Chào bạn ML,
Tôi đọc được ở đâu đó câu nói này:
-Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại ta, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì T.Y đã không chọn chổ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Cách đây ít lâu, tôi đọc được một truyện ngắn, tựa đề “Đợi mùa diêu bông”của Phương Trinh, được đăng trên một một tờ báo nào đó tôi không dám đoan chắc, tác giả đã viết thật hay về một câu chuyện tình cảm có thể tạm gọi là đơn phương của một người con gái dành cho một người con trai. Tôi xin trích ghi lại đọan cuối truyện ngắn này mà tôi còn lưu giữ do thích thú với suy nghĩ của tác giả PT, nó gần với ý câu nói của nhân vật Huy trong truyện “ Nhánh hạnh phúc” của chị HY “ Y là cho đi mà không cần sự đền đáp”…. cứ cho đi rồi đến một lúc nào đó ta sẽ nhận được sự đền trả dù không mong đợi.
….Trời hẹn hò với màu xanh. Những cơn gió nhẹ thầm thì cùng những vòm cây lời tỏ tình êm ái. Những cơn gió ấy có đòi gì đâu. Khi gió đưa từng chiếc lá về với đất, ủ mầm sống trong đất, gió có đòi gì cho mình đâu. Khi gió đưa phấn hoa bay đi tìm nhụy, gió có đòi gì đâu. Và khi gió mơn man làm vờn bay mái tóc người, gió có đòi gì cho gió đâu. Gió được gì khi đem cái mát mẻ của mình trao người ? Gió có lấy đi của người cái gì để mạnh hơn đâu. Gió cứ thế, vô hình, lặng lẽ. Gió thổi bất tận từ bao đời, thổi trên bất cứ nơi đâu ở dãy đất này. Gió đem T.Y của mình thổi khắp bốn phương, thổi từ thuở hồng hoang cho đến những ngày sau nữa. Gió hân hoan trong T.Y lặng lẽ của mình, chỉ cần khi đưa hương hoa bay khắp không gian, gió cũng được trở nên thơm lành trong mùi hương ấy, dù chỉ là thóang qua, dù chỉ là chốc lát.
Hoa căng nhụy đợi ong đến để trao nụ hôn ngọt buốt. Khi ong sung sướng mang mật về tổ mình và đặt vào lòng hoa một vết đau, hoa có đòi hỏi gì cho hoa đâu? Hoa đâu biết soi gương để biết mình rất đẹp. Trọn vẹn vẻ đẹp mình, hoa dâng hiến cho bướm, cho người, hoa có đòi gì cho hoa đâu? Khi hoa được người nâng niu trên bàn tay mình, được đặt trong những lọ thủy tinh xinh đẹp, cũng là lúc đời hoa sắp cạn, hoa đâu có trách móc gì. Trăm năm, ngàn năm qua, trăm năm, ngàn năm tới trên cõi đất bao la này, hoa đem T.Y mênh mông, bền bỉ của mình gieo giữa nhân gian.
Khi chòang tay ghì lấy bộ ngực đầy căng của bạn tình trong vòng tay ôm bát ngát của mình, trời đất đã làm thành một lứa đôi. Vũ trụ này đang Y nhau. Có một nguồn lực T.Y rạo rực chảy trong trời đất, chảy xuyên qua thời gian. Vì T.Y mà gió thổi, vì T.Y mà hoa nở, vì T.Y mà chim hót, vì T.Y mà con người được sinh ra. Vậy thì làm sao con người có thể sống mà không Y cho được ! Tiếc gì mình có cho mà không nhận, gió cũng như hoa đâu có nhận được gì. Nhưng gió, nhưng hoa, nhưng vũ trụ này có bao giờ thôi say đắm hiến dâng? Chỉ sợ mình không đủ sức để cho, mình chắt chiu lòng yêu, mình hà tiện niềm thương mến. Sao không trăm lần cho đi, ngàn lần cho đi rồi mình sẽ nhận về? Mà nếu không nhận về thì cũng có hề gì, đem lòng Y gửi đi, như vũ trụ đã hết lòng Y nhau và hết lòng dâng hiến cho người. Sao không gửi thêm một tình cảm nồng nàn vào nguồn lực yêu đương đang chảy trong vũ trụ? Để rồi như gió, trở nên nồng hương khi yêu hoa, lòng mình cũng sáng trong T.Y của riêng mình.
….Huyền thọai kể rằng lá diêu bông sẽ nảy trên một cành cây khô, trần trụi vào lúc đầu ngày, một ngày kỳ diệu. Khi sương mai còn ngả mình trên những nhành cây mong manh, khi khí thiêng của vũ trụ đặt môi hôn cái nguồn sống dạt dào của đất, đất sẽ rung mình và rạo rực trong lòng một dòng sinh lực mới. Dòng sinh lực chuyển vào cây. Chất nhựa óng ánh bên trong lớp vỏ sần sùi nuôi đầy mầm lá. Cái cuộn lá nõn mềm xòe ra thành một dát mõng, đỏ hoe như đôi mắt đợi chờ. Lá diêu bông rung rinh trước gió, trước hơi thở khẽ khàng của đất trời, như nhịp phập phồng của một trái tim. Trái tim ấy không bao giờ rụng xuống, cũng như T.Y không bao giờ mất trên cõi đời này.
…Mùa này, hình như là mùa diêu bông trổ lá.