Kính chào bà con.
Dà, bữa nay cuối tuần mà tui phải khăn gói đi mần dziệc, chán bỏ bà !
Hổng nghe chị Thu Hồng động tĩnh chi thành ra tui làm bộ như chỉ đang đi nghỉ hè hay đi chụp hình nghệ thuật đâu đó và chỉ hổng phiền chi hết cái vụ mình xúm xô tiá lia trong nhà của chỉ. Cám ơn chị Thu Hồng, xin chị cho tui ... vặn tiếp cái la-dô.
Vầy nha :
Tui sai có hơi bộn nên phải sửa nè.
Nỗi lòng của Nguyễn Văn Khánh. Dư âm (đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn ...) của Nguyễn Văn Tý. Nguyễn văn Đông thì nổi tiếng với bản Chiều mưa biên giới và Hải ngoại thương ca thì phải ?
Hôm qua má chồng tui tử tế, để thỏa lòng hiếu kỳ của con dâu, bà tìm ra dùm cho cái băng Bích Chiêu hát Nỗi lòng. Cha mẹ ơi, lóng ni BC già quá rồi, còn lên sân khấu làm chi nữa trời ! Nàng ngồi trên cái ghế cao, cổ quấn lòng thòng mớ lông trắng và hát Nỗi Lòng theo thể điệu jazz. Con gái tui ngồi kế bên la làng ‘Mẹ, mẹ .. sao bả kỳ dzậy mẹ ?’ Cho dù ông MC đã báo trước vụ ‘khác lạ’, nhưng tui vẫn chưng hửng. Thiệt tình !
Tui nhớ hồi xưa Bích Chiêu thinh không ra ngoại quốc sống. Lúc phỏng vấn được hỏi ‘sống ở xứ ngoài nhớ cái chi nhứt’ thì bà biểu nhớ nhứt cây chuối. Cũng lớp đó còn có Kim Cương. Kim Cương qua pháp hát cho phòng trà La Mandarine ở Paris nhưng hổng thành công rồi trở dìa (hổng thành công cũng phải vì bà hát ... tân nhạc) Nổi tiếng nhứt có lẽ là Bạch Yến và Thiên Hương (Tini Young) Thiên Hương trọ trẹ tiếng việt, hát Biệt Ly của Dzoãn Mẫn hay hết biết ! (biệt ly. i. i. i ... , nhớ nhung từ đây ...)
Riêng cái câu kiều ‘hải đường lả ngọn đông phong’ tui chép ra sai bét, Ngô đồng chép là đông xuân cũng sai luôn. Mèn ơi, hai chị em tui dốt mà ưa nói chữ thành ra mới dzậy, hu hu ! Té ra là Hải đường lả ngọn đông lân. Chắc cụ Nguyễn Du đang mếu máo ! (ông Nguyên, ủa cái đám trái đỏ đỏ đó là trái hải đường ha ? Ngộ dzậy)
Sáng nay vô sở tui mới ngồi đọc từ đầu topic này, thế ra ông Vĩnh Sinh nào đó vin vào câu thơ ni để đoán già đoán non rằng Hải đường trong thơ Nguyễn Du là hoa táo (dại) pommier sauvage. Thì cũng đoán vậy thôi chớ có chắc đâu nà !
Nhơn cái cây táo đó thì tui xin phép nói dài ra như vầy : Ở bắc mỹ bên east của tui, cuối mùa đông vào dịp tết, các tiệm bán bông hay bầy những nhánh hoa như hoa đào, đẹp và mắc lắm lận. Có lần tui tò mò lết đít vô tiệm hỏi lung tung (chớ tiền đâu mà mua) thì được cô hàng bông trả lời như ri : Mấy cành hoa này có tên chung là Blossom. Apple blossom, cherry blossom, apricot blossom, prune blossom, peach blossom ... Blossom là vì ... cành toàn hoa thôi. Theo tên gọi như vậy thì có lẽ peach blossom mới chính là hoa đào chăng ? Còn cherry blossom chính là anh đào của nhựt ? Tiá tui còn bàn đề rằng đào có 2 loại, đào ta (như đào dịp tết VN) và đào tây. Đào ta bông ít và đỏ đậm rất đẹp, còn đào tây thì sai bông và lợt nên xấu hơn (tui nghi tiá tui tự ái dân tộc nói đại, cái gì ta cũng nhỏ và phẩm chất cũng hơn của tây ráo hết !) Có lần dịp tết ở VN hồi còn nhỏ, tía ôm về nhà 1 cành đào có cả trái nữa, nó chính là trái peach. Trái đào ni má tui lại kêu là là trái mơ, kỳ cục !
Học giả Trần Văn Tích đã có đăng nguyên 1 bài liên quan tới vụ đào mơ mận lý trong thơ Nguyễn Du, để bữa nào rảnh tui soạn kho coi còn giữ hông nha.
Riêng cây táo dại, pommier sauvage thì y hình tên đúng của nó là pommier décoratif thì phải. Nó có hai loại, loại hồng thì chèng ơi hoa thôi là hoa, loại đỏ thì bông thưa hơn. Mà hổng hiểu sao nó nhặm lẹ làm vậy. Hồi tuyết vừa tan, cành cây còn trơ trụi khẳng khiu, thoắt một cái đã đầy hoa, hoa trổ lẹ hổng ngờ. Bàn sáng đi làm chưa thấy chi hết, chiều về đã hồng hết cả một góc vườn (nhân diện đào hoa tương ánh hồng ... , lại nói chữ , khổ thiệt !) Có điều mùa hoa của nó ngắn ngủi, 1-2 tuần thôi, rồi sau một trận gió là rụng cái ào và rụng hết (quét sân mệt nghỉ !) Trái táo ni nhỏ xíu, cắn vô chua chua, người ta nói nó độc nhưng thằng cu con nhà tui hồi nhỏ cứ tà tà đớp có thấy sao đâu ! Ủa thế có phải là cái hình trái hải đường của ông Nguyên là trái táo ni không hở ông ?
Ông Nguyên, ông đừng rầy tui tội nghiệp ông ơi. Tui đọc báo trong xứ thấy vụ Bạch Tuyết có văn bằng tiến sĩ nghệ thuật. Thì tui cũng yên trí là một loại tiến sĩ danh dự do các trường đại học cấp phát. Té ra ... hổng phải ông bạn à ! Trong tờ báo ni họ phỏng vấn BT đàng hoàng nha, rằng BT có con gởi ra học ở ngoại quốc (Mỹ hay Úc chi đó) rồi vì cô ấy đi thăm con thường lắm nên ... ghi danh đi học luôn, vậy mới ác ôn chớ trời !
Tiến sĩ danh dự chỉ có tánh cách vinh danh, nó không bao hàm và nó hoàn toàn hổng phải là ‘học vị’ nghĩa là bằng cấp chuyên môn ngành nghề, vì người lãnh nó hổng có đi học ngày nào hết. Chẳng hạn ông Bill Gates do công việc từ thiện tài trợ các tổ chức y tế văn hoá giáo dục nên ông ấy được trao văn bằng tiến sĩ danh dự dài dài, ngay cả đại học Cambridge không lâu lắm đây cũng mời ông ấy sang để lãnh bằng honoris của họ. Thành ra trong văn bằng tiến sĩ danh dự không có ngành chuyên môn kèm theo. Cô Bạch Tuyết lãnh văn bằng tiến sĩ, mà tiến sĩ nghệ thuật, lại còn kèm chuyện theo học ở nước ngoài nên tui xin phép được hiểu như là văn bằng ấy không phải ... honoris !
Hay là hoặc cô ấy ăn nói ấm ớ, hoặc mấy ông nhà báo viết ấm ớ mục đích để làm tui hiểu sai chăng ? Cũng tại người mình thích bằng cấp thành ra cái chi củng phải mang bằng cấp dán dzô đặng yên chí mọi người. Vậy rồi người ta đã quên hẳn cái tư cách con người của thằng cha con mẹ núp đằng sau cái bằng cấp ấy (khổ cái là tư cách này thường khi lại tỉ lệ nghịch với độ cao của văn bằng, nên rồi càng học cao mà dơ thì lại càng dơ tợn !)
Bọn Âu mỹ chúng hổng thèm hỏi văn bằng của mình làm chi cho rắc rối (trừ khi ta đi xin việc, để bảo đảm khả năng chuyên môn) chúng chỉ hỏi vậy chớ mình lãnh lương bao nhiêu một năm, từ đó xếp hạng mức độ thành công của mình. Đúng và thực tế hết biết !
TB :
- Liêu phu nhơn, nghe tiện phu nói sẽ đi vào cuối tháng 9 này, thăm anh em bị bịnh mới mổ xong, hổng biết tình trạng họ bữa nay ra sao nữa. Đi lẹ rồi dìa, vụ đi Bois de Boulogne là dỡn thôi chớ 2 giờ sáng thì ngủ lấy sức, ra đó mần chi, buôn bán gì mà ra ngoải cho cảm mạo thương hàn rồi dám ... hổng có ngày dià !
- Ba, chú rảnh bữa nào xách máy chụp cho chị hai bụi hoàng điệp được hông? Chị hai nhớ lọai bông ni mọc rề rề bên mấy lạch nước rậm rạp như đám rừng. Lá nó xanh và to, bông màu hường cam, hồi xưa hay bầy bán từng bó để chưng. Chị hai nhớ nó có rất nhiều ở gần khu cô nhi viện Gò vấp. Cũng tại nơi đây chị hai thấy có cây chi bông cánh bụ bẫm trắng muốt hương thơm ngào ngạt, lá nhỏ xanh biết khoẻ mạnh vô cùng. Hồi đầu tưởng nó là bông tầm xuân (nụ tầm xuân nở ra xanh biếc...) té ra nó là bông dòng dành (tên chi kỳ cục) Sang đây thấy bầy bán trong tiệm gọi là gardenia. Chị hai tìm hoàng điệp bên này hổng ra nha, thấy bông l'oiseau de paradis' cũng giống giống gần như vậy nhưng mắc quá xá ! Mấy chục năm nay hổng thấy hoàng điệp bao giờ ! Ba có hình thì chiếu qua topic cây cỏ nha. Cám ơn Ba trước.
Dà, la-dô transitor tới đây ... hết pin. Để đi thay pin rồi rảnh rang chạy vô cây cỏ nói tiếp
Trân trọng.
...................
Dà, tui chạy dzô sửa sai thấy PC dặn Ba tới nghĩa địa hồi giáo chụp hình cây Hoàng điệp nên viết tiếp nè.
PC à, tui hổng ái mộ cây hoàng điệp, tui chỉ thích nhìn bông Hoàng điệp thôi. Hoàng điệp này là lọai hoa kiểng, lá nó giống như lá dong gói bánh chưng rồi từ ngọn trổ ra cái bông cam cam nhỏ xíu. Nó mọc tốt cạnh mấy rìa nước, nhảy con lia chia lâu ngày thành bụi tổ chảng luôn nha. Còn cây hoàng điệp PC nói chắc là cây bông điệp ha.