mà rồi cũng đánh được mấy bản cổ điển.
Sáng hôm sau ai nấy dậy khá trễ vì vé đi xem lâu đài Hearst Castle tới 12 giờ mới vô, nên cả nhóm cứ từ tốn mà ăn điểm tâm trong motel. Bữa điểm tâm đơn giản ở cạnh hồ tắm của motel, bên một lò lửa lớn cho ấm. Tôi ngồi trên ghế nhựa cạnh hồ, vừa ăn vừa bẻ bánh vụn puffin ra thảy cho lũ chim bay sà tới sà lui tìm mồi.
Nói là 12 giờ chớ trước đó cũng có tiết mục xem phim về tiến trình xây toà lâu đài dài độ 30' nên cả nhóm cũng đến trước lòng vòng ngoài khu nhà tiếp rước. Khu nhà này gồm có phòng chiếu phim, phòng trưng bày một ít đồ cổ, gift shop, tiệm bán thức ăn fast food, và ra sân sau còn có dựng mấy cái ống dòm để nhìn về dãy đồi có dăm ba con bò đang gặm cỏ cháy! Có gì đâu mà dòm, thiệt là vẽ chuyện để kiếm bạc cắc!
Chà, nhờ cuốn phim tài liệu ngắn này mà mình mới biết ông Hearst đôi chút, sao mà một nhân vật nổi tiếng như vậy mà lâu nay mình không biết.
Tòa lâu đài là cuộc thực hiện giấc mơ từ khi William Hearst còn là một cậu bé. Phim chiếu kể lại một đoạn đời ông, cảnh đi thăm Âu Châu cúa ông (dĩ nhiên là phim tái tạo, đuợc nhìn lại cảnh Venice rất nên thơ. Khi lớn lên, có tiền (giàu nhất thế giới vào thời điểm đó thì phải) cậu bé năm xưa nhất định thực hiện mơ ước của mình. Và giấc mơ ấy là tòa lâu đài Hearst.
Coi xong phim thì còn 10' là đứng bóng. Cầm vé ra xếp hàng để được lên xe bus để chở tới tòa lâu đài cách đó 5 miles. Toà lâu đài là một công trình độc nhất vô nhị trên nước Mỹ. Mỹ ít có lâu đài, thiên hạ đi Âu Châu là thích đi xem các lâu đài thời trung cổ lắm. Hearst Castle là một lâu đài xây cất theo các khuôn mẫu ảnh hưởng Ý, Pháp, Tây Ban Nha, Hy Lạp, Ai Cập, La Mã.. với những phẩm vật từ bên ấy mang qua.
................
Muốn biết thêm các bạn có thể vào web sau đây để xem:
http://www.hearstcastle.org/