Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 13 Points: 0
|
Chị HV, Cám ơn chị đã tặng hoa... giờ này chắc chị test xong hết rồi há. Nghĩ cho lại sức nghe chị. Chích lút kim chị ơi... ba tháng liên tục... muốn chết cái.... chổ ngồi của em luôn.. Nếu không có ox em chích dùm chắc em chết quá. Bởi chích một mình em phải chích ở bụng hay đùi... em gái em tự chích một mình may mà chỉ có... 1, 2 tuần gì đó thôi... Post hình lên bằng cách nào, chị chỉ em với... hay ACE nào quởn chỉ dùm dtth nghe... thanh kiu...
tiếp theo
Một tuần lễ tiếp theo đó với tôi dài thậm thượt… Từ nhà thương về Mẹ tôi bảo tôi nằm nghĩ ở sofa cho khỏe. Tôi cười: - Con khỏe lắm mà Mẹ, có mệt mỏi gì đâu mà Mẹ lo. Cu Vũ lon ton chạy a tớI tôi: - Mẹ, Mẹ… Mẹ tôi giữ tay thằng bé: - Cu Vũ ra bà bế. Mẹ bị đau, không bế cu Vũ được đâu.. Và những ngày tiếp theo đó…cái sofa trở thành cái giường của tôi…vì Mẹ tôi kiêng, không cho tôi lên xuống thang lầu. Sợ động đậy nhỡ 2 phôi thai vàng ngọc…sẫy mất. Tôi đành thở dài. Mẹ tôi không cho tôi động đậy gì hết, kể cả đi tắm…Tôi rên: - Mẹ ơi… con đâu phải ở cữ đâu Mẹ… Mẹ lắc đầu: - Còn hơn ở cữ nữa ấy chứ. Mẹ nghe con dì T. nóI có quen vớI cô y tá chuyên môn bệnh nầy dặn là không được tắm 5 ngày babies mới mong “đậu” được. Tôi than thầm trong bụng… chết rồi… chết rồi… Mẹ nhỏ nhẹ: - Thôi thì con đã thương em thì thương cho trót. Tôi đành cườI như mếu. Cô y tá trong nhà thương chỉ dặn dò “quick shower no hot tub, no luke warm bath…” chứ đâu có nhắn nhủ là không được tắm đâu. CáI “release instruction” còn cho phép tôi đi làm sau 72 tiếng nữa kia. Tôi đành cười như mếu. Có nói thì cụ lại bảo: - Y tá bác sĩ có phải là bệnh nhân đâu mà biết… Cả tuần tôi nằm dài trên ghế… không được bước xuống… Thấy Mẹ khổ tâm lo lắng từ ly từ tí cho tôi và cu Vũ, tôi mủi lòng muốn khóc. Em gái tôi cũng lấy vacation cứ sáng đến tối về để trông cu Vũ hộ tôi. Còn mấy nhỏ em khác của tôi ngày nào cũng ghé qua thăm nom phụ giúp. Ông xã tôi thì khỏi nói, ngày nào ông xã tôi không đi làm thì Mẹ tôi không bị cu Vũ phá giấc ngủ của cụ. Có hôm ông xã tôi phải trãi comforter dướI chân ghế tôi nằm để cu Vũ có hơi Mẹ, bớt quấy. Tôi cười: - Chứ không phải Bố không biết ru con nên cu Vũ khóc nhè không chịu ngủ hả. Mấy tốI Bố đi làm cu Vũ ngủ vớI Bà đâu có quấy gì đâu. Ông xã tôi cười: - Cu Vũ chê tân nhạc chỉ thích ầu ơ ví dầu thôi.. Tôi ru cu Vũ ngủ, những câu ru học lóm của Mẹ. TộI nghiệp cu Vũ chả được Mẹ bồng mấy hôm nay, mà cu cậu có vẽ quen nên bỏ rơi tôi theo mấy dì mấy cậu nhất là theo chân P., con trai của nhỏ em thứ sáu của tôi. Hôm tôi sữa soạn đi làm lại. Mẹ tôi chốc chốc lại chép miệng: - PhảI chi con lấy 2 tuần vacations cho nó chắc ăn.. Tôi cười: - Lấy hết ngày nghĩ rồi mai mốt lấy đâu mà nghĩ nữa Mẹ. Một tuần là chắc ăn rồI Mẹ ơi.. - Ấy là tao nóI thế. Đi làm con cũng phảI từ từ.. đi đứng nhẹ nhàng. Đừng khiêng nặng hay vói lấy cái gì nghe con.. Tôi dạ cho cụ yên lòng. Tôi làm swing shift (từ 3 giờ chiều tới 12 giờ đêm) khi mọI người ra về giao cho tôi cái Data Center để take care. Cái nghề của tôi đâu có phải là nghề bàn giấy mà việc của tôi là khiêng, bưng, lắp, ráp mấy cái switches với mấy cái routers, mò mẫm mấy cái cables... Có khi tôi chỉ cần remotely troubleshoots nhưng cũng có lúc tôi phải chạy dây mò mẫm để kiếm ra thủ phạm làm đình trệ.. Cũng may là shift của tôi có hai người: tôi và Charlie. Charlie chịu khó và cũng hay giúp tôi nên tôi mới mạnh miệng mà “dạ” cho Mẹ tôi vui... nếu không tôi cũng không biết phải làm sao. Đi làm lại tôi thấy trong người thoải mái – còn hơn là cứ nằm xem tivi vừa chán vừa buồn chân buồn tay buồn cả miệng nữa. Gần hết tuần, sau giờ lunch...tôi bỗng phát ợ khan... Charlie đùa: - Nghe you burp... đàn ông cũng xin đầu hàng. Làm gì mà cả tuần nay you burp dữ quá vậy... Tôi ngẩn người... Ờ nhỉ, quả là mấy bữa nay tôi ợ khan hơi nhiều đó chứ. Nhiều mà lại quá lớn nữa. Tôi cười: - Tại thức ăn của Charlie mua khó tiêu chăng? Ợ khan là...dấu hiệu chăng... Hy vọng là thế...
Ngày hẹn quan trọng đã đến... Tôi ghé ngang đón em gái tôi... Hai chị em đèo nhau tới văn phòng bác sĩ. Cái văn phòng bác sĩ này lúc nào tôi tới cũng thấy đông phụ nữ ngồi chờ... Cô y tá gọi chúng tôi vào hỏi han thuốc men tôi đang dùng xem tôi có đúng giờ đúng cữ không ... Tôi cười: - Ở nhà tôi có 2 doctors lận, doctor Mom and doctor S.O... Nên tôi có muốn giã vờ quên cũng khó... Doctor Mom lo thuốc uống, còn doctor S.O. lo chích... Thêm hôm nay nữa tôi cũng không biết phải làm sao mà...đặt bàn tọa xuống để ngồi.... Con bé y tá cười ngất rồi thắc mắc: - Doctor S.O. là gì? - Doctor S.O. là Doctor Significant Other là ông xã quỹ quyệt đó. Con bé y tá cười: - Tếu quá nhỉ? Xong mời tôi ra phòng kế bên để....lấy máu... Tôi bước theo miệng kêu trời lia lịa... lẩm bẩm lầm bầm: - Hết chích tới lấy máu.... còn gì nữa không đây... chuyến này “dính” hay không thì ta cũng....giã từ kim chích... Rủa xả xong tôi mạnh dạn giơ tay ra còn thoòng: - Vein của tôi nó ma lanh lắm đó nha.. You mà cột không chặt, bắt không nhanh không dính là nó chạy mất tiêu đó… Con nhỏ y tá tròn mắt ngó tôi cười. Sau cột bắp tay của tôi thật chặt. Chặt tới nỗi mấy cái gân máu của tôi muốn bể ra luôn. Y tá ngó một hồi rồi chạy kêu lab professional tới. Sau khi chích kim vô tay tôi, con nhỏ lab quậy kim qua bên phảI rồI quay kim qua bên trái… tôi cắn môi nín thở.. mãi tôi mới nghe kêu nới lỏng tay ra cùng lúc vớI sợi dây thung được bung ra.. để máu tôi thong thả chảy đầy cáI ống tiêm… Chờ chừng 5 phút, Tammy, y tá riêng của ông bác sĩ, ra chia vui…với em gái tôi… và dặn tôi cứ tiếp tục giữ nguyên thuốc cho tới kỳ hẹn tới. Tôi vội vàng: - Kể cả thuốc chích? - Vâng… Tôi rùng mình thở dài… em gái tôi thì thôi huyên thuyên tâm sự với mấy con nhỏ y tá trong đó. Những lời chia vui, những cáI hug chia xẻ làm em gái tôi rưng rưng. Tammy chỉ cái điện thoạI trên bàn giấy nhắc nhở em gái tôi gọi báo tin cho chồng. Em gáI tôi quay số và: - Được rồi, dính rồi. We are having baby. PhảI mất gần cả tiếng sau chúng tôi mới ra khỏI văn phòng bác sĩ với cáI hẹn siêu âm 2 tuần tới. Em gáI tôi bận rộn với cái điện thoại trên tay. Gọi cho Mẹ: - Dính rồI Mẹ ơi… Tôi nghe có tiếng Mẹ niệm kinh “A Di Đà Phật”. Gọi cho Mẹ chồng: - Chúng con có con rồi. Gọi cho cô bạn thân: - Có baby rồI D. ơi… Tôi thả em gái tôi lại sở làm với niềm vui chất chồng của nhỏ. Tôi biết cả sở em sẽ chia ồn ào vì cái tin vui đó
Reng… - Chuyện gì nữa đây cô? Em gái tôi: - Ủa sao hồi sáng chị không có ngạc nhiên gì hết vậy? Tôi cười: - “Nó” ở trong bụng ta mà ta không biết hay sao. Biết rồi thì làm sao ngạc nhiên được. - Ủa chị biết trước rồI hả? Sao không nói em biết. - Nói sao được mà nói… Nói trước mất hay… Với lại nói trước nhỡ trật dù thì sao… mắc công mi hy vọng rồi thất vọng. - Mẹ cũng nói… tao nghi nghi, tạI thấy nó ợ khan hoàI. Chỉ nghi thôi nên không nói…. - Đúng rồi, nghi thì ai dám nói… - Bắt tội em hồi hộp mấy tuần nay… - Hồi hộp vui theo hồi hộp… - Hy vọng dính hết hai babies… - Mi thì ham lắm.. - Dĩ nhiên rồi… Một trai một gái… Tôi cũng hy vọng như vậy… bỡi dù gì cũng là baby đó mà… cũng đã là một phần huyết phần tim tôi nuôi dưỡng. Không biết tôi có chịu nỗI không đây, ngườI ta “mang” được thì tôi cũng được.. Thôi thì chỉ biết cầu xin… Trời Phật cho lộc nào thì nhận lộc ấy..
Hai tuần bay qua cái vèo… Chúng tôi đi siêu âm… Bà sonogram technician tuyên bố: - Chỉ một baby thôi. Em gáI tôi kỳ kèo: - Ngó kỹ dùm, biết đâu một đứa “nó”…trốn đâu đó? Bà technician cũng làm theo lời em gái tôi. Một lúc sau bà lắc đầu: - Không có. Chỉ một thôi. Tôi cũng hơi buồn buồn.. nhưng đâu có làm gì hơn được. Sau một lúc loay hoay cân đo cáI bào thai tí xíu trong bụng tôi, bà in cho hai chị em mấy tấm hình mà có nhìn căng mắt cũng chỉ thấy một hạt đậu xanh bé xíu xiu nằm giữa. Sau đó thì ông bác sĩ vào chia mừng và cam đoan: - Là con trai, chắc chắn. Và dặn tôi: - Uống, chích đều đặn. Ba tuần sau trở lạI siêu âm lạI để biết tình trạng tăng trưởng của phôi thai.. Lấy hẹn xong, hai chị em lạI líu ríu ra xe. Lòng tôi vui buồn lẫn lộn. Vui vì mức tăng trưởng baby rất bình thường.. Rầu vì tôi còn nặng nợ với mấy cái kim chích…
Luật mới của Mẹ đưa ra: Không cho tôi bế cu Vũ sợ…sẫy thai. Mẹ nóI: - Bây giờ có rồI, con phảI biết giữ gìn baby dùm em con. Mẹ biết làm vậy tội cho con cho cu Vũ.. nhưng con ạ, đã làm thì làm cho đến cùng… Ông xã tôi cũng kiêng cữ cho tôi.. nên bao nhiêu chuyện lo cho cu Vũ ông xã tôi làm hết… Ông xã tôi cũng kiêng luôn… chuyện kia… cũng là… nhỡ có gì thì ân hận… Tôi đành cườI như mếu… Tôi có một phiếu làm sao đối lại với cả nhà?? Mẹ tôi gọi cho Bà Nội cu Vũ báo tin chuyện…cái bụng của tôi.. Mẹ chồng tôi vui vẽ chúc mừng và khuyên Mẹ tôi đừng để tôi làm chuyện nặng… Với em gái tôi, bà nói: - Mừng cho cháu nhé. Con này là con vàng con ngọc. Mai mốt hai vợ chồng đi về có đứa bé thủ thỉ tha hồ vui cửa vui nhà. Lâu lâu bà Nội cu Vũ lại gọi cho Mẹ tôi khoe: - Tôi vừa lần hạt đọc kinh cầu nguyện Đức Mẹ cho bà có sức khỏe để trông cu Vũ. Thật cháu bà NộI tộI bà Ngoại.. Tôi cũng cầu cho cháu th được khỏe mạnh mẹ tròn con vuông. Còn con nhỏ em thứ sáu của tôi tía lia: - Chúc mừng chị nhe.. Gặp em chắc em không có can đảm chích như chị mỗI ngày đâu… - Can đảm hay không tới lúc đó mới biết chắc em cưng… Con nhỏ em thứ năm của tôi đang ở Cali cũng gọi về chúc mừng và hăm he: - Mai mốt nếu em bị trục trặc… là chị “làm” dùm em luôn đó. Tôi la: - Nói tầm bậy… coi chừng Mẹ nghe được là chít mi đó…
Ba tuần…siêu âm… Baby giờ tuy có tăng trưởng sao tôi vẫn thấy bé xíu xiu như viên kẹo sữa.. Tôi thì thuốc vẫn như cũ.. vẫn chích… Ông bác sĩ giờ khuyên tôi nên chọn cho mình một ông bác sĩ Ob/Gyn… Và recommend ông bác sĩ quen cùng nhóm bởi: - Ông là ông bác sĩ kinh nghiệm và rất giỏI về những trường hợp như vầy… Tôi hỏI: - Bao giờ thì tôi ngưng chích? Ông bác sĩ cườI: - Một thời gian ngắn nữa thôi, chịu khó chút mà… Nhớ lấy cáI hẹn 4 tuần… Lại chịu khó chút mà… Tôi đành thở dài, rồi cười như mếu. Thì đành. Hai chị em tôi lại líu ríu dắt nhau về sau khi lấy thêm cái hẹn khác…
|